20.
(Má ui t bị bất ngờ lắm luôn á, cảm ơn các bà đã đọc và vote truyện nèeeee, yêu nhắm =)))
.
.
Tôi nghĩ công ty chúng tôi là một trong nhũng công ty tốt nhất trên đời...
Tròn hai mươi năm... Mở tiệc ăn mừng... Mở tiệc xong thì sao?
Đương nhiên là được nghỉ ngơi rồi!
Ngoại trừ vài bộ phận tối quan trọng và những nhân viên muốn tăng ca ra, tất cả những người khác đều được giải phóng trong một ngày.
Đương nhiên, tôi cũng được nghỉ!
"YEAH~~~" Tôi la lên.
Mingyu liếc mắt khinh bỉ nhìn tôi, nói: "Không phải chỉ là đến một cái khách sạn thôi sao, có cần vui vẻ vậy không?"
Tôi cũng nhẹ nhàng liếc mắt đáp trả: "Con thì biết cái gì, hôm nay là ngày nghỉ!"
Mingyu bước xuống xe trước tiên, thuận miệng ném lại một câu: "Ngày nào với anh chả là ngày nghỉ."
A! Tôi tức! Cái gì mà ngày nào đối với tôi cũng là ngày nghỉ. Nói như thể tôi chả bao giờ làm việc không bằng!
Vừa định bốc hỏa, đã thấy cánh cổng lớn lộng lẫy nguy nga của khách sạn. Cổng cao 10 thước, mô phỏng kiểu kiến trúc của các thần điện thời xưa, trang trí vài ánh đèn nho nhỏ, bao phủ xung quanh là những ngọn đèn treo bằng thủy tinh trong suốt, thứ hào quang ngọc ngà rực rỡ, xa hoa không gì bì kịp.
Oa~~ Oa~~ Tôi thốt lên hai tiếng.
Cái này mà học trưởng bảo là... khách sạn nhỏ ư?
Không sợ mấy ông chủ khách sạn khác nghe được, thiếu điều tức chết ư?
Đại sảnh rộng mênh mông so với cửa chính còn lộng lẫy hơn gấp bội.
Học trưởng nói sẽ để trống cho chúng tôi một phòng.
Một người phục vụ đi đến hỏi chúng tôi về số phòng, sau đó liền dẫn chúng tôi vào trong.
Nhưng, tại sao lại ra cửa sau?
Cây cối xanh um, tạo thành một con đường nhỏ rợp bóng cây, được lát bằng nhiều viên đá nhỏ ngũ sắc, hoàn toàn khác biệt với đại sảnh.
Đúng là thiết kế rất tuyệt, những biệt thự san sát nhau ẩn sau những hàng cây, một màu xanh bao trùm khắp nơi. Đúng là một không gian riêng tư lý tưởng.
Đi một lúc cũng đến "gian phòng" mà học trưởng chuẩn bị cho chúng tôi. Thật không ngờ lại là một biệt thự rộng lớn.
Tuy nhiên mục đích chính của ngày hôm nay chủ yếu là tắm suối nước nóng thôi.
Một giờ sau...
Mingyu luôn miệng bảo tôi biến thái, trời nóng đổ lửa mà đòi đi tắm suối nước nóng.
Tôi nói: Đúng là ba biến thái, con thì không biến thái, vậy ba đi kiếm tên họ Choi xấu xa tắm chung với ba.
Ai ngờ mới quay người đã đụng ngay bản mặt của tên họ Choi, hắn ra vẻ trầm tư đăm chiêu, nói khẽ với tôi: "Hóa ra cậu gọi tôi đi tắm suối vì cậu nghĩ tôi bị biến thái..." Vừa nói còn vừa giả vờ khóc thút thít. Đến cuối cùng thì sao...? Cũng lẽo đẽo theo tôi đấy thôi.
Tất nhiên bao gồm cả tên nhóc bất hiếu dám bảo ba nó là biến thái nữa.
Choi SeungCheol có chuyện cần giải quyết gấp, cho nên chúng tôi đi trước.
Học trưởng nói anh ấy cũng sẽ đến. Vậy là... hôm nay nhất định sẽ rất tưng bừng đây!
Vào hẳn bên trong biệt thự, đập vào tầm mắt là lối kiến trúc theo phong cách châu Âu.
Đi dạo một vòng, phát hiện các phòng đều có kiểu cửa kéo giống người Nhật, nội thất lại theo phong thái của Ba-rốc.
Kiểu thiết kế của học trưởng quả là rất kì lạ.
Bể tắm được trang bị đầy đủ, còn có một sân bóng tennis khá thoáng đãng.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, quấn đúng cái khăn nhỏ nhảy xuống bể nước nóng.
Còn quần áo... Tất nhiên là ném cho Mingyu rồi.
Lúc chạm vào nước nóng, còn nghĩ trời mùa hè thế này, tắm suối nước nóng là chuyện không phù hợp cho lắm. Nhưng đến khi nhảy vào rồi, liền cảm thấy không tệ chút nào.
Mingyu lát sau cũng bước vào.
Tôi đắc ý nhìn nó nói: "Thế nào? Không tồi phải không?"
Mingyu hít vào một hơi, nhắm mắt lại, nói: "Tồi hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh."
Tôi giận. Dứt khoát không thèm để ý đến nó nữa.
Hơi nóng bao phủ.
Thật ra vào mùa hè, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối mà ngâm suối nước nóng thế này, quả thật không tệ.
Cầm chiếc khăn đã thấm nước ấm bên cạnh đặt lên đầu, trông tôi lúc này chẳng khác nào một ông lão gần đất xa trời, thư thái thở hắt...
Đột nhiên nghĩ ra một ý, tôi nói: "Mingyu àh, để ba kì lưng cho con ."
Mingyu hơi nhướng mày, nói rất nhỏ: "Không cần."
Tôi cầm khăn đến gần nó, nói: "Cần mà."
Mingyu nắm lấy chiếc khăn sắp sửa chạm vào tay nó, khàn đặc nói tiếp: "Không được là không được."
Tôi nhìn Mingyu, ánh mắt nó lúc này đang ẩn chứa thứ gì đó hết sức khó đoán.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ám muội.
Hơi nước vẫn không ngừng bốc lên, gương mặt của Mingyu đằng sau làn hơi mỏng, lúc ẩn lúc hiện.
Thân thể đột nhiên nóng lên. Tim cũng vô thức đập điên cuồng.
Tôi hất tay của Mingyu ra, cuống quýt nói: "Không kì thì không kì."
Đúng lúc đó, cánh cửa dẫn vào hồ nước bất mở.
Tôi hơi quay đầu, liền thấy tên họ Choi xấu xa đứng ngay cửa, kêu to: "Thời tiết thế này tắm suối nước nóng quả không tệ."
Tên ngu ngốc ấy!
A? Tôi phát hiện phía sau tên này còn có một người. Tôi vừa đưa mắt nhìn, đã la lên: "Seungkwannnnn."
Seungkwan ló đầu ra khỏi tấm lưng của tên họ Choi xấu xa, thoải mái cười toe toét: "Anh Jeonghannie~!"
Nhìn xem, thằng bé vẫn như trước kia, chẳng chút thay đổi.
Ôm chặt lấy nó, tôi la ầm lên: "A, Seungkwanie của anh đã về rồi."
Chợt nghe được bên tai tiếng răng rắc như thứ gì đang bị bóp nát.
Tôi quay đầu, trông thấy Mingyu đang im lăng nhìn chúng tôi.
Tên họ Choi đê tiện còn gào to hơn: "Cậu làm gì thằng bé nhà tôi thế hả?"
Tôi liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, rồi lại tiếp tục hung hăng hôn tới hôn tấp trên gương mặt mũm mĩm của Seungkwan. Cảm giác trơn láng này thật tuyệt.
A, Seungkwanie thật sự đã trở về rồi. Lần trước trong bữa tiệc còn tưởng là tôi hoa mắt nhìn nhầm, hóa ra là Seungkwanie đi cùng công tử Chwe.
Seungkwan là ông chủ nhỏ của tập đoàn Boo đồng thời cũng là anh em thân thiết với Seungcheol , muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo một chút nào. Thằng bé thật sự rất ngoan, lớn lên lại còn vô cùng đáng yêu. Hồi bé Seungkwan bám tôi không khác gì Mingyu cả. Đôi mắt to, tròn xoe như hai viên bi, đúng là siêu đáng yêu mà, nhưng đấy là khi ở riêng với những người nó yêu quý, Mingyu và Seungkwan thật sự là... khắc tinh của nhau, bởi chúng nó cái gì cũng phải hơn thua bằng được =)))
Tuy bây giờ đã lớn và đàn ông ra rất nhiều, nhưng nét mặt của Seungkwan vẫn giữ được sự đáng yêu vốn có.
Còn Mingyu tuy rằng lớn lên rất đẹp trai, nhưng lại chín chắn nhanh quá, cả ngày mặt mũi lạnh tanh, một chút đáng yêu cũng không có. Quan trọng hơn là, không bao giờ chịu gọi tôi một tiếng 'ba ba'. Nhìn xem, Seungkwanie gọi tôi là 'Anh Jeonghanie' nghe mới dễ thương ngọt ngào làm sao! Hai năm nay Seungkwan phải đi du học, gần đây mới có thể trở về nước.
Đang lúc tính cảm cao trào, một đôi tay tàn nhẫn đột nhiên kéo chúng tôi xa nhau.
Quay đầu liền thấy tên họ Choi kia ra vẻ nghiêm túc, nói: "Cậu dám trêu chọc thằng bé nhà tôi hả?"
Suengkwan lườm nguýt: "Anh, em lớn rồi, đừng gọi là thằng bé nữa!"
Tôi cười, đáng đời, bị mắng rồi.
Vẫn còn chưa cười xong, đã bị Seungkwan trông thấy, nó nói: "Còn anh, Jeonghanie, em cũng đã lớn lắm rồi, không nên muốn hôn là hôn như thế! Em cũng là đàn ông đấy nhé!" Nói xong ánh mắt lướt nhẹ về phía Mingyu, khẽ cong miệng.
Tôi xua xua tay, cười nói: "Ai bảo em lớn rồi mà vẫn đáng yêu như vậy... Không giống như ai kia. Chả dễ thương xíu nào!"
Tôi cũng lướt mắt về phía Mingyu, chỉ im lặng nhìn nó, không nói thêm lời nào.
Đang cười, cửa một lần nữa lại bật mở.
Thấy Wonwoo đã đứng ở cửa.
Mỉm cười nhìn chúng tôi ra vẻ lịch sự chào hỏi. Anh ấy cười nói: "Tôi có dẫn thêm một người đến đây..."
Nói chưa hết câu, phía sau đã vang lên giọng nói oang oang ầm ĩ của ai đấy: "Đưa tôi đến đây làm cái quái gì. Anh gặp bạn bè thì cứ gặp đi, lôi tôi theo được tích sự gì chứ? Tôi còn bận tìm người, biết không hả?"
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt.
Trái đất này... không lẽ lại nhỏ như thế?
Tôi quay đầu nhìn Mingyu, liền thấy nó cũng đang cau mày.
Quả nhiên, lát sau, một dáng người đã xông lên.
"A ~~~ Jeonghannie ~~" Dokyeom thoáng cái đã ôm lấy tôi.
Tôi giãy giụa, thở dài... Trái đất này... thực sự quá nhỏ.
Học trưởng cũng bước xuống nước.
Anh ấy cười nói: "Hóa ra các em quen biết nhau a, như vậy cũng tốt."
Họ Choi xấu xa kia quay đầu giới thiệu với Seungkwan: "Đây là một thằng cha không có não." Giọng nói không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ để... mọi người đều nghe thấy.
Dokyeom quay đầu mắng mỏ: "Đồ có não nhưng không biết dùng!"
Choi SeungCheol thật sự cau mày: "Tên ngu ngốc chết dịch!"
Tôi ở bên cạnh xem kịch vui.
Hai người bọn họ có thể quen biết nhau cũng do một lần Dokyeom đem hoa đến tặng cho tôi. Tôi lại kêu SeungCheol đem bó hoa ấy xuống chia cho các nữ nhân viên ở lầu dưới. Hoa đẹp như vậy mà bỏ đi thì hơi phí.
Tưởng khéo hóa ra lại vụng, Dokyeom không biết thế nào lại trông thấy cảnh ấy.
Dokyeom liền cho rằng tên họ Choi xấu xa chính là đạo tặc... trộm hoa. Tên họ Choi tất nhiên không phải rồi. Sau đó, bọn họ cứ như vậy chửi bới ầm ĩ cả lên.
Thế là quen nhau!
Học trưởng ở bên, trò chuyện cùng Seungkwan.
Tôi chạy đến bên cạnh Mingyu, cùng nhau nhìn tên họ Choi và Dokyeom mắng mỏ lẫn nhau.
Tôi thở dài, nói: "Hôm nay thật nhộn nhịp!"
Mingyu lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng vậy, vì có thêm hai tên ngốc làm trò mà!"
Đúng lúc ấy, tên họ Choi và Dokyeom cùng nghe được, lập tức quay lại mắng Mingyu: "Cậu mới là thằng ngốc!"
Sau đó lại quay sang mắng đối phương: "Ai cho cậu bắt chước tôi!"
"Cậu mới là người bắt chước tôi!"
"Ai bắt chước cậu hả?"
Học trưởng cười tao nhã bên cạnh.
Seungkwan chỉ biết trưng bày nét mặt bất đắc dĩ.
Cái này gọi là... đêm hè náo nhiệt a~
.
.
Lưu ý cho mn là AllHan chứ ko chèo thêm thuyền nào đâu nghen =))) T chủ yếu đầy AllHan là nhiều thui à, KO CÓ NOTP nhéeeee
Má coi mấy ảnh bám Han kinh chưa =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro