3.

"RẦM RẦM..."
- TRANG! CHỊ TRANG! MỞ CỬA RA! CHỊ CÓ LÀM SAO KHÔNG?!

Sự ồn ào đánh động tất cả mọi người. Lan Ngọc gào thét, tay không ngừng đập mạnh vào cửa phòng tắm. Lần đầu Quỳnh Nga thấy Lan Ngọc mất bình tĩnh như thế, nhưng chị không ngạc nhiên, vì chính chị bây giờ cũng đang lo cho Thuỳ Trang tới cháy ruột cháy gan đây!

- Có chuyện gì thế ?! _ Ngọc Huyền vội vã chạy lại.

- Trang lúc nãy tự dưng chạy ào vào phòng tắm. Bây giờ em ấy cũng ở trong đó hơn 30 phút rồi. Chị với bé Ngọc gọi mãi mà em ấy không ra, cũng chẳng đáp lại!

-Nhi đi kiếm chìa khoá dự phòng lại đây! _ Ngọc Huyền cau mày.

"Cạch"

Ngay sau khi Diệu Nhi vừa quay lưng đi được hai bước, cánh cửa phòng tắm bất chợt mở, Thuỳ Trang bước ra với dáng vẻ thản nhiên.

- Chị ở trong đó làm cái gì? Tại sao em gọi mãi không trả lời? Chị có sao không? _ Lan Ngọc bức xúc.

- Chị xin lỗi, tại mệt quá nên chị ngủ quên luôn trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng mọi người.

Thuỳ Trang xoa đầu tỏ vẻ bối rối, đôi mắt híp lại cùng với nụ cười quen thuộc, mong muốn sự bỏ qua của mọi người.

- Không sao là tốt rồi. Lần sau chị đừng có làm mọi người lo lắng nữa! _ Ngọc Huyền xoay người phẩy tay bảo mọi người còn lại trở về phòng ngủ, họ còn quay chương trình vào ngày mai.

Thuỳ Trang phủi qua quần áo, rồi cũng lững thững tiến về phòng ngủ. Nàng bước ngang qua người Lan Ngọc, và cố gắng không nhìn vào mặt Diệp Anh đang đứng ngay trước. Đã bước tới cửa nhưng còn chưa kịp mở ra, một bàn tay quen thuộc bất chợt nắm chặt vào vai xoay nàng bật ngược trở lại.

- Trang không sao thật chứ? _ Diệp Anh lo lắng hỏi.
Hơi ấm thân thuộc nơi bàn tay Diệp Anh lan dần từ bả vai xuống khắp cơ thể, tựa như điện giật. Thuỳ Trang giật người hất thẳng tay Diệp Anh ra.

- B... BỎ RA...! _ Nàng vô thức gằn lên.

Chỉ mất một giây sau đó để Thuỳ Trang bình tĩnh lại và ý thức được mình vừa làm việc gì. Nàng cắn răng ngăn cho cơ thể không run rẩy, và cố gắng không nhìn vào mắt Diệp Anh, khi mà trái tim vẫn đang thổn thức với mùi hoa hồng nghẹn đắng lồng ngực.

- Xin... Xin lỗi... Tại tự dưng Anh giữ vai làm Trang giật mình...

Thuỳ Trang lý nhí trong cổ họng, rồi bỏ mặc Diệp Anh và cả Lan Ngọc đang đứng nhướn mày một cách khó hiểu với mình, nhẹ nhàng xoay lưng khuất sau cánh cửa phòng ngủ.

Diệp Anh đứng như trời trồng, đôi mắt nâu bất động vào khoảng không. Bàn tay lúc nãy bị Thuỳ Trang hất ra vẫn còn lưng chừng giữa không khí, như mơ hồ muốn vươn ra nắm lại cái gì đó, như còn vương dấu ấn của sự vô tình.
Đây là lần đầu tiên Thuỳ Trang hất tay cô ra...

Lan Ngọc là người duy nhất còn đứng lại trong phòng khách để chứng kiến thái độ kỳ lạ của đôi bạn thân thiết suốt mười sáu năm.

Có lẽ lúc nãy Thuỳ Trang đã quên mất một điều - Lan Ngọc là một người nắm bắt tâm lý người khác giỏi đến mức đáng sợ. Chừng đó là quá đủ để Lan Ngọc nhận ra được một vấn đề đang diễn ra. Cô khoanh tay đứng lặng, hướng ánh mắt nguội màu xuyên qua trần nhà, bay đến một nơi nào đó xa xăm.
Mùi hương hoa hồng bất chợt tràn vào kéo Lan Ngọc bật ngược trở lại khỏi những suy nghĩ.

Lan Ngọc nhướn mày, nhận ra xung quanh phủ đầy hương hoa ngọt lịm. Cô nâng vạt áo ngủ của mình lên, kê sát vào mũi để ngửi.
Mùi hoa hồng ngọt đến đắng...
Lan Ngọc nhớ lại, hình như lúc nãy khi Thuỳ Trang va vào cô. Cô cũng mơ hồ ngửi được mùi hoa lớt phớt xung quanh.
Nhưng Thuỳ Trang trước giờ đâu có thích nước hoa nặng mùi?!
.
.
.

"Ràooo"

Thuỳ Trang giật nước, xả những cánh hoa đỏ thẫm xuống bồn cầu. Nàng mệt mỏi đứng dậy, tựa lưng vào bức tường phòng tắm. Dạo gần đây, tần suất nàng ho ra những cánh hoa ngày càng nhiều hơn, cơ thể theo đó cũng dần trở nên suy nhược, đầm đìa với những cơn sốt kéo dài, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn. Đó chính xác là những dấu hiệu trong khoảng thời gian đầu của Hanahaki.

Thuỳ Trang biết bệnh tình của nàng đang bắt đầu trở nên tệ hại.

Nhưng nàng không thể đi chữa trị, càng không thể để ai biết tới kết cục thảm hại trong mối tình đơn phương của mình. Tình cảm mà Thuỳ Trang đã chôn chặt trong tim suốt bao nhiêu năm, không một ai được quyền biết tới.

Tiếng nước róc rách chảy ra từ vòi, Thuỳ Trang dùng khăn thấm nước chà sát vào quần áo, nàng chỉ muốn gột sạch được cái thứ mùi gay gắt của hoa vương trên cơ thể càng nhiều càng tốt.

"Cộc cộc"

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào làm Thuỳ Trang giật bắn người. Nàng vội vàng vắt lại chiếc khăn lên giá, chỉnh sửa lại tóc tai rối bù trước khi mở cửa. Đứng trước trước mặt nàng bây giờ là Ngọc Huyền.

- Em thấy chị ở trong đó khá lâu rồi đấy, chị có sao không thế?

- À,không sao đâu. Dạo này tiêu hoá của chị không được tốt thôi.

Giọng nói khản đặc một cách bất thường cùng với quần áo hơi vương nước và gương mặt có chút xanh xao của Thuỳ Trang làm Ngọc Huyền bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ. Trong căn nhà này, người tâm lý nhất là Lan Ngọc, còn xếp ở vị trí thứ hai, nếu không phải Ngọc Huyền thì chắc cũng chẳng còn ai. Vì dù gì cô cũng từng được đào tạo qua diễn xuất, khả năng quan sát nét mặt cử chỉ, cách đánh giá người khác qua lời nói thật không chê vào đâu được. Nụ cười gượng gạo và một chút dối trá của Thuỳ Trang làm chân mày Ngọc Huyền nhếch lên thật khẽ, nhưng cuối cùng cô cũng thở dài bỏ qua.

- Ra ngoài chơi với em một chút không? Em muốn mua mấy thứ nhưng không dám đi một mình.

Không biết từ lúc nào, mọi người đã quay cuồng với lịch trình dày đặc, nên những ngày nghỉ xả hơi xả hơi thế này trở nên hiếm hoi. Tất nhiên ra ngoài hóng gió là một lựa chọn không tồi. Thuỳ Trang vui vẻ gật đầu.
.
.
.
- Aishhh... Lạnh chết đi được! _ Thuỳ Trang vừa đi vừa lên đầy xuýt xoa vì tiết trời lạnh giữa Thu.

Ừ. Có thể Thuỳ Trang thích mùa Thu vì vẻ lãng mạn u phiền của nó, nhưng nàng tuyệt đối chẳng ưa gì cái lạnh. Tự nàng cũng thấy nàng ngược đời thật - thích Thu nhưng không thích lạnh.

- Tại chị chứ tại ai nữa?! Ai bảo cái tật cứ thích ăn mặc phong phanh nói mãi không bỏ được! _ Ngọc Huyền bật cười trước vẻ dễ thương của Thuỳ Trang, nhưng cũng không quên choàng tay khoác qua eo Thuỳ Trang truyền hơi ấm từ cơ thể của mình sang.
Cả hai bước vào một cửa hàng ven đường, chưng đầy những món trang sức nhỏ nhắn.

- Diệu Nhi nhờ em mua vài thứ cho em ấy.

Thuỳ Trang rải bước dạo quanh cửa tiệm trong khi chờ Ngọc Huyền chọn đồ. Ánh mắt nàng dừng lại ở một món trang sức cuốn hút.

Một sợi dây chuyền màu đồng, với những hạt bồ công anh trong vắt được ép trong lọ thủy tinh hình cầu nhỏ, đường kính chỉ khoảng 2cm. Nhẹ nhàng mà tinh tế, nằm gọn trong tủ kính nơi góc khuất của cửa hàng.
.
.
.
- Em mua nhiều thế?! _ Thuỳ Trang phàn nàn khi nhìn thấy Ngọc Huyền rước một bao những thứ lỉnh kỉnh về.

- Lắc tay với vòng cổ là mua hộ cho Diệu Nhi, chỉ có nước hoa là của em thôi. Thơm lắm đấy! Chị dùng thử chút không?

- Thôi khỏi, chị chẳng thích gì mấy cái thứ nồng mùi đâu! _ Thuỳ Trang nhăn mũi.

- Còn chị mua được gì không? _ Ngọc Huyền hỏi khi nhìn vào cái túi giấy nhỏ Thuỳ Trang cầm theo.

- À... Món đồ nhỏ thôi ấy mà...

Trời lạnh giữa Thu làm Thuỳ Trang nhăn mặt, nàng khẽ níu chặt vạt áo phông. Đôi mắt đen vô tình lướt xuống chiếc khăn choàng buộc hờ hững nơi cổ. Trong lòng dấy lên cảm giác đau đớn, hương hoa lại tràn khắp lồng ngực làm Thuỳ Trang thoáng dợn người.
Nàng vẫn chưa thể bỏ được thói quen này...

- Ngọc Huyền! Đối với em, tình yêu là gì...? _ Thuỳ Trang trong vô thức bật ra một câu hỏi, một câu hỏi mà chính bản thân nàng cũng không có câu trả lời, cũng chẳng thể định hình được...

Ngọc Huyền tròn mắt nhìn sang Thuỳ Trang, nhưng chỉ một lát sau đã lấy lại được vẻ mặt bình thường, cô nhận ra được ẩn ý giấu đằng sau câu hỏi. Cô thở dài một hơi thật khẽ, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh vật phủ trắng cái lạnh xung quanh, câu trả lời bâng quơ buột ra khỏi miệng.

- Là cảm xúc ngọt ngào nhất, là một phép màu kỳ lạ theo cách riêng của nó.

Câu nói của Ngọc Huyền làm Thuỳ Trang lặng người.

- Còn chị thì sao? Tình yêu là gì với chị?

Câu hỏi bật ngược của Ngọc Huyền làm Thuỳ Trang thoáng chút bối rối. Nàng vuốt nhẹ lên tóc mái loà xoà phía trước, rồi lại đút tay trở vào túi áo. Thuỳ Trang chìm trong những dàn suy nghĩ miên man, khuôn miệng nhỏ nhắn không thể cất lên được lời nào. Trong đầu quay cuồng với những cảm xúc riêng lối. Đôi mắt đen lơ đãng lại vô tình đánh xuống túi giấy nhỏ đựng sợi dây chuyền vừa mua ở cửa hàng lúc nãy.

- Hoa. Một nhánh bồ công anh thật đẹp...

Một lúc lâu sau đó, Thuỳ Trang mới đáp lại Ngọc Huyền. Nàng quay sang Ngọc Huyền, nở một nụ cười tinh nghịch giống mọi khi. Nhưng ngay lúc này đây, trong ánh nhìn của Ngọc Huyền, nụ cười đó của Thuỳ Trang trở nên méo mó một cách kỳ lạ, chưa bao giờ cô cảm thấy nụ cười đó giả tạo như thế.
Ngọc Huyền không thể hiểu Thuỳ Trang đang nói gì, không thể nhận ra ẩn ý trong lời nói đó.

Sau câu trả lời của Thuỳ Trang, không khí trở nên im lặng, không ai nói thêm gì nữa. Con đường trở về nhà chung như kéo dài ra thêm với những bước chân chậm rãi của hai cô gái. Ngọc Huyền quay sang Thuỳ Trang, chị vẫn bước đi, như đang chìm ngày càng sâu vào thế giới của riêng mình.

Phải thật lâu sau này Ngọc Huyền mới hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của Thuỳ Trang...
.
.
.
Khi đã gần về tới nhà chung, Ngọc Huyền mới lại cất tiếng với Thuỳ Trang.

- Tháng 10 sắp tới là sinh nhật của em, em định về nhà ăn sinh nhật với gia đình, chị đi cùng em chứ?

- Em ở với gia đình em, chị theo làm gì?!

- Có sao đâu?! Mẹ mong được gặp chị lắm!

- Được rồi, chị sẽ đi với em _ Thuỳ Trang trả lời, và chợt nhận ra cả hai đã đứng trước cửa nhà chung từ bao giờ.

- Hứa rồi đấy! Đừng có quên mua quà cho em! _ Ngọc Huyền lém lỉnh mở cửa, ngoái lại đằng sau chọc ghẹo cô bạn đứng sau lưng.

- Này, chưa gì mà đã đòi quà hả?! Có muốn chị tặng em tảng băng Nam cực không??

Thuỳ Trang cũng nhiệt tình đáp trả lại Ngọc Huyền, nhưng câu nói còn chưa kịp dứt, nàng đã phải khựng lại ngay lập tức vì cơn đau bất chợt từ nơi lồng ngực.

" Khụ khụ"

Thuỳ Trang gập hẳn người xuống, cơn ho kéo theo vô vàn cánh hoa đỏ thẫm tuôn ra cùng, cổ họng nàng đau đớn như có hàng ngàn gai nhọn đang đồng loạt chích vào cùng lúc. Nàng vội vã ngẩng đầu lên, thật may mắn, Ngọc Huyền đã bước vào nhà chung từ lúc nào rồi.

Nhanh chóng gom những cánh hoa vương vãi dưới sàn lại, đút vào túi áo. Thuỳ Trang cảm thấy mắt mình như mờ dần, nàng tựa lưng vào tường, có gắng lấy lại nhịp thở bình thường, cảm giác những cánh hồng đỏ rực đang vất vưởng hình thành trong cổ họng chặn ứ đường hô hấp ngày càng rõ rệt hơn. Thuỳ Trang biết, hanahaki nếu không chữa trị kịp thời, chỉ có con đường chết.

"Xin lỗi Huyền, nhưng có lẽ chị không thể chờ đến sinh nhật của em rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro