chương 15 - 16

mạnh mẽ lên nhe mấy bà 🥲
























Lan Hương dành cả buổi chiều để làm bánh kem, nàng đã học cách làm nó từ một tháng trước, thực hành mấy lần mới thành công. Lan Hương thỏa mãn nhìn chiếc bánh đặt cẩn thận trên bàn, tuy không khéo léo như mua tiệm nhưng đấy là tâm huyết, là tình cảm của nàng. Dòng chữ "HPBD Ái Phương" làm khóe môi nàng cong lên. Hôm này là ngày 20 tháng 11 cũng là sinh nhật bước sang tuổi 29 của Ái Phương, món quà mà nàng chuẩn bị nhiều tháng trước cuối cùng cũng hoàn thành.

Ái Phương đã hứa hôm nay sẽ về trước mười giờ. Lan Hương từ sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ. Bàn ăn bên ngoài ban công, rượu đỏ, bánh kem, nến...Bản thân cũng không quên trang điểm và ăn mặc đẹp, một chiếc đầm trắng thướt tha, thêm chút phấn hồng và son đỏ, nhẹ nhàng, xinh đẹp lại động lòng người.

Lan Hương háo hức ngồi chờ, còn hai mươi phút nữa đến mười giờ, Ái Phương sắp trở về rồi. Lan Hương cứ thế ngồi đợi, nàng luôn tự nhủ Ái Phương sẽ về ngay thôi nhưng mãi đến khi nến cháy hết, những khu nhà cao tầng từ sáng đèn đã không biết từ khi nào chỉ còn một màu tối đen.

Lan Hương nhìn đến bánh kem bắt đầu tan chảy không còn xinh đẹp nữa, nàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình điểm 1:30 sáng, sau đó ngón tay lướt đến danh bạ, không lâu sau truyền đến tiếng tút...tút... Một lần, hai lần mãi đến lần thứ năm mới có người nhấc máy.

"Ái Phương...sao chị còn chưa về, có chuyện gì sao?"

Lan Hương lo lắng hỏi, nàng chỉ sợ Ái Phương gặp chuyện gì nên mới chưa thể về. Nhưng đáp lại không phải giọng nói quen thuộc của Ái Phương mà là thanh âm xa lạ của Anh Đào.

"Em ấy đêm nay sẽ không về."

Lan Hương nghe xong tức khắc nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại cho chị ấy!"

Đầu dây bên kia hờ hững cười một tiếng, châm chọc nói:"Hôm nay là sinh nhật Ái Phương, em ấy tất nhiên ở bên người quan trọng nhất. Cô đừng không biết xấu hổ quấy rầy chúng tôi."

Nói rồi không để Lan Hương kịp nói cái gì liền tắt điện thoại, nàng nhíu chặt mày gọi lại nhưng đầu dây kia lại rơi vào khóa máy. Lan Hương nghiến răng, trong mắt đầy phẫn nộ, đem cái điện thoại trên tay quăng mạnh xuống sàn.

Lan Hương thẫn thờ nhìn chiếc bánh kem, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng khẽ quệt lấy nước mắt, gương gạo mỉm cười nhìn cái ghế trống phía trước.

"Dù đã qua 12 giờ nhưng em vẫn muốn chúc mừng sinh nhật chị. Ái Phương...chúc chị sinh nhật vui vẻ."

"..."

Lan Hương âu yếm nhìn phía đối diện, đem hột quẹt thắp lên hai ngọn nến trên bánh kem, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chị mau ước đi!"

"..."

Lan Hương đăm đăm nhìn hai ngọn nến không lâu bị gió thổi tắt, nàng đứng dậy, cẩn thận đem bánh kem cắt ra, một miếng phần mình một miếng để ở phía đối diện,

"Chị ăn thử bánh kem em làm, xem xem có ngon không?"

Lan Hương vừa nói vừa cong mắt mỉm cười, mặc cho không có tiếng trả lời. Nàng đem muỗng múc một miếng bánh bỏ vào miệng, nuốt xong mày bỗng nhíu lại, ánh mắt cực kỳ không vui nhìn phía đối diện.

"Bánh kem em làm sao đắng thế này. Ái Phương...chị đừng ăn nữa."

Lan Hương có chút cuống quýt nhướng người lấy lại phần bánh trên bàn. Trong mắt không giấu được mất mát nhìn khoảng không trước mặt. Tiếp đó, Lan Hương bỗng rót rượu vào hai cái ly, vui vẻ đề nghị.

"Mình uống rượu nhé! Bình thường chị không thích uống nhưng hôm nay là sinh nhật chị, uống một chút với em."

Nói xong, Lan Hương đưa ly cụng vào chiếc ly kia, khóe môi cong lên, đem rượu một lần uống cạn. Uống xong, Lan Hương nhìn cái ly rượu đối diện vẫn còn nguyên vẹn, sắc mặt không giấu được lo lắng, thấp thỏm hỏi.

"Ái Phương à...sao chị không uống?"

"..."

Lan Hương mím môi:"Có phải chị giận em không?"

"..."

"Có phải em đã làm sai cái gì đúng không?"

"..."

Lan Hương tức giận đứng dậy, hét lên:"Tại sao chị không trả lời em?"

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Lan Hương càng hoảng loạn, nàng ôm đầu, trong mắt khẩn cầu nhìn khoảng không, lộn xộn nói.

"Đừng im lặng như vậy! Em làm sai chị cứ mắng em, thậm chí có thể đánh em, xin chị đừng xa lánh em. Em hứa sẽ ngoan, em hứa sẽ ngoan mà!"

"..."

Đôi mắt đỏ ngầu của Lan Hương lại đông đầy nước, trong mắt không giấu được tuyệt vọng, không có sức lực ngồi xuống một góc trên ban công, nghẹn ngào khóc.

"Ái Phương...tại sao đến chị cũng chán ghét em? Chị đã nói là sẽ không qua đêm...chị đã nói là về trước mười giờ. Chị không cần em nữa...chị không cần em nữa rồi."

Lan Hương vừa khóc vừa lau nước mắt nhưng làm cách nào cũng không lau kịp. Nàng khóc thì có ích gì, đến Ái Phương cũng không quan tâm nàng nữa. Chị ấy có người khác rồi nên không cần nàng.

***

Ái Phương cau mày tỉnh lại, cô nhìn quang cảnh lạ lẫm, cách bày trí này là ở khách sạn. Cái suy nghĩ đó vừa lóe lên khiến Ái Phương bật người dậy, cô khẽ mở đèn, khó khăn làm quen với ánh sáng trong phòng, dĩ nhiên ở đây không chỉ mình cô mà còn có mặt Anh Đào.

Ái Phương xoa trán, hôm nay cô tổ chức sinh nhật ở khách sạn, mời một số bạn bè và đối tác làm ăn. Cô đã hứa với Lan Hương trước mười giờ sẽ trở về ăn sinh nhật với em ấy không biết thế nào lại ngủ mất.

Ái Phương nhìn Anh Đào bị ánh sáng làm cho tỉnh ngủ, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Ly rượu cuối cùng cô uống nhất định có vấn đề nếu không với lượng rượu kia không đến nổi làm cô say đến không biết gì. Sắc mặt Ái Phương càng lúc càng lạnh, cô nhìn đồng hồ điểm ba giờ sáng trong lòng như có lửa đốt, vội vàng lấy điện thoại rời đi.

"Em định đi đâu?" Anh Đào có chút buồn ngủ, nheo mắt hỏi.

"Về nhà."

Anh Đào cười lạnh:"Lo lắng cho cô bé đó quá nhỉ!"

Ái Phương quay lại nhìn Anh Đào bằng một ánh mắt cảnh cáo: "Chuyện của tôi đừng có xen vào."

Ái Phương trên đường lái xe về chung cư không ngừng gọi điện cho Lan Hương nhưng đáp lại trước sau vẫn là tiếng thuê bao máy móc. Cô vứt điện thoại sang một bên, đường phố lúc ba giờ sáng trống trơn, chẳng mấy chốc đã đến chung cư.

Ái Phương cho xe đỗ vào bãi, vội vàng bấm thang máy lên tầng 30. Cô vào nhà, mọi thứ không có gì khác thường.

Ái Phương không chút do dự chạy lên phòng Lan Hương, lúc cô mở cửa, bên trong hoàn toàn không có ánh đèn, cửa ban công mở toang, bên ngoài đặt một cái bàn, trên đấy có cái gì cô cũng không nhìn ra.

Ái Phương quên mất cả bật đèn, cứ thế tiến đến ban công, dưới ánh trăng lờ mờ tìm kiếm Lan Hương. Rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng ngồi một góc ở ban công, hai tay ôm chặt gối, đầu cũng gục xuống không thấy được mặt mũi.

Ái Phương ngồi xổm xuống, đôi mắt lo lắng nhìn Lan Hương, khẽ gọi: "Lan Hương à..."

Lan Hương nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng mới ngẩng đầu lên, tóc rối che gần hết gương mặt nàng, không hề nhìn ra biểu cảm.

Ái Phương nhẹ nhàng đưa tay vén lại tóc cho Lan Hương, lúc này mới thấy rõ đôi mắt nàng chỉ tồn lại cô đơn cùng quạnh quẽ. Ái Phương trong lòng bỗng thắt, lời muốn nói cũng nghẹn lại không cách nào thốt ra. Cô định đem Lan Hương ôm vào lòng nhưng tay vừa đặt lên vai liền bị một lực lớn đẩy ra, chính xác Lan Hương đem cô ghì xuống sàn, em ấy nằm ở trên cô, không nói gì đã hôn cô. Lan Hương điên cuồng lại vụn về hôn cô. Ái Phương quá bất ngờ nhất thời không hề phản kháng.

Lan Hương rải những cái hôn lên môi Ái Phương, nhưng đáp lại nàng là sự hờ hững từ cánh môi kia. Lan Hương hôn trong bất lực và đau khổ sau đó lại mệt mỏi gục đầu vào hõm cổ cô, thều thào nói.

"Ái Phương...em yêu chị. Yêu chị lâu lắm!"

Ái Phương siết chặt nắm tay lại nghe Lan Hương nói tiếp.

"Nhưng mà chị...không yêu em, sẽ không bao giờ yêu em."

"..."

"Chị nói, em phải làm sao đây? Chị nói, chị sẽ không chán ghét em đi?"

Lan Hương nói xong thì đôi mắt cũng khép lại. Nàng đã chống đỡ rất lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được. Có lẽ...Ái Phương đã sớm biết, cho nên mới giữ khoảng cách với nàng. Hoặc chị ấy giữ khoảng cách là vì không muốn làm người con gái chị ấy yêu phải ghen. Có lẽ...Ái Phương chỉ đang thương hại nàng thôi.

Một lúc lâu, không nghe Lan Hương lên tiếng hay có phản ứng làm Ái Phương lo lắng. Cô khẽ gọi Lan Hương mấy lần nhưng không có tiếng đáp lại. Lúc này, Ái Phương vội vàng ôm Lan Hương ngồi dậy, cả người nàng xụi lơ lập tức ngả vào lòng cô. Ái Phương nhíu mày, đưa tay áp lên trán nàng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát, cơ thể lại là mảng lạnh băng. Cô không kịp nghĩ thêm lập tức bế Lan Hương lên, rời khỏi chung cư vào lúc 4 giờ sáng.

Ái Phương trở lại nhà khi cơn sốt của Lan Hương đã hạ, cô cần lấy một số đồ cần thiết để em ấy ở bệnh viện theo dõi hai ngày. Bây giờ đã 3 giờ chiều, Ái Phương vào phòng Lan Hương. Lúc này, cô mới rõ ngoài ban công được trang trí để chúc mừng sinh nhật cho mình, trên bàn có bánh kem, rượu vang và một hộp quà, đây nhất định là món quà Lan Hương muốn tặng cô nhưng lại không có cơ hội đưa.

Ái Phương cảm thấy chua xót, do dự một lúc mới mở hộp, một tập tranh vẽ quen thuộc xuất hiện trước mắt, nhân vật chính trong các bức họa đều là cô, khi thì làm việc, khi thì thả diều, nấu ăn, đọc sách hay ngủ... nét vẽ tuy không quá tinh xảo nhưng đều bộc lộ rõ cái hồn. Cô ôm tập tranh vẽ vào lòng, trái tim như có như không phát đau.

Ái Phương từ đầu chưa từng có ý nghĩ quá phận nào với Lan Hương, cô thật lòng xem Lan Hương như em gái của mình mà chăm sóc. Em ấy có nét quật cường giống mẹ cô, hai người đều là những người phụ nữ đáng thương bị nhà họ Phan chà đạp, vậy nên ngay từ đầu dù để Lan Hương về Phan gia vì mục đích giải quyết dư luận nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ sẽ bảo vệ cô bé này. Nhưng cô không ngờ đến có một ngày Lan Hương lại thích cô. Em ấy còn quá trẻ, từng chịu tổn thương trong tình yêu, đúng lúc cô đối xử tốt với em ấy, có thể em ấy đã ngộ nhận giữa tình thương và tình yêu.

Ái Phương thở dài, đem tập tranh vẽ của Lan Hương cẩn thận cất đi, sau đó mới lấy những thứ cần thiết đến bệnh viện.

Ái Phương vừa mở cửa đúng lúc Anh Đào cũng vừa đến, tay còn đặt lên chuông cửa chưa kịp nhấn

"Tôi phải đi ngay." Ái Phương nói.

"Đến chăm sóc cô em gái bé bỏng của em?" Anh Đào vừa nói vừa tự nhiên đi vào nhà, nhàn nhã ngồi trên chiếc sopha mềm mại.

"Chị muốn gì đây?"

Nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Ái Phương, Anh Đào lại mỉm cười, châm chọc nói.

"Ái Phương...em đúng là người tốt. Không chỉ giải quyết chuyện của em trai mà còn chu đáo đối xử tốt với cô em dâu hụt. Hèn gì con bé đó lại đem lòng yêu em."

Ái Phương hít sâu một hơi, chị ta muốn ở đây thì cứ việc, cô không quan tâm, hướng cửa bước đi nhưng đi được mấy bước lại nghe Anh Đào lớn giọng.

"Việt Á phát triển như ngày hôm nay một phần lớn là do công sức của mẹ em, nhưng nhà họ Phan lại vì mẹ em không thể sinh con trai liền hắt hủi bà ấy, ba em bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ để tìm cháu đích tôn cho Phan gia, mẹ em vì vậy mới ôm hận chết."

Nghe đến đây Ái Phương dừng bước chân, quay lại nhìn Anh Đào, ánh mắt lạnh lùng. Anh Đào xem như không thấy tiếp tục nói.

"Vì vậy em rất hận nhà họ Phan, gặp phải Bùi Lan Hương cũng bị Phan Lê Đình Quân chà đạp, cho nên em càng thương cảm cô ta, muốn chăm sóc và bảo vệ cô ta, muốn bù đắp những thứ mà năm xưa em không thể làm cho mẹ mình."

"..."

"Ái Phương, em làm như vậy chính là thương hại, lòng thương hại của em lại vô tình khiến Lan Hương yêu em. Còn em thì sao? Em có yêu con bé đó? Em không yêu cô ta, tất cả những việc em làm chỉ để lấp liếʍ và an ủi cho sự hổ thẹn đối với người mẹ quá cố. Em muốn chứng minh bản thân không vô dụng như năm xưa, vô dụng đến nổi chứng kiến mẹ mình từng ngày sống trong đau đớn mà không thể làm gì."

Ái Phương siết chặt bàn tay, gằn lên: "Đủ rồi!"

Anh Đào đứng dậy, từng bước đến gần Ái Phương, đau lòng xoa gương mặt cô, thanh âm cũng dịu xuống.

"Tôi không muốn nhắc lại quá khứ để làm tổn thương em nhưng tôi muốn cho em hiểu rõ, em nên dừng lại việc bảo bọc Lan Hương. Em không yêu cô ta nhưng mỗi ngày ở cạnh quan tâm và chăm sóc, đó chính là tra tấn, là tra tấn chứ không phải là thương. Em nên cho cô ta có cuộc sống riêng của mình."

Ái Phương không nói gì, đôi mắt chỉ nhắm lại. Anh Đào cứ thế đem Ái Phương ôm vào lòng, Ái Phương mệt mỏi đến nổi không đủ sức để đẩy ra. Chị ta nói đúng, nói đúng tất cả ngoài việc cô không phải thương hại Lan Hương. Dù ban đầu mục đích của cô là gì nhưng sau này cô đối với Lan Hương là thật lòng, muốn che chở và bảo vệ em ấy, muốn em ấy có cuộc sống tốt, là người chị mà em ấy có thể dựa vào. Cô đã từng nói cô không có người thân, nhưng đã từ lâu, Lan Hương chính là người thân của cô. Nhưng chuyện như ngày hôm nay cô cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ chính cô lại làm tổn thương Lan Hương. Vậy điều gì mới là tốt nhất cho em ấy?

***

Lan Hương nằm viện hai ngày mới xuất viện, nàng bị viêm phổi nhẹ, bác sĩ căn dặn phải giữ ấm đừng để bản thân nhiễm lạnh. Lan Hương làm theo lời bác sĩ, sau đó còn xin Bảo Khanh cho nàng nghỉ thêm hai ngày mới trở lại làm.

Ái Phương muốn nàng nghỉ hẳn một tuần nhưng nàng biết sức khỏe mình không tệ như vậy. Mấy ngày gần đây, nàng bắt đầu ý thức được bản thân hình như là gánh nặng cho Ái Phương, nàng không giúp được gì cho chị ấy ngoài việc khiến chị ấy thêm lo lắng.

Hiện tại, nàng còn chưa tốt nghiệp, bản thân không có cái gì ngoài hai bàn tay trắng. Khoảng cách giữa hai người không chỉ có yêu hay không yêu mà còn về hiểu biết, học vấn và địa vị. Nếu nàng không làm cho bản thân sánh bằng chị ấy thì nàng lấy cái gì để theo đuổi chị ấy, lấy cái gì để đứng ngang hàng với chị ấy mà không phải là một cô bé tội nghiệp được người ta thương cảm.

Lan Hương lúc này ngồi ở trạm xe bus, hôm nay nàng làm ca sáng, bây giờ cũng mới 3 giờ chiều. Nàng cúi xuống bất giác nhìn thấy mặt dây chuyền lộ ra ngoài cổ áo. Đây là món đồ duy nhất mà năm xưa mẹ nàng để lại cho nàng, nhìn qua không phải hạng xoàng, có lẽ năm đó bà ấy thực sự vớ được đại gia, nhưng cuộc đời này không như chuyện cổ tích.

Lan Hương nghĩ đến có chút thẫn thờ, mẹ nàng còn sống không? Nhưng sống hay chết thì có liên quan gì đến nàng? Bà ấy không cần nàng đã hơn hai mươi năm rồi.

Ting...ting...

Một chiếc xe hơi màu đỏ đậu trước trạm xe buýt, kính xe trượt xuống, Lan Hương có thể thấy rõ người ngồi trong xe là ai.

"Tôi muốn nói chuyện với cô."

Anh Đào lái xe đưa Lan Hương đến một con đường vắng. Hai người không xuống xe, chị ta chỉ mở cửa sổ để mặc gió chiều lùa vào.

Lan Hương nhìn lớp lớp nhà cao tầng phía xa, lúc sau mới quay sang nhìn Anh Đào không dài dòng mà trực tiếp hỏi.

"Chị muốn nói gì?"

Anh Đào như có như không mỉm cười, ánh mắt xa xăm bỗng gợn lên hồi ức, chậm rãi kể chuyện.

"Phan gia là một gia đình trọng nam khinh nữ. Ông nội Ái Phương là một người cực kỳ độc đoán. Ông ta mang suy nghĩ phụ nữ không cần quá giỏi giang, chỉ cần làm tốt bổn phận lo chồng chăm con là đủ. Vì vậy, người thừa kế gia nghiệp Phan gia bao đời phải là con trai. Mà mẹ Ái Phương sau khi sinh xong Ái Phương lại không còn khả năng sinh con. Cho nên, ông nội Ái Phương cực kỳ không hài lòng. Ông Phan từ đó mà bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài để tìm con trai nối dõi. Mẹ Ái Phương không chịu được sự hà khắc của cha chồng lại bị chồng hắt hủi, từ đó mà bệnh nặng qua đời. Ái Phương 8 tuổi mất mẹ, ông Phan rước tình nhân và con trai 3 tuổi về nhà."

Lan Hương nghe đến đây bàn tay vô thức siết chặt, nàng nhìn ra được mối quan hệ giữa Ái Phương và gia đình không tốt nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại như vậy. Ông Phan ngoài mặt trịnh trọng đàng hoàng hóa ra cũng là người đàn ông bạc tình. Vì vợ không sinh được con trai liền bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ có cả con riêng. Chỉ nghĩ đến thôi cũng có thể cảm nhận được mẹ Ái Phương khi ấy đau khổ ra sao. Bà ấy chính là uất hận mà chết.

Anh Đào nhìn gương mặt biến sắc của Lan Hương, dừng một chút mới nói tiếp.

"Mất mẹ, người hậu thuẫn cuối cùng cho Ái Phương cũng không còn, cuộc sống của em ấy ở Phan gia càng không dễ dàng. Một mặt bị dì ghẻ hà khắc, một mặc bị cha và ông nội không xem trọng, chuỗi tháng ngày đau khổ đó Ái Phương chỉ có thể tự mình gặm nhấm. Em ấy cứ thế chịu đựng 7 năm, đến năm 15 tuổi liền quyết định ra nước ngoài du học. Em ấy muốn thoát khỏi nơi địa ngục đó, muốn tự mình vươn cánh bay ra ngoài thế giới. Và những năm tháng đó...tôi đã cùng Ái Phương trải qua."

Lan Hương hơi mím môi, trái tim như có kim châm đâm vào. Nàng không biết Ái Phương đã từng trải qua cuộc sống như vậy, chị ấy cũng chưa bao giờ nói cho nàng biết. Nhưng Anh Đào thì ngược lại, chị ta biết mọi thứ về Ái Phương. Chị ta đã trải qua những năm tháng đó cùng Ái Phương. Vậy hóa ra bọn họ là thanh mai trúc mã. Lan Hương mím chặt môi, ánh mắt vừa đau lòng vừa tiếc hận. Nàng ước bản thân có thể cùng Ái Phương trải qua những thời khắc đau khổ nhất. Chỉ tiếc nàng không kịp tham dự vào quá khứ, còn tương lai sẽ có cơ hội sao?

Anh Đào hài lòng khi nhìn biểu hiện của Lan Hương, ngón tay gõ vài nhịp lên vô lăng, khuôn mặt phức tạp, không nhanh không chậm nói tiếp.

"Cô biết vị trí hiện tại mà Ái Phương đang có không phải vì em ấy là con gái của Phan Đông Anh mà chính do sự nỗ lực không ngừng cùng với những gì mà người mẹ quá cố đã để lại – 15% cổ phần Việt Á và những cánh tay đắc lực mà bà ấy từ sớm đã sắp đặt để giúp Ái Phương lấy lại những gì mà em ấy nên có."

"..."

"Ái Phương rất tài giỏi, mấy năm nay không chỉ ngồi vững vị trí, bố trí thế lực mà còn thu về thêm 10% cổ phần. Em ấy có 25% cổ phần, nhưng Việt Á cũng không thể nằm gọn trong tay em ấy trong khi ông nội Ái Phương giữ 15%, ông Phan 35% và Phan Lê Đình Quân 10%. Sở dĩ, ông Phan để Ái Phương ngồi vào cái ghế đó cũng chính là muốn em ấy bán sức lực để xây dựng đế chế cho Phan Lê Đình Quân sau này."

Nói xong, Anh Đào nhìn thẳng vào mắt Lan Hương, trong mắt chứa đầy thâm ý. Lan Hương làm sao không nhìn ra được dụng ý của Anh Đào, chị ta kể cho nàng nghe những chuyện này chỉ với một mục đích. Lan Hương không né tránh ánh mắt của Anh Đào, không chút do dự đáp.

"Cứ nói thẳng!"

Anh Đào khẽ cười, trong lòng ít nhiều có chút tán thưởng. Đôi mắt đen láy kia sáng rõ tinh tường, quả thực không ngốc như cô nghĩ. Anh Đào thu lại nụ cười, giọng nói mềm mỏng tăng thêm mấy phần uy thế.

"Tôi và cô đều yêu Ái Phương nhưng ai mới là người có thể hỗ trợ em ấy phát triển trong sự nghiệp? Tôi không phải muốn khinh thường cô nhưng cô hiện tại chẳng có cái gì cả, vẫn là cô sinh viên chưa tốt nghiệp. Cô vẫn còn trẻ, thời gian này nên phấn đấu để phát triển bản thân. Ái Phương đã 29, em ấy không có dư thời gian để đợi một cô bé chưa trưởng thành như cô."

Lan Hương sớm nhìn ra được Anh Đào sẽ nói những điều này. Chị ta tấn công vào điểm đau thầm kín của nàng, giống như tưởng tượng, nó thật sự rất đau. Nàng không có cái gì cho Ái Phương ngoài tình yêu, chỉ là chị ấy không yêu nàng, tình yêu này đối với chị ấy cũng không có tác dụng. Nàng không oán trách chỉ là bi thương.

Sự im lặng của Lan Hương chính là báo hiệu cho Anh Đào tấn công: "Điều cô có thể làm lúc này chính là rời đi. Cô quá phụ thuộc vào Ái Phương, cô không giúp được em ấy nhưng lại khiến em ấy phân tâm vì cô. Tôi sẽ đưa cô một số tiền, cô thấy thế nào?"

Lan Hương nghe đến tiền liền bật cười. Tiền là phương pháp cũ rích nhưng người ta hay dùng nó để giải quyết vấn đề vì sự hiệu quả mà nó mang lại.

Lan Hương thu hồi cảm xúc trên gương mặt, trong mắt kiên định không thể lây chuyển, lạnh lùng nói.

"Dù phải rời đi, tôi cũng không lấy bất cứ thứ gì từ chị và Ái Phương."

Anh Đào có chút ngạc nhiên, sau đó cười cười:"Bản tánh quật cường của cô rất giống mẹ của Ái Phương."

Anh Đào sau đó không nói thêm nữa. Cô biết trong trận đấu này người thắng là cô, dù chiến thắng một người tay không tấc sắt cũng chẳng vẻ vang gì.

***

Lan Hương đứng trước ban công nhìn xuống quang cảnh phía dưới. Trong đầu nàng vẫn văng vẳng cuộc nói chuyện lúc chiều với Anh Đào. Lan Hương hít sâu đem khí lạnh gia nhập vào buồng phổi giảm nhẹ sự ngột ngạt trong lòng.

Nàng không quyết định được xuất thân của mình nhưng nàng có thể cố gắng. Chỉ là Ái Phương có thể đợi nàng sao? Chưa bao giờ nàng cảm thấy khoảng cách tuổi tác giữa hai người lại làm nàng cảm thấy nặng nề. Nàng có tư cách gì bắt Ái Phương đợi nàng đâu? Bên cạnh chị ấy không thiếu người xuất chúng, nàng có hay không cũng không ảnh hưởng.

Lan Hương mím môi, tay vịn vào lan can lạnh ngắt. Nàng hận chính mình không thể giúp ít gì cho Ái Phương, không thể san sẻ gánh nặng trên vai chị ấy. Nàng cứ vô tư ở bên cạnh chị ấy, ngây ngô hưởng thụ sự quan tâm của chị ấy. Lan Hương không muốn nghĩ đến bản thân là gánh nặng cho Ái Phương. Thực chất, hai người không phải người thân, càng không phải người yêu, nàng dựa vào cái gì để nhận được sự quan tâm từ Ái Phương?

Lan Hương nhắm mắt lại mặc kệ gió đêm tạt vào mặt. Bỗng nàng cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau truyền đến, trên vai cẩn thận phủ lấy một cái áo ấm.

"Bác sĩ đã dặn không được để bản thân nhiễm lạnh."

Ái Phương nhẹ nhàng nói. Lan Hương quay sang nhìn cô mỉm cười.

"Em chỉ định đứng một lát."

Hai người cứ thế đứng cạnh nhau, mỗi người một nỗi lòng. Lúc sau, Ái Phương khẽ nói:"Lan Hương...em có bao giờ nghĩ đến việc ra nước ngoài học tập không?"

Lan Hương có chút ngơ ngác nhìn Ái Phương, trong lòng siết chặt.

"Năng lực của em không kém, khả năng tiếng Anh cũng rất tốt, bên Anh điều kiện học tập..."

Ái Phương chưa nói xong đã nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của Lan Hương. Cô dự cảm bản thân đã làm Lan Hương tổn thương rồi.

Bàn tay nhỏ trong chiếc áo ấm của Lan Hương siết chặt, ánh mắt suy sụp, khó khăn hỏi.

"Chị không cần em nữa sao?"

Ái Phương có chút khẩn trương: "Không phải. Chị chỉ nghĩ...."

Lan Hương cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:"Em là gánh nặng đúng không? Em không xứng với chị. Vì vậy, chị mới không thử yêu em? Vì vậy, chị mới muốn đuổi em đi?"

Ái Phương bắt đầu cuống lên, cô đưa tay muốn lau nước mắt cho Lan Hương nhưng em ấy liền quay mặt đi, đôi vai dưới lớp áo bông không giấu được run rẩy.

Bàn tay giơ giữa không trung của Ái Phương cũng đờ ra, cô khó khăn thu tay về, muốn trấn an Lan Hương nhưng không biết làm cái gì, chỉ đành thở dài nói.

"Chị chỉ muốn em có cơ hội phát triển tốt nhất. Em không phải là gánh nặng của chị, em là em gái của chị, chị cũng không phải muốn đuổi..."

Lan Hương nghe xong lập tức xoay người nhìn Ái Phương, đôi mắt đen láy đong đầy nước, từng giọt như hàng bi nối đuôi nhau rơi xuống. Lan Hương cố gắng nuốt xuống đau đớn nghẹn cứng nơi cổ họng, rành mạch nói.

"Em không muốn làm em gái của chị nữa."

Nói rồi, Lan Hương đi vào trong bỏ lại một mình Ái Phương đứng ngoài đó. Ái Phương ngỡ ngàng nhìn theo Lan Hương, cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn.











***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro