Chương 39 - 40

Lan Hương sải từng bước trên hành lang dài, sắc mặt lạnh tanh khiến nhân viên đi qua không dám đến gần. Đôi giày cao gót dừng trước văn phòng chủ tịch, trực tiếp đẩy vào mà không hề báo trước.

Ông Bùi ngồi bên khung cửa kính, tay cầm điếu xì gà, đôi mắt sâu thâm trầm nhìn con gái không lộ ra chút hỉ nộ nào.

Lan Hương không do dự tiến về phía ông Bùi, trong mắt chẳng mang theo chút khoang nhượng nào, lạnh lùng nói.

"Trong mắt ông lúc nào cũng lấy lợi ích làm đầu. Nhưng rất tiếc tôi sẽ không cho ông được toại nguyện."

Ông Bùi mặt không đổi sắc, rít điếu xì gà, không nhanh không chậm cất giọng uy hϊếp:"Nếu con không muốn cố gắng 7 năm qua tan thành bọt biển thì hãy đính hôn cùng Flora."

Những gì ông Bùi nói không ngoài dự đoán của nàng. Lan Hương cười như không cười, trong mắt không hề mang theo chút do dự nào, thong dong mà bình tĩnh đáp.

"Tôi không còn là Lan Hương của 7 năm trước mặt người khác uy hϊếp. Không có G&D tôi vẫn sống tốt. Với lại, trong tay tôi nắm 20% cổ phần. Tôi sợ gì chứ!"

Ông Bùi hơi hơi nhíu mày, đôi mắt híp lại nhìn Lan Hương một chút rồi bỗng bật cười. Ngay từ đầu ông đã nhìn ra cô con gái này không tầm thường, mấy năm qua đối mặt với thương trường ác liệt cùng âm mưu, đấu đá của gia tộc đã sớm tôi luyện ra một Bùi Lan Hương đầy bản lĩnh. Lan Hương bây giờ không còn là Lan Hương bảy năm trước mặc ông thao túng. Ông Bùi biết, Lan Hương từ sớm chuẩn bị đường lui tốt nhất cho mình. Vsky – như một hiện tượng đang nổi lên trong lĩnh vực bất động sản của mấy năm trở lại đây tại Việt Nam. Người đứng sau công ty này chẳng ai khác ngoài đứa con gái một tay ông đào tạo. Nhìn thành tựu của Lan Hương ông Bùi ít nhiều cảm thấy kiêu ngạo. Chỉ là có một việc khiến ông cảm thấy bị uy hϊếp, cô con gái này có một điểm yếu trí mạng đó là Phan Lê Ái Phương. Nàng quá yêu người phụ nữ kia, tựa như xem Phan Lê Ái Phương là cả thế giới của mình. Điều đó làm ông Bùi không hài lòng. Ông không muốn người thừa kế G&D chịu người khác chi phối, cho nên, ông không ngại làm trái lời hứa năm xưa, không tình nguyện tiếp nhận Phan Lê Ái Phương là con dâu của mình. Huống chi, người phụ nữ kia không dễ đối phó. Từ một đưa bé bị hắt hủi tại Phan gia đến việc có được vị trí ngày hôm nay đủ thấy cô ta là một người ẩn nhẫn và mưu lược cỡ nào. Ông không bao giờ muốn cơ nghiệp của Bùi gia rơi vào người phụ nữ này.

Ông Bùi trầm mặc một lúc, đôi mắt mờ mịt nhìn Lan Hương, rốt cuộc hỏi một câu:"Flora có gì không tốt?"

Lan Hương mặt cũng không có lấy một biểu cảm đáp lại cái nhìn truy vấn của ông Bùi, dứt khoát đáp:"Đơn giản vì tôi không yêu chị ta."

Từ ngày nhận ra nàng yêu Ái Phương thì trái tim nàng từ đó về sau không thể dung được bất kỳ ai khác. Bảy năm xa cách nhưng bảy năm ấy nàng không ngừng tưởng về chị ấy, chưa một khắc thôi nhớ nhung. Người phụ nữ ấy như khắc sâu vào tâm khảm và trí óc của nàng. Từ bỏ chị ấy chẳng khác nào muốn nàng từ bỏ mạng sống của mình.

Ông Bùi nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của Lan Hương chỉ khe khẽ thở dài. Từ đầu muốn nàng trở về Úc cũng là vì Phan Lê Ái Phương, bây giờ muốn nàng từ bỏ tất cả cũng là vì Phan Lê Ái Phương. Cô con gái này cái gì cũng tốt chỉ có việc quá si tình. Người yêu càng sâu thì càng dễ chịu tổn thương! Giao tâm cho người ta nắm giữ từ đầu chính là thua.

***

Flora ôm cái đầu đau nhức tỉnh lại, có chút mơ hồ nhớ đến chuyện tối hôm qua. Cô vì chuyện của Lan Hương mà trong lòng không vui, vì vậy đến quán bar giải sầu, sau đó xuất hiện một người phụ nữ gợi cảm, nóng rực như lửa, tiếp rượu qua lại thế là dẫn nhau đến khách sạn. Flora chắp vá ký ức cuồng nhiệt đêm qua, bàn tay phải hình như có chút mỏi.

Bỗng lúc này, nghe thấy thanh âm "ưm" một tiếng, vòng eo bị siết chặt. Flora ngay lập tức nhìn xuống, một cái đầu tóc đen đang nép vào trong lòng cô, bờ vai trần trắng mịn không chút tì vết. Đây là người phụ nữ đêm qua tình một đêm với cô. Flora cũng không nhớ rõ mặt mũi người này, nhưng nhìn đường cong lả lơi đủ biết cô ta gợi cảm đến cỡ nào, nếu không hai người cũng không lên giường. Flora có chút ngán ngẩm đẩy người phụ nữ này ra. Tình một đêm đối với cô cũng chỉ mua vui không nên có thêm bất kỳ liên hệ gì.

Anh Đào đang ngủ ngon lành đột nhiên bị ai đó ghét bỏ xô ra, ngay lập tức cơn buồn ngủ cũng vơi đi phân nửa. Cô hơi nhíu mày, lười biếng mở mắt nhìn xem kẻ khốn nào dám quấy rối.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Flora có chút sững sờ nhìn Anh Đào, đêm qua uống đến mụ mị đầu óc không nhớ rõ người phụ nữ lên giường cùng mình có mặt mũi ra sao, nào nghĩ đến vóc dáng kia đã không tệ, bây giờ đến mặt mũi cũng câu dẫn chọc tim người.

Anh Đào nhìn cô gái có mái tóc nâu ngơ ngác nhìn mình mà khinh bỉ cười một tiếng, rất tự nhiên ngồi dậy, vung vai ngáp một cái, hờ hững nói.

"Giám đốc Nguyễn, buổi sáng tốt lành!"

Flora mày hơi nhíu lại, ngờ vực hỏi: "Sao cô biết tôi?"

Anh Đào lười biếng trả lời, ngắn gọn đáp: "Newspaper."

Mày Flora mày chưa giãn ra, bỗng hỏi:"Cô tên gì?"

Anh Đào khẽ cười, sau đó, không chút ngại ngùng đứng dậy, lộ ra cơ thể gợi cảm ẩn ẩn đốm đỏ, liếc mắt nhìn Flora, trêu tức nói.

"Tình một đêm, cô không cần thiết phải biết đâu!"

"Cô..." Flora cứng họng. Cô thừa nhận người phụ nữ này rất cuốn hút, nhưng mà thái độ chẳng xem ai ra gì kia làm cô lóe lên một cảm xúc muốn thuần phục.

Anh Đào chẳng quan tâm đến Flora đang nghĩ gì, cô khom lưng gom quần áo vô nhà vệ sinh tắm rửa. Hơn 15 phút mới quay trở ra, trên người quần áo chỉnh tề cũng không che giấu được nét phong tình, Anh Đào nhàn nhã sải bước đến giường, cúi xuống đưa một ngón tay nâng lấy chiếc cằm thon gọn của Flora, bày ra tư thế nữ vương mà nói chuyện.

"Tôi thấy kỹ thuật cô không tệ. Cho cô biết tên cũng không sao!"

Flora mày càng gắt gao nhíu chặt, đang muốn phản ứng thì Anh Đào càng cúi mặt gần hơn, hơi thở thơm lừng tỏa ra, chậm rãi cất lên thanh âm vô cùng quyến rũ.

"Tôi tên...Phương Anh Đào. Nhớ kỹ!"

Dứt lời, Anh Đào liền đứng thẳng người, mang gió xách trực tiếp rời đi.

Flora mặt mày lúc này mới giãn ra, trên đôi môi mỏng bất giác lặp lại cái tên vừa nghe thấy. Phương Anh Đào có chút quen tai, mà gương mặt kia cũng có chút quen mắt.

***

Phan Lê Đình Quân được ông Phan gọi vào phòng làm việc, nhưng khi hắn chỉ vừa đặt chân vào, gạt tàn từ đâu hướng thẳng hắn lao tới. Phan Lê Đình Quân hoảng hồn, ôm lấy đầu vội vàng né tránh, sau đó bên tai vang lên một cái rầm, gạt tàn va vào cánh cửa rơi xuống đất vỡ tan tành. Phan Lê Đình Quân mặt mày tái mét chưa hết kinh sợ nhìn ông Phan. Người ba này chính là muốn lấy mạng hắn sao?

"Súc sinh! Sao tao lại có thằng con ngu đần như mày!" Ông Phan mặt đỏ bừng, trong mắt cuồng cuộng nộ khí nhìn Phan Lê Đình Quân.

Phan Lê Đình Quân nhíu mày, hắn không biết bản thân làm gì khiến ông Phan tức giận đến như vậy, nhưng linh cảm mách cho hắn biết đây không phải chuyện nhỏ.

Phan Lê Đình Quân rụt rè đi đến bàn làm việc của ông Phan, hắn không dám đến gần mà cố gắng chừa một khoảng cách cảm thấy an toàn nhất. Gương mặt vô tội vạ hỏi.

"Ba...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ông Phan hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận, nét mặt không đủ kiên nhẫn, hỏi:"10% cổ phần của mày đã đi đâu rồi?"

Phan Lê Đình Quân nghe xong liền chột dạ, chuyện này hắn đã cố gắng che giấu để ông Phan không biết, hắn định khi số bất động sản mà hắn đầu tư tăng giá gấp 4 lần mới dám nói cho ông Phan hay, sau đó mua lại số cổ phần của Việt Á, nào ngờ cuối cùng cũng không qua mặt được cặp mắt sắc lạnh kia.

Phan Lê Đình Quân ngập ngừng:"Con...con mang đi đầu tư bất động sản rồi."

Ông Phan cười lạnh, ông tất nhiên tra ra rõ ràng nhưng vẫn muốn hỏi hắn:"Dự án nào?"

"Dự J-Dragon chủ đầu tư chính Vsky."

Ông Phan nghe Phan Lê Đình Quân nói xong, nhìn vẻ mặt vô tư như không biết gì của hắn, lòng càng lạnh xuống. Mấy năm qua hy vọng hắn có thể thay đổi một chút, nhưng củi mục trước sau vẫn là củi mục. Cơ nghiệp Phan gia chỉ có thể hủy trong tay hắn.

Ông Phan nhìn đứa con trai duy nhất của Phan gia càng thêm chướng mắt, sắt mặt âm trầm, không nóng không lạnh cất giọng.

"J-Dragon vừa bị thu hồi giấy phép do vi phạm vấn đề quy hoạch, Vsky cũng chính thức rút khỏi J-Dragon."

Phan Lê Đình Quân nghe xong như long trời lở đất, hắn vừa bán thêm 5% cổ phần cho Vsky để rót thêm vốn cho dự án J – Dragon, bây giờ dự án này bị thu hồi chẳng khác nào nguy cơ mất trắng đang nằm trước mắt. Hai chân Phan Lê Đình Quân có chút đứng không vững, trố mắt nhìn ông Phan không muốn tin.

"Sao có thể?"

Ông Phan thở dài, cả đời ông cái sai nhất chính là vì đứa con trai này mà phụ bạc vợ và con gái mình. Nhưng cuối cùng ông trời có mắt, không cho ông được toại nguyện.

Ông Phan xoa xoa cái trán, giọng nói không giấu được mệt mỏi:"5% của mày bán cho Vsky bây giờ đã được chuyển nhượng cho Ái Phương rồi."

Phan Lê Đình Quân từ không thể tin chuyển sáng tức tối, hắn siết chặt bàn tay, nghĩ đến cái gì gân xanh hiện đầy trên trán, hằn học nói: "Chẳng lẽ Vsky cũng bị Phan Lê Ái Phương thao túng?"

Ông Phan không đáp, đôi mắt thăng trầm khép lại, bật cười:"Con trai thì đã sao? Con gái thì đã sao? Haha..."

Phan Lê Đình Quân cảm thấy ông Phan hôm nay có chút kỳ lạ, hắn cũng không dám trêu vào làm ông nổi giận thêm. Hắn lặng lẽ rời khỏi phòng chủ tịch, nghĩ đến 10% cổ phần mất trắng tâm càng tức tối. Tên giám đốc Vsky dám chơi hắn! Mà kẻ đầu sỏ có phải Phan Lê Ái Phương hay không, hắn càng phải biết chính xác đáp án.

***
Nguyễn Nhật Quang kính cẩn rót cho Lan Hương một ly nước lọc, nàng ít khi đến trụ sở Vsky tìm hắn, thông thường chính hắn mới là người đến gặp nàng để báo cáo công việc.

Lan Hương uống một ngụm nước, sau đó mở tập hồ sơ trên bàn ra xem, nhìn hợp đồng chuyển nhượng trên tay, ánh mắt không che giấu được hài lòng. Chiếc ghế chủ tịch của Việt Á sắp phải đổi chủ rồi.

Nhật Quang nhìn vẻ hài lòng trên gương mặt Lan Hương trong lòng hắn ít nhiều buông lỏng một chút. Mấy tháng nay, hắn không ngừng phía sau thu mua thêm cổ phần Việt Á, 5% cổ phần trên tay Lan Hương chính là thành quả mà hắn thu được.

Bỗng lúc này truyền đến tiếng ồn ào, hai tên bảo an cũng không chắn nổi cơn thịnh nộ của Phan Lê Đình Quân, hắn đá cửa xông vào, đôi mắt hằn học tìm kiếm kẻ đầu sỏ khiến hắn mất trắng 10% cổ phần. Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là Lan Hương cũng có mặt tại đây. Mấy tháng qua hắn không ngừng theo đuổi nàng, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ cùng chán ghét. Cho đến mấy tuần trước, đọc được bài báo nói nàng sẽ đính hôn cùng con gái ông chủ hãng tàu, trong lòng hắn chỉ muốn chửi thề. Hóa ra, nàng là một con les, uổng phí công sức bấy lâu nay của hắn.

Phan Lê Đình Quân nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm! Hắn tạm thời gác lại chuyện này, đôi mày nhíu chặt nhìn Nguyễn Nhật Quang, sau đó lạnh lùng nhìn Lan Hương. Trước khi đến đây, hắn nghĩ kẻ đứng sau Vsky nhất định là Phan Lê Ái Phương nhưng sự hiện diện của Lan Hương lúc này đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của hắn.

"Mẹ nó! Chính cô dám hại tôi!"

Phan Lê Đình Quân thịnh nộ quát. Hắn thực quá ngây thơ cho rằng có thể theo đuổi Lan Hương một lần nữa. Cô ta trở về lần này chính là muốn hắn thân bại danh liệt, muốn trả mối thù năm xưa. Cô ta nhất định đã cấu kết với Phan Lê Ái Phương đem dao đâm sau lưng hắn. Những con đàn bà này chẳng khác gì rắn độc!

Lan Hương mặt cũng không đổi sắc, hờ hững nhìn Phan Lê Đình Quân, lãnh đạm đáp:"Thì đã sao?"

Nàng trở về Việt Nam chính yếu vì Ái Phương, nhưng nàng cũng không phải lòng dạ rộng lượng có thể không tính toán mối thù năm xưa với Phan Lê Đình Quân. Hắn xem trọng cái gì nàng sẽ cướp lấy cái đó. Hắn xem trọng tiền tài, danh vọng, nàng sẽ khiến hắn mất hết tất cả.

Phan Lê Đình Quân nhìn sự thản nhiên của Lan Hương càng khiến oán hận trong lòng gia tăng. Hắn định nhào lên cho nàng biết tay thì ngay tức khắc hàng loạt bảo an bên ngoài xông vào.

Phan Lê Đình Quân bị hai tên bảo an lực lưỡng giữ chặt, phản kháng hoàn toàn vô tác dụng chỉ biết hung ác nhìn Lan Hương quát lên.

"Cô và Phan Lê Ái Phương đều là hai con đàn bà đê tiện!"

Lan Hương nghe xong hơi nhíu mày, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn đôi mắt đầy tơ hồng của hắn, khóe môi đỏ hơi nhếch lên, không nói không rằng ban cho hắn một cái tát.

Phan Lê Đình Quân sững sờ nhìn Lan Hương, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng: "Cô dám đánh tôi?"

Lan Hương không màng đếm xỉa lạnh lùng ban cho hắn thêm một cái tát. Phan Lê Đình Quân điên tiết, cố vùng vẫy như một con chó hoang. Hắn bị hai con đàn bà xoay vòng, cuối cùng trắng tay còn nhận tất cả sỉ nhục. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nếm trải cái cảm giác ê chề này!

"Bùi Lan Hương, cô là một con les bệnh hoàn, lăng loàn. Năm đó nhất định cô đã cùng Phan Lê Ái Phương dan díu. Hai người đúng là con đàn bà da^ʍ tiện!" Phan Lê Đình Quân hả hê chửi không nhìn ra ánh mắt Lan Hương chứa đầy sát ý.

Lan Hương liếc Nguyễn Nhật Quang, lạnh lùng ra lệnh: "Làm cho hắn ngoan ngoãn một chút!"

Nói rồi, nàng quay lại sopha ngồi, gương mặt vô cảm nhìn Phan Lê Đình Quân bị đánh đến chết đi sống lại cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

Phan Lê Đình Quân bò lăn ra sàn, nôn ra một ngụm máu bầm. Toàn thân hắn không nơi nào lành lặn, đau đớn chạy dọc khắp thân thể, nhức nhối theo từng hơi thở. Hắn vẫn nhớ như in một năm trong trại cai nghiện hắn thường xuyên nếm trải đau đớn tương tự. Thời gian đó sống không bằng chết chính là Phan Lê Ái Phương ban tặng cho hắn. Bây giờ, chính Bùi Lan Hương cho hắn nếm lại đau đớn năm xưa.

Lan Hương hờ hững nhìn Phan Lê Đình Quân vật vã trên sàn, nàng uống một ngụm nước rồi cầm giỏ xách đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy ý cảnh cáo.

"Anh mắng tôi, tôi có thể không để ý. Nhưng anh mắng chị ấy chính là...muốn chết!"

Có người nhận xét nàng là người phóng khoáng, rộng lượng nhưng riêng với Ái Phương, nàng là một người vô cùng ích kỷ. Chị ấy là điểm mấu chốt của nàng, không ai được quyền chạm vào nó.

Phan Lê Đình Quân ăn đau mới biết sợ, hắn co ro nằm trên sàn, ánh mắt oán hận nhưng không dám nói năng như lúc nãy, gắng gượng chút sức lực còn sót lại thều thào hỏi.

"Rốt cuộc...cô và Phan Lê Ái Phương là gì?"

Lan Hương nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt lóe qua dịu dàng, chậm rãi nói:"Tôi là người yêu của chị ấy."

Phan Lê Đình Quân nghe xong như kẻ mất trí bật cười. Hắn biết năm xưa Lan Hương quen hắn cũng chưa từng đối với hắn thật lòng. Kể từ ngày, nàng bước vào Phan gia, mọi sự chú ý nàng đều dành cho Phan Lê Ái Phương. Chỉ là khi ấy, hắn không nghĩ đến giữa hai người là loại tình cảm này. Một người từng mang thai con của hắn lại dan díu với người chị cùng cha kia. Đúng là vô cùng sỉ nhục!

Lan Hương chán chường nhìn Phan Lê Đình Quân đang cười như một kẻ tự kỷ. Nàng có chút ác độc nhếch môi, không biết vô tình hay cố ý đem gót giày giẫm lên mu bàn tay hắn, mặc cho tiếng kêu đau thống khổ cứ thế ung dung cất giọng chứa đầy uy quyền.

"Nhớ kỹ! Hiện tại, tôi không phải người anh có thể chọc. Đừng khıêυ khí©h sự kiên nhẫn của tôi."

Dứt lời, Lan Hương cười như không cười mà xoay lưng rời đi.

Phan Lê Đình Quân một thân mồ hôi ôm lấy bàn tay đau nhức của mình, ánh mắt ẩn nhẫn căm phẫn nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ của nàng. Hắn bắt đầu thấy sợ Bùi Lan Hương nhưng mối hận này quả thực nuốt không trôi!

***

Lan Hương từ Vsky trở về nhà liền đi ngay xuống bếp, Ái Phương nói hôm nay về sớm chuẩn bị bữa tối cho nàng. Lan Hương vừa vào bếp đã thấy Ái Phương trong bộ quần áo công sở, tay áo sơ mi xắn cao để lộ khủy tay tinh tế, động tác thành thục cắt từng lát cà chua mọng nước. Lan Hương không ngăn được khóe môi nhướng lên, chậm rãi tiến đến ôm lấy Ái Phương từ phía sau.

"Bà xã của em đang nấu cái gì vậy?" Lan Hương ngọt ngào hỏi.

Ái Phương đang cắt cà chua bỗng dừng lại, cô xả nước rửa tay, lau khô xong mới quay lại nhìn nàng: "Làm món mà bà xã thích ăn!"

Lan Hương vòng tay qua cổ Ái Phương, cong mắt cười: "Bà xã bận như vậy còn nhọc lòng sẽ khiến cho bà xã đau lòng nha!"

Ái Phương dịu dàng mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Lan Hương: "Bà xã không mệt!"

Nàng không nhịn được hôn lấy Ái Phương, như con Koala thích dính lấy cô cả ngày.

Ái Phương có chút khó khăn tách Lan Hương ra, cô xoa lấy gương mặt có chút ửng hồng của nàng, dịu giọng: "Ngoan! Lại ghế ngồi, chút nữa sẽ xong."

Lan Hương nhìn đôi môi mềm của Ái Phương có chút luyến tiếc gật đầu. Lan Hương không giải thích được, chỉ biết khả năng tự kiềm chế của nàng khi ở cạnh chị ấy luôn là con số âm, thật sự không có chút nghị lực nào!

Lan Hương ngoan ngoãn đợi thêm 30' trên bàn đã đầy đủ một món xào, một món kho và một món canh. Ái Phương bới cho nàng một chén cơm, hai người cứ thế mà vui vẻ ăn bữa tối.

Bữa tối kết thúc, hai người ra phòng khách ngồi, vừa xem thời sự vừa ăn táo tráng miệng. Đến hơn 7 giờ tối, thức ăn chậm rãi tiêu hóa xong, Lan Hương mới nghĩ đến việc đi tắm. Lúc này, nàng nhìn qua Ái Phương, trong đầu nẩy lên một suy nghĩ, không biết nghĩ gì mà hai má có chút ửng hồng. Nàng khẽ choàng tay ôm lấy cổ Ái Phương, trong mắt ngượng ngùng, rụt rè đề nghị.

"Ái Phương...mình tắm chung có được không?"

Ái Phương hơi hơi cau mày, còn chưa có phản ứng, Lan Hương lại cắn môi làm nũng: "Chỉ tắm!"

Ái Phương xoa lấy đầu nàng, hơi nheo mắt: "Chỉ tắm?"

Lan Hương đầy chính khí mà gật đầu. Ái Phương khẽ cười, không nói gì mà đứng dậy. Lan Hương nghi vấn liền hỏi: "Chị đi đâu?"

Ái Phương thản nhiên đáp:"Đi tắm!"

Lan Hương ngẩng đầu nhìn cô, nhăn mày:"Vậy...còn em?"

Ái Phương bật cười, hơi khom người, nâng lấy cằm nàng, đầy chiều chuộng đáp:"Không phải muốn tắm chung à?"

Lan Hương nghe xong cười tới mang tai, nàng lập tức đứng dậy ôm lấy eo cô, hào hứng đáp: "Rất...rất...rất muốn!"

Phòng tắm...

Lan Hương vừa hăng hái lại dịu dàng để hai ngón tay thon của mình ra vào nơi nhạy cảm của Ái Phương. Nàng từng chút quan sát lấy biểu hiện của cô, từng chút yêu thương cô giống như báo vật quý giá nhất trên đời. Nàng chăm chút hôn lên mí mắt, sống mũi và đôi môi hơi mím lại của cô, phía dưới lại không ngừng cử động mãi đến khi cảm nhận từng nhịp co thắt bao trùm lấy những ngón tay mình.

Lan Hương sung sướиɠ không thôi, nàng vùi mặt vào hõm vai của cô, gặm nhấm lấy chiếc xương đòn gợi cảm, thì thầm nói khẽ.

"Ái Phương...em yêu chị! Chị là người phụ nữ của em, mãi mãi không được thay đổi!"

Ái Phương điều hòa lại nhịp thở, ôm lấy con mèo nhỏ trong làn nước ấm áp, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu nàng: "Sẽ không thay đổi!"

Lan Hương lúc này mới ngẩng đầu, nàng rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể ấm nóng của cô, sau đó đưa lên môi mình ngậm.

Ái Phương hơi hơi nhíu mày nắm lấy cổ tay nàng, Lan Hương tinh nghịch mỉm cười, trực tiếp hôn lên môi cô, hai má ửng hồng lại dõng dạc nói: "Của chị...ngọt!"

Ái Phương có chút không biết nói sao với nàng, cô bỗng dồn Lan Hương vào thành bồn tắm, dịu dàng nâng lấy cằm nàng, đôi mắt đẹp hơi híp lại, một bộ nghiêm túc hỏi: "Chị chiều em quá nên em hư rồi đúng không?"

Lan Hương tròn xoe mắt nhìn Ái Phương, sau đó không nhịn được mà bật cười: "Hahaha...chị đang quảng cáo Tiki à?"

Ái Phương mặt không biến sắc, cô không đáp mà trực tiếp vớt nàng từ bồn tắm lên, một đường ôm vào phòng.

Kết quả...

Lan Hương không còn chút sức lực nào cuộn tròn mình trong lòng Ái Phương, cả người trắng nõn nay lấm tấm vết ửng hồng.

"Ái Phương...em mệt quá đi mất. Ngày mai không đi làm có được không?" Lan Hương thều thào nói, mắt vẫn nhắm chặt.

Ái Phương xoa xoa lấy mái tóc nàng, ngắn gọn nhưng xúc tích đáp:"Chị nuôi em!"

Lan Hương khẽ cười, càng ôm chặt lấy vòng eo của cô, một lúc sau mới nói:"Ái Phương...em vừa thu được 5% cổ phần Việt Á. Tặng cho chị!"

Ái Phương không chút đắn đo gật đầu:"Được!" Tiếp đến nhẹ hôn lên trán nàng, không che giấu được xót xa nói:"Đừng quá cực nhọc chị sẽ đau lòng."

Lan Hương lắc lắc cái đầu nhỏ:"Vì chị...không cực nhọc!"

Ái Phương hơi nhướng mày:"Thật vậy?"

"Ừm."

Ái Phương cười cười, bàn tay không an phận thăm dò xuống phía dưới:"Vậy thêm lần nữa nhé!"

Lan Hương lúc này phải mở mắt ra, ngóc đầu từ trong lòng cô, vô cùng đáng thương nói:"Cái này là muốn mạng!"

Ái Phương xoa xoa lấy má nàng, đem nàng ôm lại vào lòng:"Ngủ!"

Lan Hương yên lòng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ái Phương dịu dàng xoa lấy gương mặt Lan Hương, cúi xuống hôn lên trán nàng, khẽ nói: "Ngủ ngon!"

***

Ái Phương vừa kết thúc cuộc họp liền sải chân đi đến phòng làm việc của mình. Lúc nãy trong giờ họp, trợ lý nói nhỏ bên tai cô có một vị khách đặc biệt đến thăm. Ái Phương cũng không quá ngạc nhiên về vị khách này. Bởi không sớm thì muộn hai người nhất định phải có một cuộc gặp.

Ái Phương đem cánh cửa gỗ mở ra, bên trong người đàn ông mặc comple ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, gương mặt ít nhiều hằn lên dấu vết của năm tháng. Ái Phương khẽ đóng cửa lại, tiến về phía ông Bùi, lịch sự gật đầu một cái. Người đàn ông này là ba ruột của Lan Hương, cô đối với ông ấy vẫn giữ sự tôn trọng nhất định.

Ông Bùi đối với Ái Phương nhìn qua một lượt, khóe môi hơi nhướng lên không nói cái gì.

Ái Phương ngồi xuống phía đối diện ông Bùi, nhìn ly trà đã vơi đi phân nửa mới chu đáo đổ ra, rót lại nước trà ấm, nhưng tuyệt nhiên không ai nói bất luận điều gì.

Không gian im lặng như tờ lại không hề bức bách khó chịu, ông Bùi nhâm nhi ly trà ấm, một lúc mới lên tiếng.

"Cô biết tôi đến đây gặp cô là vì chuyện gì?" Ông Bùi khẽ đặt ly trà xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn Ái Phương.

Ái Phương không ngại đáp lại ánh mắt của ông Bùi, nhẹ nhàng trả lời:"Biết!"

Ông Bùi hơi nheo mắt lại nói tiếp:"Nếu tôi yêu cầu cô rời xa Lan Hương thì sao?"

Ái Phương nghe xong cũng không có biểu cảm gì, một bộ dáng thong dong, từ tốn đáp:"Chuyện không thể!"

Cô nhìn thẳng vào mắt ông Bùi, đôi mắt nâu sắc bén, tự tin nói thêm:"Cũng không có khả năng xảy ra. Ngài cũng biết điều đó không phải sao?"

Ông Bùi cười như không cười. Từ đầu đến cuối người phụ nữ này không hề khẩn trương, hay phải nói từ đầu đến cuối cô ta đã nhìn ra tất cả, nhìn ra ông không có khả năng điều khiển Lan Hương, không có khả năng cùng cô ta đấu một trận sức đầu mẻ trán. Chung quy, người làm ăn phải nhìn vào lợi ích, không đơn giản muốn đấu thương nghiệp là đấu, làm chuyện không có lợi còn tổn hao tinh lực. Tất nhiên, ông Bùi cũng chưa bao giờ xem thường người phụ nữ này! Lại nói con gái của ông chính là si tình hết thuốc chữa.

Ông Bùi đột nhiên thay đổi sắc mặt, thở dài nói:"Đúng vậy! Trên đời này không có thứ gì có thể khiến Lan Hương dao động ngoại trừ cô."

Ái Phương biết ông Bùi nói vậy là có dụng ý gì. Cô từ sớm cũng nghĩ đến khía cạnh ấy. Bảy năm qua sở dĩ cô không tìm ra tung tích của Lan Hương cũng chính do ông Bùi nhúng tay vào. Ông ấy sợ sự xuất hiện của cô làm Lan Hương dao động, mãi đến khi em ấy đủ năng lực ông Bùi lại không còn cách nào khác. Một người không chịu tiền tài và quyền thế chi phối thì ông ta muốn lấy những thứ đấy uy hϊếp cũng không có tác dụng.

Ái Phương bỗng nhìn ông Bùi, trầm trầm cất giọng:"Tôi biết ngài đang băn khoăn điều gì!"

Ông Bùi hơi nhướng mày chờ đợi Ái Phương nói tiếp.

"Lan Hương có đôi cánh có bầu trời riêng của mình. Ngài muốn nhìn em ấy bay xa và cao, tôi cũng vậy. Nhưng trên đường bay ấy, nếu em ấy cảm thấy mệt tôi sẽ là chỗ dựa cho em ấy. Nếu chẳng may gặp phải giông bão tôi nhất định là hậu phương vững vàng để hỗ trợ em ấy. Tôi không phải là người sẽ cản trở bước đi của em ấy, mà tôi sẽ là người đồng hành theo từng bước đi đấy."

Ái Phương lời nói mạch lạc lại không kém phần kiên định. Nàng nhìn vào đôi mắt thăng trầm có điểm sáng của ông Bùi, khóe môi hơi nhướng lên, chắc chắn khẳng định.

"Ngài yên tâm! G&D mãi mãi là của Bùi gia!"

Ái Phương biết đây chính là điểm mấu chốt. Cho nên, chỉ cần điểm mấu chốt này được giải quyết mọi thứ sẽ tự nhiên ổn thỏa.

Ông Bùi nheo mắt nhìn Ái Phương, sắc mặt có chút hòa hoãn, có phần ngờ vực hỏi: "Cô sẽ sinh con cho Bùi gia?"

Ái Phương lắc đầu, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt tìm tòi của ông Bùi, chậm rãi đáp:"Không, đó là con của tôi và Lan Hương."

Ông Bùi nghe xong liền bật cười, ánh mắt mang chút hoài nghi:"Tôi có thể tin cô sao?"

Ái Phương mỉm cười, ung dung đáp:"Ngài không tin cũng không được!"

















***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro