chương 25 - 26
Lan Hương nhìn căn phòng tối om không biết bản thân ngủ bao lâu, hiện tại là mấy giờ. Nàng không có nhiều sức lực, mệt mỏi ngồi dậy, đầu vừa đau vừa nhức. Lan Hương thanh tĩnh một hồi, ký ức đêm qua nhanh chóng ùa về, là nàng mắng chị ấy, đánh chị ấy...tất cả đều không sót một chi tiết nào.
Lan Hương nhíu chặt mày, muốn cho chính mình một bạt tai. Nàng sao có thể làm ra những hành động ấy? Ái Phương sẽ giận nàng? Lan Hương ôm đầu, đúng là điên rồi, tại sao để bản thân mất khống chế, tại sao lại để bản thân làm càn.
Dì Năm vào phòng xem tình hình của Lan Hương, thấy nàng ôm đầu càng thêm lo lắng.
"Lan Hương, con làm sao vậy? Không được khỏe chỗ nào?"
Lan Hương nhìn dì Năm, bà trước đây làm việc ở Phan gia, một tháng trước bà nghỉ việc ở Phan gia nên Ái Phương nói bà về đây phụ giúp việc nhà cửa.
"Con không có sao!" Lan Hương thả tay xuống, vô lực nói.
Dì Năm thở phào nhẹ nhõm: "Hôm qua nửa đêm con phát sốt là Ái Phương thức cả đêm chăm sóc còn gọi bác sĩ riêng đến truyền nước."
Lan Hương nghe dì Năm nói Ái Phương thức cả đêm chăm sóc, trong lòng tràn ngập tự trách. Nàng quấy một đêm còn bắt Ái Phương chăm sóc nàng? Lan Hương mím môi, nhìn dì Năm hỏi.
"Ái Phương...chị ấy đã đi làm rồi sao?"
Dì Năm lắc đầu: "Cô ấy đang ở thư phòng."
Lan Hương nghe xong, không nói không rằng liền đi tìm Ái Phương.
Lan Hương đứng trước thư phòng một lúc. Nàng sợ Ái Phương còn tức giận, nhưng không gặp được chị ấy càng làm nàng lo lắng. Lan Hương lấy dũng khí đẩy cửa, cửa mở nàng chỉ đứng ở đấy cũng không tiến thêm bước nào.
Ái Phương nghe tiếng mở cửa lại không nghe tiếng bước chân khó hiểu ngẩng đầu, thấy Lan Hương chỉ đứng trước cửa không tiến vào, nhìn nàng một lượt mày hơi nhíu lại. Lan Hương mới hạ sốt lúc hừng đông, sức khỏe còn yếu lại đi chân Phan, bên ngoài trời đang mưa, bệnh trở nặng phải làm sao? Ái Phương liền rời khỏi bản làm việc, đứng trước mặt Lan Hương.
Lan Hương trước sau không nhìn cô, cúi mặt xuống đất, bàn tay nắm chặt lấy tà váy. Ái Phương áp tay lên má, nhẹ nhàng nâng lấy gương mặt nàng đối diện với mình, nhìn nàng hốc mắt ửng đỏ, âm ỉ đau lòng.
Lan Hương mắt đỏ nhìn cô không ngăn được lo lắng, ngập ngừng nói: "Ái Phương...em xin lỗi. Chị đừng giận em...có được không?"
Ái Phương thở dài: "Chị không có giận em, cũng không có trách em. Tất cả đều do chị suy nghĩ không chu đáo làm em tổn thương."
Lan Hương cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, không dễ dàng tha thứ cho mình: "Khi đó...em đánh chị...hay là...chị đánh lại em đi."
Ái Phương lau nước mắt cho Lan Hương, đem nàng ôm vào lòng: "Đánh em không khác nào tự đánh chính mình?"
Lan Hương ngẩng mặt, hít hít cái mũi đỏ, như mèo kêu: "Ái Phương ..."
Ái Phương mỉm cười, xoa đầu nàng, không nói gì liền đem nàng bế lên. Lan Hương kinh ngạc kêu: "Ái Phương..."
"Nghe lời!"
Ái Phương bế nàng về phòng, cho nàng đánh răng rửa mặt, mang dép, khoác thêm áo mới đem xuống phòng ăn.
Dì Năm múc cho nàng nửa tô cháo. Lan Hương nhìn tô cháo nóng hổi lại không muốn ăn, nàng ngẩng mặt nhìn Ái Phương, chị ấy nghiêm khắc nhìn nàng, nàng lại không dám không ăn, kết quả ăn không được bao nhiêu liền yếu ớt nói.
"Em...em ăn no rồi!"
Ái Phương nhíu mày nhìn tô cháo, sau đó kéo đến trước mặt mình, múc một muỗng thổi nhẹ đưa đến miệng nàng: "Há miệng!"
Lan Hương mím môi, thấy Ái Phương nhíu mày liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn há miệng. Ăn cháo xong, Lan Hương theo Ái Phương ra phòng khách ngồi, nàng gối đầu lên đùi, ôm lấy eo cô, không nói gì.
Ái Phương xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Có cái gì muốn hỏi chị không?"
Lan Hương lắc đầu: "Không có!"
Ái Phương nhướng mày: "Thật?"
Lan Hương do dự một hồi, không nhịn được: "Chị tại sao không nhận 5% cổ phần?"
Ái Phương vuốt mái tóc nàng, từ tốn giải thích: "Phạm Tuân là gay, năm đó, anh ta bị gia đình thúc ép cưới vợ, lúc ấy anh ta đã có bạn trai rồi. Để tạm thời đối phó với gia đình, anh ta tìm đến chị, nếu chị chịu đóng giả làm bạn gái anh ta trong một năm, anh ta sẽ giúp chị có được dự án resort ở Phú Quốc. Năm đó, chị sở dĩ qua đêm là cùng anh ta bàn bạc về việc phát triển resort."
"..."
"Còn về Anh Đào, chị ta là người yêu cũ của chị. Nhưng sau khi chia tay, chị và chị ta không có cái gì mập mờ, chị qua lại với Anh Đào cũng chỉ đứng ở phương diện hợp tác. Chung quy, chị và Phạm Tuân hay chị và Anh Đào đều là mối quan hệ vì lợi ích nhưng em thì khác."
"..."
"Từ khi em trở về, trong mắt chị, em đơn giản là em. Chị yêu em không liên quan đến việc em là ai, địa vị ra sao. Vậy nên, chị không muốn mối quan hệ của chúng ta có liên quan đến lợi ích. Nhưng đó là suy nghĩ của chị, chị lại quên nghĩ đến suy nghĩ và cảm nhận của em, đó là lỗi của chị."
Lan Hương nghe Ái Phương bộc bạch đem tất cả nghi vấn của nàng mấy năm nay đều có câu trả lời. Lan Hương không nhịn được ngồi dậy, đôi mắt phiếm hồng, đem nỗi lòng của mình chậm rãi nói ra.
"Ái Phương...chị muốn chăm sóc và bảo vệ em bao nhiêu thì em cũng muốn chăm sóc và bảo vệ chị bấy nhiêu. Năm đó, em ra đi vì sự tự ti, em cảm thấy mình không xứng với chị, không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho chị, cảm giác vô dụng ấy lúc nào cũng đeo bám em. Em đã nghĩ, nếu em bản lĩnh hơn, xuất sắc hơn thì chị sẽ không cần đóng giả làm bạn gái của Phạm Tuân, không cần phải qua lại với Anh Đào. Cho nên cuối cùng, em chọn theo ông Bùi về Úc."
"..."
"Ông Bùi mất con không có người nối dõi, ông nội sẽ không bao giờ để lại G&D cho ông ta. Vì không muốn sự nghiệp tiêu tan, không muốn chú và em họ được hưởng lợi nên mới bất đắc dĩ tìm em."
"..."
"Bây giờ, em đã có đủ tự tin để ở bên cạnh chị, muốn được san sẻ và hỗ trợ chị chứ không phải chỉ biết núp dưới đôi cánh của chị. Em biết Việt Á sớm hay muộn cũng thuộc về chị, nhưng em vẫn muốn dùng năng lực của mình để hỗ trợ chị. Đó chính là ước muốn, là điều khiến em phấn đấu trong suốt mấy năm nay."
"..."
"Ái Phương, chị hãy nhận 5% cổ phần có được không?"
Lan Hương nói xong nước mắt lã chã rơi xuống. Với nàng, bảy năm qua chưa bao giờ dễ dàng. Nàng chịu sỉ nhục, khinh bỉ, chèn ép và cũng không ít lần suýt mất mạng mới có thể bước ngồi vào vị trí ngày hôm nay. Nàng và nhà họ Bùi không có bao nhiêu tình cảm, đối với ông Bùi càng không có bao nhiêu tình cha con.
Vốn dĩ, hai người nhận lại nhau đều dựa trên lợi ích, nàng không trách ông ta. Bởi đó là lựa chọn của nàng. Nhưng thành quả mà nàng đạt nếu không được Ái Phương đón nhận thì nàng không biết bản thân nỗ lực thời gian qua là vì cái gì?
Đêm qua nàng mất kiểm soát làm loạn, nàng không thể đổ hết trách nhiệm cho rượu. Lời nói trong lúc say thường là lời thật lòng, vì khi đó, nàng không đủ lý trí để biết cái gì nên hay không nên nói.
Ái Phương trước giờ không hỏi Lan Hương trong bảy năm đã trải qua như thế nào bởi cô đều hiểu được. Từ cái ngày nàng trở về, biết nàng là người thừa kế của G&D cô đã rõ. Chuyện tranh chấp của nhà họ Bùi không còn là chuyện bí mật. Nhưng cô trước đó không hề biết Helena Bùi chính là Lan Hương. Có lẽ vì việc thay tên đổi họ mà cô không cách nào tìm ra Lan Hương hay nói cách khác ông Bùi không muốn cô tìm ra Lan Hương trước khi ông ta đạt được mục đích.
Ái Phương nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, hôn lên mi mắt ướt đẫm, không một chút do dự đồng ý.
"Được, chị sẽ nhận. Sau này, em cho chị cái gì chị đều nhận."
Lan Hương sụt sùi nhào vào lòng Ái Phương. Trên đời này, nàng chỉ có thể tin tưởng Ái Phương cũng chỉ có chị ấy mới đối xử thật lòng với nàng.
Lan Hương ôm Ái Phương một lúc mới ngóc đầu lên, nước mắt đều bị áo ngủ của cô lau khô: "Ái Phương ...em còn một chuyện muốn hỏi chị."
Ái Phương dịu dàng nhìn nàng.
Trong mắt Lan Hương có chút lo lắng: "Tại sao...chị lại phủ nhận em là bạn gái của chị?"
Ái Phương cũng đoán được Lan Hương sẽ hỏi cái này, chậm rãi đáp: "Em bây giờ là CEO của G&D, nếu bị tiết lộ là người đồng tính chị không biết nó có ảnh hưởng đến sự nghiệp của em hay không? Tuy chị và Phạm Tuân có qua lại nhưng chị không tin anh ta."
Lan Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ái Phương luôn suy nghĩ cho nàng nhưng nàng lại đoán già đoán non trách oan chị ấy. Lan Hương biết nàng có tính chiếm hữu. Ái Phương quá tốt, nàng sợ bản thân một phút lơ là sẽ mất đi chị ấy.
Lan Hương hôn hôn lên môi Ái Phương, ngang ngược nói: "Đám người kia biết thì đã sao? Em còn muốn kết hôn với chị, sinh con cho chị." Lan Hương mong đợi nhìn cô: "Ái Phương...chị có muốn không?"
"Sinh con?" Ái Phương trầm mặc, sau đó kiên quyết nói: "Không được!"
Lan Hương nhíu chặt mày: "Tại sao?"
Ái Phương nhìn vào mắt nàng không giấu được sợ hãi: "Năm đó em đã suýt chết."
Lan Hương tưởng rằng Ái Phương không muốn có con với nàng, thì ra chị ấy vẫn còn nhớ chuyện năm đó. Lan Hương không vì sự phản đối của Ái Phương mà chùn bước, ôm lấy cánh tay cô, phấn khích.
"Sức khỏe em bây giờ rất tốt, huống chi có chị bên cạnh..."
Nàng chưa nói xong đã bị Ái Phương hôn lấy. Chị ấy cố tình không muốn nàng bàn đến chuyện sinh con.
Ái Phương đem nàng ôm vào lòng, kiên định: "Chuyện đó để sau nhé!"
Năm đó Lan Hương xảy ra tai nạn vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu. Cô không muốn Lan Hương xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ muốn em ấy khỏe mạnh ở bên cạnh cô là đủ rồi.
***
Lan Hương vừa đáp chuyến bay từ Úc về Sài Gòn, không kịp nghỉ ngơi liền đi thẳng đến công ty tham dự cuộc họp cuối tháng. Kết thúc cuộc họp lúc 3 giờ chiều, Lan Hương thở dài một hơi, xoa xoa thái dương đau nhức. Gần đây, nàng và Ái Phương không có nhiều thời gian bên nhau, cả hai bận rộn công việc lại có những bữa tiệc không thể từ chối.
Lan Hương khép hờ mắt, không lâu Hoàng Yến đi vào đưa cho nàng một bao giấy. Nàng chậm rãi mở ra, nhìn nội dung trên tờ A4 sắc mặt càng âm trầm. Lúc này điện thoại báo tin nhắn, nàng nhìn nội dung từ dãy số lạ, khóe môi lạnh lẽo nhướng lên.
Lan Hương theo địa chỉ đến một nhà hàng ở quận 1, phục vụ mau chóng dẫn nàng đến phòng riêng. Lan Hương không do dự bước vào gặp người vừa gửi bưu phẩm cho nàng.
Anh Đào nhàn nhã ăn beefsteak, nghe thấy tiếng giày cao gót mới lời biếng ngẩng đầu, thấy Lan Hương khóe môi nhướng lên không mang nhiều cảm xúc.
"Cô ngồi đi! Tôi kêu phục vụ mang cho cô một phần beefsteak."
Lan Hương đặt chiếc giỏ xách lên bàn, ngồi phía đối diện không kiên nhẫn: "Tôi đến đây không phải để dùng bữa với chị."
Anh Đào đem khăn lau nhẹ khóe miệng, hai tay đặt lên bàn, nheo mắt nhìn Lan Hương, bâng quơ nói.
"Cô cảm thấy thế nào nếu bé Na và Ái Phương nhận lại nhau?"
Lan Hương nhìn vẻ xảo quyệt của Anh Đào, cười nhạt: "Trên đời này cái gì cũng có thể làm giả nói chi đến một bản xét nghiệm?"
Anh Đào hứng thú nhìn Lan Hương: "Cô không tin vậy đến đây làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp không giấu được nét trào phúng: "Tôi muốn xem chị sẽ giở trò gì!"
Anh Đào bật cười, không hề tức giận nói: "Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe những chuyện mà cô không biết."
Ánh mắt Anh Đào trở nên thâm thuý, chậm rãi cất lên thanh âm bồi hồi: "Tôi và Ái Phương chia tay năm em ấy 22 tuổi. Bốn năm sau, tôi trở về tìm đúng lúc em ấy đi công tác ở Long An gặp tai nạn giao thông. Bác sĩ nói Ái Phương có thể không qua khỏi, tôi sợ em ấy cứ thế ra đi, biến mất khỏi thế gian này. Tôi muốn lưu giữ cái gì đó thuộc về Ái Phương, ý nghĩ có một đứa con thuộc về tôi và em ấy không ngừng thôi thúc."
"..."
"Tôi tìm bác sĩ phụ sản giỏi nhất tiến hành quá trình lấy trứng trong lúc Ái Phương hôn mê. Hai tháng sau, tôi đã mang thai thành công nhờ phương pháp thụ tinh nhân tạo. Bé Na chính là con của tôi và Ái Phương, con bé có đôi mắt giống hệt em ấy. Đến bây giờ, Ái Phương vẫn tưởng bé Na là con của tôi và chồng trước. Em ấy không hề biết bé Na là con gái của mình."
Lan Hương càng nghe càng cảm thấy mâu thuẫn, mày đẹp hơi nhíu mày, ngón tay gõ xuống mặt bàn, không gấp gáp hỏi.
"Chị tại sao lại không nói cho Ái Phương biết bé Na là con của chị ấy?" Lan Hương cười như không cười:"Để tôi nói thử xem nhé!"
"..." Anh Đào thích thú rửa tai lắng nghe.
"Thứ nhất, trong thời gian mang thai chị vẫn chưa ly hôn chồng, nếu biết bé Na không phải con anh ta, chị sẽ gặp rắc rối, cho nên chị đã không nói với Ái Phương trong thời gian đó. Điều đó hợp lý! Nhưng điều khiến tôi băn khoăn chính là sau khi ly hôn, chị không hề nói ra thân phận của bé Na với Ái Phương? Là vì cái gì?"
Anh Đào cong môi cười, nụ cười mờ ám lại làm bộ chân thành, ngay thẳng đáp: "Tôi không muốn dùng bé Na để níu kéo tình cảm của Ái Phương, tôi định khi chúng tôi chính thức quay lại sẽ nói cho em ấy biết. Nhưng không nghĩ, Ái Phương chờ đợi cô suốt 7 năm. Bây giờ, tôi cũng không muốn tranh Ái Phương với cô, tôi chỉ muốn cho mẹ con họ nhận lại nhau."
Lan Hương tưởng mình đang nghe chuyện hài, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Phương Anh Đào, chị tốt bụng như thế từ bao giờ? Nếu chị muốn họ nhận lại nhau thì trực tiếp đi nói với Ái Phương, chị đi nói với tôi là có ý gì? Chị lại chơi cái trò ly gián đúng không?"
Lan Hương nở nụ cười ác liệt: "Mà nếu bé Na là con ruột của Ái Phương thì sao? Nếu chị không ngại, tôi có thể nuôi con giúp chị!"
Anh Đào nheo mắt đánh giá, một lúc mới đáp: "Cô rộng lượng như vậy sao?"
Lan Hương đứng dậy, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, không chút nhân nhượng tuyên bố.
"Phương Anh Đào chị nghe cho rõ! Bé Na vô tội, tôi có thể không tính toán với nó. Nhưng với chị, nếu chị dám đυ.ng đến Ái Phương, tôi chắc chắn sẽ không cho chị sống yên."
Lan Hương lạnh lẽo nhướng môi, sâu sắc uy hϊếp nhìn Anh Đào trước khi rời đi.
Anh Đào nhíu mày, uống một ngụm rượu, tặc lưỡi: "Đúng là khó chơi!"
Lan Hương một mạch hướng bãi đậu xe, nàng không dễ bị Anh Đào kích động, càng không dễ tin chị ta. Không ai biết 7 năm qua nàng đã làm những chuyện gì, cho nên, lời nói vừa rồi không phải uy hϊếp. Chỉ cần đừng đυ.ng đến Ái Phương của nàng, mọi việc sẽ sóng yên biển lặng.
Lan Hương đi được nửa chừng bỗng nghe tiếng cãi cọ trong nhà hàng, ánh mắt lơ đễnh nhìn, vô tình bắt gặp gương mặt có phần quen thuộc. Lan Hương đứng lại, ngẫm nghĩ vài giây.
Phía trước, người phụ nữ nhìn váy trắng dính đầy dầu mỡ cùng mùi thức ăn, gương mặt không giấu được tức giận, trừng mắt quát.
"Cô biết chiếc váy này của tôi trị giá bao nhiêu không? 1000 đô đấy!"
Cô nhân viên sợ hãi, không ngừng nói: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Người phụ nữ khinh thường, hai tay khoanh lại: "Một câu xin lỗi là xong sao? Cô phải đền lại cho tôi!"
Cô nhân viên đỏ ửng mắt, ngập ngừng:"Nhưng mà...nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy!"
Người phụ nữ "hừ" một tiếng, liếc sang quản lý lạnh lùng yêu cầu: "Cho cô ta nghỉ việc đi. Loại nhân viên bất cẩn như vậy giữ lại làm gì!"
Quản lý bộ dạng khó xử, chưa biết xử lý ra sao bỗng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.
"Tôi sẽ trả!"
Mọi người hướng mắt về phía sau, bước đến là một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ giá trị hơn chín số không.
"Cô là ai?" Người phụ nữ lời lẽ lớn tiếng khi nãy trở nên dè chừng.
Lan Hương không hứng thú đáp: "Tôi là người quen của cô gái này!"
Nàng cầm lấy điện thoại, không kiên nhẫn: "Số tài khoản?"
Người phụ nữ kinh ngạc, đọc tên ngân hàng cùng một dãy số, không bao lâu điện thoại có thông báo. Nhận được số tiền tương ứng, bà ta liếc cô nhân viên mới chịu rời đi.
Mọi chuyện được giải quyết, quản lý thở phào, qua loa nói: "Được rồi, cô tan ca đi. Nhớ lần sau phải cẩn thận!"
Quản lý nói xong rời đi chỉ có cô nhân viên vẫn đứng yên nhìn Lan Hương không rời mắt.
"Chỉ tiện tay thôi!" Lan Hương lãnh đạm nói.
Bảo Lam có chút xấu hổ, ngập ngừng: "Tôi...tôi cảm ơn Hương nhiều. Tôi sẽ trả lại số tiền đó cho Hương sau!"
Lan Hương lắc đầu:"Không cần."
Bảo Lam mím môi, hít sâu một hơi mới nói: "Lan Hương...chúng ta nói chuyện một lúc có được không?"
Lan Hương do dự, nhìn đôi mắt mong đợi của Bảo Lam, hai người cũng hơn mười năm chưa gặp, không đành từ chối.
"Chắc Lam cũng chưa ăn gì, vậy ăn tối chung đi."
Lan Hương không đi đâu xa mà ăn tại đây, nếu không trùng hợp gặp Bảo Lam nàng cũng chẳng muốn ăn gì ngay lúc này.
Bảo Lam ngồi phía đối diện Lan Hương, nhìn bộ dạng tao nhã cùng khí chất quý phái của nàng trong lòng không tránh khỏi mất mát. Cô thật không ngờ sau mười ba năm, Lan Hương trước kia lại có thể trở thành một người như hiện tại khiến cô suýt không nhận ra.
Lan Hương không mấy quan tâm đến ánh mắt tìm tòi của Bảo Lam, nàng ăn mấy miếng, lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, nhìn Bảo Lam hỏi: "Lam ăn đi! Nhìn tôi làm gì?"
Bảo Lam dời đi ánh mắt, không được tự nhiên: "Hương bây giờ khác quá làm tôi không nhận ra."
Lan Hương không cho ý kiến mỉm cười có lệ. Bảo Lam thấy Lan Hương không nói cũng không tiếp tục, cô quay lại phần ăn của mình. Ăn xong, Bảo Lam lấy khăn lau miệng, ánh mắt nhìn Lan Hương chứa đầy tự trách.
"Cho tôi xin lỗi chuyện năm đó! Khi ấy tôi thực sự quá bồng bột, làm tổn thương Hương."
Lan Hương không để ý, thản nhiên đáp: "Chuyện đã qua lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa!"
Nếu hôm nay không phải vô tình gặp lại Bảo Lam, nàng còn tưởng bản thân đã quên mất bộ dạng của cô ấy. Có lẽ, từ lúc gặp Ái Phương trong tim nàng chỉ có chị ấy, hoàn toàn không có chỗ chứa người thứ hai.
Bảo Lam nghe Lan Hương nói vậy có chút ngượng ngùng, gượng gạo mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi!"
Lan Hương từ tốn rót rượu cho hai người, nhâm nhi một chút mới hỏi: "Lam làm việc ở đây lâu chưa?"
Bảo Lam không biết cầm ly rượu như thế nào cho tao nhã, hơi liếc qua Lan Hương bắt chước dáng vẻ của nàng, vừa nhâm nhi vừa nói: "Cũng được một tháng rồi."
"Hai bác vẫn khỏe chứ?"
Gương mặt Bảo Lam trầm xuống, buồn bã đáp: "Ba mẹ tôi bị tai nạn xe mất hồi năm ngoái."
Lan Hương không giấu được bất ngờ cùng đau xót. Trước kia ở quê, ba mẹ Bảo Lam từng giúp đỡ gia đình nàng rất nhiều, còn nhớ năm đó bà ngoại mất cũng nhờ họ phụ giúp mai táng. Lan Hương chưa bao giờ quên ân tình này, định tìm ngày báo đáp, không ngờ sẽ có kết cục này.
"Tôi thật sự không biết. Xin lỗi!"
Bảo Lam lắc đầu: "Không sao!"
Nói xong câu này hai người rơi vào khoảng lặng.
Lan Hương không biết phải hỏi Bảo Lam cái gì. Hai người đã rất lâu không gặp, tình cảm khi xưa đã sớm không còn, tình bạn xem như miễn cưỡng duy trì đến lúc này. Nếu không phải nhớ đến cái ân của ba mẹ Bảo Lam thì lúc nãy nàng cũng không muốn ra mặt.
Bảo Lam không chịu được im lặng, cuối cùng lên tiếng: "Hương không hỏi tôi về Thế Minh sao?"
Lan Hương không mấy quan tâm:"Đó là chuyện riêng của hai người."
Bảo Lam cảm nhận Lan Hương dửng dưng trong lòng hơi đắng chát, cười nhạt mà nói: "Năm đó tôi thật ngốc, đã chọn sai người."
Cứ thế, Lan Hương bắt đầu nghe Bảo Lam kể về mối tình dang dở của cô và Thế Minh. Cô ấy từ đầu đến cuối đều không ngừng chỉ trích Thế Minh bạc tình bạc nghĩa, tham phú phụ bần. Lan Hương không có hứng thú nghe việc này, nàng miễn cưỡng cũng không cho ý kiến.
Bảo Lam kể xong chuyện tình rồi bắt sang công việc, nói ra thật sự rất thảm, tốt nghiệp đại học đi làm mấy năm thì xảy ra biến cố, rốt cuộc trôi nổi phải đi làm phục vụ như hiện tại. Lan Hương nghe không biết thật giả ra sao, chỉ thấy nước mắt Bảo Lam rơi đầy mặt. Nàng thở dài, rút khăn giấy đưa cho Bảo Lam.
"Nếu Lam cảm thấy công việc hiện tại không ổn thì có thể đến G&D. Tôi sẽ nói trợ lý sắp xếp cho Lam một vị trí phù hợp."
Bảo Lam nghe xong đôi mắt có phần kinh ngạc.
Lan Hương đưa danh thϊếp cho Bảo Lam: "Lam suy nghĩ rồi gọi cho tôi." Nàng nhìn xuống đồng hồ trên tay: "Bây giờ tôi bận rồi, đi trước."
Lan Hương nói rồi lập tức cầm giỏ xách rời đi. Nàng làm chuyện này xem như báo đáp ân tình cho ba mẹ quá cố của Bảo Lam. Dù sao một chức vụ nhỏ trong G&D cũng không quá quan trọng, nghiệp vụ của Bảo Lam hiện giờ cũng có thể hoàn thành.
Bảo Lam nhìn tấm danh thϊếp ngơ ngẩn cả buổi. Cô biết Lan Hương bây giờ đã khác nhưng chưa bao giờ nghĩ đến người này mười mấy năm sau lại là CEO của một tập đoàn lớn. Nếu biết trước có ngày hôm nay, năm xưa cô sẽ không làm ra hành động ngu ngốc đó.
***
Đêm nay, Ái Phương tham dự một buổi tiệc, chị ấy nhắn báo sẽ về trễ, bảo nàng đi ngủ trước. Lan Hương cả tuần bên Úc không có cơ hội nhìn thấy Ái Phương bằng xương bằng thịt, nàng nhớ chị ấy không cách nào chợp mắt.
Lan Hương nằm trên giường, ôm gối đầu của Ái Phương ngửi lấy mùi hương còn sót lại. Đồng hồ tích tắc từng giây đến khi kim giờ điểm số 12, nghe phía dưới có tiếng động cơ, nàng vội vàng chạy ra ban công, xác nhận Ái Phương trở về liền không kịp nghĩ ngợi chạy xuống, vừa thấy cô, Lan Hương không nhịn được nhào đến ôm lấy.
Ái Phương có chút bất ngờ, sau đó tâm tư mềm nhũn, đưa tay ôm lại nàng.
Đột nhiên, Lan Hương đẩy Ái Phương ra, ánh mắt phát lạnh nhìn dấu vết trên ngực áo cô, không nóng không lạnh nói.
"Chị nên đi tắm!"
Ái Phương ngửi lấy tay áo của mình: "Mùi rượu rất nồng sao?"
Lan Hương xoay lưng, dặn dò: "Tắm sạch sẽ một chút!"
Thái độ Lan Hương thay đổi quá nhanh làm Ái Phương bất an. Em ấy chẳng phải vừa mới ôm cô nhưng sau đó ánh mắt ấy dường như mất đi độ ấm từng có. Ái Phương tần ngần một lúc Lan Hương đã đi mất, cô lên phòng lấy quần áo, hôm nay tắm lâu hơn mọi khi.
Ái Phương tắm xong, thấy Lan Hương nằm trên giường, cô cũng leo lên đem nàng ôm vào lòng.
"Đêm nay, chị đã ở cạnh ai?" Lan Hương xoay lưng về phía cô, hỏi.
Ái Phương không nghĩ ngợi đáp: "Chị không có."
"Chị gạt em!" Nàng lạnh giọng.
Ái Phương nhíu mày: "Lan Hương..."
"Trên ngực áo chị có dấu son môi." Lan Hương nhắm nghiền mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ái Phương ngạc nhiên, sau đó ngồi dậy đem Lan Hương ôm lên, thấy nàng nhắm mắt, hai má ướt đẫm, càng khẩn trương.
"Đừng tức giận, nghe chị nói có được không?"
Lan Hương đem đôi mắt đỏ ửng nhìn Ái Phương, khó khăn hé môi: "Chị nói!"
Ái Phương nhớ lại, vài giây sau mới giải thích: "Trong bữa tiệc, chị gặp một người bạn cũ, cô ấy uống say nên nhờ chị đỡ ra xe, có lẽ trong lúc vô tình lưu lại dấu son. Chị không có ở riêng cùng ai."
Ái Phương giữ lấy gương mặt nàng, ánh mắt chân thành: "Lan Hương...em tin chị!"
Sắc mặt Lan Hương tuy hòa hoãn nhưng dưới đáy mắt lóe lên một tia cực đoan, thanh âm chiếm hữu đầy sát ý: "Chị là của em! Không cho bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào."
Ái Phương hơi ngỡ ngàng sau đó gật đầu, săn sóc lau nước mắt cho nàng: "Em đừng khóc! Sau này chị sẽ chú ý."
Lan Hương chăm chú nhìn Ái Phương, khóe môi hơi nhếch lên: "Ái Phương...em chỉ có mình chị!"
Ủa rồi Bảo Lam làm ra chiện gì zậy ta, sao hổng nhớ gì hết @@
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro