Chương 51- 52
Ái Phương trở về biệt thự cũng gần 11 giờ đêm. Theo lịch phải đến hai ngày nữa Lan Hương mới trở về, Ái Phương cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trống trãi lạ thường. Cô lên phòng, không màng bật đèn, lười biếng nằm trên sopha một lúc mới đi tắm.
Ái Phương từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng. Cô hơi mệt mỏi trèo lên giường, vừa mới nằm xuống đã bị một cơ thể mềm mại quấn lấy.
Ái Phương sững sờ, toàn thân có chút cứng đờ, người này trên người không có một mảnh vải, như bạch tuộc không xương ôm lấy cô không buông. Ái Phương ban đầu cau mày lúc sau mới từ tốn giãn ra. Cô đưa tay sờ lấy gương mặt nhỏ nhắn kia, cúi xuống thăm dò, tìm đúng vị trí môi hôn lấy.
Trong đêm tối không thấy rõ năm ngón tay, Ái Phương hôn say đắm một người ngỡ lạ nhưng quen.
Nụ hôn triền miên kéo dài cho đến khi sức cùng lực kiệt mới luyến tiếc rời nhau.
"Nếu không phải là em chị vẫn thân mật như vậy?" Lan Hương dựa vào l*иg ngực Ái Phương, bĩu môi hỏi.
"..." Ái Phương làm bộ không đáp.
Lan Hương nhíu mày, giọng nói mang theo áp lực: "Phan Lê Ái Phương!"
Ái Phương khẽ cười, chậm rãi nâng lấy gương mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong bóng đêm như có như không nhìn thấy rõ sự chân thành trong mắt đối phương.
"Bởi vì, chị biết đó là em."
Ái Phương hôn lên đôi mắt, sống mũi nàng: "Dù không thể nhìn thấy nhưng chị vẫn sẽ nhận ra em."
Lan Hương lúc này mới thư giãn cong cánh môi, tràn đầy chiếm hữu nói: "Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi và cả cơ thể này là của em...không cho phép người phụ nữ khác chạm vào!"
Ái Phương không tự chủ được xoa lấy tấm lưng không tỳ vết của nàng, đáy mắt sâu thẳm đầy chiều chuộng: "Được, là của em, của chị là của em."
Lan Hương tràn đầy thỏa mãn mỉm cười, bàn tay đi xuống nhẹ nhàng đem dây cột thắt lưng tháo xuống, lòng bàn tay mềm mại xoa lấy vùng bụng gợi cảm của Ái Phương, đôi mắt say đắm tình nồng.
"Ái Phương..."
Ái Phương cảm nhận trái tim run lên, cô bắt lấy bàn tay đang làm loạn của nàng. Phút chốc chuyển người, đem nàng hoàn toàn áp phía dưới, hơi thở có chút mất khống chế.
Lan Hương vòng tay ôm lấy cổ cô, cong cong đôi mắt, bờ môi hơi vểnh lên, kiều mị nói: "Ái Phương...chị mà còn lảng tránh...người ta sẽ tìm..."
Ái Phương chiếm lấy đôi môi Lan Hương, không cho nàng có hội nói ra. Lan Hương trong lòng lan tràn mật ngọt, say sưa đáp lại nụ hôn ướŧ áŧ.
Cứ thế...
Lan Hương không ngăn nổi tiếng rêи ɾỉ thâm thúy phát ra từ đôi môi sưng đỏ. Nàng híp mắt mơ màng thấy bóng dáng cô đang cúi đầu thưởng thức khe suối nhỏ, sau lại... hai cơ thể không một chút khoảng cách áp lên nhau, đôi môi khıêυ khí©h kia như có như không cắn lên xương quai xanh của nàng, những ngón tay thon dài mang theo kɧoáı ©ảʍ và giày vò... lúc sâu lúc thiển, lúc thẳng lúc cong va vào nơi yếu ớt. Lan Hương ý loạn tình mê ôm chầm lấy cô, cuối cùng nhíu mày, cắn khẽ lên vai cô ngăn lấy thanh âm đã sớm mất đi khống chế.
Sáng hôm sau, Lan Hương tỉnh dậy đã không còn Ái Phương bên cạnh. Nàng nhìn phòng ngủ rộng lớn, trong lòng như chìm xuống đáy cốc...chỉ có một mảnh cô đơn và quạnh quẽ.
Lan Hương ngồi dậy, tấm chăn mau chóng trượt xuống, nửa thân trên hiện đầy những đóa hoa đào mới khiến nàng tin tưởng đêm qua không phải một giấc mơ.
Lan Hương cười nhạt, nàng biết ẩn sau sự kiên cường là một trái tim hèn mọn, là sự chấp nhất cùng ích kỷ đến khó lòng khắc chế. Ngoại trừ...chị ấy, nàng sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì cùng bất kỳ ai.
***
Duy Khương ngồi ở quán cà phê, nhàn nhã thưởng thức tách trà ấm, ánh mắt không mấy gấp gáp nhìn qua khung cửa kính. Chẳng mấy chốc, bên dưới dừng một chiếc Rolls-Royce màu đen, người đàn ông tây phương thuần thục đem người từ trong đỡ lên xe lăn, chậm rãi đẩy vào.
Duy Khương nhìn Lan Hương trong bộ trang phục tao nhã, mái tóc pixie ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng ngần sạch sẽ mơ hồ lộ ra tơ máu. Cả người nàng toát lên vẻ xinh đẹp yếu đuối, khiến ai nhìn qua cũng muốn giang tay bảo vệ, trân quý như một viên pha lê, kiêu sa nhưng dễ vỡ. Chỉ tiếc...đó chỉ là vẻ ngoài.
Eric đem xe lăn đặt ở vị trí đối diện với Duy Khương, sau đấy không có rời đi mà ngược lại lùi về phía sau một bước đứng bên cạnh Lan Hương, cao lớn mà thắng tắp người.
"Giám đốc Bùi...gặp lại!"
Lan Hương hơi nhướng môi cười đáp lại lời chào của Duy Khương, nhìn sang người phục vụ đơn giản nói: "Cho tôi một ly nước lọc."
Người phục vụ rời đi, trong phòng yên ắng chỉ có mặt ba người. Không lâu sau, nước lọc được mang đến. Lan Hương uống một ngụm, chậm chạp không mở miệng, thản nhiên nhìn Duy Khương, trong mắt điềm tĩnh phẳng lặng như mặt hồ.
Duy Khương bỗng cười khẽ một tiếng. Anh ta lăn lộn thương trường mấy chục năm có loại người nào mà chưa từng nhìn qua, nhưng Bùi Lan Hương rất khác biệt, cô ta trang bị rất tốt, không hề để lộ bất kỳ cảm xúc và sơ hở nào.
"Tôi và giám đốc Bùi có thù oán gì sao?" Duy Khương bỗng hỏi. Vẻ mặt làm như trầm tư, khó hiểu.
Lan Hương hơi nhếch môi: "Chủ tịch Phạm là người hiểu rõ nhất, không phải sao?"
Duy Khương cười như không cười, từ tốn hỏi: "Vậy giám đốc Bùi muốn gì?"
Lan Hương trực diện nhìn thẳng vào mắt Duy Khương, đôi môi đỏ nhuận chậm rãi cất lên thanh âm áp bức cùng lạnh lẽo.
"Tôi không muốn nhìn thấy em gái của anh ở Việt Nam."
Mặt Duy Khương cũng không biến sắc, giàu tình thương đáp trả: "Tôi có một nguyện vọng chính là nhìn thấy em gái mình có được hạnh phúc. Mà người mang lại hạnh phúc cho nó lại đang ở Việt Nam."
Lan Hương xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, phía sau đôi mắt đen láy gợn lên một tia âm lãnh, khóe môi hờ hững nhếch lên: "Nếu anh có bản lĩnh đó!"
Duy Khương vẫn giữ nụ cười trên môi, nhấp một ngụm trà, sắc mặt như tràn đầy hiểu biết, chăm chú nhìn Lan Hương, khıêυ khí©h nói.
"Tôi biết...giám đốc Bùi là một kẻ điên có thể gϊếŧ người. Tôi cảm thấy thật sợ! Không biết Ái Phương sẽ cảm thấy thế nào khi người phụ nữ mình yêu lại là một kẻ sát nhân chính tay gϊếŧ chết anh họ của mình."
Sắc mặt Lan Hương một chút biến đổi cũng không, nàng bỗng bật cười, tiếng cười lạnh lẽo và u ám như thể vang lên từ địa ngục. Nàng hơi nhướng người về phía Duy Khương, ánh mắt điềm tĩnh chợt lóe lên một tia điên cuồng sát ý, tựa như nhắc nhở cũng tựa như cảnh cáo cất giọng.
"Không ai biết, người điên lúc nổi cơn điên thì sẽ làm gì đâu. Gϊếŧ một người, hai người, ba người thì cũng là gϊếŧ người."
Duy Khương nghe xong nhíu chặt mày mày, có chút khó tiếp thu, đè nặng giọng: "Cô dám!"
Lan Hương bỗng cầm ly nước nhìn ngắm, khóe môi chợt cong lên: "Phan Lê Ái Phương là của tôi." Nàng tươi cười nhìn Duy Khương, bên tai vang lên thanh âm loảng xoảng chói tai, chiếc ly bắn thành từng mảnh nằm trên sàn: "Chạm đến chị ấy thì cũng như chiếc ly này!"
Khuôn mặt Duy Khương có phần nhợt nhạt, ánh mắt e dè cũng nồng đậm tức giận nhìn Lan Hương rời đi. Anh ta đúng gặp phải kẻ điên!
"Cho người 24/24 bảo vệ cô ba." Duy Khương dập điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn ra cửa kính.
***
Lan Hương tỉnh lại đã nhìn thấy mình nằm trên bãi cỏ rậm rạp, xung quanh được thắp sáng bằng ánh đèn của xe ô tô, một người đàn ông đứng bên hông cửa hút thuốc. Lan Hương biết hắn – anh họ của nàng Bùi Hoàng Kha.
Bùi Hoàng Kha biết Lan Hương đã tỉnh, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, đôi giày tây không tiếc giẫm lên tàn thuốc, bước từng bước đến trước mặt Lan Hương, đôi mắt chứa đầy oán hận, không cam lòng nói.
"Một đứa con hoang dơ dáy, bẩn thỉu như cô thì có tư cách gì trở thành người thừa kế?"
"..." Lan Hương khó khăn ngồi dậy, khóe môi nhướng lên, nhìn hắn nhưng không nói.
"Cô cười cái gì?"Bùi Hoàng Kha nhíu mày, đay nghiến.
Đôi mắt không chút sợ hãi của Lan Hương chứa đầy ý xem thường, không nóng không vội đáp:"Bởi vì một đứa con hoang như tôi lại trở thành người thừa kế."
*Chát* Lan Hương cảm thấy bên má tê rần, một dòng máu chảy xuống khóe môi.
Sắc mặt Bùi Hoàng Kha tối sầm, hắn siết lấy cổ áo Lan Hương, đôi mắt u ám lấp đầy đố kỵ, giọng nói khàn khàn rít qua kẽ răng: "Tôi sẽ không cho cô có cơ hội đó!"
Lan Hương nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cười như không cười mang theo giọng nói cực kỳ bĩnh tình:"Anh gϊếŧ tôi anh cũng không ngồi được vị trí đó, anh gϊếŧ tôi anh cũng chỉ có một con đường chết."
Đối với sự uy hϊếp của Lan Hương, Bùi Hoàng Kha càng điên tiết, hắn tràn đầy căm phẫn vung tay tát nàng. Cô ta không phải phụ nữ, cô ta chính là kẻ thù của hắn.
Lan Hương mặc kệ máu từ miệng chảy ra, lẳng lặng nhìn hắn mà cười. Hắn là kẻ thua cuộc, chỉ biết dùng vũ lực để liếʍ láp, che đậy sự hèn yếu và vô dụng của mình.
"Loại phụ nữ hạ tiện như cô hết bò lên giường Phan Lê Đình Quân rồi đến giường Phan Lê Ái Phương thì có tư cách gì?" Bùi Hoàng Kha khinh bỉ.
Hắn đưa bàn tay thô bạo bóp lấy gương mặt nàng, chế nhạo:"Mấy năm nay, cô tranh giành vì cái gì? Cô nghĩ Phan Lê Ái Phương còn nhớ thương gì cô sao? Cô ta bên cạnh chẳng phải có một Phương Anh Đào? Hai người họ ở bên nhau bao nhiêu năm mà cô đã là cái thá gì đâu?Có thai với Phan Lê Đình Quân lại không tiếc câu dẫn Phan Lê Ái Phương, cô quả thực quá lẳиɠ ɭơ, quá dơ bẩn. Phan Lê Ái Phương không bao giờ để mắt đến loại đàn bà thấp hèn như cô."
Lan Hương siết chặt nắm tay, đáy mắt phẳng lặng lóe lên một cơn sóng dữ, nội tâm trở nên điên cuồng.
Bùi Hoàng Kha nhìn thấy sự chết chóc trong mắt Lan Hương, hắn cười khẩy, gầm lên như động vật hoang giã:"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, con khốn!"
Hắn vừa nói vừa quật Lan Hương ngã xuống đất, vung chân đá nàng:"Mày khiến ba tao phải vào tù, khiến tao không còn gì. Mày và ba mày xứng đáng phải chết!"
Bùi Hoàng Kha mất khống chế đá lên người nàng, càng đá càng hưng phấn. Lan Hương không rên một tiếng máu từ cổ họng không ngừng trào ra, thần kinh đau đớn, càng lúc càng mơ hồ.
Bùi Hoàng Kha phát tiết xong cảm thấy thật sảng khoái, hắn ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn nàng nôn đầy máu, bán sống bán chết liền ha hả cười.
"Loại phụ nữ hạ tiện như cô...không có tư cách! Loại phụ nữ hạ tiện như cô...thì nên chết đi!"
Nói rồi, hắn đưa tay siết cổ nàng, trên trán hiện đầy gân xanh cùng gương mặt lấp đầy vui thú.
"Tất cả mọi người đều chán ghét cô. Phan Lê Ái Phương cũng chán ghét cô, đồ con điếm!" Hắn càng nói bàn tay càng dùng lực. Hắn phải gϊếŧ nàng, cùng nhau xuống địa ngục.
Bất giác...*bang* một tiếng, Bùi Hoàng Kha cảm thấy sau đầu một mảng ướt nóng. Hắn bắt đầu choáng váng...sau đấy thêm một vật cứng thật mạnh va vào đầu, máu từ mái tóc đen từng dòng chảy xuống. Hắn trân trân nhìn Lan Hương, nàng như một con ác quỷ đang muốn hút máu người.
Lan Hương không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy hắn, nàng đau đớn bò dậy, tay vẫn giữ chặt lấy hòn đá, hơi thở đứt quãng, đôi mắt mờ mịt tia máu, sợ hãi và căm hận.
"Ái Phương không giống...chị ấy không giống...chị ấy sẽ không bao giờ khinh thường tôi!"
Lan Hương nhíu chặt mày nhìn Bùi Hoàng Kha đang thoi thóp, gương mặt vặn vẹo như kẻ điên, đau đớn nói.
"Tôi không bẩn thỉu! Ái Phương sẽ thích tôi, chị ấy nhất định sẽ thích tôi!"
"..."
"Các người đều ngăn cản tôi, các người đều không muốn tôi ở cạnh chị ấy, cho nên...các người đều chết chi!"
Lan Hương hét lên, ánh mắt sát khí càng lúc càng điên cuồng, lấn át hết cả lý trí. Đến khi... Bùi Hoàng Kha chẳng còn chút hơi thở nào, gương mặt biến dạng nhuộm đầy máu tươi. Lan Hương như đèn cạn dầu nằm ngửa ra mặt đất, hòn đá thấm đầy máu tươi rơi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn bầu trời tối đen, trên mặt ô uế huyết tươi cười.
"Ái Phương... chị sẽ đợi em sao?"
Lan Hương giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Nàng thở hổn hển nhìn bên cạnh, không có, Ái Phương không có, chị ấy đi đâu...? Lan Hương bắt đầu hỗn loạn, nàng vội vã ngồi dậy muốn đi tìm Ái Phương. Chị ấy sẽ không chán ghét nàng, chị ấy sẽ không bỏ rơi nàng.
Ái Phương từ phòng tắm bước ra, thấy Lan Hương té dưới sàn nhà, toàn thân nàng như có như không mà run rẩy. Cô không có thời gian để suy nghĩ, vội vàng đi đến đem người ôm lên giường.
Lan Hương nhìn thấy Ái Phương lập tức ôm chầm lấy cô, mất bình tĩnh hỏi: "Ái Phương, chị đi đâu?"
Ái Phương xoa lấy bả vai gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng đáp: "Chị đi toilet. Gặp ác mộng sao?"
Lan Hương không trả lời, mặt vùi vào l*иg ngực cô mím chặt môi, đôi mắt trở nên ác liệt: "Tất cả bọn họ đều muốn em rời xa chị. Cho nên, họ xứng đáng phải chết!"
Ái Phương nghe thấy lời này phải sững sờ mấy giây, cô hơi nhíu mày, đem gương mặt chôn trong lòng ngực nâng lên. Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của nàng làm Ái Phương không chịu nổi đau lòng.
"Lan Hương...đừng quan tâm người khác. Họ không phải là chị, họ không có quyền quyết định."
"..."
Ái Phương đưa tay lau nước mắt trên má nàng, dịu dàng nói tiếp: "Chị sẽ không rời xa em. Chúng ta cùng nhau đi đến già có được không?"
Lan Hương chăm chú nhìn Ái Phương lúc sau mới gật đầu.
Ái Phương hơi mỉm cười hôn lên đôi mắt Lan Hương, vẫn luôn ôm nàng mà nằm xuống giường, không ngừng vỗ về.
"Ngoan, ngủ đi! Không sợ, chị luôn ở cạnh em!"
Lan Hương rúc vào lòng Ái Phương, điên cuồng khi nãy dấy lên mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mệt mỏi thϊếp đi.
Ái Phương thật lâu sau cũng chưa ngủ. Cô nhìn cô gái cuộn trong lòng mình, ánh mắt bất lực đau lòng. Từ lần gặp tai nạn đến việc phẫu thuật gần đây thất bại, Lan Hương càng dễ dàng mất khống chế, đến tâm lý cũng là một điều khó nắm bắt. Không biết vì sao nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng lớn. Dường như chuyện mà cô không mong muốn có khả năng xảy ra?
Ái Phương hít sâu một hơi, hôn lêи đỉиɦ đầu của nàng, thanh âm ấm áp, thâm tình: "Mong cô gái của chị một đời bình an!"
***
Cô đã bắt cháu trai của tôi đi đâu rồi?"
"Nếu không phải cô thì là ai?"
"Ái Phương, đã tìm được Phan Lê Đình Quân chưa?"
"Chị gϊếŧ hắn cho em có được không?"
"Em nói giỡn! Dù gì hắn cũng là em trai của chị. Nhưng mà...nếu người ngồi xe lăn hôm nay là chị, em sẽ gϊếŧ hắn."
"Ái Phương, em có thể vì chị...mà biến thành kẻ điên! Nếu em biến thành kẻ điên chị có còn yêu em không?"
"Tất cả bọn họ đều muốn em rời xa chị. Cho nên, họ xứng đáng phải chết!"
Ái Phương hơi nhíu mày, đưa tay xoa lấy hai bên huyệt thái dương. Lúc này, Tuấn bên ngoài bước vào, đứng cách bàn làm việc tầm một mét. Ái Phương chịu đựng cơn đau đầu, ngẩng mặt nhìn Tuấn, sắc mặt so với thường ngày không mấy khác biệt, từ tốn hỏi.
"Nghe nói mẹ cậu mới phẫu thuật thay tim không biết sức khỏe bác ấy thế nào?"
Tuấn hơi nhíu mày rất nhanh liền đáp: "Bà ấy bình phục rất tốt!"
Ái Phương gật đầu, lại hỏi: "Em trai cậu trả hết nợ rồi sao?"
Tuấn nhìn Ái Phương sống lưng có chút lạnh: "Vâng!"
Ái Phương khẽ cười, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ánh mắt ôn hòa càng thêm thâm thúy: "Tôi coi trọng sự trung thành. Nếu cậu đã làm việc cho tôi thì phải toàn tâm toàn ý vì tôi."
Tuấn hơi nắm lấy bàn tay, áp lực đáp: "Tôi biết!"
Ái Phương thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Cậu đã làm tốt sao?"
Tuấn hít sâu một hơi, cúi đầu: "Tôi xin lỗi!"
Ái Phương chăm chú nhìn Tuấn, bất giác nhìn đến khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc, cô lưu luyến nhìn người con gái trong ảnh, ánh mắt không giấu được đau lòng, cười lạnh một tiếng, nhẹ hỏi: "Người đứng sau cậu là ai?"
Tuấn siết chặt nắm tay. Anh không biết Ái Phương nghi ngờ từ lúc nào nhưng từ lúc bắt đầu anh đã biết chuyện này không giấu được lâu, làm việc cho Ái Phương không chỉ có một mình anh, huống chi người sắc bén như Ái Phương làm sao không nhìn ra sự bất thường. Chỉ là tình thế lúc ấy cấp bách, anh không thể không nhận lời Lan Hương.
Tuấn ngẩng mặt nhìn Ái Phương, ánh mắt tràn đầy hổ thẹn.
"Người đó là..."
***
Tiếng giày cao gót từng bước gõ trên sàn gạch lạnh. Ái Phương dừng trước phòng bệnh bị khóa chặt, không chút gấp gáp chờ Tuấn mở cửa.
Cạch...cửa phòng mở ra, một mùi ẩm mốc xông lên vô cùng khó chịu.
Ái Phương chậm rãi bước vào trong, căn phòng chật hẹp không hề có ánh sáng ngoài chiếc đèn trắng trên trần nhà. Cô dáo dác nhìn chung quanh, cuối cùng dừng trước người thanh niên gầy nhom đang rúc mình trong góc tường.
Ái Phương bước đến gần, nhìn hắn không dám ngẩng đầu, chôn mặt giữa hai đầu gối mà run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Tôi không dám...tôi không dám nữa...xin tha cho tôi!"
Ái Phương hít sâu một hơi, cô ngồi xổm trước mặt hắn khẽ gọi: "Đình Quân..."
Phan Lê Đình Quân nghe xong đờ người, rụt rè ngẩng đầu nhìn, thấy được Ái Phương ánh mắt tối tăm, tuyệt vọng bỗng gợn lên một tia sáng nhỏ, bờ môi khô nứt run rẩy gọi.
"Chị hai..."
Ái Phương ngỡ ngàng. Phan Lê Đình Quân gương mặt hốc hác đến khó coi, nức nở gọi.
"Chị hai..." Hắn nắm lấy tay áo của cô, ánh mắt đau đớn và sợ hãi, run rẩy cầu xin: "Em xin lỗi...em sai rồi...chị nói cô ta gϊếŧ em đi...em không muốn sống nữa."
Hắn thà một lần chết đi còn hơn ngày ngày sống trong giày vò, hắn thật sự không chịu nổi nữa. Hắn không mong Ái Phương tha thứ cho hắn, hắn chỉ mong chị ta cho hắn chết một cách thống khoái.
Ái Phương hít sâu một hơi, hô hấp có chút không thông. Cô chưa từng nhìn thấy Phan Lê Đình Quân biến thành cái bộ dạng khó coi, người không ra người, ma không ra ma, trên người hắn vết thương mới, vết thương cũ chi chít, chồng chất lên nhau. Một người bất trị, cuồng ngạo như hắn không biết từ khi nào trở nên hèn mọn đến nhỏ nhoi như một con kiến.
Ái Phương khẽ nhắm mắt lại, đứng dậy nói với Tuấn: "Đưa nó đi!"
Tuấn mau chóng đỡ Phan Lê Đình Quân, ba người vừa bước ra cửa thì có một tá người vừa đến chắn lại. Người đàn ông dẫn đầu vừa thấy Ái Phương sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu chào.
"Tôi phải đưa Phan Lê Đình Quân đi!" Ái Phương lạnh lùng nói.
Người đàn ông không giấu được do dự cùng khó xử, lập tức lấy điện thoại gọi.
"Giám đốc...chủ tịch Phan đang ở đây. Cô ấy muốn đưa Phan Lê Đình Quân đi?"
"Tôi đã biết."
Người đàn ông tắt điện thoại, cung kính nép người nhường đường.
Ra đến bãi đỗ xe, Ái Phương trầm mặc nói với Tuấn: "Bí mật đưa nó đến phòng khám tư. Nhớ kỹ không được để lộ!" Nói xong, cô một mình lên xe lái đi.
Ái Phương đỗ xe bên bờ sông, cô hạ kính để gió luồn vào, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra thành phố hoa lệ.
"Giám đốc Bùi muốn tôi tạm thời đừng tiết lộ tung tích của cậu Quân. Ngoài ra, báo cáo mọi chuyện liên quan đến chủ tịch...trong vòng một năm."
Ái Phương nhíu chặt mày, lấy hai viên thuốc trong giỏ xách liền uống. Cô ngửa đầu vào lưng ghế, hốc mắt đo đỏ như đang cực lực kiềm chế cái gì.
"Chị sẽ không chán ghét em đúng không?"
"Em cũng yêu chị! Mỗi ngày, em đều muốn nói: em yêu chị cho đến ngày em không thể nói ra ba từ ấy nữa. Chị có biết đấy là ngày gì không?"
"Là ngày em chết đi!"
Ái Phương từ sớm đã biết nhưng một khi thực sự đối mặt chính là đau nứt tâm can.
***
Lan Hương từ lúc nghe điện thoại vẫn nắm chặt trong tay. Nàng biết ngày này sẽ đến, có điều chậm hơn nàng nghĩ, điều đó không có nghĩa Ái Phương thiếu nhạy bén chẳng qua chị ấy không bao giờ muốn nghĩ đến người đó sẽ là nàng. Lan Hương lạ lẫm mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời. Nàng muốn cho Ái Phương nhìn thấy một mặt khác của nàng, chị ấy có thể tiếp nhận được sao?
Bất giác...chuông điện thoại reo, Lan Hương thản nhiên nghe máy.
"Bùi Lan Hương...cô đúng là điên rồi!"
Phạm Duy Khương mất khống chế rít lên. Tối nay, Hà Anh trên đường về bị một đoàn người chặn lại, nếu không phải anh cẩn thận cho người theo sau bảo vệ thì từ sớm không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, Hà Anh chỉ đơn thuần hoảng sợ cũng may không có thương tích nào.
Lan Hương không giận chỉ hờ hững đáp: "Ngày mai, tôi sẽ tặng anh thêm một món quà!"
Phạm Duy Khương nghiến răng: "Hà Anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gϊếŧ cô."
Lan Hương cười một tiếng rồi tắt máy.
***
Ái Phương nghe thấy chuông điện thoại, xoa lấy khóe mắt ươn ướt mới tiếp nhận cuộc gọi. Nghe xong, sắc mặt cô càng kém, đôi mày nhíu lại, vội vàng lái xe rời đi.
Ái Phương trở lại biệt thự, nghe thấy tiếng đàn violin liền theo âm thanh đi đến phòng nhạc cụ. Ái Phương dừng ở trước cửa không bước vào, lẳng lặng nhìn Lan Hương kéo đàn như lúc ở tiệc cưới. Bảy năm xa cách, cô đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành của em ấy. Lan Hương trước mắt cô không phải hoàn chỉnh là Bùi Lan Hương. Cô không nhìn hết con người của em ấy hoặc có lẽ em ấy không muốn cô nhìn đến.
Tiếng violin cuối cùng cũng dừng, Lan Hương mỉm cười nhìn Ái Phương, nhìn cô đi đến ngồi trước mặt mình, không phải là ánh mắt giận dữ, chất vấn mà là sự đau lòng, sự đau lòng chưa từng có trước đây?
Ái Phương ngồi xổm trước mặt Lan Hương, đem violin đặt xuống sàn. Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Lan Hương...dừng lại đi!"
Dù đã biết hết những việc Lan Hương đã làm, kể cả việc vừa mới xảy ra đêm nay với Hà Anh nhưng cô lại không cách nào tức giận với em ấy. Cô không muốn làm Lan Hương tổn thương, một mình cô là đủ rồi.
Lan Hương chưa thu lấy nụ cười, chăm chú nhìn Ái Phương, thản nhiên đáp: "Bọn họ xứng đáng!"
Ái Phương nhất thời ngỡ ngàng, sau đó, nhẹ giọng giải thích: "Chị và Hà Anh không có gì cả."
Lan Hương trầm mặc mấy giây, ánh mắt mang chút tức giận: "Nhưng mà chị ta yêu chị. Em ghét chị ta."
"Em...định làm gì Hà Anh?" Ái Phương hơi nhíu mày.
Lan Hương đưa tay xoa lấy gương mặt của cô, đáy mắt không che giấu được sát ý nồng đậm: "Nếu em muốn chị ta biến mất khỏi thế gian này thì sao?"
"Nếu lại có thêm Hà Anh 1, Hà Anh 2, Hà Anh 3 thì sao?" Cô bình tĩnh hỏi.
Lan Hương không hề suy nghĩ, mạch lạc đáp: "Những kẻ định cướp chị, em đều muốn gϊếŧ!"
Ái Phương nghe xong sắc mặt thêm nhợt nhạt, vô thức buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng, ánh mắt có phần hoảng hốt, không biết làm sao.
Lan Hương nhíu mày nhìn đến bàn tay đang tách rời của hai người, tự giễu bật cười.
"Phạm Duy Khương nói với chị rồi đúng không? Em không phải lần đầu tiên gϊếŧ người."
"..."
Lan Hương dùng hai tay nâng lấy gương mặt của Ái Phương, đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc rối loạn xen lẫn điên cuồng, giọng nói phát ra tựa như lo lắng tựa như chất vấn.
"Ái Phương...chị sẽ ghê tởm em sao?"
Ái Phương nhắm chặt mắt như đang suy nghĩ điều gì. Đây là Lan Hương mà cô chưa biết đến. Ái Phương cảm nhận trái tim đau đớn không ngừng. Bảy năm xa cách chính là hối tiếc nhất đời cô. Đáng lý cô đã có cơ hội cùng em ấy trưởng thành nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ. Ái Phương chợt nhớ đến những gì Duy Khương nói khi nãy, hơi thở thêm đè nén, nặng nề. Rốt cuộc, Lan Hương đã phải trải qua những gì trong thời gian sống bên Úc?
Lan Hương nhìn Ái Phương không đáp, ánh mắt càng điên cuồng, trầm trọng hỏi lại: "Ái Phương...chị sẽ ghê tởm em sao?"
Ái Phương lúc này mới nhìn Lan Hương, đôi mắt ẩn nhẫn đau lòng. Cô ôm lấy nàng, thẳng thắng gánh lấy trách nhiệm: "Là lỗi của chị! Tất cả đều là lỗi của chị! Cho nên...chị sẽ không để em vì chị mà làm những việc không nên."
"Chị muốn bảo vệ nhà họ Phạm đúng không?" Đáy mắt nàng xẹt qua tia giận dữ, thanh âm càng âm trầm.
"Đó là những người bạn của chị." Ái Phương kiên định nhìn vào mắt nàng.
"Vậy còn em?"
"Chị yêu em không đủ sao?"
Lan Hương lắc đầu, hốc mắt đỏ ửng: "Không đủ!"
Ái Phương sững sờ một lúc bỗng đứng dậy, vô thức lùi về sau hai bước, khổ sở bật cười: "Chung quy...em không tin chị! Cho nên, chị có làm cái gì em cũng sẽ hoài nghi."
Ái Phương nói xong thì xoay người đi, đưa tay lau lấy dòng lệ vừa rơi xuống. Cô muốn nổi giận nhưng không cách nào nổi giận, cô đau lòng nhưng không cách nào giải bày, cô kiệt sức cũng không cách nào thể nào thể hiện. Bởi vì cô là chỗ dựa cho em ấy. Cô sẽ bảo vệ và yêu thương em ấy dù bất luận xảy ra chuyện gì. Chỉ là...Lan Hương không tin cô, em ấy rốt cuộc vẫn không tin cô.
Bàn tay Lan Hương có chút run rẩy, nàng khẽ mở lòng bàn tay, bên trong bị móng tay cắm sâu đến rỉ máu, đau đớn này cũng chả là gì so với đau đớn trong lòng. Lan Hương nhìn bóng dáng Ái Phương rời đi, nước mắt lã chã rơi xuống, mềm yếu tự hỏi.
"Ái Phương...chị mệt rồi đúng không?"
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro