Chương 6
Sim Jaeyun căng thẳng, chỉ hai chữ: Tiêu rồi.
Xấp đề này rất khó, điểm cả lớp đều thấp hơn bình thường, mà câu này đã khó càng thêm khó, rất nhiều người thậm chí không làm.
Dưới tình huống như vậy, cậu là người duy nhất đạt điểm tối đa trong lớp.
Nhưng mà sự thật là, giây phút này đến cả đề bài cậu còn đọc không hiểu.
"Thầy ơi, hay là thầy giảng đi ạ." -Jaeyun chần chừ nói: "Em giảng không hay...."
"Đừng có ngại, lên nói cho mọi người nghe thử phương pháp giải của em đi." Nói xong nhìn về phía các bạn học khác: "Bài này có hai cách giải, cách của Sim Jaeyun không giống với cách của thầy, các bạn phải nghiêm túc nghe đấy." Jaeyun cùng đường, đành phải lê bước từ chỗ ngồi đến bục giảng, cậu cầm bài thi, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, chờ đến khi đứng dưới con mắt mọi người thì chỉ còn căng thẳng.
"Sao mà lại căng thẳng như chịu chết thế kia? Bệnh à?"
"Em hơi sốt." Giải thích xong nâng bài thi mấp máy môi, đọc đề bài một lần, đọc xong lấy hơi bắt đầu đọc lần thứ hai.
Có bạn học thấp giọng nghị luận, cảm thấy cậu đang kéo dài thời gian, thầy cũng lên tiếng giục. Jaeyun hết cách rồi.
"Giờ tôi sẽ nói một chút về cách giải nhé." Nói xong đọc bài giải như tội phạm bị ép cung, cảm ơn trời đất Lee Heeseung viết rất rõ ràng.
"Chờ đã." -Thầy ngắt lời cậu: "Đừng chỉ đọc không, nói về phương pháp của em đi."
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Jaeyun lúng túng, bĩu môi sắp khóc: "Thầy ơi, hiện giờ em không nghĩ ra..."
"Sốt ngu luôn rồi hả." không biết vị bạn học nào lên tiếng.
"Nếu như bệnh thì thôi, về chỗ ngồi đi, lần sau lên lớp lại giảng." -Thầy vỗ lưng cậu, cực kỳ tâm lý
Jaeyun được thoát nạn, vội vã đi xuống bục giảng, cậu bị chính mình làm cho run cả chân, tinh thần cũng ỉu xìu, cũng không biết làm sao về được chỗ. Cả tiết sau cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, da mặt nóng hổi, ruột cũng râm ran.
Trời xanh chứng giám, đây là lần đầu tiên cậu để cho người khác làm bài tập thay, hơn nữa còn là vì sợ Lee Heeseung không chấp nhận cậu giúp đỡ nên mới nghĩ ra chủ ý này. Sóm biết vậy đã không làm.
Cầm cự đến khi chuông tan học vang lên, Jaeyun chờ các bạn học khác đi hết mới chịu nhúc nhích, hôm nay cậu còn phải truyền hai chai nước biển nữa, vì vậy đi thẳng đến phòng khám. Buổi trưa chỉ có một mình cậu là bệnh nhân truyền dịch, vẫn cứ ngồi ở vị trí ngày hôm qua.
Bác sĩ trực ban liếc mắt nhìn cậu: "Mặt đỏ thế, lại sốt à?"
"Nóng." Nhưng thật ra là ngượng. Cậu nhìn chằm chằm ống truyền dịch tí tách tí tách, khung cảnh trong lớp học không thoát khỏi đầu cậu, cứ phát đi phát lại, cậu ngượng đến nỗi run lập cập.
Tại sao lại gọi cậu lên giảng chứ? Tại sao trong lớp chỉ mình cậu làm đúng?
Dĩ nhiên là không phải cậu làm đúng rồi, Jaeyun nghĩ đến Lee Heeseung, cảm thấy cái người kia cực kỳ ảo diệu, gì mà loáng cái liền đạt điểm tối đa? Cậu lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn - "Đề toán lần trước cậu làm giúp tôi, đạt điểm tối đa."
Mấy phút sau, Lee Heeseung - "Ừm."
Ừm? Một chữ "Ừm" nhẹ như mây gió, giống như điểm tối đa là một chuyện rất tầm thường vậy. Jaeyun mất thăng bằng, cay đắng trả lời - "Cần gì phải làm điểm cao như vậy chứ?"
Lee Heeseung - "Không phải do cậu yêu cầu sao?"
Jaeyun hồi tưởng đoạn đối thoại lúc đó, hình như thực sự là do cậu yêu cầu. Khi đó đâu có nghĩ tên này lợi hại như vậy, cậu vừa hối hận mà cũng không có mặt mũi chất vấn người ta, thẳng thắn kể khổ - "Thầy giáo bảo tôi đi lên giảng bài, tôi không biết làm."
Heeseung nhìn ra suy nghĩ của cậu, hóa ra là đang trách anh đây mà, nhìn đồng hồ, lúc này chắc là học xong rồi, vì vậy hỏi cậu đang ở đâu.
Sim Jaeyun - "Truyền nước biển. Cậu đang làm gì vậy?"
Heeseung vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa gõ chữ - "Đang rảnh."
Bác sĩ phòng khám lục đục đi ăn trưa, chỉ còn một y tá trực ban, Jaeyun nhận được điện thoại của Jung Harim, sau khi cúp máy thì Heeseung không nói gì nữa. Ai ngờ mấy phút sau, anh xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
"Cậu đến tìm tôi hả?" -Jaeyun kinh ngạc.
"Vừa ăn trưa đi bộ một chút cho dễ tiêu hóa"
Heeseung đến bên cạnh ngồi xuống, không ngồi gần như ngày hôm qua, cách nhau chừng một nắm tay.
"Cậu vẫn chưa ăn?"
"Chưa."
Bụng cậu đói lắm rồi, mà chai thứ nhất vẫn còn chưa truyền xong, còn chai thứ hai nữa. Nghĩ một hồi, cần gì phải đợi ở đây, về nhà truyền cũng giống nhau thôi.
Được y tá cho phép Jaeyun mang túi nước biển về nhà, Heeseung ở bên cạnh giơ chai nước biển, còn giúp cậu đeo cặp sách.
Về đến nhà, treo chai nước lên giá áo, cậu nằm ở trên giường húp cháo.
Heeseung lần đầu tiên tới đây, trên tường có vài bức ảnh, họ Sim này cũng rất thích thể thao từ bơi lội, trượt tuyết, bóng rổ, lướt ván, cưỡi ngựa, bắn cung,... gì chứ quá nhiều rồi, nhóc con này đúng là không nhìn ra. Anh đi tới bên tường nhìn mấy món đồ bên trong tủ đứng, ngoại trừ các tác phẩm mỹ nghệ, bên trong cũng đủ loại cúp to to nhỏ nhỏ. Có tiếng Hàn có tiếng Anh, xem ra thi đấu trong ngoài nước đều có, ngoài phương diện hội họa thì còn có thiết kế, chắc ước mơ của sim Jaeyun là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.
Heeseung hỏi: "Đây đều là của cậu sao?"
"Ừm." -Jaeyun đùa giỡn: "Bày ra cho đẹp."
Heeseung tuy rằng không biết hội họa, nhưng anh biết muốn giành được cúp cần phải cố gắng đến nhường nào, thưởng thức xong, anh đi về bên giường điều chỉnh tốc độ chảy giọt.
Jaeyun đưa cho đối phương một gói khoai tây lát: "Xem phim không?"
Heeseung xem một cái là buồn ngủ ngay: "Không xem nổi."
Jaeyun lấy bài thi từ trong cặp ra: "À, vậy cậu giảng cho tôi cái đề này đi, tiết sau tôi không thể để mất mặt nữa."
Anh đặt bài thi lên trên đùi, lật đến đề số hai mươi, hỏi: "Cậu đọc đề có hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." -Jaeyun bỗng nhiên hiếu kỳ: "Cậu học toán thế nào vậy?"
Heeseung chỉ cái tủ đứng ở góc tường, anh cũng có vài cái cúp, hầu như đều là nhờ thi đua mà đoạt được. Bồi dưỡng từ nhỏ, hầu như mỗi ngày đều phải làm bài tập, cho dù là hôm đến Daegu ở trên máy bay anh còn càn quét hết một đề, cho nên mặc dù mỗi người chuyên một lĩnh vực riêng biệt, nhưng thứ phải trả giá đằng sau những thành quả ấy đều giống nhau.
Câu đầu tiên, Heeseung bắt đầu giảng, sự thiếu kiên nhẫn ẩn giấu đi chỉ còn lại sự tỉ mỉ.
Vẫn chưa nói, bả vai bỗng nhiên ngứa ngáy, anh dùng khóe mắt nhẹ nhàng quét qua, thấy cậu đặt cằm lên vai anh. Anh xoay cán bút một vòng: "Có thể ngồi đàng hoàng không?"
"Hôm qua cậu cũng tựa đầu lên vai tôi mà." ngồi như vậy đỡ tốn sức hơn.
Heeseung không phản bác được, tiếp tục nói, xử lý xong câu thứ nhất, đến câu thứ hai giảm tốc độ giảng. Đây là lần đầu tiên anh giảng bài cho người khác, còn hỏi cậu có hiểu không. Lúc trả lời cái cằm khẽ gật gù, càng ngứa hơn, hơi thở phả đến một bên quai hàm, nóng hầm hập.
Câu số ba khó nhất, Heeseung nói tỉ mỉ hơn, sau lại hỏi: "Có muốn hỏi gì không?"
Bả vai yên bình, Jaeyun không gật đầu cũng không hé răng, Heeseung trong lòng mắng một câu 'Đầu óc hỏng rồi à', ngoài miệng là vậy nhưng vẫn tiếp tục nhẫn nại: "Vậy tôi nói lại một lần nữa."
Nói xong, kiên trì ban đầu cũng không còn lại bao nhiêu: "Lúc này đã hiểu chưa?"
Qua mấy phút, trên vai yên lặng một hồi lâu, hơi thở phả ra bên quai hàm dường như cũng đều đều và nhẹ nhàng. Jung Harim cẩn thận nghiêng đầu kiểm tra, tóc mái xoăn trước trán, lông mi, chóp mũi, cánh môi hồng hồng khẽ cong lên, tất cả đều rút ngắn khoảng cách, khuếch đại ở trước mắt.
Còn nói cái quái gì nữa, Sim Jaeyun đã ngủ say rồi.
Heeseung rất là khó chịu, anh hao tổn thời gian và hơi sức để làm gia sư miễn phí, nhóc học sinh này cũng không lễ phép chút nào.
Anh nhẹ nhàng rút bài thi ra đặt cậu nằm xuống cho thoải mái. Heeseung ngồi bên cạnh cụp mắt nhìn mu bàn tay cậu, rất mềm mại, đốt ngón tay thon dài, làn da trắng sứ do bệnh nên hơi nhợt nhạt, miếng băng trắng dán vào, lộ ra một chút yếu ớt
Chờ giọt nước cuối cùng nhỏ xuống, Heeseung một tay nâng tay cậu, một tay xé ra từng miếng băng keo. Anh cũng là lần đầu tiên rút kim cho người ta, sợ lực tay của mình làm không tốt, hơi sốt sắng. Ngón tay cái đặt vào lỗ kim, sau khi nhanh chóng rút kim ra, lập tức đè lại lỗ kim phòng ngừa xuất huyết.
Có lẽ là ấn hơi mạnh, trong giây lát này Jaeyun có phản ứng, ngón tay cậu cuộn tròn lại.
Heeseung xoay mặt nhìn, thấy Jaeyun mơ màng mở mắt, anh kéo chăn dịu dàng đắp kín, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."
Từ nhà Jaeyun đi ra, Heeseung thong thả trở về.
Trời vẫn trong xanh như cũ, nhưng anh đã thay đổi sắc mặt rồi.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro