Chương 24: Bày tỏ
Hôm nay Diệp Anh tâm tình đặc biệt tốt, cô thức dậy sớm, lôi kéo Linh cùng mình đi mua sắm.
-Hôm nay sao lại có nhã hứng kéo mình đi mua sắm vậy?
Linh vừa thử nước hoa vừa hỏi. Lúc nãy khi Diệp Anh đến phòng rủ cô cùng đi mua sắm với cô ấy, Linh hết sức ngạc nhiên vì trước giờ Diệp Anh rất ít khi chịu ra ngoài vào lúc sáng sớm trừ khi có việc quan trọng gì đó. Cô tự hỏi hôm nay phải chăng sẽ có cơn mưa lớn kéo đến hay không?
-Thì do mình muốn đi vậy thôi.
Diệp Anh đáp sau đó lấy chai nước hoa Linh đang cầm đưa lên mũi ngửi thử.
-Mùi này giống mùi nho vậy, Lê Thy Ngọc nếu nghe được chắc chắn không chịu nổi.
Lời nói trong lúc vô tình của Diệp Anh khiến Linh nhíu mày nhìn cô ấy. Từ khi nào trong lời nói của Diệp Anh lại xuất hiện tên người kia như thế?
-Lê Thy Ngọc không chịu nổi thì liên quan gì đến cậu?
Lúc này Diệp Anh mới nhận ra mình đã lỡ lời, cô bối rối không biết phải giải thích thế nào với Linh.
-Thì...à...mình...
Linh đối với thái độ hiện tại của Diệp Anh có chút hoài nghi, từ khi trước đến giờ cô ấy chưa lần nào lúng túng trước câu hỏi của cô như thế cả. Cô cảm thấy hôm nay Diệp Anh vô cùng kì lạ.
-Đừng có nói cậu tiếp xúc với Lê Thy Ngọc nhiều nên thích cô ấy rồi nha?
Mặt Diệp Anh nóng bừng trước lời nói của Linh, tim cũng vì vậy mà đập lệch mấy nhịp.
-Cậu...đừng có nói nhảm nữa. Mình là antifan của Lê Thy Ngọc thì làm sao có thể thích cô ấy.
Tiffany bực tức nói.
Cô ghét Lê Thy Ngọc như vậy nên chuyện thích người kia là không thể nào. Cô ấy không có điểm gì tốt, lúc nào cũng chọc cô nổi nóng nên Diệp Anh cam đoan sẽ không thích cô ấy. Huống hồ, Hoàng Diệp Anh là gái thẳng nha.
-Ừ, với lại nhìn cậu và Lê Thy Ngọc cũng không hợp nhau đâu. Một người như băng, một người như lửa nếu yêu nhau thì cam đoan sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.
Linh cười nói.
-Cậu nói nhiều quá. Đi qua bên kia cùng mình chọn quần áo đi.
Diệp Anh kéo Linh đi theo mình, ngăn cô ấy tiếp tục nhắc đến Thy.
-Được rồi.
Khi cả hai đi ngang khu vực quần áo dành cho trẻ em thì Linh trông thấy Mễ đang cùng Thy chọn đồ ở đấy. Linh có chút khó hiểu liền quay sang khều nhẹ vai Diệp Anh
-Bank, cậu nhìn kìa.
Linh chỉ tay về hướng Thy và Mễ đang cặm cụi chọn quần áo trẻ em.
-Tại sao lại mua đồ cho trẻ con?
Diệp Anh nhíu mày nhìn hai người trước mặt.
-Có khi nào Lê Thy Ngọc hay Mễ Mễ có con riêng bên ngoài không Linh?
Diệp Anh tự suy viễn rồi cảm thấy ớn lạnh trước suy nghĩ của mình.
Ở bên cạnh, mặt Linh đã sớm đen lại trước lời nói của Diệp Anh. Nếu thật sự giống như lời Diệp Anh vừa nói thì cô nhất định thương tâm mà chết. Linh không giữ được bình tĩnh liền chạy đến chỗ Thy và Mễ Mễ
- Lương Kim Phụng
Tiếng nói của Linh khiến Thy và Mễ cùng lúc giật mình nhìn cô ấy, Diệp Anh lúc này cũng đã có mặt bên cạnh Linh
-Cậu làm gì vậy Linh?
Diệp Anh chưa bao giờ thấy Linh tức giận với ai như vậy bởi bạn cô trước giờ đều là người hoà đồng, thân thiện với mọi người.
-Làm sao vậy?
Mễ nhíu mày, lãnh đạm hỏi.
-Em...em mua đồ trẻ con làm gì chứ? Có phải mua cho con em không?
Linh nắm lấy cổ tay của Mễ tức giận nói.
Diệp Anh và Thy trước lời nói của Linh thì mở to mắt nhìn cô ấy. Diệp Anh thật không ngờ Linh dám thẳng thừng hỏi Mễ Mễ điều này, còn Thy cảm thấy Linh quá mức nhạy cảm rồi. Phải chăng khi yêu con người ta đều mất đi lí trí như vậy không?
-Chị không cần biết đâu.
Mễ không quan tâm sắc mặt Linh vì câu nói của cô đã sớm xấu đi.
Thì ra trong mắt Mễ, Linh không có bất cứ ý nghĩa gì với cô ấy cả, ngay cả chuyện cô muốn biết cô ấy cũng không muốn nói cho Linh nghe. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ chỉ có Linh đơn phương còn cô ấy chẳng hề có chút tình cảm gì với cô cả, cái mà Mễ dành cho cô chỉ là trách nhiệm mà thôi.
-Jessica thật ra...
Thy hiểu Mễ vì muốn bảo vệ cô và cũng không muốn nói dối Linh nên mới không giải thích rõ ràng với cô ấy. Nhưng lời Thy chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói nghẹn ngào của Linh cắt ngang.
-Em xem chị là gì chứ?
Nước mắt không kiểm soát được mà thi nhau rơi xuống, Linh bất lực buông tay Mễ
Diệp Anh hốt hoảng khi trông thấy Linh khóc, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đang nói gì vậy? Ai đó làm ơn giải thích cho Diệp Anh hiểu đi.
-Đừng hỏi, tôi không biết làm sao để nói cho chị hiểu.
Mễ trong lòng có chút khó chịu khi nhìn Linh hai mắt đẫm lệ đối diện cô. Cô không biết phải nói thế nào với Linh, rằng cô cũng bắt đầu có tình cảm với người kia. Nhưng Mễ trước giờ luôn là người không giỏi bày tỏ cảm xúc nên mới khiến Linh hoang mang về chuyện hai người như vậy.
-Ngay từ khi bắt đầu thì chị đã là người sai rồi, chị vốn dĩ có cố gắng thế nào em cũng không thể đem tình cảm trao cho chị. Lương Kim Phụng, từ hôm nay trở đi chị sẽ không phiền em nữa.
Linh nói rồi vừa khóc vừa chạy đi.
-Linh
Diệp Anh định chạy theo Linh nhưng bị Thy giữ lại.
-Người cô ấy cần lúc này không phải cô.
Rồi Thy quay sang Mễ
-Em đuổi theo nói thật cho cô ấy biết đi. Nếu hai người muốn ở bên nhau thì phải thành thật với đối phương.
Mễ do dự một chút rồi cũng gật đầu đuổi theo Linh
Lúc này, Diệp Anh mới đưa cặp mắt khó hiểu nhìn Thy.
-Chuyện này thật ra là sao vậy?
-Đi cùng tôi, tôi sẽ nói rõ cho cô biết.
---------------------------
Xe chở cả hai dừng lại ở một cô nhi viện, Diệp Anh lúc vừa trông thấy nơi ấy thì ngạc nhiên nhìn Thy
-Cô đưa tôi đến đây làm gì?
-Vào trong đi tôi sẽ giải thích sau.
Thy cầm túi đồ khi nãy vừa mua rồi mở cửa xe, nắm tay Diệp Anh cùng bước xuống, cả hai sau đó tiến vào trong cô nhi viện kia.
Đám trẻ trong đấy vừa trông thấy Thy bước vào thì cùng nhau reo lên vui mừng, kế đó là chạy đến vây lấy cô ấy.
-Thy, Thy đến rồi!
Thy mỉm cười đưa tay xoa đầu đám nhóc kia.
-Các con có ngoan hay không? Có nghe lời các bà hay không?
-Có ạ, chúng con đều rất ngoan, rất nghe lời.
Đám nhóc đồng thanh đáp.
-Giỏi lắm. Cô có mua quần áo cho các con đây.
Thy lấy túi đồ trong tay giơ lên trước mặt đám nhóc, chúng nhìn cô thích thú tươi cười. Lần nào khi Thy của chúng đến đều mang theo quà như vậy cả.
-Lát nữa vào trong tắm sạch sẽ rồi sẽ mặc đồ mới cho các con có chịu không?
-Dạ chịu.
Nhìn Thy cùng với đám nhóc kia quấn quít như vậy Diệp Anh không khỏi ngạc nhiên. Lê Thy Ngọc thường ngày đối với người khác lạnh lùng vậy mà hiện tại trở thành một người vô cùng dịu dàng, ấm áp. Ở nơi này dường như Lê Thy Ngọc mà Diệp Anh biết đã trở thành một con người hoàn toàn khác rồi.
-Papa Thy
Tiếng gọi làm Thy và Diệp Anh giật mình quay lại.
Một cậu bé khoảng chừng 6 tuổi vừa gọi vừa chạy về hướng Thy.
-Đã bảo con không được chạy nhanh rồi mà.
Thy lo lắng lau đi vệt mồ hôi trên trán cậu bé. Nó đưa cặp mắt sáng lấp lánh nhìn Thy rồi mỉm cười ôm lấy cô.
-Con rất nhớ papa
Lúc này Diệp Anh mới có dịp nhìn rõ cậu bé kia, cô trong lòng trầm trồ vài tiếng khi trông thấy đôi mắt màu xanh hút hồn và khuôn mặt trắng như sữa với một lún đồng tiền nhỏ của nó. Cậu bé này khi lớn nhất định rất khôi ngô đây.
-Papa cũng rất nhớ con. Để papa bế con một lát nào.
Thy khom người nhấc bổng cậu bé kia lên, trên khuôn mặt cô chứa đầy tình sự ấm áp ở đấy.
-Con nhẹ đi rồi đấy Hoàng Anh
Thy trong lời nói có một chút trách móc.
-Là con nhớ papa nên không ăn được nhiều."
Cậu bé tươi cười ôm lấy cổ Thy
-Con lúc nào cũng dẻo miệng như vậy."
Thy gõ nhẹ vào trán cậu bé một cái rồi mỉm cười xoa đầu nó.
Lúc này cậu bé mới nhìn sang Diệp Anh, ánh mắt nó sáng lên khi nhận ra cô, nó đưa tay khều nhẹ Diệp Anh một cái.
-Chị là Hoàng Diệp Anh có phải không? Chị cùng với papa của em tham gia chương trình trên tivi phải không ạ?
-A phải rồi.
Diệp Anh mỉm cười với cậu bé.
-Chị ở ngoài còn xinh đẹp hơn trên tivi nữa.
Đứa trẻ này thật sự rất dẻo miệng cũng rất lanh lợi, lời nói của nó khiến Diệp Anh tít mắt cười.
-Bạn nhỏ em thật đáng yêu.
Diệp Anh đưa tay nựng má cậu bé.
-Vì em là con trai của papa mà.
Đây là câu cậu bé trả lời khi bất kì ai buông lời khen ngợi nó nhưng vô tình lời nói kia lại làm Diệp Anh kinh ngạc không thốt nên lời. Lê Thy Ngọc thật sự đã có con sao?
Thấy Diệp Anh cứ tròn mắt nhìn mình Thy mỉm cười hiểu ra vấn đề hiện tại. Cô khom người, đem Hoàng Anh thả xuống đất.
-Con ra ngoài chơi với các bạn, papa và chị Diệp Anh có chuyện cần nói riêng, lát nữa papa đến chơi với con sau.
-Dạ được.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đến chỗ đám nhóc.
Lúc này Thy mới quay sang nhìn Diệp Anh
-Thật ra cậu bé là con nuôi của tôi thôi.
-Con nuôi?
Diệp Anh khó hiểu hỏi lại.
Thy Ngọc vì sao lại nhận con nuôi, lại không cho ai biết chuyện này nữa? Với bản tính hay khó chịu của cô ấy, Diệp Anh không thể tin Thy lại thích có con nuôi.
-Phải, cậu bé là Lê Hoàng Anh là con nuôi của tôi.
Thy xác nhận lần nữa.
-Vậy lúc sáng cô cùng Mễ đi mua quần áo là cho...?
-Phải.
-Cô vì sao lại nhận con nuôi vậy? Còn âm thầm không cho người khác biết nữa chứ.
Vì tôi không muốn đám phóng viên kia đến phiền cậu bé. Thật ra tôi cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ nhận con nuôi chỉ là trong một lần tình cờ trông thấy Hoàng Anh co ro ngồi ở một góc đường vừa khóc vừa gọi mẹ đã khiến tôi để mắt đến bé.
Thy mỉm cười nhẹ tênh hướng tầm mắt về phía đám nhóc đang chơi đùa trước mặt.
-Sau đó tôi biết được Hoàng Anh là trẻ mồ côi và lớn lên trong cô nhi viện này, tôi lúc ấy đã quyết định nhận nuôi bé. Cô biết không Diệp Anh? Hoàng Anh là một đứa trẻ rất đáng yêu, ở bên cạnh bé tôi cảm thấy mình trở nên hạnh phúc, vui vẻ.
Diệp Anh bây giờ đã hiểu thêm một chút về con người của Thy. Hóa ra cô ấy không phải là một người lạnh lùng hoàn toàn, đâu đó trong tâm hồn người kia là những tình cảm ấm áp được ẩn giấu bằng vẻ ngoài lãnh đạm của cô ấy. Diệp Anh bắt đầu băn khoăn, cô không rõ bản thân có còn có thể tiếp tục ghét Thy hay không khi từng chút, từng chút biết rõ con người thật của cô ấy.
-Hoàng Diệp Anh cô cũng giống như Hoàng Anh vậy, ở bên cạnh cô tôi không phải che giấu bất kì điều gì, cô khiến tôi trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Thy quay sang nhìn Diệp Anh rồi mỉm cười nắm lấy bàn tay cô gái kia.
Cảm giác gì đây?
Diệp Anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch khi chạm phải ánh mắt nhu tình của Thy. Cô không biết vì sao hai gò má cô trở nên nóng bừng trước lời nói của người kia. Một chút lúng túng, Diệp Anh đem tay thu trở về.
-Tôi...À hay là chúng ta sang chơi với đám nhóc đi nha.
Diệp Anh muốn xoá đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này liền lên tiếng.
-Được rồi.
Thy mỉm cười.
Cả hai sau đó tiến đến chỗ đám nhóc kia cùng chúng chơi đùa.
-------------------------
Thời gian của hôm nay trôi đi thật nhanh, Diệp Anh chơi đùa cùng đám nhóc đáng yêu kia còn chưa đủ thì đã sắp hết một ngày.
Hiện tại cô đang cùng Thy ngồi trên băng ghế hướng mắt ngắm nhìn bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn kia.
-Hôm nay thật sự rất vui.
Diệp Anh mỉm cười nói.
-Vậy lúc rảnh rổi có muốn cùng tôi đến đây hay không?
Thy hỏi, trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Diệp Anh
-Được thôi.
Diệp Anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
-Phải rồi Thy...
Lúc này Diệp Anh chợt nhớ ra một chuyện, cô quay sang nhìn Thy
-Chuyện gì?
Thy cũng đồng thời quay sang nhìn người kia.
-Mễ và Linh rốt cuộc là sao vậy?
Nghĩ đến Linh, Diệp Anb cảm thấy hành động của cô ấy dạo gần đây rất kì lạ, cộng thêm chuyện hôm nay thật khiến cô cho rằng cô bạn thân của mình chắc chắn có vấn đề.
-Hai người họ...đang yêu nhau đấy. Và chuyện hôm nay là do Limh ghen.
Thy cười nói.
Diệp Anh ở bên cạnh như không tin vào những gì mình vừa nghe. Linh yêu Mễ sao? Tại sao chưa từng nghe cô ấy nói với cô về chuyện này vậy?
-Hai người họ sao có thể?
-Sao lại không, cô không thấy họ rất đẹp đôi sao? À chỉ là thua chúng ta một chút thôi.
-Cô còn đùa được à?
Linh đánh vào vai Thy một cái.
-Được rồi, không đùa. Thật sự thì chuyện họ yêu nhau cũng bình thường thôi, tình yêu mà...trái tim bảo yêu ai thì yêu thôi.
Cũng giống như chuyện tôi thích đồ ngốc cô vậy.
-Ừ...
Diệp Anh không hỏi nữa. Linh cũng không phải là một đứa trẻ chuyện cô ấy yêu ai Diệp Anh sao có thể quản, chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc thì cô đã an tâm rồi.
-Diệp Anh... Tôi có chuyện muốn nói với cô...
Ngay lúc này, Thy đặt tay lên vai Diệp Anh dùng ánh mắt nhu hoà như nước của mình nhìn thẳng vào mắt người kia. Đây không phải là lần đầu tiên Thy bày tỏ trước một người con gái nhưng chẳng hiểu vì sao lại căng thẳng đến như vậy.
"Thật ra...thật ra tôi th..."
-Chị Diệp Anh!
Lời nói của Thy bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Hoàng Anh. Cậu bé chạy đến chỗ Diệp Anh rồi đẩy Thy ra và ôm cổ cô ấy.
-Chuyện gì vậy nhóc?
Diệp Anh mỉm cười xoa đầu Hoàng Anh
-Chị có thể làm mẹ của em không?
-Hả?!?
Lời nói hồn nhiên của Hoàng Anh làm Diệp Anh và Thy cùng lúc đứng hình. Cậu bé này sao đột nhiên lại đưa ra ý kiến này chứ?
-Cậu bé, chẳng phải Thy là mẹ em sao?
-Không, đối với em chị Thy chính là ba, papa không có dịu dàng như chị Diệp Anh nên không thể là mẹ được. Em từ nhỏ đã không có mẹ nên em rất muốn chị Diệp Anh trở thành mẹ em.
Cậu bé đưa cặp mắt đầy hy vọng nhìn Diệp Anh
Ở bên cạnh, Thu vì câu nói ngây thơ của con trai mình mà bật cười. Đứa trẻ này lúc nào cũng bày trò để làm khó người khác cả.
-Chuyện này...
Diệp Anh cắn môi, do dự nhìn Hoàng Anh
-Được không chị?
-Ừm.
Diệp Anh gật đầu. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy cô làm sao có thể từ chối nó đây. Làm mẹ nuôi cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
-Thật tốt quá.
Cậu bé mừng rỡ hôn lên má Diệp Anh
-Papa cũng mau qua hôn mẹ của con đi.
Cậu bé tươi cười nhìn sang Thy
-Con nói gì vậy Lê Hoàng Anh?
Đứa trẻ này thật khiến Thy lo lắng, còn nhỏ như vậy mà đầu óc đã lắm chiêu trò như thế rồi.
-Mẹ Diệp Anh, thật ra papa của con thích mẹ đấy.
Cậu bé nói rồi chạy đi mất.
- Lê Hoàng Anh
Mặt Thy hiện tại đã bị con trai của cô làm cho ửng hồng. Cô thật không thể ngờ cậu bé lại dám nói ra mấy lời đó. Nhất định là phim ảnh đã hại đầu óc ngây thơ của nó rồi.
-Cậu bé chỉ đùa thôi cô không cần tức giận với nó. Tôi biết cô sẽ không thích tôi đâu.
Diệp Anb trong lòng có chút thất vọng khi nói ra lời này. Cô cúi đầu dùng chân nghịch vài hòn sỏi nhỏ dưới chân mình.
-Đồ Ngốc...Diệp Anh... nhìn tôi đi...
Thy nắm lấy đôi tay của Diệp Anh buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau cả hai dường như ngừng thở, trái tim nơi ngực trái cũng vì vậy mà đập thật nhanh.
-Hoàng Diệp Anh, tôi thích em.
Khi người kia chưa kịp hiểu ra điều gì thì Thy đã đem môi mình áp lên môi cô ấy, nhẹ nhàng hôn lấy. Từng chút từng chút đều là sự dịu dàng sự chân thành của đối phương khiến Diệp Anh không tự chủ mà đáp lại. Cô cũng không biết bản thân đang làm gì chỉ nhắm mắt đón nhận những xúc cảm ngọt ngào mà Thy mang lại.
---------------------------------
Đáng lí ra là chap này t phải đăng ngày hôm qua cơ, nhưng do tui mệt qué nên để hôm nay đăng luôn😁
Tui có một thông báo nho nhỏ đó là:
1. Các bẹn k cần phải lo, tui đăng cái chap này k có nghĩa là cuối tuần nay tui k viết chap mới nữa, tui vẫn đăng chap nhá❤
2. Bạn nèo mà hóng đến nỗi mà dép như tờ giấy rùi á, thì đi mua dép cao su về hóng cho bớt mòn dép😂❤
3. Các bạn hãy vote và follow cho mình nha❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro