19 (P1+P2)

Được 150 bình chọn tớ up 10 chương luôn liên tiếp luôn ạ

(1)

Âm thanh của Jeon Jungkook cũng không lớn, nhưng cũng đủ để mấy học sinh phía sau nghe được.

Không tránh khỏi sự ngạc nhiên, mọi người bắt đầu giao lưu bằng ánh mắt hóng hớt chuyện này; có mấy bạn học ngồi gần đó dứt khoát chụm lại nhỏ giọng bàn tán.

Đối với tất cả chuyện này, Kang Ami cũng không phát hiện.

Bên tai vẫn còn đang văng vẳng âm thanh khàn khàn sau khi tỉnh dậy, có pha một chút trêu đùa, Kang Ami trầm mặc vài giây mới can đảm tiến tới một bước.

Khuôn mặt nhỏ căng ra một cách nghiêm túc nhìn Jeon Jungkook:

" Chính là bạn học Jeon vẫn chưa nộp bài tập."

".........."

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thanh tuấn, chân mày sắc bén, con ngươi đen nhánh sau hàng mi dài, nhẹ nhàng chớp.

Nam sinh từ từ quay mặt lại.

" Em mới gọi anh là gì?"

Kang Ami hơi do dự một giây, đem lời nói lúc nãy lặp lại một lần nữa.

" Bạn học Jeon, bạn chưa nộp bài tập."

Jeon Jungkook không hề quan tâm tới sự cường điệu trong lời nói lúc nãy của Kang Ami, ngược lại ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

" Bạn học Jeon?"

"......."

Lúc này Kang Ami cũng không nói tiếp, đôi mi tinh tế nhíu lại.

Cô cảm thấy người này quá thích bắt bẻ ——"

"Học trưởng" không được, "Bạn học" cũng không được, chẳng lẽ nhất định phải xưng hô giống người khác thì mới được sao?

Nhưng Kang Ami thật sự không thể nào gọi như vậy được.

Kang Ami càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, cuối cùng cũng làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Jeon Jungkook, rũ mắt nhìn danh sách.

" Chỉ còn thiếu bài tập của anh thôi."

"........."

Trong lòng cũng biết trường hợp này không đúng, Jeon Jungkook cũng không tiếp tục vấn đề xưng hô nữa.

Anh thu liễm cảm xúc khó chịu lại, môi mỏng cong lên, cười nhẹ, tư thế lười biếng.

" Anh không làm bài tập."

Kang Ami nhăn mày, ánh mắt không đồng ý nhìn nam sinh.

" Không làm bài tập là không tốt."

Câu nói này có chút quen tai, Jeon Jungkook có chút không nhịn được mà cong khóe môi.

Anh chớp mắt, con ngươi đen nhánh lấp lánh:

"Sao lại không tốt?....... Về sau sẽ không tìm được công việc tốt, cũng không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh?"

"......"

Nhớ lại màn đối thoại ở tổ toán học hồi học kỳ 1, gương mặt Kang Ami đỏ lên.

Biết sẽ không lấy được bài tập từ người này, Kang Ami ôm chặt đống bài tập muốn rời đi, có chút tức giận liếc nhìn Jeon Jungkook một cái, sau đó xoay người chạy mất.

Thẳng đến lúc thân ảnh nhỏ xinh của cô gái nhỏ biến mất ở cửa phòng học, Jeon Jungkook mới rũ mắt cười nhẹ.

Qua hai giây, anh bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt có vài phần sắc bén đảo qua hơn phân nửa phòng học.

Mặc dù ý cười trong đôi mắt ấy chưa rút đi hết, nhưng cũng dần dần lạnh lẽo nhìn học sinh đang trộm quan sát phía bên này khiến họ cả kinh, sau đó sôi nổi quay lại cúi đầu.

Mặc kệ chuyện anh vui đùa thân cận bạn học mới khiến bọn họ có bao nhiêu xa lạ, cũng không thể làm thay đổi cảm xúc trong ánh mắt.

Mà bọn họ cảm thấy cái xa lạ kia ngoại lệ tồn tại, cũng chỉ có bạn học mới này mới được có thôi.

............................

Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc tiết thứ 2 của buổi tự học, Kang Ami đã sắp xếp lại ba lô, nhìn chằm chằm đồng hồ với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trong khoảnh khắc chờ đợi, kim giây luôn đặc biệt di chuyển chậm.

Chỉ trong chốc lát cô không chú ý, cô còn hoài nghi kim giây lén mình lùi lại một chút.

Liên tục hoài nghi đồng hồ đã thành tinh thêm vài lần nữa, Kang Ami rốt cuộc cũng chờ được một phút cuối cùng trước khi kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học.

30 giây........ 15 giây......

Thời điểm Kang Ami bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng, phòng học cực kỳ yên tĩnh, một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.

Không đợi Kang Ami tò mò di chuyển tầm mắt để xác nhận động tĩnh vừa rồi, một bóng đen đã phủ xuống người mình che hết ánh đèn.

Vóc người nam sinh rất cao, hai tay đút vào túi quần đứng ở bên cạnh bàn mình, khuôn mặt dẹp trai mang theo nụ cười lười biếng.

" Đồng hồ treo trên tường bị em nhìn sắp thủng rồi, bạn học nhỏ."

Nói xong lời này, Jeon Jungkook đã bước ra khỏi phòng học.

Kang Ami ngồi tại chỗ, khuôn mặt dần dần đỏ, lúc phản ứng lại thì xung quanh đã có một vài tiếng cười.

Sau lưng bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm khiến Kang Ami vừa xấu hổ vừa buồn bực, may mà bóng dáng nam sinh đó đã đi khuất, chuông tan học cũng vừa vang lên.

Kang Ami không chút do dự mà đứng lên, đi ra ngoài mặc kệ những tiếng cười thiện ý ở trong lớp.

Trên hành lang rất ít học sinh, nhiều người rất muốn ở lại tiết thứ ba; mặc dù học hai tiết, nhưng đều nhàn nhã thoải mái, ít người giống như Kang Ami gấp không đợi nổi, nóng lòng muốn về nhà.

Kang Ami không có tinh lực quản nhiều chuyện như vậy, chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng về nhà, sau đó vùi vào ổ chăn mềm mại.

Chẳng qua khi cô vừa mới xuống lầu, bước một bước ra cửa phía trước; thân thể nghiêng phía sau, trong một góc tường bên cạnh cửa truyền tới một tiếng cười nhẹ ——

"Gấu nhỏ."

Kang Ami cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc "A" một tiếng, lùi lại nửa bước.

Cô quay đầu lại nhìn thử là ai, người đứng đó dựa vào tường, hai tay vẫn để trong túi quần, cười như không cười nhìn mình chính là Jeon Jungkook mới đi trước mình một bước.

Cũng chỉ có người này mới ở trường học công khai gọi nhũ danh của mình.

Kang Ami cảm thấy may mắn vì đang ở bên ngoài lớp, xung quanh cũng không có học sinh nào đi ngang qua, cũng không cảm thấy thẹn nếu bị người thứ ba nghe thấy nhũ danh của mình.

Sau khi nghĩ ngợi xong Kang Ami cũng không nói gì, quay người đi về phía cổng trường.

Thấy cô gái nhỏ không nói gì, nương theo ánh đèn, Jeon Jungkook nhìn thấy trên má Kang Ami ửng đỏ.

Tâm tình cảm thấy rất tốt, cong môi cười vui vẻ, đứng thẳng người lại, đôi chân dài bước từ từ đi theo phía sau.

Từ đây đến cổng trường cũng không quá xa, Kang Ami nhận thức được vấn đề chân dài đi rất nhanh.

Ít nhất cô cảm thấy bản thân mình chạy 800m đã quá cực hạn, người nọ thì vẫn thanh thản như cũ đi theo phía sau mình.

—— thậm chí là giống như đang tản bộ, tay vẫn trong túi quần không hề lấy ra.

Kang Ami di chuyển tầm mắt rời khỏi hình bóng người nọ bị ánh đèn đường kéo dài dưới đất, bĩu môi nắm chặt ba lô.

Bước đi giận dỗi chung quy cũng ảnh hưởng rất nhiều tới thể lực, không thể không đi chậm lại.

Jeon Jungkook đi ở phía sau không nhịn được mà cong môi cười, quan sát nãy giờ, anh tự nhiên nhìn ra được cô gái nhỏ đang muốn kéo dài khoảng cách với mình.

Jeon Jungkook chỉ đơn giản bước nhanh vài bước, liền đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

Anh đi bên cạnh cô gái nhỏ, sau đó từ từ thả chậm bước chân.

Đi song song nãy giờ, Jeon Jungkook cũng không mở miệng lên tiếng, an tĩnh đi bên cạnh Kang Ami; ý cười trên mặt như có như không.

Từ khi người này bắt đầu đi bên cạnh mình thì Kang Ami đã nín thở, đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, rốt cuộc cũng không kìm nén được quay người qua mở miệng.

" ............ Anh đừng đi theo em."

Âm thanh cô gái nhỏ mềm mại nhẹ nhàng, mặc dù đang tức giận cũng không tránh khỏi có chút đáng yêu.

Nếu như em ấy không mở miệng kêu mình cách xa, thì Jeon Jungkook cảm thấy em ấy nói gì anh cũng đều đáp ứng.

............ Suy nghĩ này có chút đáng sợ.

Tâm tình Jeon Jungkook rất phức tạp, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, mặt mày nghiêm nghị không tự giác mà nhu hòa xuống.

" Em không phải lần đầu tiên học tiết tự học buổi tối rồi mới về nhà sao? Nếu tiện đường, anh đưa em về."

"........"

Cô gái nhỏ do dự vài giây, giống như muốn nói điều gì đó, chỉ là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền sửa lại ——

" Học trưởng, vì sao?"

Kang Ami mở hai mắt thật to, mang theo sự tò mò và nghiên cứu hỏi nam sinh bên cạnh.

Cô thật không thể hiểu nổi, từ lúc bắt đầu, hành động của người này so với giáo bá Nhất Trung trong lời Nayeon nói không giống lắm.

Nếu nói lúc trước hai người ngẫu nhiên gặp được còn không đủ để Kang Ami sinh ra suy nghĩ muốn tìm hiểu nguyên nhân, giải đáp lòng hiếu kì. Nhưng từ khi cô bắt đầu chuyển tới lớp này, chung quy hai người không thể tránh được tình huống phát sinh giao tiếp —— cô cũng không có biện pháp mặc kệ, muốn biết đáp án.

Cô gái nhỏ hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi, Jeon Jungkook nhìn Kang Ami hai giây, cảm thấy có chút kì diệu khi hiểu được suy nghĩ mà cô biểu đạt lúc nãy.

Jeon Jungkook trầm mặc vài giây, cười nhẹ, quay mặt đi.

" Anh không biết."

Xưa nay anh rất thẳng thắn, kể cả mình lẫn người khác.

Cho nên anh nói không biết, đó thật sự là không biết.

"........"

Nhưng lúc này Kang Ami còn không nhìn thấy hoặc không giải thích được tính cách của Jeon Jungkook, cho nên khi nghe nam sinh kia cười một tiếng và trả lời cho có lệ, bỗng nhiên có một chút bực bội xuất hiện trong lòng.

Kang Ami rũ mắt.

Qua vài giây, cô nhẹ giọng mở miệng.

" Học trưởng, bánh ngọt hôm nay rất ngon, cảm ơn anh. Lúc trước anh giúp đỡ em, cũng cảm ơn anh..... Bất quá giống như anh nói là trả ơn, em thấy chúng ta cũng đã sớm thanh toán xong."

"....." Đôi mắt Jeon Jungkook nhíu lại, trực giác cho biết tâm tình của cô gái nhỏ lúc này không vui, anh vừa muốn mở miệng thì đã bị một giọng nói chặn lại.


(2)

" Chuyện đưa em về nhà cảm ơn học trưởng đã quan tâm, nhưng mẹ em đã dặn anh họ, sau này anh ấy sẽ đón em tan học."

Kang Ami nói những lời này xong, ngẩng mặt nhìn về phía Jeon Jungkook, khuôn mặt cô vẫn đỏ như cũ, chỉ có con ngươi trong suốt lấp lánh kiên quyết rõ ràng.

" Cho nên học trưởng, sau này chúng ta cũng không cần lại 'trả ơn', đến đây là được rồi, vừa vặn liền tốt."

Kang Ami nói xong cũng không cho Jeon Jungkook cơ hội, trước khi chạy đi còn bổ sung thêm một câu.

" Em đi trước, tạm biệt học trưởng."

Nói xong, cô gái nhỏ như một con bướm bay nhẹ nhàng, cũng không quay đầu lại chạy đến cổng trường học, đến bên cạnh nam sinh đứng dưới cây tùng kia.

Người nọ cầm lấy ba lô, sau đó lôi kéo cô gái nhỏ tới chiếc xe đang đỗ phía trước.

Jeon Jungkook vẫn đứng tại chỗ, cách cổng trường một khoảng rất xa, hơi híp híp mắt nhìn chiếc xe kia đi khuất.

Cho tới khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa.

Con ngươi đen láy bị che khuất dưới mái tóc, tràn ngập sự lạnh lẽo và nguy hiểm.

——

Tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ được người khác nắm tay dắt đi mà mình lại không có tư cách cướp người lại, loại cảm giác này....

Quả nhiên..... thực sự tâm trạng rất bực bội.

Sau một lúc lâu, Jeon Jungkook mới chậm rãi ngẩng đầu, đã sớm không nhìn thấy được bóng dáng ấy, môi chậm rãi cong lên.

Đáy mắt lại không một chút cảm xúc.

Tại một nơi khác, sau khi đã lái xe đi, Kang Minho ngồi ở vị trí ghế lái mới nghiêng đầu qua, nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp hơi hơi căng, không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.

Kang Minho lớn lên cùng với Kang Ami lại biết, dáng vẻ này của em họ nhất định là vì chuyện gì đó mà rầu rĩ không vui.

"Amie."

Kang Minho một bên vừa lái xe vừa mở miệng: "Còn vì chuyện tiết tự học buổi tối kia mà không vui?"

Kang Ami nghe thấy âm thanh của Kang Minho mới lấy lại tinh thần, sau đó cô lắc lắc đầu.

" Không phải."

" Vậy thì bởi vì chuyện gì?"

"......" Kang Ami nhìn những học sinh tan học về qua cửa sổ, trầm mặc vài giây mới nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh học ở trường, cũng sẽ tùy tiện trêu chọc cô gái nhỏ sao?"

Vấn đề này làm Kang Minho có chút chột dạ.

Một lát sau hắn mới đáp lại:

" Khụ, cái kia.... Không phải là chuyện bình thường sao, những người xinh đẹp luôn khiến người khác thích thân cận. Huống chi từ trước tới nay anh hai của em đang độc thân, hoàn toàn có quyền lợi yêu đương...."

Kang Minho đang cố gắng suy nghĩ nên lấy cớ như thế nào để lấp liếm cho qua, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một cái ý tưởng.

Vốn dĩ đang thấy xấu hổ thì tức khắc thay đổi thái độ: "Ở lớp học mới có nam sinh trêu chọc em??"

Kang Ami quay mặt lại, nghi hoặc lặp lại hai chữ kia: "Trêu chọc?"

Biểu tình Kang Minho vừa gấp vừa giải thích: "Chính là vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, còn chủ động nói những lời để em vui vẻ."

"......."

Kang Ami trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

" Không có."

Kang Minho nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm.

"Amie, mấy tên vô lại này thường hoa ngôn xảo ngữ, em nhất định không được vì mấy câu nói hoặc ân huệ nhỏ gì đó mà bị lừa gạt nhé. Loại người này có rất nhiều kịch bản, còn không biết chừng đã từng dùng những thủ đoạn đó trêu đùa qua không ít các cô gái rồi."

Kang Ami trầm mặc rất lâu, lúc sau mới chậm rì rì gật đầu.

" Vâng, em đã biết."

.........................

Ngày hôm sau khi đến trường học, Kang Ami có chút bất an.

Buổi tối hôm trước, cô vừa mới có thái độ kiên quyết cự tuyệt ý tốt của người nọ. Nghĩ tới những lời Kang Minho nói lúc sau làm cô cảm thấy áy náy, nhưng có thể hôm nay có thể lại sẽ gặp mặt người đó, Kang Ami cảm thấy hơi ngại.

Cho tới lúc vào lớp học, cô mới phát hiện người nọ căn bản không có trong lớp.

Thậm chí qua hết tiết thứ ba của buổi sáng, nam sinh kia mới lười biếng xuất hiện trước cửa phòng học.

Người đi vào lớp cũng không mang theo cặp sách, một thân đồng phục sạch sẽ, cà vạt khẽ nới lỏng, áo khoác không cài lại nút, lộ ra vòng eo gầy; áo sơ mi thì rũ bên ngoài quần, hai chân vẫn thon dài như cũ.

Anh không hề nói tiếng nào từ khi bước vào lớp học, những học sinh đều tự giác dạt sang một bên đường, thu liễm động tác đùa giỡn, chờ khi anh đi qua mới tiếp tục vui đùa.

Chẳng qua trong lúc này, điều khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, cô gái nhỏ ngồi ở bàn đầu anh cũng không dừng lại nhìn dù chỉ một giây.

——

Khi đi ngang qua bên cạnh Kang Ami, mắt Jeon Jungkook cũng không nhìn, giống như là không chút quen biết với người ngồi ở chỗ đó vậy.

Trong lòng Kang Ami khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối, tính ra người này là "bạn bè" đầu tiên mà cô nhận thức được. Bất quá ngoại trừ tiếc nuối, cảm xúc trong lòng cô gái nhỏ cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Chỉ tiếc, khẩu khí này của Kang Ami cũng không tồn tại lâu lắm.

Trước tiết học cuối cùng của buổi sáng, đại diện ngữ văn cầm giáo trình của giáo viên đi vào phòng học.

Đại diện đem cuốn sách đặt lên bàn giáo viên, sau đó nhắc nhở các bạn học bên dưới.

"Tiết sau giáo viên sẽ gọi trả bài, các bạn nhanh chóng ôn lại bài đi."

Vừa nghe xong những lời này, các bạn học trong lớp đang ầm ĩ tức khắc đều hoảng thành một nhóm, sôi nổi trở về chỗ ngồi tìm sách ngữ văn, bắt đầu lâm thời ôm chân Phật.

Kang Ami có chút ngốc, nhìn thấy bạn cùng bàn Park Hajin cũng kết thúc cuộc nói chuyện với bạn dưới, xoay người lấy cuốn sách ngữ văn ra, mở sách bắt đầu ôn bài.

Tựa hồ như phát hiện ánh mắt của Kang Ami, Park Hajin mới quay đầu lại nói một câu:

"Học kỳ này đổi một giáo viên ngữ văn rất nghiêm khắc, kiểm tra không tốt thì sẽ bị gọi lên văn phòng khiển trách. Cậu nhanh chóng đi mượn sách ngữ văn đi, tôi không rảnh lo cho cậu."

Kang Ami im lặng gật đầu.

Chờ Park Hajin quay đầu lại, khuôn mặt Kang Ami nhăn lại, có chút sầu khổ.

......Cảm thấy thật xấu hổ, hôm qua mới nói những lời đó, hôm nay không thể mượn sách được.

Nhưng trong toàn khối năm hai mình lại không quen biết người nào nữa cả......

Cùng lúc đó, hàng phía sau phòng học.

Đã đi ra ngoài từ cửa sau lớp học, Kim Minchae mới phát hiện phía sau không có người, hắn sửng sốt một chút mới ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy Jeon Jungkook đứng ở ngay lối đi.

Mặt mày nam sinh hơi nhíu nhíu, giống như là đang chần chờ cái gì.

Kim Minchae tò mò đi tới : "Jeon đại ca, sao cậu còn không đi?"

Hắn còn chưa kịp nói tiếp liền nhìn thấy Jeon Jungkook đã xoay người, lấy ra một cuốn sách ngữ văn mới tinh ở trong hộc bàn, đi tới trước lớp học.

Vừa nhìn thấy phương hướng Jeon Jungkook đi tới, Kim Minchae lập tức nổi lên tâm tư bát quái, rón ra rón rén mà đi theo phía sau.

Với chân dài là lợi thế, Jeon Jungkook bước vài bước liền đã tới vị trí bàn đầu, anh dừng lại, nghiêng người qua một bên.

Vừa thấy thân ảnh Jeon Jungkook dừng lại, âm thanh trong lớp lập tức nhỏ dần.

Kang Ami ngồi nơi đó, cảm giác có một bóng người phủ xuống, liền do dự ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.

........Thật là cao.

Cổ có chút mỏi, Kang Ami nhịn không được mà trong lòng cảm khái.

Jeon Jungkook tất nhiên không biết trong đầu cô gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì.

Thấy Kang Ami ngẩng mặt lên, sắc mặt anh vẫn nhàn nhạt lắc lắc cuốn sách trong tay.

" Có muốn dùng sách không?"

Bộ dáng kia thật giống dùng cá khô nhỏ dụ dỗ bé mèo không nghe lời vậy.

"Con mèo nhỏ" có chút áy náy gật gật đầu.

....... Người này thật tốt, không so đo với những lời hôm qua mình nói.

Không đợi Kang Ami nghĩ xong, liền nghe thấy âm thanh khàn khàn mê hoặc của nam sinh nhiễm vài phần ý cười ——

" Nhưng ngày hôm qua em đã nói chúng ta đều thanh toán xong —— cho nên, anh có thể cho em mượn sách giáo khoa, nhưng em phải đáp ứng giúp anh một việc."

"..........."

Kang Ami trầm mặc, ngẫm lại những chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ, cô cảm thấy Jeon Jungkook sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

Hơn nữa đúng thật là mình có chút áy náy đối với anh ấy, hơn nữa có thể giúp anh ấy thì cũng là chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, Kang Ami rất ngoan ngoãn gật đầu.

Nam sinh nhìn thấy hành động này, môi đều đã cong lên.

Sau đó anh chớp mắt ——

" Gọi anh một tiếng."

Kang Ami: "......????"

Đôi mắt của Jeon Jungkook nhướn lên, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

" Gọi tên, ba chữ, một chữ cũng không được thiếu."

Jeon Jungkook chớp chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ: "Gọi tên anh thì anh đưa sách cho em."

Kang Ami: "..........."

Xung quanh đều đang nhốn nháo bổng nhiên im bặt ——

Tất cả đều lâm vào một mảnh yên tĩnh.

----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn học đang bất động: Jeon đại ca gần đây...... Rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro