Chương 51: Sim Yunie

Vừa thi xong một môn nên hai người đều tạm thời rảnh rỗi, liền nhân dịp này chuẩn bị dọn nhà.

Đêm cuối cùng ở phòng 305, bốn người cùng ra ngoài ăn một bữa lẩu ra trò.

Lúc ăn uống vẫn luôn ầm ĩ náo nhiệt, trên đường trở về DoGyeong lại khụt khịt, bắt đầu cảm thấy có chút ưu thương.

"Phòng nhà người ta ở chung bốn năm trời, cuối cùng đến lúc tốt nghiệp còn không muốn đi, tại sao đến phòng của chúng ta lại phải đối mặt với loại chia ly khiến người đau lòng sớm như vậy chứ?"

HeeSeung nói: "Người anh em, cho dù có dọn ra ngoài thì khoảng cách giữa chúng ta cũng không đến một nghìn mét, cậu đa sầu đa cảm vậy làm gì?"

"Vậy lúc các cậu ở ký túc xá, khoảng cách giữa chúng ta còn chưa đến ba mét đâu!" Lý Đường phản bác: "Nghĩ thêm chút nữa, sau này ký túc chỉ còn lại tôi với Bae cẩu, chán lắm."

"Không phải là vì chúng tôi sợ quấy rầy đến các cậu sao."

HeeSeung nói: "Tôi và Yunie cả ngày tú ân ái trước mặt các cậu, các cậu không sợ gặp phải đả kích sao?"

DoGyeong lập tức nhấc tay: "Tôi có bạn gái, tôi cảm thấy vẫn được, chủ yếu là xem lão Bae."

Minjun thờ ơ buông tay nhún vai: "Tôi cũng vẫn được, hơn nữa không phải các cậu vẫn tú ân ái từ đầu đến giờ sao? Nếu nói như vậy thì tôi đã quen từ lâu rồi."

Nói xong lại nghĩ một chút, bổ sung thêm:

"Thật ra ăn cơm chó ở khoảng cách gần rất thú vị, không còn quá ngạc nhiên, chỉ là lượng đường có hơi cao, nhưng mà tôi có thể theo đó mà học tập, chờ đến khi tôi yêu ai đó thì có thể phát huy tác dụng rồi, khà khà khà!"

"Các cậu xem, tôi và lão Bae đều không có ý kiến!"

DoGyeong nhảy hai bước chạy đến trước mặt bọn họ, vừa đi lùi vừa nói: "Vậy nên các cậu có thể cân nhắc chuyện không dọn ra ngoài nữa được không, tiểu Lee tiểu Bae sẽ rất cô quạnh."

HeeSeung sờ cằm: "Các cậu không có ý kiến à..."

DoGyeong cảm thấy mình thầy được ánh sáng của hi vọng, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, thật sự không có tí nào!"

Nói xong lại tràn đầy mong đợi nhìn về phía Jaeyun: "Jaeyun? Nếu không thì... Không dọn đi nha?"

Jaeyun không biết nên từ chối làm sao mới không tổn thương tâm hồn bé bỏng của bạn học Tiểu Lee, cầu cứu nhìn về phía bạn trai, kết quả lại phát hiện ra đối phương cũng đang rất nhàn nhã chờ câu trả lời của cậu.

Jaeyun liền biết hắn đang cố ý trêu mình.

Vì vậy cậu im lặng nháy mắt, ăn miếng trả miếng nhìn về phía DoGyeong nói: "Nhưng mà Lee ca có ý kiến."

DoGyeong: "?"

Jaeyun: "Anh ấy cảm thấy các cậu quấy rầy anh ấy."

DoGyeong: "? ? ?"

Minjun: "? ? ?"

HeeSeung không khỏi nhíu mày, gương mặt lập tức giãn ra, bật cười.

Bị bạn trai bán đứng còn rất sung sướng: "Đúng, Yunie nói đúng, tôi sợ các cậu quấy rầy tôi, dọn ra ngoài vẫn tốt hơn."

DoGyeong không thể tin nổi: "Không phải chứ, tôi quấy rầy cậu chỗ nào?"

HeeSeung: "Chỗ nào cũng có thể quấy rầy, cái này rất khó đoán, ví dụ như ngày đó ở ban công, nếu không phải là cậu đột nhiên đi ra, ít nhất thì tôi còn có thể hôn Yunie thêm mười phút."

DoGyeong: "... Vậy sau này tôi nhường ban công lại cho các cậu còn không được sao? Về phòng tôi sẽ làm ngay một cái biển báo, các cậu vừa ra ngoài ban công liền treo cái biển đó lên, chúng tôi liền biết không thể ra đó, thế nào!"

HeeSeung vô tình lắc đầu: "Không được, các cậu chơi game quá ồn ào, sẽ phá hư bầu không khí trò chuyện của chúng tôi."

DoGyeong: "?"

Minjun: "..."

HeeSeung: "Hơn nữa chỉ có một cái ban công bé tí tẹo, tình nhân nhỏ dùng thế nào được?"

DoGyeong: "? ? ? ? ?"

Minjun: "... ..."

Vậy các cậu còn muốn làm gì!

Cả cái ban công to đùng còn chưa đủ dùng? ? ! ! !

Quả nhiên là da mặt của Jaeyun không thể chịu nổi.

Lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, cậu không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là dùng sức cào nhẹ lòng bàn tay hắn mấy lần, biểu thị sự phẫn nộ.

DoGyeong xem như đã biết, hai người này căn bản là không sợ quấy rối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy có hai cái bóng đèn sáng trưng ở đây thì rất nhiều kĩ năng yêu đương không có cách nào phát huy.

Được rồi, khóc lóc nửa ngày, thằng hề lại chỉ có mình tôi.

Được thôi, chuyển thì chuyển đi, càng nhanh càng tốt.

Trẻ con lớn rồi không nên giữ, giữ đếnn giữ đi giữ thành kẻ thù!

Trở về kí túc xá, mọi người thay phiên nhau đi tắm cũng sắp đến lúc tắt đèn.

Jaeyun và HeeSeung vốn định đêm nay ngủ sớm, ngày mai dậy sớm để dọn nhà, không nghĩ tới một phút trước khi đèn tắt, DoGyeong kéo HeeSeung đang chuẩn bị trèo lên giường của Jaeyun lại.

"?"

Hai tên tình nhân nhỏ ngơ ngác: "Làm cái gì thế?"

DoGyeong cũng tự mình bò đến giường Thẩm Học Hào bên cạnh giường Jaeyun:

"Đêm cuối cùng phòng chúng ta có đủ người , ngủ cái gì mà ngủ, dậy hết đi!"

Minjun không nói, nhìn DoGyeong xúm tới, thở dài, cũng dậy theo.

"Nói đi, cậu định làm gì?"

"Tối rồi, cái có thể chơi rất hạn chế, còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là lập liên minh chơi cờ tỉ phú rồi!"

DoGyeong tràn đầy phấn khởi mở game ra: "Tôi có ba triệu hạt đậu, tối nay chúng ta quyết chiến đến hừng đông!"

Xem ra kế hoạch ngủ sớm phải bị ngâm nước rồi.

Jaeyun và HeeSeung bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, chấp nhận nằm úp sấp ở trên gối, kéo chăn đắp kín người, chống khuỷu tay mở điện thoại: "Chờ chúng tôi một chút, tải game về đã."

"Tôi không biết chơi lắm." Jaeyun nói.

"Không sao hết! Cờ tỉ phú rất đơn giản, chơi hai vòng là biết ngay!"

DoGyeong mừng rỡ hào hứng không ngừng, không giống như đang an ủi người.

Jaeyun cảm thấy đậu của mình khó giữ được rồi.

"Nói rõ trước, hai người các ngươi không được chơi ăn gian, chơi game có thắng thua, chú ý đây là một trận đấu công bằng có uy tín có nguyên tắc, đặc biệt là cậu!"

DoGyeong điểm danh HeeSeung: "Lee ca! Không! Cho! Phép! Cậu! Thả! Nước! Cho! Vợ! Mình."

HeeSeung: "Tôi là người không có nguyên tắc như vậy sao?"

Minjun: "Vốn là không phải, nhưng sau khi có đối tượng thì có lẽ là phải rồi."

HeeSeung không thể không thừa nhận: "Ừm, cậu nói đúng rồi."

Khóe miệng Jaeyun cong lên, yên lặng vui vẻ.

Ván đầu tiên, địa chủ là HeeSeung, vì không muốn đối đầu với người nhà nên hắn quyết đoán từ bỏ, bị DoGyeong cướp lấy.

"Nhìn tôi một chọi ba, hành mấy tên ngốc các cậu ra bã!"

HeeSeung ôm hai quả bom cổ vũ cậu ta: "Cố lên."

Jaeyun bài của mình, yên lặng đem hi vọng lật ngược tình thế dồn hết lên người Lee tiên sinh.

"Đậu xanh! Sao cậu lại có bom!"

DoGyeong bị nổ choáng váng: "Lee ca, đến tột cùng là cậu có mấy quả bom..."

"Quả cuối cùng ."

HeeSeung hỏi cậu ta: "Tôi thanh toán hóa đơn, địa chủ có đủ tiền mua không?"

DoGyeong: "Lấy làm tiếc!"

HeeSeung cười híp mắt ném ra một con ba cơ.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro