chương 17 - 18
Ái Phương ngồi trên giường nhìn Lan Hương ngủ đã một lúc, cô biết cô gái này thật sự xinh đẹp chỉ là chưa từng nghiêm túc nhìn ngắm lâu. Thời gian trôi qua, Ái Phương cảm thấy tim mình bắt đầu xao động, ngón tay dài khẽ chạm lên cánh môi no đủ, ký ức hôm ấy vô thức ùa về, cánh môi mềm mại, mùi hương ngọt ngào và cả hơi thở của thiếu nữ. Ái Phương nghĩ đến cảm giác càng lúc không đúng, cô lắc đầu, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Lan Hương không nghĩ vừa thức dậy đã nhìn thấy Ái Phương, ngạc nhiên là điều không thể che giấu. Có lẽ, hai tháng qua, hai người tuy ở cùng một mái nhà nhưng số lần số lần gặp mặt ít ỏi đến đáng thương. Chị ấy muốn tránh nàng, đây vốn dĩ là nhà của chị ấy không cần phải như vậy. Nàng sớm muộn cũng phải đi, đi khỏi thế giới của Ái Phương, hai người vốn dĩ khác nhau. Nàng không nên tham lam, bởi vì tham lam với chị ấy sẽ không bao giờ được lấp đầy.
Ái Phương nhìn gương mặt mới ngủ dậy của Lan Hương, thần sắc mệt mỏi, đôi mắt không còn long lanh như trước, khóe môi không thích cười, má lúm đồng tiền cũng biến mất, cảm giác không mấy dễ chịu của đêm qua lại ập đến. Cô đưa tay chạm lên má nàng, kìm nén khó hiểu vừa rồi, nhẹ nhàng nói.
"Cho chị xin lỗi chuyện đêm qua."
"..."
"Em không muốn đi du học vậy không đi nữa. Chị sẽ làm thủ tục nhập học ở trường cũ cho em vào kỳ sau."
Việc Ái Phương muốn đưa Lan Hương sang nước ngoài du học vì nhìn thấy năng lực của nàng, muốn tạo điều kiện cho nàng phát triển. Cô không chối bỏ bản thân có tư tâm khác, nhưng đó không có nghĩa cô không cần Lan Hương, cô muốn nhân việc này cho nàng có đủ thời gian để suy nghĩ về đoạn tình cảm của mình. Ái Phương chỉ sợ Lan Hương còn trẻ nên dễ ngộ nhận, nhưng phản ứng đêm qua của nàng làm ý nghĩ đấy cũng dập tắt. Lan Hương không muốn cô sẽ không ép, cô thật sự tôn trọng nàng.
Lan Hương không có nhiều phản ứng lẳng lặng nhìn Ái Phương.
Ái Phương thấy Lan Hương không nói, cảm thấy có chút bất an, suy nghĩ một lúc mới đem sự việc đêm qua nghiêm túc giải thích.
"Em không phải gánh nặng của chị, em là người nhà của chị, chị sẽ không bỏ rơi em. Em không muốn du học thì không đi, đừng nghĩ ngợi nhiều có được không?"
Lan Hương ngồi dậy, nhợt nhạt mỉm cười nhưng trong mắt không có nụ cười nào mà chỉ có chua xót: "Chị không cảm thấy khó xử sao? Có lẽ, em đang làm khó chị."
"..."
"Xin lỗi vì sự bốc đồng đêm qua của em."
"Lan Hương..." Ái Phương nhíu mày.
"Đừng cảm thấy có lỗi với em. Chị không làm sai gì cả."
Lan Hương nhìn đồng hồ treo tường lại thản nhiên nhìn Ái Phương:"Trễ rồi, chị đi làm đi."
Ái Phương nhìn nàng, bất an trong lòng càng gia tăng. Cô muốn nói lại không biết phải nói cái gì. Mất một lúc, cô mới đứng dậy, chậm rãi đáp.
"Bữa sáng chị đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa nếu có lạnh nhớ hâm lại."
Lan Hương gật đầu. Ái Phương nén tiếng thở dài, chuẩn bị đi làm thì bất ngờ nghe Lan Hương nói.
"Ôm em một chút có được không?"
Ái Phương nhìn đôi mắt ửng đỏ của Lan Hương không chần chừ đem nàng ôm vào lòng. Lan Hương áp mặt vào ngực cô không ngừng rơi lệ.
Ái Phương cảm thấy tim mình đau thắt, xoa lấy tấm lưng gầy yếu của nàng, khẽ nói: "Hôm nay, chị ở nhà với em được không?"
Lan Hương rời khỏi cái ôm của Ái Phương kiên quyết: "Chị cứ đi làm đi. Buổi chiều em có ca làm rồi."
Ái Phương đưa tay lau nước mắt cho nàng, không quên dặn dò: "Có chuyện gì thì gọi cho chị, biết không?"
Lan Hương gật đầu. Ái Phương không có lý do nán lại đành phải rời đi. Hôm nay Lan Hương rất kỳ lạ, có cảm giác em ấy muốn rời xa cô. Nghĩ đến, Ái Phương liền đau đến khó thở. Tại sao lại như vậy?
Lan Hương nhìn Ái Phương rời khỏi trong lòng là một khoảng trống rỗng. Có lẽ những ngày ở bên chị ấy đã không còn nhiều.
Lan Hương ngủ thêm đến mười giờ, nàng thức dậy vệ sinh cá nhân rồi biến ăn sáng thành ăn trưa. Lúc này, bên tai truyền đến tiếng chuông cửa. Lan Hương lấy làm ngạc nhiên, Ái Phương nếu về sẽ không cần nhấn chuông, ở chung cư hơn nửa năm ngoài lần đó Anh Đào đến thì cũng chẳng xuất hiện người khác.
Lan Hương đem nghi vấn trực tiếp giải đáp bằng việc đem cửa mở ra, hai người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, trong đó có một người đang ngồi xe lăn, gương mặt tái nhợt như mang bệnh trạng đang chăm chú nhìn nàng.
"Xin hỏi, hai người là ai?"
Người đàn ông ngồi trên xe lăn điềm tĩnh nhìn Lan Hương, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm trầm: "Tôi là ba của cô."
***
Hôm nay là ngày cuối cùng Lan Hương làm ở quán cà phê sau mấy tháng gắn bó. Nàng không thân thiết với ai ngoài Bảo Khanh. Hết ca lúc 10 giờ tối, Bảo Khanh đưa nàng đi ăn, sau đó ghé một cái rooftop bar ở trung tâm thành phố, ngồi ngắm cảnh đêm và nhâm nhi vài ly rượu.
Lan Hương ít uống rượu, nhưng quen biết Bảo Khanh tửu lượng của nàng cũng tăng lên đáng kể. Mỗi lần hai người đi chung, chị ta thường đưa nàng đến quán bar để tán gẫu. Bảo Khanh nói sau này sẽ mở một quán bar mang phong cách Châu Âu. Có lần Bảo Khanh bông đùa, hỏi nàng không sợ chị ta chuốc say rồi đưa nàng lên giường? Lan Hương lúc đó thản nhiên đáp: "Một người xem trọng tình cảm sẽ không vui đùa tình cảm với người khác."
Bảo Khanh nghe xong bật cười, không lên tiếng phản bác. Mối quan hệ giữa hai người thân thiết hơn từ đó. Có lẽ sau bao năm, Lan Hương cuối cùng cũng tìm được một người bạn tri kỷ. Nàng không ngại tâm sự với Bảo Khanh về gia đình, cảm tình niên thiếu và cả Ái Phương hiện tại, như nàng suy đoán trước đó, Bảo Khanh đã nhìn ra nàng là người đồng tính trước khi nàng chính thức nói ra.
Lan Hương lúc này nhấm nháp một ngụm whisky, đôi mắt xa xăm nhìn về những ánh đèn neon phía trước, trầm ngâm một hồi mới cất giọng hỏi.
"Nếu có người sau hai mươi năm xuất hiện tự xưng là ba chị, thì chị sẽ cảm thấy như thế nào?"
Bảo Khanh im lặng mấy giây, sau đó hỏi lại: "Ông ta giàu hay nghèo?"
"Rất giàu."
"Ông ta có tiền như vậy tại sao không tìm con gái mình sớm hơn mà phải đợi đến 20 năm?"
Lan Hương cười nhạt, lắc lắc lớp rượu màu vàng sóng sánh trong ly, không mang nhiều cảm xúc:"Ông ta không thật tâm muốn đứa con gái này, chỉ là tình thế bắt buộc."
Bảo Khanh nhìn sườn mặt man mác buồn của Lan Hương, suy tư hỏi:"Vậy cô con gái đó có nhận lại không?"
Lan Hương nhìn sang Bảo Khanh mỉm cười, nụ cười mang đầy ý trào phúng:"Nhận. Tại sao không nhận chứ!"
Bảo Khanh đem rượu từ tốn rót vào cái ly đã cạn sạch của Lan Hương, bên tai lại văng vẳng thanh âm đầy vị đắng chát.
"Tôi nhận ra một điều. Tiền chưa chắc mua được hạnh phúc nhưng không có tiền tôi không thể tự do theo đuổi hạnh phúc. Vậy nên...tiền tôi cũng muốn mà việc khiến bản thân xuất sắc, tôi lại càng muốn."
"..."
"Trên đời này có một người đàn ông đẹp trai, thông minh và giàu có lại yêu một cô gái sắc đẹp cũng không, kiến thức và hiểu biết cũng không? Nhưng sắc đẹp cũng như hoa sớm nở tối tàn, chỉ có kiến thức là thứ theo ta mãi, có nó đồng nghĩa với với có được sự nghiệp, là thứ cần phải đầu tư."
"..."
"Cái mà hiện tại tôi có chỉ là vẻ ngoài dễ nhìn. Tôi muốn hoàn thiện bản thân để xứng đôi cùng chị ấy. Dù thời gian chị ấy có thể không đợi tôi, nhưng tôi không muốn sống trong cái cảm giác tự ti này nữa."
Bảo Khanh chú tâm lắng nghe, cô không phản bác những gì Lan Hương nói. Cuộc sống này vốn dĩ không phải truyện cổ tích. Bản thân mình giúp mình, bản thân mình cố gắng, bản thân mình vượt qua chông gai. Bảo Khanh xoa lấy bả vai của Lan Hương, chân thành nói.
"Tôi sẽ luôn ủng hộ em."
Lan Hương mỉm cười:"Cảm ơn chị."
Lan Hương vừa nói xong trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại. Nàng nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, không chút do dự liền nghe máy.
"Khi nào em về? Chị đến rước em nhé!"Ái Phương ân cần hỏi.
"Không cần. Lát nữa Bảo Khanh đưa em về."
Ái Phương im lặng hai giây, giọng nói vẫn không đổi:"Nhắn cho chị địa chỉ. Chị đến rước em."
Lan Hương nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Ái Phương, đành đồng ý, trễ như vậy nàng thực sự không muốn làm phiền chị ấy:"Em biết rồi."
Lan Hương tắt máy, soạn địa chỉ quán gửi qua số điện thoại cho Ái Phương.
Bảo Khanh ngồi bên cạnh, điều này không qua được mắt cô. Cô uống ngụm rượu, bâng quơ nói.
"Chị ta xem ra rất quan tâm em."
"Ừ."
"Chị ta thật sự không yêu em sao?" Bảo Khanh có chút nghi hoặc.
Lan Hương thở dài:"Chị ấy chỉ xem tôi là em gái."
Bảo Khanh có phần không tin nhưng cũng không nói thêm. Hai người im lặng uống rượu, ngắm cảnh cho đến khi Ái Phương đến.
Ái Phương nhìn dáo dác xung quanh rất nhanh tìm ra vị trí của Lan Hương, hàng mày ôn hòa nhíu lại khi nhìn thấy Lan Hương tựa đầu lên vai Bảo Khanh, cô hít sâu một hơi, mau chóng điều hòa lại cảm xúc khó hiểu này, nhẹ nhàng đi đến sau lưng Lan Hương, gọi một tiếng.
"Lan Hương..."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc Lan Hương lập tức xoay người về phía sau, ngẩng mặt nhìn Ái Phương.
"Chị đã đến rồi." Lan Hương ngây ngô mỉm cười.
Ái Phương nhìn lướt qua chay whisky đã uống gần hết sau đó nhìn đến gương mặt ửng hồng của Lan Hương, cô liền biết nàng đã sáu phần say.
Ái Phương không muốn Lan Hương uống nhiều rượu, sẽ hại thân thể nhưng cô sợ bản thân can thiệp quá nhiều sẽ làm Lan Hương cảm thấy bị kiểm soát. Ái Phương đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt ôn hòa, nhẹ nói.
"Về nhà thôi!"
Lan Hương ngoan ngoãn gật đầu, nàng đứng dậy có chút choáng, quay sang Bảo Khanh nói.
"Lát nữa, chị về cẩn thận."
Bảo Khanh gật đầu.
Ái Phương cũng lịch sự nói: "Tôi đưa em ấy về trước."
Nói rồi, cô khẽ quàng tay qua bả vai Lan Hương, ân cần đỡ nàng như sợ nàng không cẩn thận sẽ vấp té.
Bảo Khanh nhìn bóng lưng hai người rời đi, hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của Ái Phương, trong lòng càng chắc chắn, nếu Phan Lê Ái Phương không có một chút tình cảm nào với Lan Hương mới là chuyện khó tin. Đúng là người trong cuộc vẫn là nhìn không rõ.
***
Về nhà, Ái Phương đưa Lan Hương lên phòng, rót cho nàng một ly nước, sau đó lấy một chậu nước ấm cùng cái khăn lông.
Lan Hương uống nước xong liền chếnh choáng nằm, nàng cảm nhận Ái Phương đang giúp nàng lau mặt, đến cả hai bàn tay cũng được chị ấy tỉ mỉ lau sạch. Lan Hương nhướng mí mắt nặng trĩu nhìn Ái Phương, trong mắt tham lam và lưu luyến. Đối xử tốt với nàng như vậy lại không yêu nàng?
"Ái Phương, chị là người tốt đến như vậy sao? Tốt đến nỗi làm em luyến tiếc, làm em đau lòng."
Lan Hương nhắm mắt lại, thở dài hỏi: "Nếu sau này, em không còn ở bên cạnh, chị sẽ không quên em chứ?"
Ái Phương bỏ lại chiếc khăn vào chậu nước, chăm chú nhìn Lan Hương, bất an hỏi:"Tại sao không ở bên cạnh chị?"
Lan Hương nhìn Ái Phương thản nhiên đáp:"Chị sẽ có gia đình riêng của mình. Em không thể cùng chị đến già."
Ái Phương nhíu mày, lắc đầu: "Chị sẽ không kết hôn."
Lan Hương cười, Ái Phương sẽ không kết hôn với đàn ông nhưng chị ấy nhất định sẽ kết hôn với người con gái mà chị ấy yêu. Lan Hương không che được mất mát trên gương mặt, chua xót hỏi.
"Anh Đào thì sao?"
Ái Phương không do dự phủ nhận: "Chị và chị ta không có khả năng."
Lan Hương nghe xong đôi mắt ảm đạm có một tia sáng nhỏ, nàng nhìn Ái Phương với chút hy vọng còn sót lại: "Vậy em thì sao?"
Ái Phương không trả lời, trong lòng bắt đầu mâu thuẫn. Lan Hương không ép hỏi, nhợt nhạt mỉm cười: "Nếu sau này em trở nên xuất sắc, đến lúc đó chị có thể thích em không?"
"..."
Lan Hương xoay người nằm nghiêng, không đối mặt với Ái Phương, mệt mỏi nói: "Ái Phương, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Ái Phương siết chặt tay. Cô làm sao vậy? Cô không yêu Lan Hương sao? Tại sao tim cô lại đau thế này?
"Lan Hương, chị..." Thật lâu cũng không nói thêm cái gì, đến khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Lan Hương, Ái Phương thở dài, đem chăn đắp lại cẩn thận.
"Ngủ ngon!"
Ái Phương đi rồi, Lan Hương cuộn mình trong chăn nghẹn ngào khóc.
"Chị sẽ không thích em, sẽ không bao giờ thích em sao?"
***
Bầu trời đêm lạnh lẽo, Sài Gòn chìm vào giấc ngủ chỉ có ánh neon lập lòe... Trên sân thượng hai chân chậm rãi đung đưa, váy trắng phong phanh, tóc đen không thấy gương mặt.
Lan Hương đưa tay vén lại lọn tóc bị gió thổi, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không bất định. Đêm nay là đêm cuối, là đêm cuối...nàng ở đây. Nàng sẽ đi, đi khỏi thành phố này, đi đến một nơi rất xa, nơi đó sẽ không có Ái Phương. Nàng luyến tiếc không? Luyến tiếc cũng có ích gì đâu.
Lan Hương nhạt nhẽo cười. Lần này sẽ đi bao lâu? Không biết! Cuộc sống phía trước thế nào, là thiên đàng hay địa ngục? Không biết! Nàng chỉ biết, nàng nhất định sẽ thành công để quay lại. Có thể ngày ấy là ngày nàng không còn cơ hội hoặc thậm chí mất đi chị ấy nhưng đây là hy vọng cuối cùng, một lần đường hoàng sánh vai cùng chị ấy.
Gió đêm lạnh buốt cắt qua da mặt, đôi mắt cay xòe nhắm lại, ký ức vào ngày hôm đó vô thức ùa về.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn điềm tĩnh nhìn Lan Hương, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm trầm: "Tôi là ba của cô."
Lan Hương nghe xong, pha lẫn ngạc nhiên cùng buồn cười, nàng quan sát người đàn ông này, tuy ngồi xe lăn nhưng ăn mặc tây trang chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt có nét uy nghiêm, nhìn qua không hề giống kẻ lừa gạt, nhưng để nàng tin người này là ba? Lan Hương lắc đầu nói với ông ta.
"Xin lỗi. Tôi không có ba. Ông có lẽ nhận nhầm người rồi."
Lan Hương nói xong định khép cửa lại, nhưng trước khi cửa kịp đóng nàng liền nghe người đàn ông thốt ra cái tên mà nàng suýt không còn nhớ.
"Mẹ cô tên là Bùi Kiều Dung. Bà ta đã mất cách đây hai năm và tôi cũng tình cờ biết được sự hiện diện của cô." Người đàn ông điềm tĩnh nói, trong mắt cũng không mang quá nhiều cảm xúc.
Lan Hương nghe tin người mẹ bao nhiêu năm chưa một lần gặp mặt đã qua đời trong lòng ít nhiều mang một chút đau thương, chỉ là cảm xúc ấy chỉ thoáng qua, Lan Hương cúi xuống nhìn người đàn ông này, ánh mắt ngờ vực.
"Dựa vào đâu để tôi tin ông?"
Người đàn ông hơi nheo mắt đánh giá Lan Hương, không nhanh không chậm ra hiệu cho người đàn ông phía sau. Người đàn ông phía sau lập tức đưa nàng một cái túi giấy.
Lan Hương nhận lấy, có chút cảnh giác mở ra. Bên trong là một bức ảnh và một phiếu xét nghiệm. Lan Hương nhìn bức ảnh cũ kỹ liền nhận ra mẹ nàng khi còn trẻ, sở dĩ nàng nhận ra bà ấy vì trong cuốn album mà bà ngoại để lại nàng đã không ít lần nhìn thấy hình ảnh tương tự.
Người thanh niên đứng bên cạnh bà ấy chính là người đàn ông trước mặt, dù đã qua hơn hai mươi năm nhưng nét tuấn tú vẫn đọng lại trên gương mặt trung niên này. Lan Hương tạm thời để tấm ảnh qua một bên, lúc này, nàng mới để ý đến phiếu xét nghiệm. Lan Hương nhìn lướt qua chỉ sợ mình hoa mắt liền nhìn lại một lần.
Trên giấy là tên của nàng và người đàn ông này – Trịnh Hoàng Minh, sau một dãy chỉ số xét nghiệm mà nàng không biết ý nghĩa là một dòng chữ in đậm đập vào mắt "Có cùng huyết thống: Cha – con với độ tin cậy 99,9999%".
Lan Hương cố gắng điều hòa lại xao động trong lòng, ông ta làm sao có được mẫu của nàng đem đi xét nghiệm? Không mất quá lâu, Lan Hương cười khẩy một tiếng, nhìn qua tác phong và cách ăn mặc không khó nhận ra, người đàn ông này có địa vị. Một người có địa vị và quyền lực thì cái gì không làm được nói chi đến việc lấy mẫu xét nghiệm. Lan Hương tuy cười nhưng nét mặt không có lấy một tia vui mừng. Nàng quả thực không nghĩ đến sẽ nhận người ba chưa rõ danh tính này.
Ông Trịnh nhìn sắc mặt không lộ ra biểu cảm của Lan Hương đôi mắt thâm sâu hơi híp lại, từ tốn nói.
"Sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô là kỷ vậy mà tôi tặng cho mẹ cô."
Lan Hương nhìn xuống sợi dây chuyền, ngón tay khẽ vân vê cái mặt, ánh mắt có chút nhạt nhẽo nhìn ông Trịnh, hờ hững đáp.
"Vậy thì đã sao? Ông và bà ấy đã bỏ mặt tôi hơn hai mươi năm, bây giờ đến tìm thì có ích gì?"
Ông Trịnh đối với thái độ của Lan Hương không có bất mãn ngược lại đôi môi mỏng nhướng lên:"Tất nhiên là có!"
Lan Hương nhíu mày nhìn ông Trịnh, ông ta khẽ cười, nụ cười không mang bao nhiêu độ ấm.
"Không mời ba vào nhà sao con gái?"
Lan Hương ngờ vực trước lời khẳng định của ông Trịnh, nàng muốn biết ông ta hôm nay đến đây có mục đích gì? Lan Hương mở cửa rộng hơn, lách người để người đàn ông phía sau đẩy ông ta vào nhà.
Lan Hương ngồi xuống bộ sopha, ông Trịnh vẫn ngồi trên xe lăn, phía sau là người đàn ông vẫn nghiêm trang đứng. Lan Hương không có nhiều kiên nhẫn, lên tiếng.
"Tôi và ông thì có cái gì liên quan đến lợi ích?"
Ông Trịnh nhìn thẳng vào mắt Lan Hương, trong đôi mắt sâu chứa đầy quyết đoán:"Theo ba về Úc, ba sẽ đào tạo con không chỉ ngồi vững vị trí của ba mà còn trở thành người thừa kế của G&D."
Lan Hương nghe đến G&D bỗng nhớ đến một sự kiện cách đây khá lâu. Nàng chuyên ngành kinh tế nên thường hay quan tâm đến các diễn biến kinh tế trong nước và thế giới. Tất nhiên có biết đến G&D – đây là một tập đoàn gia đình có trụ sở chính tại Úc, chuyên kinh doanh về đồ nội thất, là thương hiệu uy tín và có tiếng. Mấy năm gần đây G&D mở rộng thị trường sang Việt Nam, hoạt động kinh doanh khá tốt. Chỉ tiếc một năm trước, gia đình CEO của G&D gặp tai nạn giao thông, vợ và con gái vì việc đó mà qua đời, còn CEO của G&D hai chân cũng vì vậy không đi lại được.
Lan Hương lúc này mới nhìn đến ông Trịnh, thì ra CEO của G&D là người đàn ông này. Lan Hương rốt cuộc hiểu ra, tại sao hơn hai mươi năm, ông ta mới trở về Việt Nam tìm nàng.
Lan Hương cười một tiếng, trong giọng nói không che giấu ý trào phúng:"Người tính không bằng trời tính. Một kẻ mồ côi từ bé như tôi đột nhiên từ đâu xuất hiện một người ba giàu có, đúng là chuyện khó tin."
Ông Trịnh cũng cười. Bản thân ông cũng không ngờ sẽ có ngày này. Chỉ là sau khi nhìn thấy Lan Hương, trong lòng liền nguôi ngoai chút ít, chẳng phải vì con gái lâu ngày gặp lại mà vì cô con gái này không ngốc, bản tính trầm ổn, biết che giấu cảm xúc, thấy lợi không dao động, là một người có thể đảm đương việc lớn. Ông Trịnh cảm thấy hài lòng, cũng chẳng quan tâm đến cô con gái này đang cười nhạo mình, chậm rãi nói.
"Con là một người thông minh nên biết cái nào tốt cho mình. Chỉ khi bản thân đủ bản lĩnh thì mới không bị kẻ khác ức hϊếp, và quan trọng chính là không phải nếm trải cảm giác bất lực khi không thể làm được gì cho người mình yêu."
Lan Hương có chút bất ngờ nhìn ông Trịnh, ông ấy nhàn nhã mỉm cười, đôi mắt sâu sáng lên tinh tường:"Ba thật sự không quan tâm con yêu ai, chỉ cần sau này cho ba một đứa cháu là tốt rồi."
Lan Hương siết chặt tay. Người đàn ông này còn chuyện gì mà không biết, chắc chắn một tập văn kiện về nàng đã nằm gọn trên bàn làm việc của ông ta. Lan Hương không thích người khác điều tra về mình, cảm giác bản thân bị đối phương nhìn rõ vô cùng không thoải mái.
Ông Trịnh nhìn như không thấy sự tức giận trong ánh mắt của Lan Hương, ung dung móc ra tấm danh thϊếp đặt lên bàn.
"Con cứ suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với ba. Hẹn gặp lại con gái!"
Người đàn ông đi theo ông Trịnh khẽ cúi đầu chào cô, sau đó, đẩy ông Trịnh rời khỏi.
***
"Đừng đi!"
Ái Phương kêu lên một tiếng, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, trên trán ướt đẫm mồ hôi, l*иg ngực không ngừng phập phồng. Cô chống tay ngồi dậy, điều hòa lại nhịp thở, ánh mắt nhìn đồng hồ điểm 2h15' sáng. Cô vừa mơ một giấc mơ, trong mơ Lan Hương nói em ấy sẽ đi, đi đến một nơi thật xa, nơi đó cô sẽ không tìm được em ấy.
Ái Phương không biết vì sao cảm thấy bất an, cô muốn xác nhận Lan Hương vẫn ở bên cạnh. Ái Phương leo xuống giường, gấp gáp đến phòng Lan Hương, nhưng không nghĩ trên giường trống trơn, tim cô càng đập nhanh, vội vã đi khắp nơi trong phòng, kể cả tủ áo mà trước kia em ấy trốn cũng không tìm thấy.
Ái Phương đứng không vững, cố gắng bình tĩnh nhìn lại căn phòng một lần nữa, trên giường chăn gối vẫn chưa được xếp, chiếc điện thoại trên bàn vẫn còn đấy. Một hy vọng lóe lên, có lẽ Lan Hương chỉ ở đâu đó trong nhà, nhưng tìm hết kết quả vẫn như cũ. Nửa đêm, em ấy có thể đi đâu? Ái Phương đột nhiên đi đến kệ giày, tất cả những đôi đi lại thường ngày của Lan Hương vẫn còn đây, có nghĩa em ấy không đi xa.
Ái Phương chợt nhớ đến Lan Hương thích đi hóng gió. Hóng gió? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Ái Phương lập tức lao mình ra khỏi chung cư, bấm thang máy lên tầng cao nhất, sau đó chạy bộ lên sân thượng. Trên đây không có ánh đèn phải mất một lúc cô mới nhìn ra bóng lưng quen thuộc.
Ái Phương lúc này mới nhìn rõ Lan Hương đang ngồi trên bệ lan can, chỉ cần không cẩn thận liền có thể rơi xuống. Cô khẩn trương đến gần, không dám lớn tiếng làm Lan Hương giật mình, chỉ nhẹ nhàng nói.
"Lan Hương...ở đó nguy hiểm. Xuống đây với chị!"
Lan Hương nghe tiếng hơi xoay người lại, Ái Phương nhìn theo mọi cử động của Lan Hương trái tim càng treo lên.
Lan Hương thấy Ái Phương khẩn trương, bỗng nhìn xuống phía dưới, nếu nàng không may rơi xuống nhất định sẽ chết. Lan Hương khẽ cười, nàng không muốn chết!
Lan Hương nghe theo Ái Phương leo xuống lan can, không nghĩ đến Ái Phương ngay lập tức ôm lấy nàng.
"Không tìm thấy em, chị thật sự rất sợ...rất sợ!"
Lan Hương cũng ôm Ái Phương, áp mặt vào l*иg ngực cô, tiếng ho không kiềm chế được bật ra.
"Ở đây lạnh lắm, chúng ta trở lại đi!"
Nói rồi, Ái Phương nắm lấy tay Lan Hương cùng đi xuống, cảm giác bất an cùng sợ hãi vẫn chưa tan biến. Đến lúc này, cô dần lý giải mâu thuẫn đeo bám gần đây. Có lẽ ban đầu, cô thật sự xem Lan Hương là em gái nhưng hiện tại tình cảm đó bắt đầu không còn thuần túy nữa.
Trở lại nhà, Ái Phương vẫn không có buông tay. Cô nhìn Lan Hương trong mắt đầy không yên: "Qua phòng chị ngủ, được không?"
Cô sợ Lan Hương lại đi mất, sợ lần này không tìm được em ấy nữa.
Lan Hương mỉm cười: "Được."
Sau mấy tháng, hai người lại nằm chung một chiếc giường một cái chăn. Ái Phương không còn do dự như trước ôm lấy Lan Hương, mùi hương ngọt ngào trên người nàng mới làm cô yên tâm đôi chút.
"Em có chuyện gì sao?"
"Không có!"
"Nửa đêm đừng ra ngoài một mình."
"..."
"Nếu có chuyện gì nói cho chị, chị sẽ giúp em, được không?"
"Có những chuyện chỉ có bản thân mình mới làm được."
Ái Phương bỗng nâng lấy gương mặt Lan Hương, chăm chú nhìn nàng: "Chuyện gì?"
Lan Hương không đáp, nàng né tránh cái nhìn của Ái Phương, lần nữa nhào vào lòng cô: "Chị ngủ đi. Em buồn ngủ rồi."
Ái Phương nhíu mày, không cách nào đi vào giấc ngủ, dù bản thân đang ôm Lan Hương nhưng bất an càng lúc càng lớn. Chuyện xảy ra đêm nay cùng giấc mơ chân thật khi nãy làm trái tim cô đập mất kiểm soát. Nếu Lan Hương thực sự biến mất phải làm sao đây?
Lan Hương cảm nhận được nhịp tim bất thường của Ái Phương, khẽ nới ra khoảng cách, ngẩng mặt hỏi.
"Chị làm sao vậy?"
Ái Phương không dằn được đem lo lắng trong lòng nói ra:"Lúc nãy, chị mơ thấy em rời đi, đi đến một nơi rất xa, nơi đó chị không tìm được em." Cô ôm chặt Lan Hương, ánh mắt thấp thỏm: "Em sẽ không đi đâu đúng không?"
Lan Hương im lặng một lúc mới đáp:"Chị đừng nghĩ nhiều. Em pha cho chị một ly mật ong giúp dễ ngủ."
Nói rồi, Lan Hương leo xuống giường, một mạch đi xuống lầu. Ái Phương nhìn theo bóng lưng của nàng, bàn tay vô thức siết chặt. Lan Hương vừa rồi không hề trả lời câu hỏi của cô. Em ấy sẽ thực sự rời đi sao?
Trở lại lúc sau, Lan Hương cầm một ly mật ong ấm đưa cho Ái Phương: "Chị uống đi!"
Ái Phương đón lấy ly nước của Lan Hương, uống liền một mạch. Lan Hương cầm lấy ly rỗng đặt lên bàn, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm lấy Ái Phương.
Không lâu, Ái Phương cảm nhận một cơn buồn ngủ ập đến, ngay lúc này, giọng nói của Lan Hương lại vang lên.
"Sau này chị đừng làm việc quá khuya, nhớ ăn uống đầy đủ và không được bỏ bữa. Nếu có bệnh phải đến bệnh viện, đừng uống thuốc lung tung. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Lan Hương vừa nói vừa đỏ ửng đôi mắt, lệ cũng sớm đong đầy nơi khóe mắt.
Ái Phương nhíu mày nghi hoặc:"Lan Hương, em..."
Nước mắt Lan Hương từng giọt không ngừng rơi xuống.
"Em sẽ trở lại khi bản thân có thể sánh vai cùng chị. Có thể tương lai chị sẽ quên hoặc không còn nhớ đến em, nhưng em nhất định sẽ trở lại, trở thành một người xuất sắc có thể san sẻ với chị tất cả mọi việc."
Ái Phương cắn răng ngồi dậy, lắc đầu để xua đi cơn buồn ngủ càng lúc càng trầm, trong mắt tràn đầy sợ hãi, khẩn trương hỏi.
"Lan Hương...em đi đâu?"
"Em đã tìm được ba mình rồi, em sẽ đi theo ông ấy đến một nơi." Lan Hương nói xong không dám nhìn Ái Phương, tâm can như bị nứt toẹt ra, khắp nơi đều là máu.
Ái Phương nhíu chặt mày, thần trí càng lúc thêm mơ hồ. Rõ ràng Lan Hương sắp rời xa, cô còn muốn ngủ? Cơn buồn ngủ tại sao không thể khống chế? Ái Phương dùng chút lý trí còn sót lại nhớ đến ly mật ong vừa rồi? Thì ra là vậy! Lan Hương thực sự muốn rời xa cô.
Ái Phương cắn chặt môi, đôi mắt thống khổ nhìn Lan Hương, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không thể để em ấy rời đi, tuyệt đối không thể. Ái Phương cúi xuống cắn lấy cánh tay mình, dùng tất cả sức lực mà cắn, lấy sự đau đớn thể xác đổi lấy một chút thanh tĩnh, vì một khi cô gục ngã đồng nghĩa với việc sẽ mất đi Lan Hương, mất đi người cô yêu nhất.
Lan Hương không ngờ đến hành động này của Ái Phương, dòng máu đỏ tươi trên cánh tay chị ấy như dung nham thiêu rụi trái tim nàng. Nàng gấp gáp kéo cánh tay Ái Phương ra khỏi những chiếc răng sắc bén, lớp da thịt non mềm hằn sâu máu thịt, hình ảnh này chói mắt đến nổi làm đau mắt nàng.
Lan Hương mím chặt môi, như kẻ điên lao đến hôn lấy Ái Phương. Nàng không cho phép chị ấy làm đau bản thân mình, tuyệt đối không được.
Lan Hương mất hết lý trí hôn cô, một lần cuối, mà bản thân lại không ngờ đến Ái Phương đáp trả nàng, cũng nồng nàn hôn nàng, môi lưỡi hai người điên cuồng quấn lấy nhau đến khi không còn oxy.
Ái Phương đau đớn nhìn Lan Hương, thần trí càng lúc không tỉnh táo, hai má ướt đẫm nước mắt, khẩn cầu: "Đừng đi. Xin em đừng đi!"
Lan Hương run rẩy đôi vai, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:"Dù ở nơi đâu em vẫn sẽ yêu chị!"
Ái Phương trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, yếu ớt lắc đầu, muốn ôm chặt lấy nàng lại không có sức lực, mí mắt nặng trĩu: "Lan Hương...chị cũng..."
"Chị cũng yêu em, vậy nên, em đừng đi nữa!" Ái Phương không có cơ hội nói ra câu này đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lan Hương xoa lấy gương mặt của cô, đau đớn nói: "Ái Phương... xin lỗi."
Lan Hương nói xong lại ôm lấy Ái Phương một lúc, sau đó nàng rời đi, khi trở lại trên tay còn mang theo hộp sơ cứu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tay trái của cô, mím chặt môi bình tĩnh rửa vết thương, xoa thuốc rồi băng lại.
Lan Hương đem chăn cẩn thận đắp lên người Ái Phương, cúi xuống hôn lên trán cô, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy kiên định.
"Em sẽ trở lại!"
Lan Hương lưu luyến nhìn Ái Phương thêm một chút, chị ấy chính là động lực để nàng vượt qua ngày tháng sau này. Cuối cùng khi đồng hồ điểm 3h50' sáng, Lan Hương không thể nán lại thêm, một lần rời đi không ngoái đầu lại. Bởi nàng sợ một khi nhìn lại tất cả kiên định và ý chí đều không còn.
***
Ngày hôm sau, Ái Phương tỉnh lại lúc giữa trưa. Việc đầu tiên cô làm chính là chạy khắp căn hộ tìm Lan Hương, nhưng đều không tìm thấy bóng dáng thân thuộc. Cô vô thức trở lại phòng Lan Hương, thẫn thờ nhìn mọi thứ, tất cả vẫn nguyên vẹn nhưng em ấy đã không ở.
Ái Phương không tin vào sự thật này, cô muốn gọi điện cho Lan Hương nhưng tất cả đều không liên lạc được đến cả facebook, zalo đều biến mất cả rồi. Cô như người mất hồn ngồi trên giường, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy tờ giấy đặt trên đầu giường, chỉ vỏn vẹn bốn từ:"Em sẽ trở lại."
Ái Phương mím chặt môi, nắm chặt tờ giấy áp vào lòng ngực, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống. Tiếng khóc không cách nào khống chế nghẹn ngào bật ra khỏi miệng. Cô mất em ấy rồi, cô để mất em ấy rồi.
Ái Phương lặng lẽ nằm trên giường đến mặt trời lặn, nước mắt đã sớm khô cằn. Cô đem tờ giấy cuộn trong lòng bàn tay vuốt thẳng ra, nhìn dòng chữ xinh đẹp đã bị nhòe đi, khóe môi gượng gạo nhướng lên, thì thầm tự nói.
"Không sao! Chị sẽ đợi em trở về."
Chếch mẹ gầu, tới khúc này thì bà Bùi phải đổi họ Trịnh (theo họ ba) tới hết truyện. Hay tui kệ mịa, vẫn để họ Bùi nha??? sos các bà
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro