2.

"Trang muốn làm ca sĩ."

Ừ, rồi. Thuỳ Trang đã nói như vậy đấy. Diệp Anh cũng chẳng ngạc nhiên gì lắm. Vì với một người hiếu động và có chút kỳ quặc như Thuỳ Trang, sẽ chẳng có lý do gì nàng chọn một nghề nghiệp bình thường.

Nàng bảo nàng làm chỉ vì thấy thích, chứ cũng chẳng có tham vọng được nổi tiếng, nhất là nổi tiếng trong một thế giới đầy xô bồ như ngành giải trí.

Diệp Anh cũng đoán được trước việc này. Một thời gian dài làm bạn chẳng lẽ cô không hiểu Thuỳ Trang sao?! Thuỳ Trang bây giờ đã không còn thụ động như ngày xưa nữa, rất tràn đầy năng lượng, ăn nói cũng hoạt bát hơn nhiều, và cũng chẳng quen với việc cô đơn như hồi bé nữa. Nhưng bản chất đâu phải muốn là thay đổi được. Thuỳ Trang bây giờ có thể là người hòa đồng, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ gần.

Và rồi Diệp Anh cũng quyết định theo nghệ thuật, mọi lý do cũng chỉ xoay quanh Thuỳ Trang. Vẻ mặt hạnh phúc của Thuỳ Trang lúc biết tin cô cũng đã trở thành thí sinh "Next top model" làm Diệp Anh cảm thấy hứng khởi. Có lẽ chẳng thể bao giờ ngưng bảo vệ cô bạn này mất.

10 năm của Thuỳ Trang, cuối cùng cũng được đền đáp.

Việc tham gia chương trình thực tế "Chị Đẹp đạp gió rẽ sóng" tạo được hiệu ứng mạnh mẽ.

Diệp Anh tham gia cùng Thuỳ Trang. Vượt xa mong muốn ban đầu của Thuỳ Trang. Nhưng với Thuỳ Trang như vậy là quá đủ. Được ở gần Diệp Anh đã luôn là khao khát của Thuỳ Trang.

.

.

.
Hôm nay Thuỳ Trang và Diệp Anh đến đây để quay "Chị đẹp" tập 1.

Thuỳ Trang hít vào hơi lạnh của buổi sáng sớm. Nàng nép người nhìn những thành viên tám chuyện trong lúc chờ tới phần trình diễn cá nhân của mình.

Đôi mắt của Thuỳ Trang, như thường lệ, vẫn luôn dõi theo tìm kiếm một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Diệp Anh kia rồi.

Và cô ấy đang ở cạnh Mai Ly.

Hai người họ cũng đứng tách biệt khỏi đám nhóc ồn ào kia, dưới một tán cây thông phủ đầy tuyết. Tay Mai Ly chủ động khoác vào tay của Diệp Anh, em ấy nói gì đó vào tai Diệp Anh, ngay sau câu nói đó, khuôn mặt Diệp Anh đỏ ứng với nụ cười ngờ ngợ và vẻ mặt ngại ngùng không thèm che giấu.

Rất lãng mạn.

Giống như một cặp tình nhân hạnh phúc. Hai người họ thực sự rất đẹp đôi, từ ngoại hình đến khí chất.

Nhưng điều đó làm tim Thuỳ Trang đau.

Diệp Anh bây giờ đã trưởng thành rồi. Những đường nét non nớt trên khuôn mặt trước đây giờ đã phát triển thành một vẻ đẹp thu hút bất kỳ ánh nhìn nào. Chiều cao và cả cái thần thái toát ra bên ngoài không thể chê vào đâu được. Diệp Anh thật sự hoàn hảo.

Đã 16 năm kể từ lần đầu nàng gặp Diệp Anh.

Đã 16 năm kể từ khi vả hai bắt đầu làm bạn.

Và cũng đã 16 năm kể từ lúc Thuỳ Trang mang theo tình cảm với Diệp Anh.
Diệp Anh thích Mai Ly, nàng biết.

Nhưng biết thì làm được gì chứ. Chen vào tình vào cảm của họ à? Xin lỗi, Thuỳ Trang không mặt dày tới mức đó, nàng cũng chẳng đủ can đảm nói ra tình cảm chôn chặt bao lâu của mình.

Diệp Anh có thế giới riêng của Diệp Anh, nàng có thế giới riêng của nàng. Thế giới riêng của nàng chính là Diệp Anh, còn thế giới riêng của Diệp Anh là gì? Nàng không biết nữa, vì đã từ lâu nàng không còn được bước vào đó.

- Làm gì mà chị đăm chiêu quá vậy?

Cảm giác ấm nóng bên má cùng giọng nói cao trưng kéo Thuỳ Trang ra khỏi những suy nghĩ mênh mông. Nàng quay sang. Là Lan Ngọc cùng với lon trà gừng nóng đang áp lên má nàng.

- Chị nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi _ Thuỳ Trang vừa nói vừa lấy tay mở lon trà vừa nhận được từ Lan Ngọc.

- Nhìn chị như vậy mà cũng lắm tâm sự quá nhỉ?!

Lan Ngọc vừa cười nói vừa ngớp một ngụm caffe. Thuỳ Trang chẳng biết làm gì ngoài việc cười đáp lại.

- Chị đang yêu ai sao?

Thuỳ Trang tròn mắt nhìn sang Lan Ngọc, còn Lan Ngọc thì lại cười nhạt, chờ đợi Thuỳ Trang trả lời cho câu hỏi vừa nãy của mình.

- Ừ...

- Và người đó không yêu lại chị đúng chứ?
- ...
Lần này Thuỳ Trang chọn cách im lặng. Lan Ngọc biết ý nên cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ tựa lưng vào cửa xe hơi, tiếp tục với lon caffe ngọt lịm.

- NGỌC! TỚI LƯỢT CỦA EM RỒI, MAU LẠI ĐÂY!

Tiếng của quản lý từ đằng xa vọng lại, Lan Ngọc vội vàng quăng lon caffe đã uống hết vào thùng rác rồi chạy lại.

Thuỳ Trang lại phải ngồi một mình. Nhưng nàng lại cảm thấy có khi còn tốt hơn là đứng gần Lan Ngọc, cô ấy lúc nào cũng tâm lý đến mức đáng sợ.

Gió thu bất chợt lùa về. Thuỳ Trang giật mình vì cái lạnh bất ngờ, bây giờ nàng mới nhận ra là mình đã thắt khăn choàng quá lỏng.

Một cảm giác buồn bực xâm chiếm Thuỳ Trang khi ký ức của những mùa đông năm trước ùa về.

-Đừng có để bị cảm lạnh đấy!

Diệp Anh vừa nói vừa cúi người thắt lại khăn choàng cho Thuỳ Trang.
.
.
.
Từ nhỏ tới lớn, Thuỳ Trang chưa bao giờ thắt khăn choàng cổ một cách kín đáo, lúc nào cũng chỉ qua loa bất kể trời lạnh thế nào. Diệp Anh luôn cằn nhằn vì việc đó, nhưng cô không hề biết rằng Thuỳ Trang cố tình làm như vậy, vì Thuỳ Trang biết, Diệp Anh sẽ luôn thắt nó lại đàng hoàng giúp nàng.

Nhưng mùa Thu năm nay, mọi chuyện dường như đã khác, Diệp Anh đã không còn ở bên cạnh nàng để quan tâm tới việc đó nữa, chẳng còn ai lo cho sức khoẻ của nàng.

Diệp Anh bận ở bên người khác rồi.

Thuỳ Trang nhấp một ngụm trà gừng, cái nóng cùng vị gắt lan toả khắp đầu lưỡi. Thuỳ Trang nhăn mặt, rồi lại cay đắng nhìn xuống cái khăn choàng, tự đưa tay thắt lại.

Có lẽ nàng phải tập bỏ thói quen này thôi.

Vì Diệp Anh từ giờ đâu còn đủ chú ý để chỉnh lại khăn choàng cho nàng nữa...
.
.
.
Ngày 22/8
Ngày mà Thuỳ Trang cho là quan trọng nhất.
Sinh nhật của Diệp Anh.
Chiếc vòng tay bằng bạc mà Diệp Anh nói muốn có vào tháng trước khi cả hai băng ngang qua một cửa hàng trang sức trong lúc đi dạo, Thuỳ Trang đã mua nó từ sớm và gói lại cẩn thận trong hộp quà, chỉ còn chờ đến lúc tặng thôi.

Lịch trình hôm nay của nhóm kéo dài đến 11h khuya, Diệp Anh chỉ được ăn tạm bát canh rong biển do Quỳnh Nga nấu và nhận lời chúc từ những người khác. Nếu là những năm trước, Thuỳ Trang đã tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho Diệp Anh và kéo tay cô ấy đi khắp nơi, nhưng bây giờ đã bận lịch trình. Nhưng Thuỳ Trang vẫn hi vọng món quà của mình sẽ làm Diệp Anh vui.

.
.
.
Lịch trình cuối ngày kết thúc, sự im lặng mệt mỏi trên chuyến xe trở về nhà chung, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Thuỳ Trang thở dài, cố giữ cho mình tỉnh táo khi mà nàng chỉ còn chưa tới một tiếng để mừng sinh nhật Diệp Anh, món quà nhỏ vẫn nằm im lìm trong túi xách khi chủ nhân của nó vẫn chưa có cơ hội để tặng.

Thuỳ Trang tắm rửa qua loa sau khi về tới nhà chung. Nàng quay về phòng, nhưng Diệp Anh không có ở đó, cũng chẳng có trong bếp. Thuỳ Trang nhíu mày lật đật chạy ra phòng khách hỏi Quỳnh Nga.

- Chị có thấy Diệp đâu không?

-Hình như lúc nãy chị thấy em ấy lên sân thượng.

Quỳnh Nga trả lời, mắt vẫn dán chặt vào bộ phim truyền hình ướt át nào đó trên TV, chị bé này thật thừa năng lượng, bây giờ mà chị vẫn còn sức xem TV cơ đấy.
.
.
.
Sân thượng lộng gió về đêm. Thuỳ Trang nhăn mặt siết chặt lấy cái áo mỏng manh, trong lòng thầm mắng Diệp Anh, khuya thế này rồi còn lên cái nơi lạnh lẽo này làm gì!

- Chúc mừng sinh nhật chị.

- Cảm ơn em.

Cánh cửa sân thượng chỉ vừa mở ra chưa được một nửa đã vội dừng lại vì giọng nói quen thuộc.
Qua khe cửa mở hờ, Thuỳ Trang đưa mắt nhìn qua, và nàng nghe tiếng tim mình nhức lên một hồi.

Diệp Anh và Mai Ly đang ở bên nhau. Quần áo và lớp trang điểm của cả hai vẫn còn y nguyên, chắc vừa về đã kéo nhau lên đây, tức là đã có hẹn từ trước.

- Cái này là quà cho chị _ Mai Ly đưa món quà sinh nhật đẹp đẽ cho Diệp Anh.

Thuỳ Trang sững người khi lột vỏ quà ra, chính là sợi dây chuyền bạc mà nàng đã mua, Mai Ly cũng biết Diệp Anh thích nó. Nàng đã quên mất Diệp Anh đâu chỉ còn mình nàng nữa, bây giờ cô ấy đã có một người khác ở bên cạnh rồi còn gì. Món quà sinh nhật của nàng, Diệp Anh đâu cần nữa, vì người cô ấy yêu đã tặng một món giống hệt rồi còn gì!

Sức chịu đựng của Thuỳ Trang dường như vượt quá giới hạn, khi mà nàng tận mắt trông thấy Mai Ly đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Diệp Anh, và Diệp Anh không hề phản đối, chỉ đỏ mặt ngượng ngùng khi Mai Ly nhìn thẳng vào mắt cô.

Thuỳ Trang lặng người, cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cố nuốt nước mắt vào trong. Khẽ khép cánh cửa sân thượng, để lại không gian riêng tư cho hai người. Lòng bàn tay khẽ siết chặt món quà chưa kịp tặng.

Diệp Anh chưa bao giờ tỏ vẻ bối rối khi bên cạnh Thuỳ Trang.

Cũng chưa bao giờ ngại ngùng khi nhìn vào mắt Thuỳ Trang.

Vì đơn giản, Diệp Anh không yêu Thuỳ Trang.

.
.
.
"Soạt"
Thuỳ Trang ném thẳng gói quà vào thùng rác, nặng nề nằm phịch xuống giường, cố ép mình vào giấc ngủ, nhưng cái khung cảnh lúc nãy vẫn cứ hiện lên trong đầu, như một sự ám ảnh.

Một giọt nước mắt lăn dài qua khoé mắt.

Cơn đau dữ dội ở cổ họng bất ngờ ập tới.

Thuỳ Trang ngồi bật dậy, gập người ôm lấy cổ vì cơn đau cào xé cơ thể nơi lồng ngực.

Những cánh hoa hồng đỏ tuôn ra nơi cổ họng, sau một cơn ho khan nhẹ, bám vào gấu áo trắng ngần của Thuỳ Trang...

"Rầmmm"

Thuỳ Trang tông cửa chạy thẳng ra ngoài, khuôn mặt tím tái.

- NÀY EM ĐI ĐÂU VẬY?!

Thuỳ Trang chẳng buồn xin lỗi sau khi va vào Quỳnh Nga làm cả hai ngã sóng soài xuống sàn, nàng chỉ lấy tay bịt miệng, nhằm hướng phòng tắm mà chạy vào.

Những tràn ho khan mờ kéo dài, những cánh hồng tuôn ra như một đường kéo dài, ngập tràn cả phòng tắm một sắc đỏ như màu máu.

Hanahaki _ Căn bệnh thế kỷ của những kẻ đơn phương.

Tình cảm của nàng, tuyệt vọng đến mức này rồi sao, tuyệt vọng đến mức hoá thành hoa rồi cơ à?!

Thuỳ Trang cười nhạt, tựa lưng vào tường, không còn chút sức lực, trong lồng ngực vẫn còn vương dư âm đau nhức. Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng bỗng nhớ về cái ngày ở trên đồng hoang đầy bồ công anh nhiều năm trước...

Bồ công anh là lời sấm truyền dành cho những vấn đề về trái tim... Người ta thường đếm những cánh bồ công anh như một lời tiên tri về tình yêu...

Chỉ tiếc là nhánh hoa bồ công anh của nàng...

Chưa kịp đếm thì chúng đã bay đi mất...

Tựa như một tình yêu mơ hồ mù mịt.

Chỉ tiếc là nhánh bồ công anh của nàng...

Chưa kịp động vào thì đã mãi vút bay...

Tựa như một tình yêu mãi chẳng thể chạm tay tới...

Thì ra là vậy, cánh bồ công anh năm đó, chính là lời tiên tri cho tình yêu của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro