chương 27 - 28

Hoàng Yến đem túi nhựa nhỏ đặt lên bàn làm việc của Lan Hương, từ tốn nói: "Giám đốc, đã lấy được rồi!"

Lan Hương gập tập hồ sơ, liếc mắt nhìn sợi tóc bên trong túi nhựa, kéo hộc tủ lấy ra một túi nhựa tương tự đưa cho Hoàng Yến.

"Đem đi xét nghiệm giúp tôi!"

Hoàng Yến không hỏi nhiều, cầm lấy hai túi nhựa ra ngoài. Theo Lan Hương về Việt Nam gần ba tháng, cô từ mơ hồ đến dần khẳng định mối quan hệ của Lan Hương cùng giám đốc Việt Á. Ở nước ngoài mấy năm, cô không xa lạ với những mối quan hệ đồng tính, nhưng không ngờ giám đốc của mình... Dù thế nào, phải công nhận, hai người phụ nữ này có học vấn và địa vị, lúc ở cạnh lại vô cùng xứng đôi.

Hoàng Yến vừa ra khỏi phòng đúng lúc thấy Bảo Lam cầm hộp cơm giữ nhiệt đứng trước cửa. Bảo Lam làm việc ở phòng nhân sự được một tuần nay, do chính Lan Hương yêu cầu cô sắp xếp, làm việc cùng nàng hơn hai năm đây là lần đầu tiên nàng đặt cách một người, tuy vị trí đó không quan trọng nhưng xem ra cô gái này này không đơn giản.

"Có giám đốc...ở trong đó không?" Bảo Lam do dự hỏi.

Hoàng Yến gật đầu, sau đó nép người cho Bảo Lam đi vào.

Lan Hương nghe tiếng bước chân nghĩ Hoàng Yến quay lại có chuyện gì khác, không nhìn đã hỏi:"Còn chuyện gì nữa sao?"

Mất một lúc không nghe tiếng đáp lại, Lan Hương ngẩng đầu, mày hơi nhíu, lãnh đạm hỏi.

"Lam có chuyện gì sao?"

Bảo Lam ngập ngừng: "Hương ăn cơm chưa? Tôi có làm mấy món Hương thích ăn. Không biết Hương có muốn hay không?"

Lan Hương nghi hoặc nhìn Bảo Lam, sau vài giây mới đáp: "Tôi có hẹn ăn trưa rồi!"

Bảo Lam không giấu được thất vọng: "Vậy Hương ăn ngon miệng!"

Bảo Lam xoay người đi, đi mấy bước nghe Lan Hương gọi lại, chưa kịp vui mừng sắc mặt đã tối sầm.

"Sau này nếu công việc gặp khó khăn thì tìm cấp quản lý của Lam. Những chuyện khác không cần đến tìm tôi."

Bảo Lam siết chặt hộp cơm, nhìn Lan Hương không quan tâm đến mình, mắt đỏ ngầu quay đi.

***

Bảo Khanh tự tay pha cho Lan Hương một ly cocktail, như những gì Bảo Khanh nói, sau này sẽ mở một quán pub theo phong cách Châu Âu, đây chính là quán pub thứ hai được khai trương từ một tháng trước.

Từ lúc về nước, Lan Hương đến gặp Bảo Khanh không quá ba lần. Công việc của nàng chiếm khá nhiều thời gian, đôi lúc nàng và Ái Phương cũng không có cơ hội bên nhau. Lần trước Bảo Khanh khai trương nàng chỉ gửi hoa đến, Bảo Khanh cũng không vì vậy trách nàng, giữa hai người luôn có sự cảm thông cho nhau.

Lan Hương uống một ngụm cocktail, cảm nhận hương vị lan trong miệng, đôi mắt nhìn Bảo Khanh mang đầy tán thưởng.

"Cocktail chị pha đúng là không chê vào đâu."

Lan Hương đã từng uống qua rất nhiều loại cocktail, nhưng hương vị mà Bảo Khanh mang đến rất đặc biệt. Mỗi lần đến đây, nàng đến đều được Bảo Khanh đặt cách pha một ly.

Bảo Khanh mỉm cười: "Em thích là tốt rồi."

Hai người cứ thế nói những vấn đề trong công việc rồi xin ý kiến lẫn nhau. Sau đó chuyển qua vấn đề cuộc sống và tình cảm. Bảo Khanh kể chị ta đang quen một cô gái là chủ tiệm bánh, ngày nào cô ấy cũng gửi bánh ngọt đến, hai người đang trong giai đoạn yêu nồng nhiệt, nhìn ánh mắt chứa đầy hạnh phúc của Bảo Khanh, Lan Hương cũng vui trong lòng. Sau mấy mối tình trắc trở cuối cùng chị ta cũng tìm được định mệnh đời mình.

"Em và Phan Lê Ái Phương dạo này vẫn tốt?"

Lần thứ hai Lan Hương đến gặp Bảo Khanh là nói về chuyện nàng và Phan Lê Ái Phương đã chính thức yêu nhau. Chuyện đấy không làm cô ngạc nhiên, bảy năm trước cô đã nhìn ra Phan Lê Ái Phương có tình cảm với Lan Hương. Thời gian Lan Hương bên Úc, Phan Lê Ái Phương có đến tìm cô dò hỏi tung tích nàng. Nhưng năm đó ra đi, Lan Hương cắt đứt liên hệ với tất cả người quen biết ở Việt Nam bao gồm cả cô. Khi ấy, cô cũng chẳng giúp được gì cho chị ta. Bây giờ, Lan Hương đã trở lại nếu hai người không ở bên nhau mới khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

"Tôi và chị ấy vẫn tốt chỉ là...có người thứ ba cố tình gây rối." Lan Hương trầm ngâm đáp.

Bảo Khanh uống ngụm rượu: "Có phải là cô Anh Đào gì đó không?"

Trước đây, Lan Hương cũng từng nhắc đến người phụ nữ này. Mấy năm nay trên báo đài thường xuyên nhắc đến cái tên Phương Anh Đào cùng Phan Lê Ái Phương, hai người hợp tác chung không ít.

Lan Hương gật đầu: "Phương Anh Đào có một đứa con gái 10 tuổi. Chị ta nói với tôi, đứa bé này là con của chị ta và Ái Phương nhưng...Ái Phương hoàn toàn không biết chuyện này."

Bảo Khanh trầm mặc, Lan Hương lại nói: "Chị ta còn cho tôi xem bản xét nghiệm ADN."

Bảo Khanh hơi nhíu mày:"Em tin sao?"

Lan Hương lắc đầu:"Tôi không tin, nhưng nếu không biết rõ sự thật thì đó như cái gai trong lòng, muốn nhổ cũng không nhổ ra."

Có nhiều chuyện bản thân nói không tin nhưng không có nghĩa không vướng bận trong lòng. Phương Anh Đào xảo trá như vậy nàng không thể không đề phòng. Tuy mấy năm nay chị ta tình nhân không thiếu nhưng nói chị ta hoàn toàn không còn ý niệm với Ái Phương, nàng không tin. Dù khả năng chỉ có 1% nàng cũng muốn biết bé Na là con ai?

"Vậy em định làm gì?"

"Tôi đã gửi mẫu của bé Na và Ái Phương đến trung tâm xét nghiệm."

"Nếu kết quả bé Na là con của Phan Lê Ái Phương thì sao?"

Lan Hương hơi nhíu mày, bản thân từ trước có suy nghĩ đến kết quả không mong đợi này. Trên đời không gì là không thể, nếu thật xảy ra nàng muốn giành quyền chủ động. Lan Hương trước đó đã nói với Phương Anh Đào, nàng không ngại nếu phải nuôi bé Na, nhưng nàng cam tâm tình nguyện sao? Lan Hương cười nhạt, không nhanh không chậm cất giọng.

"Trên đời này, có người phụ nữ nào muốn chấp nhận con riêng của chồng? Tôi không cao thượng. Nhưng nếu bé Na là con của Ái Phương, tôi sẽ chấp nhận chỉ cần...Phương Anh Đào chịu yên phận."

Bảo Khanh nhìn thấy ác ý lóe qua đôi mắt Lan Hương. Cô biết Lan Hương đã thay đổi nhưng em ấy yêu Phan Lê Ái Phương không thay đổi, đối với chị ta em ấy mang theo chấp niệm quá sâu, cho nên rất dễ bị tổn thương.

Bảo Khanh nén tiếng thở dài, khẽ hỏi: "Em đã nói chuyện này với Phan Lê Ái Phương chưa?"

Lan Hương lắc đầu.

Bảo Khanh không ngoài dự đoán: "Nếu chị ta biết em âm thầm làm xét nghiệm thì sẽ nghĩ như thế nào? Ai biết được đây là cái bẫy của Phương Anh Đào."

Lan Hương hơi nhíu mày, trong mắt dần dần trở nên sáng tỏ.

Bảo Khanh mỉm cười: "Muốn duy trì mối quan hệ, cả hai cần thẳng thắn với nhau khi gặp vấn đề. Đừng để người khác có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu."

***

Lan Hương về nhà tắm rửa sạch sẽ, bò lên giường, chui vào lòng Ái Phương đang đọc sách. Nàng cắn cắn lên xương quai xanh Ái Phương, tay nhỏ sờ bụng cô vuốt ve.

Ái Phương thở dài, gấp sách để một bên, toàn tâm toàn ý ôm lấy cơ thể mềm mại thơm mát hương sữa tắm. Người ta bảo anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô không phải anh hùng nhưng mỹ nhân trong lòng một chữ cũng đọc không vô.

Lan Hương hôn từ cổ đi lên, liếʍ lấy khóe môi cô chậm rãi nhâm nhi. Ái Phương hai tay khoanh lấy eo nàng, cam tâm tình nguyện cho nàng chiếm hữu.

Lan Hương hôn đến đuối sức, nằm nhoài trên ngực cô, khe khẽ gọi.

"Ái Phương..."

"Hửm?"

"Ái Phương..."

"Chị nghe."

"Một ngày nào đó, có người đến gặp chị và mang theo một đứa bé, nói đứa bé đó là con riêng của em và người đó, chị sẽ tin sao?"

Ái Phương hơi ngạc nhiên nhìn Lan Hương, nàng chớp mắt nhìn cô không hề lảng tránh trái lại có tia mong đợi. Ái Phương suy nghĩ một hồi mới đáp.

"Chị không tin người ngoài. Chỉ cần em thẳng thắn với chị, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."

"Nếu đứa bé đó thực sự là con em thì sao?" Lan Hương tò mò.

"Nếu em và người đó hoàn toàn chấm dứt, chị sẽ chăm sóc mẹ con em."

"Chị không ngại đó là con riêng của em sao?"

Ái Phương lắc đầu: "Trẻ con vô tội."

Lan Hương biết Ái Phương nói thật. Năm đó lúc mang thai, chị ấy đối xử với mẹ con nàng vô cùng tốt.

"Ái Phương...chị luôn luôn tốt như vậy!" Lan Hương vùi mặt vào hõm vai của cô, xúc động nói.

Ái Phương dịu dàng xoa bả vai nàng: "Được rồi, nói cho chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lan Hương nhìn thẳng vào mắt Ái Phương, đem đầu đuôi cớ sự kể rõ: "Anh Đào nói sau khi chia tay với chị, 4 năm sau, chị ta trở về Việt Nam đúng lúc chị đi công tác ở Long An gặp tai nạn giao thông. Bác sĩ nói, chị có thể không qua khỏi, cho nên chị ta muốn lưu giữ thứ thuộc về chị. Anh Đào mời bác sĩ phụ sản tiến hành lấy trứng trong lúc chị hôn mê. Hai tháng sau thụ tinh nhân tạo thành công. Bé Na chính là con của chị và chị ta."

Ái Phương nghe xong không biết nên có cảm xúc gì. Phương Anh Đào còn có khiếu kể chuyện li kì như vậy? Cô nén tức giận, nhìn Lan Hương.

"Em tin không?"

Lan Hương ngay lập tức lắc đầu:"Em tin chị, nhưng mà... em không tin Phương Anh Đào."

Ái Phương trầm mặc: "Em đã làm gì sao?"

Lan Hương cắn môi, Ái Phương đưa tay vuốt lấy môi nàng.

Lan Hương không cắn nữa, ánh mắt lo lắng, ngập ngừng nói: "Em...em đã lấy mẫu tóc của chị và bé Na đưa đi xét nghiệm sáng nay."

Lan Hương thấy Ái Phương nhíu lông mày trong lòng càng gấp, đôi mắt đỏ ửng: "Ái Phương...em xin lỗi! Chị...chị cũng đừng tức giận, có được không?"

Ái Phương thở dài, không đành lòng hôn lên đôi mắt trực trào nước mắt của nàng: "Nếu em không nói, chị mới thật sự nổi giận. Nhưng em đã chọn cách thẳng thắn cùng chị, chị cũng muốn thẳng thắn cùng em."

Lan Hương hít cái mũi đỏ, chăm chú nghe Ái Phương nói.

"Năm đó, chị quả thật gặp tai nạn suýt không qua khỏi nhưng những chuyện về sau không như Anh Đào nói. Sau khi chị tỉnh lại, chị ta có về Việt Nam thăm chị nhưng lúc đó Anh Đào đã mang thai 3 tháng. Bé Na có đôi mắt giống chị, nhưng đó chỉ là sự trùng hợp. Bé Na không phải con của chị, chị thương bé Na cũng không phải vì còn tình cảm với Anh Đào, đơn giản nó đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện, vậy thôi."

Lan Hương nước mắt lưng tròng nhìn Ái Phương, nàng suýt chút nữa dính bẫy Phương Anh Đào. Nàng quấn lấy cổ, hôn hôn lên môi cô, không ngừng nhận lỗi.

"Ái Phương...em xin lỗi, chị đừng giận em nha?"

Ái Phương nâng lấy cầm nhỏ của nàng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lời nói lại ấm áp: "Sau này có chuyện phải nói cho chị biết đừng tự rối rắm. Vì chị luôn đứng về phía em!"

Lan Hương nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết chị thiên vị em."

Ái Phương nhìn nàng vui vẻ tươi cười khóe môi cũng cười theo. Cô đã thua, thua từ lúc biết mình yêu Lan Hương.

***
Ái Phương vào phòng khách đã thấy bé Na ngồi chơi xếp hình trên sàn. Con bé thấy cô liền chạy đến ôm trụ, ngẩng gương mặt nhỏ, tròn xoe đôi mắt tươi cười.

"Dì Phương đến thăm con sao?"

Ái Phương xoa đầu bé Na, mỉm cười: "Dì có mua bánh mà con thích ăn."

Bé Na đôi mắt sáng hoắc nhìn túi giấy trên tay Ái Phương, đúng là hiệu bánh mà cô bé thích nhất.

"Cảm ơn dì Phương." Bé Na cười ngọt, đưa hai tay nhận túi bánh, liếʍ liếʍ môi.

Ái Phương nhìn bộ dáng tham ăn của bé Na không khỏi phì cười, đưa tay nựng má cô bé.

"Mẹ con có ở nhà không?"

Bé Na thành thật gật đầu: "Mẹ con đang làm việc trên lầu ấy."

"Con rửa tay rồi ăn bánh đi. Dì lên gặp mẹ con một lát!"

"Được ạ!"

Thấy bé Na mang túi bánh chạy đi, Ái Phương lúc này mới lên phòng tìm Anh Đào. Cô lịch sự gõ cửa đến khi được người bên trong cho phép mới bước vào.

Anh Đào nhìn thấy Ái Phương không quá bất ngờ, môi đẹp cong cong giọng điệu thì châm chọc.

"Hôm nay rồng lại đến nhà tôm ha!"

Ái Phương không xa lạ với thái độ đùa cợt của Anh Đào. Hôm nay, cô đến đây không ngoài một lý do, người phụ nữ kia sớm đoán được lại thích làm bộ làm tịch.

Anh Đào đối với sắc mặt không thân thiện của Ái Phương không mấy để tâm, thong dong nói: "Em lại ghế ngồi đi, tôi gọi người mang trà đến."

Ái Phương cự tuyệt:"Không cần!"

Anh Đào làm như không nghe thấy, lấy điện thoại bàn gọi: "Pha cho tôi hai tách trà."

Cô gác điện thoại, rời khỏi bàn làm việc, kéo Ái Phương ngồi xuống bộ sopha, hai người đối diện nhau, Anh Đào liếc mắt đưa tình, tủm tỉm cười.

"Hôm nay, nhớ tôi hay sao mà đến?"

Ái Phương hơi nhăn mày: "Chị cũng không còn nhỏ nữa đứng đắn một chút không được sao?"

Anh Đào làm bộ đau lòng: "Thanh xuân tươi đẹp của tôi đều dành cho em. Bây giờ em lại chê tôi già!" Cô nói xong xoa xoa khóe mắt nhưng lại không có lấy giọt nước mắt nào.

Ái Phương bất đắc dĩ thở dài: "Chị biết tôi không có ý đó."

Anh Đào lén lút nhếch môi, chớp mắt mong đợi nhìn Ái Phương: "Vậy em nói đi, tôi có đẹp không?"

Ái Phương xoa trán, không trả lời câu hỏi của Anh Đào. Người phụ nữ này đã chơi xấu thì không ai bằng, cách tốt nhất là không nên dây dưa. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói vào ý chính.

"Từ nay chị đừng nói nhăng nói cuội trước mặt Lan Hương."

Anh Đào cười nhạt, cô từ sớm đã đoán được Ái Phương hôm nay đến đây vì cái gì, không nghĩ vỏn vẹn mấy ngày Bùi Lan Hương đã đem việc này thẳng thắn nói ra. Mục đích của cô không thành rồi!

Lúc này, cô giúp việc mang theo hai tách trà cẩn thận đặt trên bàn, đợi cô ta rời đi, Ái Phương nhìn Anh Đào ngờ vực hỏi.

"Tôi thật không rõ chị làm như vậy là vì cái gì?"

Anh Đào hiểu cô và chị ta không có khả năng quay lại. Việc này chẳng đem lại lợi ích gì cho chị ta, nếu chị ta muốn ăn không được phá cho hôi? Quen biết Anh Đào nhiều năm, từng có khoảng thời gian yêu nhau, Ái Phương biết rõ Anh Đào tuy ham chơi, thích bỡn cợt nhưng phẩm cách không tệ. Cho nên, suy đi nghĩ lại cô không tìm được động cơ cho chuyện này.

Anh Đào nhàn nhã hớp một ngụm trà, thản nhiên đáp: "Tất nhiên là vì em rồi!"

Thấy Ái Phương nghi hoặc, Anh Đào thần bí cười: "Chỉ là một phép thử! Bây giờ, em đâu còn trẻ lỡ sau này xảy ra chuyện gì Bùi Lan Hương lại bỏ đi thì sao? Tôi đang muốn xem cô ta yêu và tin tưởng em bao nhiêu? Đúng là không làm tôi thất vọng! Lan Hương của em bây giờ thật khó chơi, không giống như năm xưa."

Ái Phương nghe trong lời nói Anh Đào có cái gì không đúng, ánh mắt không giấu được nghi vấn: "Năm xưa? Năm xưa, chị đã làm gì em ấy sao?"

Anh Đào hừ một tiếng, trong lòng mắng: "Phan Lê Ái Phương ơi Phan Lê Ái Phương! Em không cảm ơn tôi một tiếng đã vội truy vấn chuyện cũ."

Anh Đào cười lạnh: "Có làm cái gì đâu! Chỉ nói dăm ba câu với cô ta, em cau có làm gì."

Ái Phương không kiên nhẫn: "Vậy chị đã nói cái gì?"

Anh Đào nhướng mày: "Muốn biết thì phải đem chai vang 1898 đến đổi."

Ái Phương không cần suy nghĩ: "Được."

Anh Đào trong lòng khinh bỉ, chai vang đó cô tìm cách đoạt về bấy lâu nay mà không thành. Bây giờ chỉ vì muốn biết chút chuyện năm xưa liền lập tức đồng ý. Người yêu cũ của cô hễ yêu ai là muốn moi hết tâm can cho người ta. Anh Đào nghĩ đến vô cùng tiếc hận, người yêu tốt như vậy lại để vụt mất, đúng là vụ làm ăn thua lỗ. Anh Đào thở dài, lười biếng kể lại sự việc năm xưa.

Ái Phương nghe hết đầu đuôi, trái tim khẽ đau. Cô không biết năm đó Lan Hương chịu nhiều ủy khuất, trong mắt mang theo lửa giận mà nhìn Anh Đào.

Anh Đào nhìn Ái Phương tức giận hừ lạnh một tiếng, chán ghét nói: "Em tức giận làm cái gì? Nếu năm đó không phải trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy thì dù tôi có nói cái gì cô ta sẽ dao động sao? Như chuyện bé Na, em thấy cô ta có dao động?"

"..."

"Em thông minh như vậy tất nhiên hiểu được. Tính tình của Lan Hương quật cường lại có lòng tự trọng cao. Cô ta ra đi phần lớn không phải vì không có được tình yêu của em mà chính là muốn trở nên xuất sắc để ngẩng cao đầu đứng bên cạnh em. Những lời tôi nói khi đó chỉ là nói trúng nỗi đau thầm kín của cô ta. Không có tôi, Lan Hương sớm muộn cũng chọn cách ra đi!"

Anh Đào nói một mạch, nhưng những gì chị ta nói đều không sai. Lan Hương đã nói qua, nàng muốn bản thân xuất sắc để có thể san sẻ, đồng hành cùng cô. Từ lâu, Ái Phương đã nhìn ra khả năng của Lan Hương, cô biết em ấy sẽ có đôi cánh của riêng mình không phải núp dưới sự che chở của cô.

Nhưng mỗi khi nghĩ về 7 năm qua, cô chưa lúc nào ngừng đau lòng. Lan Hương không nhắc đến nhiều, nhưng cô hiểu rõ khoảng thời gian bên Úc chưa bao giờ là dễ dàng. Đáng lý, cô đã có cơ hội đồng hành cùng sự trưởng thành và phát triển của em ấy, nhưng lúc em ấy cần nhất cô lại không có bên cạnh. Đó mãi là nuối tiếc, mãi là tự trách trong lòng cô.

Ái Phương trầm mặc một lúc, ánh mắt cương nghị nhìn Anh Đào: "Sau này, chuyện của tôi và em ấy chị đừng nhúng tay vào."

Anh Đào thở ra một hơi: "Tôi không có rảnh rỗi như vậy!"

Ái Phương cũng không nghĩ Anh Đào sẽ làm cái gì với Lan Hương. Chị ta không rảnh rỗi là thật mà Lan Hương hiện tại cũng không dễ dàng bị ức hϊếp. Hơn nữa, cô cũng không cho phép bất kỳ ai ức hϊếp em ấy.

Ái Phương đứng dậy, không quên chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật: "Chị và Phạm Tuân rất thích đi đốt nhà người khác."

Anh Đào cười lạnh: "Nếu không có những kẻ thích đốt nhà như chúng tôi thì làm sao biết được tình cảm của mấy người bền chặt ra sao!"

Ái Phương không nói lại Anh Đào: "Cái miệng của chị phải tìm người khâu lại."

Anh Đào nheo mắt đầy ẩn ý: "Ây da...chẳng phải năm đó, em rất yêu thích cái miệng này?"

Ái Phương mặt hơi ngơ ra, lắc đầu liền đi, đi mấy bước chợt dừng lại.

"Gần đây, chị có tin tức của Hà Anh không?" Ái Phương quay lại nhìn Anh Đào, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.

Anh Đào đặt tách trà xuống, bất lực lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhà họ Phạm giữ rất kín chuyện này."

Ái Phương thở dài: "Nếu có tin tức của chị ấy nhớ báo cho tôi."

Anh Đào gật đầu: "Tôi biết rồi."

***

Gần đây, Ái Phương vô cùng bận rộn, hết đi công tác nước ngoài lại đi công tác trong nước. Chiều nay, cô vừa bay từ Hà Nội về, không được nghỉ ngơi tốt cơ thể khỏe mạnh đến đâu cũng có ngày đổ bệnh.

Dì Năm nấu cho Ái Phương một bát cháo, ăn xong uống thuốc, cơn sốt dần hạ xuống. Lan Hương nhìn Ái Phương hàng mày khóa chặt trong lòng không ngừng đau xót, nhẹ nhàng đem tay nhỏ ấn các huyệt vị trên đầu, phương pháp này bắt đầu có tác dụng, cơ mặt Ái Phương dãn ra, ấn đường không còn nhăn nhó, không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.

Lan Hương nhìn Ái Phương ngủ say kìm lòng không đậu cúi xuống hôn, sợ lại đánh thức cô nên chỉ chạm môi rồi thôi.

Lúc này điện thoại reo, Lan Hương sợ quấy rầy Ái Phương liền ra ban công nghe máy. Không biết ai gọi đến, Lan Hương do dự một lúc mới trở vào phòng thay quần áo, trước khi rời đi không quên cẩn thận đắp chăn cho cô.

Lan Hương lái xe đến bệnh viện, vừa nãy phía bệnh viện gọi đến, nói Bảo Lam gặp tai nạn xe, yêu cầu người nhà đến làm thủ tục và đóng viện phí để phẫu thuật. Lan Hương không biết vì cái gì họ lại gọi cho cô, nhưng thấy chết không thể không cứu.

Lan Hương đóng viện phí, làm thủ tục cho Bảo Lam xong cũng không biết tình trạng cô ấy ra sao.

Lan Hương ngồi chờ bên ngoài, nghĩ đến sự khác thường gần đây của Bảo Lam, mày hơi nhíu lại. Cùng lúc chuông điện thoại lại reo, Lan Hương nhìn người gọi đến không chút chần chừ nghe máy.

"Tối rồi em còn đi đâu vậy?" Ái Phương dựa vào đầu giường, lo lắng hỏi. Lúc cô giật mình thức giấc không thấy Lan Hương, hỏi dì Năm mới biết nàng lái xe đi đâu rồi.

"Có người bạn gặp tai nạn, ở trên đây cô ấy không có người thân nên phía bệnh viện gọi em đến làm thủ tục phẫu thuật." Lan Hương chậm rãi đáp. Nàng thật sơ suất, trước khi đi quên nói với dì Năm làm Ái Phương lo lắng.

Ái Phương hơi bất ngờ, ngoài Bảo Khanh cô cũng không biết Lan Hương lại có một người bạn khác? Cô không có ý cấm đoán việc giao du bạn bè của Lan Hương chỉ là với bản tính nàng cũng không dễ kết giao với người khác.

"Ở bệnh viện nào?"

Lan Hương đoán ra được Ái Phương muốn đến đây liền ngăn cản: "Chị còn đang sốt đừng có đến. Đợi cô ấy phẫu thuật xong em liền về."

Ái Phương hơi nhíu mày, bây giờ đã khuya, đường về lại vắng vẻ, gần đây xảy ra nhiều vụ cướp, cô làm sao yên tâm? Ái Phương kiên quyết nói:"Chị gọi vệ sĩ đến, sẽ không đi."

Lan Hương lúc này mới yên tâm nói ra tên bệnh viện, không quên căn dặn: "Ái Phương...chị ngủ trước đi!"

Ái Phương chỉ "ừ" một tiếng rồi tắt máy. Cô ngay sau đó gọi vệ sĩ, trong lòng có chút tò mò về người bạn này!

Bên này chưa tới nửa tiếng đã có hai vệ sĩ đến gặp Lan Hương, không lâu, cuộc phẫu thuật kết thúc, thương thế của Bảo Lam không nặng cũng không nhẹ, bác sĩ nói cần theo dõi thêm vài ngày. Lan Hương nghe xong không có ý định nán lại bệnh viện, lập tức được vệ sĩ hộ tống về.

Đến biệt thự đã hơn một giờ sáng, Lan Hương vệ sinh, thay đồ mới leo lên giường. Nàng nghĩ Ái Phương ngủ rồi không ngờ đến vừa nằm xuống đã được bảo bọc trong một cái ôm ấm áp.

"Sao chị còn chưa ngủ?"

"Không có em chị làm sao ngủ?" Ái Phương ủy khuất nói.

Lan Hương ngẩng mặt, hôn hôn lên môi cô: "Bồi thường cho chị được không?"

Ái Phương mỉm cười: "Bạn em thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói thương tích cũng không quá nghiêm trọng cần theo dõi thêm vài ngày."

"Cô ấy tên gì?"

"Huỳnh Bảo Lam, là bạn thời thiếu niên của em, gần đây mới gặp lại."

Lan Hương không muốn nhắc nhiều về Bảo Lam, nhớ đến buổi tối Ái Phương đau đầu liền hỏi.

"Chị còn đau đầu không?"

"Đỡ rồi."

Ái Phương đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của nàng, thì thầm: "Sau này, ban đêm không cho ra ngoài một mình. Nếu không..." Cô cắn cằm nàng: "Cho em liệt giường."

Lan Hương rùng mình, nắm lấy tay cô, trong mắt ngượng ngùng: "Em nghe lời chị!"

Ái Phương hôn môi đỏ của nàng, ánh mắt nuông chiều: "Thật ngoan!"

***

Sau cái ngày cô bạn tên Bảo Lam của Lan Hương gặp tai nạn, khoảng hai tuần sau, Ái Phương nghe Lan Hương nói muốn đưa Bảo Lam về nhà dưỡng thương trong một tháng. Ái Phương đầu tiên ngạc nhiên sau đó nghi hoặc. Mối quan hệ này thân thiết đến mức có thể cùng một nhà? Nhìn gương mặt bất đắc dĩ của Lan Hương, Ái Phương biết Lan Hương có chuyện khó xử. Em ấy có nhắc qua bản thân mang ơn gia đình Bảo Lam, hiện tại ba mẹ Bảo Lam mất, thời gian này tứ cố vô thân không có người chăm sóc, cho nên mới nghĩ đến việc ở đây. Ái Phương rốt cuộc đồng ý, biệt thự rộng như vậy không thiếu người chăm sóc Bảo Lam, cô ta ở một tháng, cũng không quá lâu.

Ngày hôm sau, Bảo Lam chính thức dọn vào biệt thự. Lần đầu tiên, cô được ở biệt thự rộng và xa hoa, ngay cả phòng ngủ cũng gấp mấy lần phòng trọ, có TV, Sopha, phòng tắm riêng. Đây chính là cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu! Bảo Lam vui sướиɠ nằm lên chiếc giường mềm mại, nếu được ở đây mãi thì tốt biết mấy, nhưng đây là nhà của Lan Hương và người phụ nữ kia.

Bảo Lam sau khi nghe Lan Hương nói đến Ái Phương, biết mối quan hệ giữa hai người trong lòng liền mất mát, bao hy vọng và mộng tưởng đều như lâu đài cát không bao lâu đã sụp đổ. Thời gian qua, Bảo Lam tiếp cận là muốn có được tình cảm của Lan Hương, muốn Lan Hương cũng yêu mình như xưa, có như vậy, khoảng đời còn lại mới không cần lo nghĩ. Ngờ đâu xuất hiện người phụ nữ tên Phan Lê Ái Phương, người này cô thường thấy trên báo đài, là tổng giám đốc Việt Á, sáng lập FEA, đầu tư bất động sản, resort, xa xỉ phẩm...

Bảo Lam càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Cô và Lan Hương xuất phát điểm là như nhau nhưng cuối cùng sao có chênh lệch lớn như vậy? Bảo Lam không muốn tự hạ thấp mình. Cô đem những gì Lan Hương có được đều quy cho may mắn. Dựa vào đâu Lan Hương may mắn và hạnh phúc hơn cô? Bảo Lam không cam lòng, bản thân cũng muốn có được những thứ này. Một ý nghĩ từ đó lóe lên, một là có được Lan Hương, hai là Bùi Lan Hương, cô đừng mong sống hạnh phúc.











***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro