Chương 47 - 48
Hà Anh vừa mới tỉnh lại sau khi rời khỏi phòng cấp cứu. Hơn mười năm qua, cô sống với ông bà nội bên Anh, lần này trở về Phạm gia, người giúp việc không biết cô bị dị ứng với đậu phộng, điểm tâm sáng đúng lúc sử dụng bơ đậu phộng thế nên về nước chưa đến hai ngày lại phải đưa vào bệnh viện.
"Bồ cảm thấy thế nào?" Anh Đào lo lắng hỏi.
Hà Anh gương mặt nhợt nhạt đáp:"Tốt hơn rồi!"
Anh Đào thở phào một hơi: "Cứ tưởng bồ bệnh tim lại tái phát làm mình và Ái Phương lo lắng muốn chết!"
Hà Anh lẳng lặng nhìn sang Ái Phương, mỉm cười: "Chị không sao!"
Ái Phương lúc này mới buông xuống lo lắng trong lòng, giọng nói trầm ấm không thiếu sự quan tâm.
"Lần sau phải cẩn thận! Trái tim chị vừa mới hồi phục không thể chịu thêm áp lực."
Hà Anh đối với Ái Phương dịu dàng cong đuôi mắt, gật đầu đáp ứng ngay: "Chị biết rồi!"
Anh Đào nhìn hai người chị một câu, em một câu thêm gai mắt, hậm hực nói: "Tôi như người vô hình trong mặt hai người vậy!"
Rõ ràng người hỏi là cô nhưng từ đầu chí cuối, Hà Anh lại chỉ trả lời và nhìn Ái Phương. Đúng là trọng sắc khinh bạn!
Hà Anh nhìn biểu hiện của Anh Đào cười cười: "Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn giận lẫy!"
Anh Đào hừ một tiếng khoanh tay xoay mặt đi. Ái Phương ngồi bên cạnh hơi hơi nhướng môi. Hà Anh làm như không thấy, đối với Ái Phương chậm rãi nói.
"Tuần sau, chị có tổ chức buổi triển lãm tranh. Em dành thời gian đến tham dự, nếu có thể, mời cô bé đó đến cùng."
Ái Phương suy nghĩ mấy giây mới đáp: "Được! Tôi sẽ nói với em ấy."
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Ái Phương đứng lên ra ngoài nghe máy.
Ái Phương đi rồi, Anh Đào nhíu mày nghi hoặc nhìn Hà Anh: "Bồ không nghĩ tạo không gian riêng với Ái Phương?"
Hà Anh bình thản hỏi ngược lại Anh Đào: "Mình là con người như vậy?"
"Đúng là bồ tát hiển linh!" Anh Đào cảm thán trong sự không cam lòng
Hà Anh nhìn Anh Đào thở dài: "Cũng đã trung niên rồi còn cay cú với một cô bé thua bồ gần 12 tuổi."
Anh Đào nhíu mày, nghĩ đến Lan Hương liền cảm thấy không vui, có phần oán giận nói: "Con nhóc đó không thể xem thường!"
"Bồ nghĩ Ái Phương sẽ yêu một người tầm thường?" Hà Anh cười cười, trong mắt đầy sự tinh tường.
Anh Đào nghe Hà Anh thản nhiên nói chỉ muốn chửi ầm lên. Không muốn tạo không gian riêng với Ái Phương còn trá hình đi khen tình địch? Ánh mắt Anh Đào hoài nghi nhìn Hà Anh, nghiêm túc hỏi.
"Rốt cuộc bồ có yêu Ái Phương không vậy?"
Hà Anh không né tránh ánh nhìn của Anh Đào, đôi môi nhợt nhạt khẽ cất lên thanh âm không mang theo chút hiềm khích.
"Tình yêu của mình không phải là sự chiếm đoạt!"
Anh Đào nghe thánh mẫu nói tự nhận bản thân vô cùng xấu xa, như có như không tự kiểm điểm mấy giấy mới thở dài: "So với Bùi Lan Hương, bồ càng thích hợp. Con bé đó không đơn giản!"
Hà Anh không tán thành, ánh mắt đầy thông tuệ, suy tư một lúc mới đáp: "Anh Đào, quan trọng là cô bé đó yêu Ái Phương và Ái Phương cũng yêu em ấy."
Nếu Lan Hương không yêu Ái Phương thì làm sao đủ can đảm hi sinh bản thân vì bảo vệ Ái Phương? Nếu Ái Phương không yêu Lan Hương thì sao lại trước sau chỉ để ý đến nàng?
Cô không thể lấy danh nghĩa tình yêu để tổn thương người khác! Ai cũng có quyền được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đấy nếu không thuộc về mình thì miễn cưỡng làm gì đâu?
***
Lan Hương đưa lại tập văn kiện cho Eric, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời rộng lớn. Nàng không nóng không lạnh bật cười, hết một Phương Anh Đào giờ lại đến một Phạm Hà Anh. Người phụ nữ này là người mà Ái Phương xem trọng nếu không chị ấy cũng không vì chị ta mà lo lắng. Bạn thời thơ ấu sao? Cảm tình sâu đậm sao? Lan Hương hơi nhíu mày, lại rút ra một điếu thuốc châm lên. Từ lúc trở lại Việt Nam, nàng chưa từng đυ.ng đến thuốc lá, vì Ái Phương không thích cho nên nàng sẽ không dùng. Nhưng hiện tại chị ấy sẽ quan tâm sao?
"Người đẹp, em mới phẫu thuật não đấy!"
Flora không gõ cửa đã xuất hiện tại văn phòng làm việc của Lan Hương, cô chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng đoạt lấy điếu thuốc trên tay Lan Hương đem nó ngậm lên môi mình. Flora xem như không thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, ngồi xuống sopha thản nhiên hút lấy điếu thuốc đang dở.
"Khí sắc em không được tốt! Phan Lê Ái Phương không chăm sóc em à?"
Flora phả ra một làn khói, nheo mắt nhìn Lan Hương. Rõ ràng là một cô gái kiêu kỳ lại vì tình mà biến thành ni cô ngồi xe lăn. Nhưng ni cô cũng có tư vị của ni cô, nhìn qua có vẻ thanh tâm quả dục, rất kí©h thí©ɧ!
Lan Hương hờ hững nhìn Flora, miệng không hề hé.
Flora không để tâm, tiếp tục châm chọc: "Cũng đúng nha! Nghe đâu mới sáng đã chạy đến bệnh viện vì cái cô Hà Anh gì đấy!"
Lan Hương liếc Flora, nhếch môi: "Không phải Phương Anh Đào cũng như vậy!"
Flora hơi nhíu mày sau đó mỉm cười đầy thâm ý: "Nhưng người Phạm Hà Anh thích là Phan Lê Ái Phương nha! Yêu thầm hơn mười mấy năm còn gì."
Flora vừa nói vừa không quên quan sát biểu hiện của Lan Hương, gương mặt này không hề biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt lạnh lẽo lóe lên một tia tàn nhẫn là không thể che giấu.
Flora cười càng sâu, cảm thán: "Ánh mắt này mới đúng là Bùi Lan Hương."
Đây mới đúng là Bùi Lan Hương mà Flora quen biết 7 năm qua. Có bản lĩnh, thủ đoạn và cũng đủ nhẫn tâm.
Flora khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy không cảm lòng: "Phan Lê Ái Phương sẽ hiểu em bao nhiêu? Cô ta nào nghĩ đến vụ Phan Lê Đình Quân là do em làm. Phan Lê Đình Quân nhờ phúc của Phan Lê Ái Phương mới sống đến tận bây giờ. Em đối với Phan Lê Ái Phương si tình nên đối với đứa em trai của chị ta cũng không ít nương tay."
Nói đến đây, Flora càng tiếc hận, nếu là cô, Phan Lê Đình Quân nhất định chỉ có một cái tuyệt lộ. Nói vậy không có nghĩa cô chưa từng chiêm nghiệm thủ đoạn của Lan Hương. Việc tranh đấu quyền lực ở Bùi gia còn hơn cả bộ điện ảnh đặc sắc. Nếu mãi là một người đơn thuần không chút tâm cơ thì Lan Hương đã sớm chết một trăm lần nào ngồi vững vị trí ngày hôm nay. Tất nhiên, cô biết Lan Hương không muốn Phan Lê Ái Phương nhìn thấy mặt không tốt của mình, nhưng không có nghĩa trước mặt chị ta, nàng là một Lan Hương tràn đầy giả tạo. Ngược lại, vì yêu thương và tín nhiệm một người đến mức không hề có một sự phòng bị nàng mới không ngại phô bày mặt yếu đuối, chân chính là một Lê Lan Hương chứ không phải một Bùi Lan Hương đầy tâm tư và ngờ vực. Flora nghĩ đến bất giác đau lòng. Rõ ràng là một con người quật cường, vô phương khống chế lại cam tâm tình nguyện trở thành tù binh trước ái tình.
Flora từ nhỏ quen sống phóng túng đến khi gặp được một người si tình như Lan Hương liền bị thu hút, cô cũng muốn có một người yêu cô đến chết đi sống lại. Nhưng bây giờ cô suy nghĩ khác, sự chiếm hữu của Lan Hương đôi lúc làm cô thấy sợ nhưng chung quy vẫn là đau lòng. Đây là cô gái dưới ánh mắt của cô mà trưởng thành từng ngày, những gì đã trải qua, nguy hiểm, tổn thương cùng khuất nhục mà nàng đã chịu đựng không phải ai cũng có đủ bản lĩnh vượt qua. Flora luôn đánh giá cao nàng, càng không thể trơ mắt nhìn kẻ khác tổn thương nàng. Sự hi sinh của Lan Hương quá lớn, quãng đời còn lại phải được lấp đầy bằng hạnh phúc.
Hiếm khi thấy được ánh mắt chân thành cùng ấm áp từ đôi mắt màu lam, Flora mỉm cười nói: "Thời gian chị ở bên cạnh em nhiều hơn Phan Lê Ái Phương. Cho nên, chị sẽ không ngạc nhiên. Nếu cần chị hỗ trợ cứ nói, chị không thể nhìn Phan Lê Ái Phương hϊếp đáp em."
Ba từ "không ngạc nhiên" của Flora tràn đầy ẩn ý. Đó chẳng phải muốn ám chỉ, nếu nàng có làm việc ác nào cô cũng không ngạc nhiên vì vốn dĩ nàng nên là như vậy!
Flora nói xong cũng không mong nhận được sự hồi đáp từ phía Lan Hương. Cô nhìn đồng hồ rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn qua người đàn ông mặc tây trang đang đứng phía sau Lan Hương, nhếch môi đầy thâm ý.
"Eric, anh phải bảo vệ thật tốt cô công chúa nhỏ này!"
Một câu tiếng anh không gì chuẩn hơn lại tràn ngập ý trêu đùa. Gương mặt điềm tĩnh của Eric hơi cứng lại, bất giác nhìn xuống Lan Hương, sống lưng có chút lạnh. Lan Hương nhìn qua xinh đẹp và mỏng manh như một nàng công chúa nhưng sự thật không phải vậy! Anh ta lần này nghe lệnh về Việt Nam chính là thay cô công chúa này làm những việc không xem là tốt.
Flora đi không lâu cánh cửa một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Lan Hương cũng không quan tâm người đến là ai, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính, khóe môi theo hơi thở tràn ra một làn sương khói, mãi đến ngửi trong không khí mùi nước hoa quen thuộc mới làm nàng quay mặt lại. Lan Hương nhìn Ái Phương không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, khóe môi đột ngột nhướng lên lan tràn cảm giác cô độc.
Ái Phương hơi nhíu mày nhìn điếu thuốc đang cháy dần trên tay nàng, kể cả nụ cười vừa rồi cũng làm trái tim cô thắt lại. Ái Phương thấy chán ghét bản thân mình, vì ngay lúc này cô không rõ Lan Hương đang nghĩ cái gì? Nếu vậy, cô cũng muốn nếm thử, nếm thử thuốc lá mang đến là cảm giác gì?
Ái Phương cướp lấy điếu thuốc trên tay Lan Hương ngậm lên môi, việc hít một lúc quá nhiều khói khiến cô bị sặc không ngừng.
Lan Hương mím môi, với tay giật lấy điếu thuốc trên tay cô, bất kể nó đang cháy mà siết chặt trong lòng bàn tay.
Trong lòng khẽ run lên, Ái Phương vội vàng giữ lấy cổ tay nàng, yêu cầu: "Mở tay ra!"
Lan Hương nhìn cô, hốc mắt đỏ ửng không giữ được bình tĩnh: "Sau này em sẽ không đυ.ng đến thuốc lá. Cho nên, chị cũng đừng thử!"
"Được! Em mau bỏ tay ra."
Lan Hương nhìn sự khẩn trương của Ái Phương mới chậm rãi mở lòng bàn tay. Ái Phương nhìn đến vết thương dữ tợn kia hốc mắt càng nóng, trái tim như có một bàn tay bóp chặt. Cô quay sang người đàn ông Tây u, lạnh lùng ra lệnh.
"Gọi bác sĩ đến đây!"
Bác sĩ xử lý xong vết thương liền đi, Eric cũng không ở lại lẳng lặng đi ra ngoài. Anh chưa từng gặp qua Phan Lê Ái Phương, nhưng làm việc cho Lan Hương mấy năm qua làm sao không biết vị chủ tịch Việt Á đang ở bên trong chính là người mà nàng khắc cốt ghi tâm, yêu quý hơn cả sinh mệnh bản thân. Eric khẽ thở dài. Anh vô cùng nể phục tình cảm của Lan Hương, nhưng cũng không ít lần lạnh sống lưng trước sự điên cuồng của nàng. Yêu nàng không có gì không tốt nhưng đôi lúc sự chiếm hữu quá mức khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Vết thương bỏng rát, đau nhức như thế nào Lan Hương cũng không rên một tiếng, thậm chí một cái nhíu mày cũng không có. Sự ẩn nhẫn của nàng làm Ái Phương đau lòng, cô nâng lấy gương mặt Lan Hương, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng như muốn chạm vào nơi sâu nhất thế nhưng nửa chừng xuất hiện có lớp sương dày che phủ. Ái Phương khẽ bật cười, nụ cười mang đầy chua xót. Cô biết Lan Hương là cô gái nội tâm nhưng không biết từ khi nào em ấy đẩy cô ra xa hơn, nếu em ấy muốn che giấu cô sẽ không cách nào chạm đến. Lần đầu tiên cô cảm nhận chân thật nhất đấy chân chính là một Bùi Lan Hương – là người thừa kế của G&D, không dễ dàng để người khác nhìn ra suy nghĩ, kể cả cô.
"Có chuyện không vui có thể nói cho chị biết?" Ái Phương nhẹ nói, đôi mắt màu nâu dịu dàng nhìn nàng.
Lan Hương không đáp, vòng tay ôm lấy Ái Phương, nép mặt vào l*иg ngực cô. Nàng không muốn Ái Phương biết nàng là một người xấu xa, nhỏ mọn và ích kỷ. Nàng đã tàn phế đến nhân cách cũng méo mó Ái Phương nhất định sẽ chán ghét nàng.
Ái Phương cảm nhận người trong lòng hơi run lên, vòng tay ôm lấy nàng thêm chặt, nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, thì thầm nói.
"Chị luôn ở bên cạnh em, mệt mỏi cứ dựa vào. Chị không phải người ngoài, chị yêu em, chị không muốn thấy người chị yêu phải đau lòng!"
"..."
"Sau này đừng tự thương tổn chính mình, chị sẽ giận cũng sẽ rất đau. Còn nữa, chị không biết em hút thuốc từ khi nào nhưng kể từ bây giờ một điếu cũng không cho đυ.ng đến."
"..."
"Chị xin lỗi vì sáng nay không có ăn sáng cùng em. Em chắc là giận chị nên mới chạy đến công ty. Để chuộc lỗi, tối nay chị sẽ xuống bếp làm những món em thích ăn, có được không?"
"..."
"Giận thật rồi sao?"
Ái Phương nới lỏng cái ôm, nhìn xuống thấy Lan Hương không biết từ lúc nào đã ngủ rồi. Cô mỉm cười, cẩn thận đem nàng bế lên.
Ái Phương đi vào phòng ngủ bên trong, nhẹ nhàng đặt Lan Hương lên giường. Cô lấy chăn định đắp cho nàng lại vô tình nhìn thấy nhiều vết bầm tím nửa ẩn nửa hiện dưới tà váy dài. Ái Phương hơi nhíu mày, đem tà váy vén cao một chút, hơi thở bất giác hụt mấy nhịp, đôi chân trắng nõn dày đặc vết bầm tím. Ái Phương mím môi nhìn Lan Hương, đôi mắt lặng lẽ ửng hồng. Cô hít sâu một hơi định ra ngoài bình ổn tâm tình nhưng chỉ vừa xoay người bàn tay liền bị một bàn tay khác nắm chặt.
"Đừng đi!" Lan Hương đỏ hồng mắt nhìn cô.
Ái Phương nhìn nàng không đáp. Lan Hương hụt hẫng buông tay, xoay mặt đi, bịt kín đôi mắt với đôi bàn tay run run.
Ái Phương nghiến răng, một giây sau liền nằm xuống, đem cơ thể mỏng manh kia ôm vào lòng.
"Đừng sợ cũng đừng rụt rè với chị! Chị muốn thấy một Lan Hương vui vẻ và tùy hứng như lúc trước, đặc biệt thích làm nũng trước mặt chị."
Lan Hương siết chặt chiếc áo sơ mi của Ái Phương, khổ sở lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Ái Phương...không giống...không còn giống nữa!"
Ái Phương đau lòng xoa thấy đôi vai không ngừng run lên của nàng, giọng nói càng vững chãi, kiên định: "Còn một tháng nữa đến ngày phẫu thuật, chân em nhất định sẽ hồi phục. Chị đã chuẩn bị xong hết rồi."
Ái Phương làm sao không biết những đau đớn và sợ hãi của Lan Hương bắt nguồn từ đâu. Em ấy có thể bình tĩnh đối mặt nhưng không có nghĩa em ấy sẽ dễ dàng chấp nhận. Lan Hương bên trong xương cốt chính là cực kỳ kiêu ngạo, việc em ấy không thể đi lại chính là một đả kích. Cho nên chỉ cần hai chân bình phục, cô sẽ một lần nữa thấy được một Bùi Lan Hương rực rỡ và vui tươi.
Lan Hương bình tĩnh lại một chút. Nàng là người hiểu rõ tình trạng của bản thân, khả năng thành công chỉ có 40%. Lan Hương ngẩng mặt nhìn Ái Phương, ngập ngừng.
"Nếu như...thất bại thì sao?"
Ái Phương không do dự đáp: "Vậy thì hãy để chị là đôi chân của em trong suốt quãng đời còn lại!"
Lan Hương mỉm cười, trong mắt ưu buồn, một hồi mới đáp: "Đến lúc nào đó chị sẽ mệt!"
Ái Phương hơi nhíu mày, nhìn vào mắt nàng: "Nếu đổi lại là chị em sẽ mệt sao?"
Lan Hương mím môi. Nàng tất nhiên sẽ không mệt, được chăm sóc Ái Phương cả đời là nguyện vọng của nàng. Khi ấy, Ái Phương sẽ ỷ lại nàng, sẽ không bao giờ rời xa nàng, những kẻ xung quanh chị ấy cũng không thể có cơ hội tiếp cận, có thể sẽ tốt hơn bây giờ?
Ái Phương hôn lên đôi mắt nhập nhèm nước, vị mặn kia làm lòng cô đau rát.
"Lan Hương...hãy tin chị!" Ái Phương kiên định cùng chân thành nói.
Lan Hương chớp mắt nhìn cô, nhìn sự chân thành ấm áp trong đôi mắt cô không tránh khỏi xúc động. Nàng tin Ái Phương nhưng nàng không tin thời gian cũng không tin những kẻ đeo bám chị ấy. Lan Hương nhợt nhạt mỉm cười, bỗng nói.
"Chị nói tối nay sẽ bù cho em."
Ái Phương sắc mặt trầm xuống, mất mấy giây lại xem như không có chuyện gì, giọng nói mang chút trêu đùa: "Thì ra là không có ngủ."
Lan Hương có chút xấu hổ.
Ái Phương dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Đôi mắt Lan Hương có chút lấp lánh, suy nghĩ một chút mới đáp:"Sườn xào chua ngọt, canh rong biển đậu hũ, tôm chiên."
"Được."
Ái Phương đáp ứng xong, hai người im lặng ôm nhau một hồi lâu, mỗi người một suy tư cho đến khi Ái Phương cất giọng.
"Tuần sau Hà Anh có tổ chức buổi triển lãm tranh. Chị ấy muốn mời em cùng tham dự."
Ái Phương nghĩ Lan Hương yêu thích hội họa, cô cũng muốn em ấy ra ngoài cho khuây khỏa. Quan trọng, cô sẽ chính thức giới thiệu Lan Hương là người yêu cô. Ái Phương không muốn Lan Hương sẽ hiểu lầm cái gì, vì cô sẽ đau lòng...đau lòng vì khiến em ấy đau lòng.
Lan Hương trầm mặc một lúc mới nhận lời: "Em sẽ đi!"
***
Buổi triển lãm lần này do Hà Anh tổ chức, mục đích chủ yếu dùng tiền thu được đem quyên góp cho đồng bào miền Trung chống lũ. Ở đây đa phần là những tác phẩm có giá trị mà cô sưu tầm nhiều năm qua, cũng không thiếu những tác phẩm do chính cô hạ bút.
Hà Anh từ sớm có mặt tại khách sạn nơi diễn ra sự kiện, cô mặc một bộ suit trắng thanh lịch, mái tóc dài xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ làm nổi bật lên vẻ đẹp dịu dàng.
Thời gian Hà Anh ở bên Anh cũng được mười mấy năm, số lần cô trở lại Việt Nam không nhiều. Cho nên, phụ trách khách mời đêm nay chủ yếu do Anh Đào và anh hai cô – Phạm Duy Khương đảm nhiệm. Mấy năm gần đây, sức khỏe ba cô không tốt nên từ sớm lui về an dưỡng, nhường lại quyền điều hành cho anh hai. Sự kiện hôm nay vừa lúc cứu trợ miền Trung vừa lúc tạo được hình ảnh và uy tín cho công ty, một việc thuận cả đôi đường.
Anh Đào từ sớm đã đến hỗ trợ, khách sạn này cũng thuộc quyền điều hành của Anh Đào. Nói ra, cô, Anh Đào và Ái Phương cùng trưởng thành, cùng nhau học đại học nhưng lĩnh vực theo đuổi lại không giống nhau. Anh Đào và Ái Phương theo kinh tế, còn cô theo hội họa. Những tác phẩm gây tiếng vang của cô ở Châu u đa phần được sáng tác lúc nằm viện. Quả thực cô sống nửa đời người nhưng hầu như lại dành một nửa thời gian ở bệnh viện. Khi ấy một người không rõ sống chết như cô thì làm sao dám theo đuổi tình yêu?
Phạm Duy Khương nhìn qua thấy Hà Anh lẳng lặng trông ra cửa chính bèn cáo biệt các khách quan bên này, một đường đi đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi.
"Ái Phương còn chưa đến?"
Trong mắt Hà Anh thoáng qua tia mất mát, gật đầu.
Duy Khương nén tiếng thở dài. Đứa em gái này thật sự không còn nhỏ vậy mà đến nay vẫn đơn độc một mình khiến người làm anh hai này đau lòng. Trước đây, anh cũng không ít lần giới thiệu đối tượng cho cô nhưng kết cục đều nhận về sự từ chối. Mãi về sau mới biết, người cô thương nhiều năm qua là Ái Phương. Ban đầu anh không khỏi ngỡ ngàng, tuy xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn và bình đẳng về người đồng tính, nhưng dù sao cũng không ai mong muốn người thân của mình sẽ là người đồng tính. Anh biết đấy chỉ là mong muốn của bản thân, anh cũng không thể vì mong muốn ấy mà áp đặt Hà Anh phải yêu ai. Cuộc đời này coi vậy mà ngắn lắm, nếu đã sống thì phải sống một cuộc đời thật hạnh phúc! Hà Anh đã dành một phần tư đời người để chống chọi với căn bệnh quái ác, phần đời còn lại anh chỉ mong cô được sống hạnh phúc và vui vẻ.
"Hà Anh...anh biết mấy năm qua em kiên cường như vậy là vì cái gì. Cho nên, nếu có cơ hội hãy cố gắng nắm bắt. Đôi lúc mình không thử thì làm sao biết không được."
Con người vốn là ích kỷ, vì ích kỷ nên sẽ thiên vị cho những người mà bản thân trân quý. Anh cũng muốn Hà Anh tranh thủ một lần mặc dù bản thân biết Phan Lê Ái Phương đã sớm không còn độc thân.
Hà Anh hơi cau mày rồi dãn ra, đôi mắt không tồn tại một chút tư tâm nào nhìn Duy Khương, chậm rãi đáp.
"Anh hai, thành toàn chính mình mà tổn thương người khác em không làm được."
Duy Khương xâu xa nhìn cô: "Nếu Phan Lê Ái Phương sống không hạnh phúc thì sao?"
Hà Anh nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Bùi Lan Hương là một người..."
Duy Khương chưa kịp nói hết câu đã thấy Ái Phương đẩy xe lăn đi đến, người ngồi trên xe không ai khác ngoài Bùi Lan Hương. Nàng mặc bộ đầm cổ điển Pháp màu đen tao nhã, mái tóc pixie tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, khóe môi xinh đẹp như có như không nhướng lên duy trì một độ cong hoàn hảo.
"Chào anh, Duy Khương." Ái Phương lịch sự nói sau đó quay sang Hà Anh có chút xin lỗi: "Tôi có một chút việc..."
Hà Anh không trách cô, mỉm cười: "Không sao!"
Ái Phương lúc này mới giới thiệu: "Đây là Lan Hương, là bạn gái của tôi."
"Lan Hương, đây là anh Duy Khương - chủ tịch tập đoàn Thịnh An. Còn đây là Hà Anh - bạn của chị cũng là em gái của anh Duy Khương."
Lan Hương tự nhiên mỉm cười, ánh mắt đặc biệt thân thiện: "Rất vui được gặp chị, Hà Anh."
Hà Anh thoáng qua kinh ngạc, Lan Hương gọi tên cô hơi thân mật giữa những người lần đầu gặp, kể cả ánh mắt cũng có cái gì đấy khó hiểu. Hà Anh tạm gác qua suy nghĩ, nhẹ đáp.
"Rất vui được gặp em."
Lan Hương quay sang Duy Khương, khóe môi chỉ nhướng lên một chút: "Chủ tịch Phạm, dạo này anh vẫn khỏe?"
Duy Khương hơi nheo mắt nhìn Lan Hương, cười cười: "Tôi vẫn khỏe, cảm ơn giám đốc Bùi."
Duy Khương thoáng nhìn qua hai chân của nàng, tự trách: "Mấy tháng trước, cô gặp tai nạn, không đến thăm thật thất lễ. Chỉ là hình như hai chân của cô..."
Lan Hương nhìn hai chân của mình rồi ngẩng mặt nhìn Duy Khương không hề gượng gạo mỉm cười: "Tạm thời không đi được. Cũng may có Ái Phương ở cạnh tôi."
Nói rồi cô quay sang nhìn Ái Phương, trong mắt đong đầy tình cảm.
Duy Khương hơi nhếch môi, chân thành nói: "Tôi cũng mong hai chân cô sớm bình phục."
"Cảm ơn anh!" Lan Hương mỉm cười đáp.
Ái Phương nghe hai người trao đổi cũng không thấy ngạc nhiên. Trước đây G&D cùng với Thịnh An đấu thầu một dự án lớn cho nên hai người xem như có quen biết qua cũng không phải chuyện lạ kỳ. Chỉ là đoạn giao tiếp kia nghe qua tự nhiên nhưng lại có cái gì không bình thường.
Ái Phương nhìn qua Hà Anh và Duy Khương rồi nói: "Tôi đưa em ấy đi xem một chút."
Hà Anh nhìn Ái Phương cẩn thận đẩy xe lăn trong lòng man mác buồn, chợt nhớ chuyện khi nãy, khẽ nhìn qua Duy Khương: "Lúc nãy, anh nói Lan Hương..."
Sắc mặt Duy Khương hơi trầm, nói khẽ bên tai cô: "Bùi Lan Hương là một người cực đoan!"
***
Xem qua các tác phẩm, Ái Phương đưa Lan Hương ra ngoài hít thở không khí, bên ngoài gió có chút lạnh, cô cởϊ áσ vest khoác lên vai nàng. Hai người đi dạo dọc hồ bơi một hồi mới dừng lại.
Ái Phương ngồi trước xe lăn, nắm lấy tay nàng, nhẹ hỏi: "Buổi triển lãm thế nào?"
Lan Hương cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ chiếc áo, khóe môi hơi nhướng lên: "Em rất thích!"
"Tác phẩm đêm nay chúng ta chọn ngày mai sẽ được chuyển đến."
Lan Hương gật đầu, trong mắt có phần luyến tiếc: "Chỉ tiếc bức cô gái mùa đông chỉ được trưng bày. Em thật sự thích tác phẩm ấy của chị Hà Anh."
Lan Hương không hiểu vì sao khi nhìn thấy bức họa cô gái gục mặt ôm lấy đầu gối của mình giữa nền tuyết trắng xóa lại làm nàng man mác đau lòng. Nàng mơ hồ cảm nhận được sự bất lực, tuyệt vọng và cô đơn từ người con gái ấy trong cái lạnh giá rét của mùa đông. Khoảnh khắc ấy, Lan Hương bỗng sinh ra một ý niệm, nàng muốn ôm người con gái ấy vào lòng và an ủi: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn!"
Lan Hương khẽ cười trước suy nghĩ kỳ lạ của mình, nàng nhìn qua Ái Phương vô tình thấy được sự không bình thường vừa thoáng qua trên gương mặt cô. Lan Hương hơi trầm mặc, chợt hỏi.
"Ái Phương...chị nghĩ cái gì?"
Ái Phương dường như vừa từ hồi ức của mình quay trở lại hiện tại, cô lắc đầu: "Không có gì!"
Hà Anh đứng một góc nhìn hai người đã được một lúc. Xuyên suốt buổi triển lãm, Ái Phương luôn ân cần, chu đáo quan tâm đến Lan Hương. Cô nhìn thấy ánh mắt chiều chuộng, ấm áp mà em ấy dành cho cô gái nhỏ của mình cũng giống như nhiều năm về trước ánh mắt ấy đã từng dành cho Anh Đào. Hà Anh nhẹ cười nhưng ánh mắt lại thoáng qua hụt hẫng. Chung quy, người ở cạnh em ấy cũng chưa bao giờ là cô, người khiến em ấy toàn tâm toàn ý cũng không phải là cô. Hà Anh cũng từng đố kỵ nhưng rồi cô chợt hiểu ra một điều, đố kỵ cũng không làm Ái Phương yêu cô, ngược lại đố kỵ sẽ giày vò cô từng ngày, từng ngày.
Hà Anh trong lúc định quay trở vào lại vô tình nhìn thấy một chiếc xe đẩy hàng với những thùng carton chất cao đang đẩy về phía Ái Phương. Hà Anh không kịp làm gì chỉ vội hét lên.
"Ái Phương, cẩn thận!"
Ái Phương nghe thấy tiếng gọi bỗng nhìn sang bên phải, thấy chiếc xe hàng đang tiến sát, không kịp nghĩ nhiều liền đem xe lăn đẩy về phía trong còn bản thân lùi lại phía sau mấy bước, vừa kịp né chiếc xe hàng đi qua nhưng lại hụt chân té xuống hồ bơi.
"Đùng!" Bọt nước văng lên. Ái Phương chìm xuống nước rồi lại cố ngoi lên, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Lan Hương nhíu chặt mày, nàng muốn cứu Ái Phương nhưng hai chân không cách nào cử động. Nháy mắt, Hà Anh lao đến không chút do dự nhảy xuống hồ, cho đến khi chị ta đem Ái Phương đỡ lên bờ.
"Ái Phương đừng sợ...đừng sợ! Không sao rồi!" Hà Anh hơi thở dồn dập, ôm Ái Phương vào lòng, giọng nói ấm áp không ngừng trấn an cô.
Sắc mặt Ái Phương tái nhợt, ánh mắt lại không giấu được khủng hoảng nhìn Hà Anh sau đó ngất đi.
Lúc này, mọi người nghe được động tỉnh liền chạy đến. Duy Khương nhìn lướt qua tình hình, cực kỳ nhanh nhạy đem Ái Phương bế lên. Anh Đào không quên dìu Hà Anh cùng đi đến phòng y tế.
Mọi người nhanh chóng tản đi, Lan Hương ngây ngẩn nhìn xuống hồ bơi, bàn tay bấu chặt lấy bắp đùi. Ái Phương không biết bơi, chị ấy không biết bơi mà nàng lại không hề biết. Lan Hương cảm thấy khóe môi mặn đắng, vội đưa tay quệt lấy dòng chất lỏng trên má, cười như không cười.
Lan Hương ngồi một mình không biết bao lâu cho đến khi nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng mặt, đối với người đến ánh mắt liền trầm xuống.
"Chị ấy thế nào?"
Anh Đào đối với sự bình tĩnh của Lan Hương cười đáp: "Vẫn chưa tỉnh." Thấy nàng nhíu mày lại nói thêm: "Chỉ là hoảng sợ quá độ thôi, không có gì nguy hiểm."
Tảng đá to đè trong lòng Lan Hương cuối cùng cũng dỡ xuống. Nàng biết Phương Anh Đào và Phạm Hà Anh nhất định sẽ không để Ái Phương xảy ra chuyện. Hai người đấy một người là người yêu cũ, một người yêu thầm chị ấy mười mấy năm, quả thực cảm tình không cạn.
Anh Đào cũng không đơn giản đến đây chỉ nói với Lan Hương mấy câu như vậy. Từ ngày Lan Hương trở về Việt Nam với thân phận người thừa kế của nhà họ Bùi thì mọi thứ đã khác, không dễ trêu chọc càng không dễ để người khác bắt thóp cảm xúc. Cũng đúng, việc tranh giành thừa kế ở các gia tộc lúc nào không đấu đến sức đầu mẻ trán, nếu cô ta không đủ thâm độc thì làm sao leo lên vị trí này. Cho nên, Bùi Lan Hương là một kẻ hai mặt. Một mặt khi ở bên cạnh Ái Phương và một mặt là dành cho những kẻ không phải là Ái Phương. Nhưng vậy thì đã sao? Cô không sợ!
Anh Đào đối với Lan Hương ốm yếu ngồi trên xe lăn, nhìn qua có vẻ mong manh, yếu đuối nhưng ai biết đó chỉ là vẻ ngoài. Anh Đào đánh giá mấy giây rồi tiếp tục hỏi.
"Cô có biết vì sao em ấy lại hoảng sợ như vậy không?"
"..."
Anh Đào không nhận được đáp án trái lại càng hài lòng: "Năm Ái Phương 12 tuổi em ấy cùng Phan Lê Đình Quân rơi xuống hồ cá. Nhưng ba và ông nội bỏ mặt em ấy mà cứu Phan Lê Đình Quân trước. Sau đó còn bị ông nội đánh và chửi rủa vì khiến cháu đích tôn nhà họ Phan suýt chết. Ở Phan gia, không cần biết chuyện đúng hay sai, họ đều thiên vị Phan Lê Đình Quân mà đánh đập, chửi mắng em ấy. Ái Phương vì ám ảnh chuyện này mà mãi đến bây giờ vẫn không biết bơi."
"..."
"Chuyện này chỉ có tôi, Hà Anh và nhà họ Phan biết. Xem ra Ái Phương chưa bao giờ nhắc đến với cô!"
Lan Hương hơi nhíu mày. Anh Đào cười cười, cô chính là muốn đυ.ng chạm. Bản thân cô từ sớm không xứng với Ái Phương, cô chấp nhận, nhưng Hà Anh thì khác. Huống chi ngay từ đầu cô đã không quá ưa Lê Lan Hương đến cả Bùi Lan Hương cũng vậy.
Anh Đào không hề dòng do mà nói thẳng: "Nếu Hà Anh không bị căn bệnh quái ác hành hạ bao nhiêu năm thì người bên cạnh Ái Phương lúc này không phải là cô. So với cô, Hà Anh thích hợp hơn, cậu ấy hiểu Ái Phương và biết suy nghĩ cho cảm giác của em ấy. Trên đời này, không chỉ có cô mới biết hi sinh vì Ái Phương. Hà Anh không màng bệnh tim vẫn nhảy xuống cứu Ái Phương. Tình cảm cậu ấy dành cho Ái Phương không hề ít hơn cô."
"..." Lan Hương không quá phản ứng trước những gì Anh Đào nói, sự hờ hững của nàng cũng không làm Anh Đào dừng lại.
"Lan Hương...cô cảm thấy bản thân hiểu Ái Phương bao nhiêu đâu? Từ lúc cô gặp tai nạn em ấy chưa từng vui vẻ qua. Việc cô dám hi sinh để bảo vệ em ấy tôi rất khâm phục, đổi lại là tôi, tôi chưa chắc có thể làm như vậy. Nhưng cũng đừng lấy sự hi sinh đó mà ràng buộc và gây áp lực cho em ấy. Cô có biết Ái Phương gần đây thường xuyên uống thuốc vì đau đầu không?"
Trong giọng nói Anh Đào nghe ra mấy phần buồn bực và trách móc. Cô hiểu Ái Phương, em ấy chính là bao dung và rộng lượng với người phụ nữ của mình nhưng bản thân dù có thương tổn vẫn một mình chịu đựng.
Lan Hương ngẩng đầu nhìn Anh Đào, cười nhạt: "Chị nói với tôi những lời này cũng vô ích!" Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, đáy mắt lóe lên sự điên cuồng: "Trừ phi tôi chết nếu không dù là chị hay thậm chí là Phạm Hà Anh cũng đừng nghĩ sẽ có được chị ấy."
Anh Đào nghe xong sững sờ mấy giây, sau đó giận quá hóa cười, lạnh lùng nói: "Ái Phương sớm muộn cũng vì sự chiếm hữu điên cuồng của cô mà phải ra đi."
Dứt lời, Anh Đào liền xoay người bỏ đi.
Lan Hương siết chặt chiếc áo khoác của Ái Phương, đôi mắt ẩn ẩn tia máu: "Ái Phương sẽ không đi. Chị ấy là của tôi!"
mẹ ơi đừng quậy nữa 😭
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro