Chương 8.1
-"Còn không mau đóng cửa cho tôi đi làm, đồ rách việc".
Minseok ngừng rửa cốc và ấm pha cafe cậu chùi vội tay vào quần đi nhanh lên nhà trên. Minhyung mặt mày cau có đứng ở phía cửa không ngừng quát tháo. Cậu vẫn như cũ nửa câu không dám hó hé đứng cúi đầu mím chặt môi đợi hắn mắng mỏ chán chê xong xách cặp đi làm cậu mới dám ngẩng đầu lên cẩn thận đóng cửa lại.
Một ngày của cậu từ bao giờ luôn bắt đầu như thế. Thậm chí ngày hôm sau còn nặng nề hơn hôm trước hoàn toàn theo nghĩa tiêu cực. Hắn đi làm, Minseok cũng ngập đầu trong việc biết hắn chẳng vừa lòng với mình nên cậu hôm sau lại càng cố gắng hơn hôm trước dĩ nhiên theo hướng tích cực. Nếm trải quá nhiều cay đắng trong thời gian ngắn tạo cho Minseok một lớp bọc nhẫn nại kiên cố giống như vỏ của loài ốc sên có bị chọc thủng cũng rất nhanh liền lại. Ngày qua ngày cậu nuốt uất ức vào trong lòng đến nay đã thành quen thuộc tới mức chẳng còn bận tâm tới thanh danh, sĩ diện của mình chỉ có lẳng lặng phục tùng trước sau như một không một lời chống đối. Chấp nhận cam chịu ra để đổi lấy đồng tiền tuy có hơi bẽ bàng nhưng ít ra cũng đồng tiền sạch sẽ do chính công sức cậu làm ra.
...
Park Dohyeon chạy xe ra khỏi gara, dừng trước cổng nhà mở sẵn cửa đợi Doran lên xe. Hôm nay anh đến công ty nhận việc sẵn tiện đưa Doran đến trường tham quan một chút. Doran khi ở Nhật là sinh viên của trường đại học kiến trúc anh vốn dĩ chờ cậu học xong năm đầu tiên rồi mới xin chuyển công tác về Hàn để không làm dang dở năm học của cậu. Bây giờ cả hai cùng nhau về đây sống Doran tất nhiên là sẽ nộp học bạ vào một trường chuyên về kiến trúc để tiếp tục theo đuổi đam mê của mình. Xe chạy đã vài phút mà vẫn chưa ra khỏi được khu chung cư, Doran lơ đễnh nhìn khung cảnh xung quanh chợt cậu đập tay vào cửa kính phấn khích reo lên.
-"A...số nhà 83, là nhà của Minseok đang giúp việc đấy Dohyeon
-"Minseok ? À là người hôm qua em nhắc tới phải không? Chắc cậu ta nấu ăn khá lắm nhỉ? Rãnh rỗi em nhớ bảo cậu ta chỉ cho vài chiêu để cải thiện trình độ đi".
-"Yahhh, từ tối nay anh ăn mì gói đi".
Park Dohyeon cười lớn nhìn vẻ mặt phụng phịu của người ngồi cạnh. Trêu chọc Doran chưa bao giờ là nhàm chán với anh. Thả Doran xuống trước cổng trường kèm theo một loạt câu dặn dò, Park Dohyeon mới yên tâm lái xe đi đến công ty tòa cao ốc nơi Lee thị chọn làm trụ sở nhìn từ xa đã rất đồ sộ, khi đến nơi lại càng làm người ta choáng ngợp. Không hổ danh là tập đoàn kinh tế đa lĩnh vực hùng mạnh nhất cả nước. Tuy cùng là công ty con nhưng chi nhánh ở Hàn nhìn quy mô hơn hẳn so với ở Nhật, Trung Quốc và Hồng Kong, đủ để người ta hình dung ra sự hùng mạnh của công ty mẹ-tập đoàn Lee thị đang không ngừng bành trướng ở Mỹ.
-"Giám đốc Lee có dặn khi ngài Park đến lập tức mời vào phòng Giám đốc".
-"Cám ơn cô".
Park Dohyeon mỉm cười gật đầu, cô thư kí lẽn bẽn cúi đầu ngượng ngùng đứng trước con người vừa lịch lãm vừa sở hữu nụ cười dịu dàng như anh tất thảy chị em dù có là dân công sở khô khan nhẹ thì đỏ mặt e thẹn nặng thì hoa mắt tim đập chân run. Không giống với giám đốc Lee của họ lạnh lùng, lãm đạm toàn thân tỏa khi thứ bá khí khiến người khác choáng ngợp anh mang đến cho họ một mẫu người nhã nhặn cử chỉ đầy dịu dàng. Bất luận là lạnh lùng hay lãng tử đều có chung một điểm đều thu hút người khác cực độ tóm lại hai con người này chính là động lực khiến phái nữ trong công ty ngày ngày đi làm đều đặn không may vắng mặt một hôm liền coi đó là tổn thất lớn nhất thập kỉ.
Hiện tại đứng trước cánh cửa đề phòng giám đốc, một người dày dặn kinh niệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường như Park Dohyeon bỗng đâm ra cảm giác lo lắng chưa bao giờ có. Tưởng tượng sắp diện kiến một người vừa trẻ tuổi, vừa tài năng danh tiếng trong giới kinh doanh hết sức lẫy lừng khiến anh có chút áp lực. Hít thở sâu một hơi cuối cùng cũng gõ cửa.
-"Mời vào".
Càng chần chừ càng làm hao mòn bản lĩnh anh lập tức đẩy cửa bước vào hiện giờ đang mặt đối mặt với người mà toàn thể nhân viên trong khu nhà khổng lồ này gọi rất cung kính : Giám đốc Lee. Anh ngồi xuống nghế sau tiếng mời, người phía bên kia bàn làm việc nhanh chóng đón lấy tập hồ sơ từ tay anh lật từng trang xem xét chăm chú cẩn thận giống như không cho phép mình bỏ sót bất kì thông tin nào. Phía bên này bàn làm việc anh cũng bận rộn đánh giá người sắp thành cấp trên của mình. Mái tóc màu hung được vuốt gel tạo kiểu tỉ mỉ làm tôn lên khuôn mặt nghiêm nghị dưới đôi mày rậm là một cặp kính gọng đen phá cách nửa cổ điển nửa hiện đại sóng mũi thẳng và khuôn hàm rất đàn ông. Tuy người kia đang ngồi nhưng so độ lệch giữa vai hai người rõ ràng là cao hơn anh vai không quá rộng hay thô to nhưng mang lại cảm giác rất vững chải và đầy bản lĩnh. Cúc áo đầu tiên mở bung caravat hơi trễ hai tay áo được xắn lên để thoải mái làm việc. Áo vest bên ngoài đã cởi ra và vắt trên lưng ghế làm việc. Bộ dạng không hề xộc xệch mà rất phong độ Park Dohyeon trầm trồ trong lòng tán thưởng cho một dung mạo đạt chuẩn hiếm thấy. Cũng không trách được anh tại sao lại soi người khác kĩ như thế vì quả thật anh thuộc tuýp người hết sức chăm chút chỉnh chu vẻ ngoài.
-"Cho hỏi mặt tôi có dính nhọ hay sao mà khiến cậu Park đây phải chăm chú thế?".
-"À...tôi xin lỗi, chẳng qua là nghe tiếng giám đốc Lee đã lâu giờ mới được gặp tận mặt nên có chút hiếu kì".
-"Việc đó thì cậu Park đây không cần phải lo những ngày sắp tới cùng làm việc chỉ sợ nhìn đến phát ngán. Hoan nghênh cậu nhậm chức Phó giám đốc của Lee thị".
-"Cám ơn giám đốc sau này xin được giúp đỡ thêm".
-"Nếu được tôi mong anh có thể tham dự cuộc họp sáng nay sẽ rất có lợi cho công việc về sau. Còn nếu sức khỏe không tốt cậu Park có thể về nghỉ sáng mai mới bắt đầu làm việc".
-"Cảm ơn giám đốc đã quan tâm tôi không sao rất mong chờ được tham dự cuộc họp đầu tiên với công ty".
...
Buổi sáng bận rộn nhanh chóng qua đi, sau khi rời khỏi phòng họp Park Dohyeon xin phép đi tham quan một vòng công ty. Hiện Minhyung tâm tình đang rất tốt vì nhìn thấy được nhiều biểu hiện khá xuất sắc của anh trong cuộc họp thu nhận được một nhân vật có tài như thế với công ty tuyệt đối chỉ có lời không lỗ. Công việc từ đây tới chiều cũng không có gì quan trọng anh bàn giao nhanh chóng cho mấy bộ phận khác để có thể nghỉ ngơi nửa ngày còn lại. Chưa kịp ra khỏi văn phòng thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên ở cửa:
-" Minhyung anh làm việc xong chưa? Đi ăn trưa với em nhé".
GaIn trong chiếc đầm trắng bó sát đon đả tiến lại gần hắn vì đã quen với sự xuất hiện của cô nên thư kí bên ngoài đều để cô vào thẳng phòng làm việc của giám đốc mà không cần thông báo.
-"Hôm nay anh không có hứng ra ngoài hay là về nhà anh cùng ăn trưa nghỉ ngơi một chút chiều nay đưa em đi mua sắm chuẩn bị tuần sau dự tiệc khai trương khách sạn mới?''.
Tâm tình hắn đang tốt nên giọng điệu cũng dịu dàng hơn mọi ngày kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên đôi môi dày cộm son đỏ. Nhận thấy cử chỉ của hắn có chút thay đổi cô vui mừng chớp cơ hội đồng ý ngay tức khắc. Chỉ có trời mới biết được cô si mê người đàn ông này nhiều tới mức nào. Lái xe đưa cô về nhà mình trong lòng hắn thoáng chút chán ghét khi nhớ tới cậu. Nhưng không để tâm lâu hắn cho xe chạy vào gara. Ôm eo GaIn thân mật đi về phía cửa bấm chuông Minseok đang lau cửa kính nghe tiếng chuông có chút ngạc nhiên vì không biết ai giờ này tìm đến. Cậu giật bắn người nhìn thấy khuôn mặt hắn trong màn hình hiển thị thu trực tiếp từ camera gắn trên chuông cửa.
-"Cậu chủ về".
-"Bị điếc nên không nghe tôi bấm chuông à?".
Hắn quát rồi hầm hầm đi vào trong nhà. Chỉ cần nhìn thấy cậu là hắn sôi máu cảm thấy chính cậu là thủ phạm phá hoại tâm trạng đang vui vẻ của hắn. Minseok lặng thinh cúi đầu khi hắn đi lướt qua mình chợt nhận ra còn một cô gái đứng ở cửa. Cô ta liếc nhìn cậu bằng đôi mắt chẳng mấy thiện cảm rồi cũng theo hắn đi vào nhà cậu đóng cửa nghe sau lưng mình vang lên tiếng hỏi:
-"Minhyung, đây là ai vậy?".
-"Ở đợ, muốn sai muốn chửi gì tùy em".
Hắn nhếch mép ném cho người đang lầm lũi đi xuống bếp một cái nhìn khinh khỉnh hắn biết là cậu nghe được.
-"Sao lần này lại là con trai? Bộ dạng quê mùa quá".
-"Bên chỗ dịch vụ thuê người giúp việc tùy tiện ném qua nhưng ít hôm nữa nó cũng tự động cuốn gói thôi".
-"Minhyung thật là khó chiều nha".
-"Có em mới chiều được anh thôi".
Tiếp sau đó là tràng cười rúc rích như chuột của GaIn. Minseok đoán được đến quá nửa phần cô gái kia là người yêu của Minhyung khi nãy nhìn thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình cậu linh cảm cô ta là kiểu người giống hắn và khác với Doran. Tốt nhất vẫn là không nên lại gần hai con người xấu xa đó cột lại với nhau cũng coi như là vì dân trừ hại rồi. Thích thú với suy nghĩ của mình Minseok lại ra sức lau chùi cẩn thận từng ô cửa kính.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro