Chương 14
Sunghoon đang chép bài chợt nhớ tới cái gì đó.
"Đúng rồi, lần trước mày tới MIT đi nhanh quá, mẹ tao bảo tao trả lại mày tiền."
Jaeyun sớm đã quên mất chuyện này, hôm đó cậu bảo cậu mời, kết quả lại là Heeseung bỏ tiền. Cậu xòe tay ra: "Tiền đâu?"
"Hôm khác trả. Tao đi nạp game rồi."
Jaeyun tàn nhẫn đánh đối phương mấy đấm, rút tiền trong ví đến chỗ ngồi Heeseung, cậu đứng bên cạnh bàn, tay trái siết nắp bút, tay phải siết tiền mặt: "Ngồi ở đây đã quen thuộc chưa?"
"Rất ổn"
Jaeyun duỗi ra hai cái nắm đấm: "Cậu đoán xem tay nào có nắp bút?"
Ấu trĩ như đùa con nít vậy, Heeseung gõ gõ tay trái: "Tay này."
Xòe ra, trong lòng bàn tay là cái nắp bút kia, Jaeyun cũng xòe tay phải ra, chúc mừng nói: "Đoán đúng rồi, đây là tiền thưởng."
Cậu thấy Heeseung không động vào tiền kia, liền nhét vào hộp bút đối phương: "Tiền bánh ngọt hôm trước, cầm đi."
Đúng lúc Sunghoon chép bài xong, bài tập thu đủ rồi, Jaeyun ôm một chồng lớn đi ra ngoài, Heeseung đứng dậy đuổi theo, không nói hai lời cướp đi hơn một nửa.
"Tôi bê giúp cậu."
Sau khi tổng kết suy nghĩ, cho là muốn nhanh chóng theo đuổi được một người thì không thể thiếu mấy thứ này – khích lệ cậu ấy, giúp cậu ấy làm việc, tặng quà cho cậu ấy.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là dung mạo bạn phải ưa nhìn, nếu xấu thì vẫn kiến nghị là nên thầm mến thôi.
Hai người đi ra khỏi phòng học, một trước một sau đi dọc theo hành lang, bài tập đưa đến văn phòng, trên đường trở về Jaeyun nói cho Heeseung biết tính tình giáo viên các môn học.
Heeseung nghe không chú tâm lắm, anh đang suy nghĩ cái khác, để tăng cường độ thân mật giữa hai người, cần phải tiếp xúc nhiều mới được. Nếu như vậy, anh muốn cùng Jaeyun cùng đi cùng về, theo số liệu dân gian đã thống kê, rất nhiều tình yêu của học sinh cấp ba bắt đầu từ việc kết nhóm cùng đi cùng về. Cấp ba kết nhóm đi học, đại học kết nhóm ăn cơm, tốt nghiệp kết nhóm sống chung.
"Nghĩ gì thế?" Thấy người bên cạnh không phản ứng gì, Jaeyun hỏi.
"Tôi muốn mua một chiếc xe đạp."
Jaeyun vui vẻ, người đồng hành với cậu không nhiều, nếu như Heeseung mua xe đạp, sau này đi hay về cũng có người làm bạn. Vẻ mặt đó rất hợp ý Heeseung: "Chỉ là không biết mua ở đâu."
"Tôi biết tôi biết." -Jaeyun lập tức mắc câu, "tôi dẫn cậu đi."
Ngày khai giảng không có chuyện gì làm, tổng vệ sinh kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lải nhải vài câu liền tan học. Một đám người trong lớp đến MIT hưởng thụ ưu đãi 20%, Jaeyun cùng Heeseung đi mua xe đạp. Vào buổi trưa khách hàng không nhiều, hai người bọn họ đi loanh quanh, nhìn hoa cả mắt. Chọn nửa ngày cũng được một chiếc ưng ý, là xe đạp kiểu cổ sườn ngang bánh lớn.
Heeseung đạp thử một vòng trở về, chân chống lên mặt đất: "Rất nhẹ nhàng, lấy nó đi."
Trả tiền xong, cũng đã ra biên lai, chiếc xe đạp kiểu cổ này liền thuộc quyền sở hữu của Heeeeung. Jaeyun hơi choáng, không tin nổi Lee Heeseung thật sự mua chiếc xe đạp như thế, rời khỏi cửa hàng ra đến đường, anh sải bước đi, treo cặp lên xe.
"Cậu ngồi xà ngang hay là ngồi sau?"
Ngồi xà ngang thì giống kiểu gì... Jaeyun ngồi lên yên sau.
Bánh xe rất lớn, dễ dàng vượt qua nhiều người đi đường, gió mát khiến tâm tình Heeseung vô cùng tốt.
Anh dừng xe trước cửa hàng KFC, chọn xe cả buổi họ vẫn chưa ăn trưa: "Cậu đói chưa."
Jaeyun buổi sáng còn chưa ăn, bụng đã đánh trống từ lâu rồi.
Hai người vào ăn trưa, thời điểm này rất vắng người, gọi món xong tại tùy ý chọn một chỗ trong không gian rộng lớn. Một bàn thức ăn đầy tràn.
Jaeyun một tay cầm kem, một tay cầm khoai tây chiên, Heeseung liếc mắt một cái, thực thi nhiệm vụ "Giúp cậu ấy làm việc", xé một bịch tương cà trút ra, nói: "Chấm đi."
Jaeyun vui vẻ thưởng thức.
Heeseung bất giác nói ra miệng: "...Cậu đáng yêu thật"
Jaeyun ngượng ngùng gặm cánh gà cay, làm bộ không nghe thấy. Yên tĩnh nghiền ngẫm chốc lát, cậu thỉnh thoảng giương mắt nhìn nụ cười của Heeseung, lúc anh trông lại, cậu lập tức cụp mắt xuống.
Cứ như vậy vài lần, Heeseung muốn không phát hiện cũng khó, nhưng mà hai tay đầy rồi, đành phải đá đá chân Jaeyun ở dưới bàn. Cậu giật mình, giống như chú mèo bị nắm đuôi, sốt ruột nói: "Đôi giày này không được giẫm!"
Heeseung nghiêng người nhìn xuống, là đôi giày anh tặng, vì vậy càng muốn trêu chọc, ngoài miệng nói: "Không sao, giẫm hỏng lại mua cho cậu đôi khác."
Jaeyun hút một ngụm coca, giấu hai chân dưới ghế, giương đôi mắt đầy vẻ không cam lòng, Heeseung đón được cái nhìn này, hai mắt nhìn nhau.
Có phải là cậu có chuyện gì muốn nói không?"
Anh rất tò mò, bởi vì anh đoán không ra Jaeyun muốn nói cái gì, ánh mắt và biểu cảm của cậu lúc này, cả một bầu trời đầy mùi thăm dò, mà anh không hiểu đối phương tại sao muốn thăm dò. Heeseung cảm thấy, giữa bạn bè không cần thiết phải như vậy, trừ phi liên quan đến chuyện riêng tư.
Jaeyun lau miệng, dè dặt hỏi: "Tâm tình của cậu đã tốt hơn chưa?"
"Tâm tình của tôi có xấu đâu."
"Tôi biết, cậu tới nơi này là không tình nguyện, trải qua khoảng thời gian này, muốn biết cậu đã tình nguyện một chút nào hay chưa?"
Cái vấn đề này Lee Hansoo không hỏi, Kim Jeesun cũng không hỏi, Heeseung không nghĩ tới đã qua hơn một tháng, Jaeyun vẻn vẹn đã quen biết hơn một tháng, lại muốn hỏi anh câu này, tâm tình của anh có chuyển biến tốt hơn chưa.
"Hiện giờ tôi rất yêu thích nơi này."
"Hôm nay đi học rồi, cũng có nghĩa là cậu tạm thời yên ổn ở đây." -Cậu dừng lại một chút, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn, "Hãy quên tất cả những chuyện không vui lúc trước đi nhé."
"Không vui?"
"Thật ra...tôi đã biết nguyên nhân cậu đến đây."
Xoay người, đầu óc Heeseung trống rỗng, Sim Jaeyun biết nguyên nhân rồi? Biết anh bồng bột come out náo động toàn trường, cha con ầm ĩ sau đó bị đày đến cái nơi này?
Sim Jaeyun làm sao mà biết?!
Hôm đó ở sân bay, chẳng lẽ là tụi Park Jongseong tiết lộ?
Heeseung kinh ngạc nhìn Jaeyun, cậu vừa bình tĩnh vừa ôn hòa nhìn anh.
Thật ra Jaeyun đã sớm nhìn ra rồi, Heeseung bị ép buộc tới nơi này, cho nên khi vừa tới rất lạnh lùng. Lần đó đến MIT, khi anh nhận điện thoại có đề cập đến trường cũ, biểu hiện thái độ với ba mẹ, càng nghiệm chứng cho suy nghĩ của cậu.
Về cơ bản cậu khẳng định Lee Heeseung là bị ba mẹ cưỡng chế đưa tới Daegu, mà lúc đó cậu không hiểu, mâu thuẫn thế nào mà phải rời khỏi thành phố để chuyển trường nghiêm trọng như thế? Trừ phi, ở trường cũ đã không còn cách nào yên tâm học tập.
Jaeyun thậm chí giả thiết ra vài điểm.
Một, Lee Heeseung gặp bạo lực học đường, mà nhanh chóng phủ nhận, cậu thấy thành tích và bề ngoài của người này, làm minh tinh học đường còn nghe được. Hai, Lee Heeseung phạm sai lầm bị đuổi học, mà như vậy chuyển đến trường khác là được rồi, không đến nỗi phải chuyển thành phố. Ba, Lee Heeseung yêu sớm, phụ huynh bắt ép chia tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Jaeyun cho là Heeseung là bởi vì vấn đề tình cảm nên bị ba mẹ đưa tới Daegu, bị ép chia tay với bạn gái, mâu thuẫn gia đình cũng có thể giải thích được.
Hôm đó ở sân bay, Park Jongseong có nói với cậu gì mà, "Bạn gái này nọ không cần thiết", cũng giao phó Lee Heeseung cho cậu quan tâm. Lúc đó cậu cảm thấy sai sai, sau đó mới nghĩ rõ ràng, là bởi vì anh thất tình, tụi Park Jongseong bảo cậu tới bầu bạn an ủi nhiều hơn.
Jaeyun từng chút nghiệm chứng suy đoán của mình, cho tới hôm nay Heeseung tự giới thiệu về mình, cậu rốt cuộc cũng xác định.
Giỏi chơi gắp thú là bởi vì gắp cho cô gái nào đó, chắc chắn là gắp cho bạn gái rồi.
Jaeyun vô ý bóc tách nỗi đau của đối phương, chỉ là muốn an ủi: "Cậu không sai, tuy rằng tuổi tác của chúng ta dễ kích động, nhưng chỉ cần không làm trái lương tâm của mình là được rồi."
Heeseung nuốt nước bọt, xem ra chuyện của mình Sim Jaeyun thật sự biết rồi. Lúc đó anh come out quả thật là do kích động, cũng là thuận theo khao khát của trái tim, cho nên chưa từng hối hận.
Thấy anh không lên tiếng, Jaeyun còn nói: "Ba mẹ cậu không thể chấp nhận, đúng không?"
"... Đúng." Heeseung hiếm khi choáng váng đến như vậy.
"Thật ra rất nhiều phụ huynh không thể chấp nhận." Jaeyun giống như đang dỗ người ta vậy, "Nên là...cho nhau một chút thời gian đi."
Những đạo lý này Heeseung đều hiểu, anh cũng không cần an ủi, vào giờ phút này anh càng muốn biết, Jaeyun biết rõ xu hướng tình dục của anh thì sẽ đối xử với anh như thế nào? Nếu như trong lòng nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì anh phải dừng đúng lúc không theo đuổi nữa.
Heeseung không thích dây dưa dài dòng, dứt khoát hỏi: "Nếu cậu đã biết rồi, vậy cậu thấy tôi thế nào?
"Vẫn giống như trước thôi." Trong sự chân thành của Jaeyun lẫn theo một chút bất ngờ, "Cậu không có vấn đề gì cả, cũng không sai, lúc tôi tặng tranh cho cậu có nói rồi đó, hi vọng tương lai cậu có thể nắm tay người mình thích, lời chúc phúc của tôi sẽ không thay đổi."
Trong lòng Heeseung đầy lớp bông mềm mại, cục đá treo trong lòng cũng chậm rãi hạ xuống khu vực an toàn, đây là đoạn văn nói làm anh cảm động nhất trong suốt mấy tháng qua.
Một hồi lâu sau, anh sợ mình có vẻ kì cục, cứng rắn nói: "Mau ăn đi, khoai mềm cả rồi."
Jaeyun ăn rất ung dung thong thả, sau khi an ủi xong thì nảy sinh lòng nhiều chuyện, cậu không khỏi suy nghĩ Heeseung và bạn gái thật sự chia tay rồi sao? Hay là lén lút yêu ха?
"Chuyện đó..." -Cậu nhỏ giọng hỏi, "Bây giờ cậu đang độc thân hả?"
Heeseung ngẩn ra: "Phải."
Jaeyun nghĩ, như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, mong cho đối phương sớm ngày tìm được người cậu ấy thật sự thích.
Mãi đến khi đạp xe về nhà, Heeseung vẫn còn hoảng hốt, Jaeyun ở phía sau lưng anh ngủ gật, anh cũng không cảm thấy nóng.
Sau khi về đến nhà, Jaeyun xuống xe vào cửa, đến cả câu "Tạm biệt" anh cũng quên nói.
Heeseung về đến nhà nghe thấy tiếng chó sủa mới tỉnh táo một chút, đeo cặp sách lên lầu, bị Minji theo đuôi đến phòng ngủ.
"Anh, ông ngoại đón em tan học, em với ông đi dạo phố á!"
"Ừ"
"Em với ông còn đi xem phim, ba mẹ chẳng có thời gian xem với em."
Heeseung nằm trên giường ngửa mặt lên, hai mắt nhìn chằm chằm đèn trần, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Sim Jaeyun an ủi mình...
Lúc này Minji đụng vai anh: "Anh, ông ngoại không biết gắp thú, hôm nào anh đi gắp thú cho em nha?"
Heeseung qua loa đáp một tiếng, gắp thú gì nữa chứ, anh đang luống cuống đây này.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro