62
"Không phải thi đại học........ Đúng không?"
Thanh âm của cô gái nhỏ ngày càng thấp, hành lang một mảnh yên tĩnh.
Đèn cảm ứng của tòa nhà đột nhiên tối sầm xuống.
Ngọn đèn vạn nhà bên ngoài cửa sổ san sát nhau, ánh vào bên trong hành lang, rọi lên hai thân ảnh.
Hai người đứng đối diện nhau trong bóng tối, lại không ai mở miệng, tùy ý để đèn cảm ứng kia vẫn luôn tắt.
Thẳng cho tới khi một nơi xa trên không trung vang lên tiếng nổ, pháo hoa bắn loạn xạ như sao băng ở phía chân trời, miêu tả hình dáng bầu trời đêm.
Vì thế đèn cảm ứng dường như cũng bị tác động, sáng lên.
Thân ảnh nam sinh thon dài đĩnh bạc lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Kang Ami.Chỉ là người nọ vẫn rũ mắt như cũ, làn mi dài che khuất, không thể nhìn rõ quang cảnh trong đôi mắt.
Kang Ami mặc mà đợi một lát, không chờ được đáp án. Trong lòng cô như có tảng đá rơi xuống một vực sâu thăm thẳm không thể dừng lại.
Nhưng Kang Amicũng không nói gì, cô thoáng cúi người, từ trong tay nam sinh cầm lấy túi quả khô, liền xoay người trở về nhà.
"........ Không phải."
Trong chớp mắt, phía sau Ami, tiếng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
"......."
Kang Amixoay người, đứng tại chỗ nhìn Jeon Jungkook không chớp mắt.
Jeon Jungkook nói: "Xác thực anh không đi con đường học đại học."
Hắn hơi dừng lại một chút: "Hoặc là nói, anh sẽ cùng em tham gia kỳ thi đại học, nhưng anh sẽ không nhập học."
"Vì sao?" Kang Amitheo bản năng nhíu mày, mở miệng hỏi.
Lúc nói chuyện, cô thậm chí không tự giác đã nắm chặt ngón tay lại, bước về phía trước một bước.
Chỉ là sau khi hỏi xong, Kang Amitựa hồ như phát hiện chính mình đã thất thố. Cô có chút bối rối mà cắn môi dưới.
"Thực xin lỗi, em biết đây là lựa chọn của anh và em không có quyền lợi can thiệp........ Nhưng em có thể được biết nguyên nhân hay không?"
"Bởi vì đây không phải chuyện mà anh muốn làm."
Jeon Jungkook nhíu mày, hắn nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Bé con, anh có mục tiêu của chính mình. Lúc trước khi còn chưa biết em, nhiều năm trong quá khứ, anh dựa vào mục tiêu này mới có thể đi tới bây giờ. Anh xác thực bởi vì em mà đã dao động, nhưng anh phát hiện nếu như phủ định nó, chính là phủ định toàn bộ những gì anh đã trải qua cho tới lúc này."
Tầm mắt hắn hơi ngưng: "Anh cũng không biết anh còn có thể đi làm cái gì."
".........."
Hốc mắt cô gái nhỏ hơi hơi đỏ.
Trong lòng Jeon Jungkook run lên, hắn theo bản năng vươn tay qua: "Bé con, thực xin lỗi, anh ——"
"Sẽ rất nguy hiểm...... Đúng hay không?"
Kang Aminé tránh bàn tay của Jeon Jungkook, lui lại một bước.
Cô chậm rãi hô hấp, hít một hơi thật sâu, làm cho âm thanh mình phát ra không rùng mình như vậy ——
"Anh phải đi con đường kia, sẽ rất nguy hiểm...... Cho nên người kia mới cảnh báo anh cũng chính là cảnh báo em?"
Jeon Jungkook trầm mặc xuống.
Có đôi khi cô gái nhỏ luôn quá nhạy bén làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
"Không đi không được sao?"
Hiểu được Jeon Jungkook cam chịu lời mình nói, Kang Amituy đã sớm biết rõ, nhưng vẫn luống cuống lên: "Có thể làm việc giống như người bình thường không được hay sao?"
Jeon Jungkook than một tiếng.
Càng nỗ lực trấn định lại áp không được cảm xúc đang hoảng loạn của cô gái nhỏ, nội tâm hắn càng cảm thấy dằn vặt.
"Em biết là anh không có biện pháp mà,bé con."
Một lúc lâu sau, Jeon Jungkook cũng chỉ có một câu giải thích như vậy.
Nhưng một câu này đã làm cho Kang Amirơi thẳng xuống vực sâu tăm tối không lối thoát.
....... Đúng vậy.
Từ lần đầu nhìn thấy anh ấy, người này liền chưa bao giờ là phục tùng, tính tình luôn cẩn thận.
Nếu thật sự mình cố chấp hướng anh ấy đi còn đường thuận lợi như những người bình thường khác, giống như mẹ mình bức bách mình luyện đàn, hội họa, chuyển trường, nhảy lớp thì có khác gì nhau?
Lấy để ý chi danh, hành thương tổn chi thật.
Kang Amichỉ có thể đỏ mắt mà trầm tĩnh xuống.
Cô cưỡng bách đại não mình lấy lại lý trí thay thế cho những cảm giác xúc động mất khống chế lúc nãy, điều chỉnh một hồi lâu, Kang Amimột lần nữa ngẩng đầu lên hỏi:
"Em có thể biết mục tiêu của anh là gì không?"
Ánh mắt Jeon Jungkook buồn bã.
Hắn không nói chuyện, chỉ duỗi tay vào trong túi áo khoát. Vòng tay kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt làm ý thức của hắn hơi hoảng loạn.
Nếu như nói hết tất cả, hắn cũng không biết chính mình có dũng khí mở miệng hay không.
_
Ngay lúc này Kang Ami đột nhiên nhớ tới cái gì, cô mở to đôi mắt, đồng tử màu hổ phách co rụt lại.
"Chẳng lẽ là........ Đấu trường tổng hợp sao?"
Kang Ami sống đến bây giờ, lần đầu tiên tiếp xúc với loại vận động điên cuồng nguy hiểm như vậy.
Nếu đúng như vậy, Kang Ami không có cách nào tưởng tượng được mỗi một lần đều phải lo lắng đề phòng...... Hoặc là trạng thái càng thêm sợ hãi.
Nhưng ở trong mắt Kang Ami là hình bóng nam sinh tỏ vẻ cam chịu.
Đáy mắt Kang Ami lóe lên một tia ánh sáng, đột nhiên nghe thấy Jeon Jungkook mở miệng.
"So với cái này........ càng nguy hiểm hơn."
"......." Tâm Kang Ami chợt như bị cái gì đó nắm chặt lại thành một đoàn, không cách nào kháng cự được.
Mà lời nói đã nói ra, ván đã đóng thuyền, Jeon Jungkook biết hết thảy không thể vãn hồi.
Hắn còn có thể lựa chọn, chỉ có thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
"Thân phận vận động viên ở đấu trường tổng hợp là con đường để anh đạt được mục tiêu." Hắn nhìn Ami: "Sau khi anh hoàn thành việc học ở cao trung, thông qua tuyển chọn ở đấu trường tổng hợp để tiến vào...... Bộ đội đặc chủng."
"......"
Hô hấp Kang Ami chợt cứng lại.
Trong nháy mắt đầu tiên liền nhớ tới phương thức như vậy, lòng bàn tay liền đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Tựa như....... Chú nhỏ của anh?"
Ánh mắt Jeon Jungkook ngừng lại, sau đó hắn lắc đầu: " không giống nhau." Không đợi Kang Ami hỏi lại, Jeon Jungkook tiếp tục giải thích: "Chú ấy không phải là bộ đội đặc chủng —— hoặc là nói chú không phải người có quốc tịch nước mình."
Kang Ami sửng sốt, đôi mắt trợn tròn: "Chú ấy không phải là chú nhỏ của anh sao?"
"Chú ấy là con lai, em hắn có chú ý tới."
Jeon Jungkook rũ mắt: "Mẹ của chú ấy, tổ mẫu........ của anh, không phải cùng một người."
"......."
Kang Ami ngẩn ngơ không nói nên lời.
Chờ tới lúc cô lấy lại được lý trí của mình, cũng đem lực chú ý một lần nữa quay trở về: "Vậy chuyện anh phải làm sẽ nguy hiểm giống như chú ấy sao?"
Jeon Jungkook cứng đờ.
"Em nói nguy hiểm, là chỉ leo lên tầng cao?"
Kang Ami gật đầu.
Jeon Jungkook dời tầm mắt đi.
"........ Kia cũng không tính nguy hiểm, chỉ xem là huấn luyện bình thường."
Cánh tay rũ xuống bên người Kang Ami tức khắc càng nắm chặt lại, móng tay đều như là muốn khảm sâu vào lòng bàn tay.
Nếu loại huấn luyện bình thường này còn khiến cho mình sợ hãi như vậy, kia.....
Con ngươi Kang Ami chuyển động, một hồi lâu sau cô mới cưỡng chế áp lại nội tâm đang bất an, mở miệng: "Vậy cái gì mới gọi là nguy hiểm?"
"Biên chế của bộ đội không giống nhau, trình độ nguy hiểm cũng khác nhau."
Ánh mắt Jeon Jungkook hơi lập lòe.
Cảm giác sợ hãi lạnh lẽo lại càng làm ý thức của Kang Ami thêm rõ ràng.
Cô không có bị Jeon Jungkook đánh Thái Cực để chuyển đề tài, mà đi thẳng vào vấn đề trọng tâm: "Vậy nơi mà anh muốn đi —— có bao nhiêu nguy hiểm?"
"........"
Lúc này, Jeon Jungkook trầm mặc đặc biệt lâu, lâu đến mức đèn cảm ứng lại tối sầm xuống một lần nữa.
Bất an càng lúc càng nhiều làm cho Kang Ami sắp hít thở không thông, dần dần bao phủ toàn thân.
Kang Ami nắm chặt tay, dùng sức giậm chân xuống làm cho đèn cảm ứng một lần nữa sáng lên. Kang Ami vẫn nhìn Jeon Jungkook chăm chú không chớp mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, rốt cuộc Jeon Jungkook cũng rũ mắt mở miệng:
"Tỷ lệ tử vong chiếm 1/3 phần trăm ——"
"Đủ rồi!" Kang Ami thất thố đánh gãy lời nói của Jeon Jungkook.
Áp lực trôi qua cả đêm, nước mắt Kang Ami bắt đầu tuôn trào.
Trước tình cảnh đột nhiên xảy ra không kịp đề phòng làm cho nam sinh đang trầm mặc đứng đó hoảng sợ lên.
"Bạn học nhỏ——"
"Anh đừng gọi em!" Kang Ami dùng sức đập vào bàn tay nam sinh đang duỗi tới.
Cô mở to đôi mắt nhìn Jeon Jungkook, hốc mắt không nhịn được mà đỏ bừng: "Anh đi —— anh đi đi! Anh muốn chịu chết em sẽ không ngăn cản anh —— !"
Kang Ami run rẩy vươn tay, dừng sức đẩy nam sinh ra ——
" Mạng sống của anh không có quan hệ gì với em........ Chính bản thân anh không quan tâm....... Anh cứ việc đi em sẽ không cản anh......."
Lời Kang Ami vừa nói ra, Jeon Jungkook còn chưa kịp nói gì, ánh mắt liền cảnh giác nhìn về một bên hành lang chữ T dài.
Trong giây lát, Jeon Jungkook cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến lên nửa bước đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, đồng thời cúi người xuống bên tai Kang Ami nhẹ "Hư" một tiếng.
_
Sau đó Jeon Jungkook ôm cô gái nhỏ lên cách mặt đất, dưới chân bước đi không tạo ra bất cứ một tiếng động nào.
Chỉ có thể thấy thấp thoáng thân ảnh khuất dần sau hành lang, cực nhanh xoay người vào trong cầu thang thoát hiểm.
Cánh cửa kim loại khép lại không một tiếng động.
Đồng thời, một cánh cửa khác cũng mở ra, chính là cửa phòng nhà bà nội, bà kỳ quái đi ra ngoài nhìn hành lang không một bóng người, nghi hoặc: "Ai? Mẹ vừa mới rõ ràng nghe thấy tiếng ai giống của Gấu Nhỏ a..... Chẳng lẽ là nghe lầm?"
Kang TAeguk đi theo phía sau, quét qua một lần, cười nói: "Khẳng định là mẹ nghe lầm. Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trước đi."
"Con làm ba như vậy à!" Bà nội tức giận trách móc một câu: "Nhanh gọi điện thoại choGấu NHỏ—— đúng là không nên để con bé đi ra ngoài."
Kang Taeguk bất đắc dĩ: "Mới mười phút trước đã gọi một lần, con bé nói sẽ cùng bạn học ngồi xe trở về, con nghĩ không chừng một lát liền về tới rồi."
"Tâm con thật lớn....."
Âm thanh hai người dần dần đi xa, cuối cùng tiếng cửa phòng cũng đóng lại.
Mà trong cầu thang thoát hiểm, Jeon Jungkook cầm lấy di động của Kang Ami đang nắm trong tay chỉnh chế độ tắt âm, xác định không có gì bất thường, hắn mới đem điện thoại trả lại cho Amie.
Nước mắt trên mặt Kang Ami chưa khô, trong lòng lúc này còn sợ hãi nhưng lại mang theo cảm xúc bất chấp.
—— cứ cho ràng bản thân mình chật vật giải thích không rõ mà bị phát hiện, chẳng lẽ so với người mang đến tin tức kia cho mình càng đáng sợ hơn sao?
Nghĩ như vậy, tuy rằng đột nhiên có khúc nhạc đệm này làm Kang Ami không thể khóc được nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được phẫn hận mà nhìn Jeon Jungkook.
Sau đó Kang Ami liền phát hiện bản thân mình lúc này đang bị người nào đó ép sát vào góc tường phía sau cửa.
"....... Anh buông ra." Kang Ami dùng ngữ khí lạnh như băng biểu hiện bản thân mình đang buồn lòng cùng thất vọng tột cùng.
Chỉ là cô không biết, bộ dáng đỏ mắt chóp mũi hồng hồng chính mình hiện tại thật sự không có chút lực thuyết phục nào.
Ngoại trừ làm cho Jeon Jungkook đau lòng, đại khái cũng chỉ khiến tâm hắn thêm ngứa ngáy.
Jeon Jungkook trầm giọng, đôi mắt đen nhánh như hạt châu: "Không."
"....." Kang Ami tức giận, lại không tránh được, cuối cùng bực mình nhìn hắn: "Những ngũ cảm của anh, những cách đấu đó chỉ vì cái mục tiêu kia, học được một chút liền dùng như thế này sao!"
"Đương nhiên không dừng ở điểm này."
Phát hiện thái độ Kang Ami biến hóa, trong lòng Jeon Jungkook nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó hắn vươn tay lên nhẹ điểm điểm trên đầu chính mình: "Tất cả mọi thứ đều ở trong này."
Kang Ami chớp chớp mắt.
Sau khi phản ứng lại, Kang Ami mới bực mình hỏi: "Tổng các môn trong ban xã hội....... Trí nhớ anh tốt đến trình độ kia cũng là vì cái mục tiêu huấn luyện kia sao?"
"Nếu anh đã gặp qua trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ không quên, nhiều ký ức nhỏ lẻ lúc sau sẽ thành một đoạn ký ức dài —— đây cũng là một môn huấn luyện quan trọng."
"......" Kang Ami tức giận đến mức không còn lời nào để nói.
Lại tiếp tục giằng co như vậy trong chốc lát, cô rốt cuộc cũng giãy giụa thêm một lần nữa: "Em phải đi về, anh ——"
"Ít nhất..." Jeon Jungkook bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời đang nói của cô gái nhỏ: "Mang theo lễ vật năm mới anh chuẩn bị cho em cùng về đi."
Jeon Jungkook ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt rạng rỡ.
Sau đó hắn rũ mắt xuống, nâng cổ tay phải của cô gái nhỏ lên, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái vòng tay thận trọng đeo lên từng chút một.
Kang Ami ngẩn ra, cúi đầu nhìn động tác củaJungkook.
Hoa hồng vàng mài giũa tinh tế nối liền nhau, sáu viên kim cương tròn khảm lên rất tinh xảo, sáu viên hồng ngọc bích khảm đan xen, ở giữa thiết kế một chữ Kang, đơn giản xinh đẹp.
Nhưng mà trước này Kang Ami đối với trang sức không có nghiên cứu qua, chỉ cảm thấy cái vòng rất đẹp, nhưng mà do xảy ra chuyện lúc nãy, cô theo bản năng muốn tháo chiếc vòng ra.
"Em không ——"
"Năm mới vui vẻ,Amie."
Jeon Jungkook đáng gãy lời nói, từng ngón tay thon dài thong thả vuốt ve mặt chữ trên vòng tay.
"Cùm cụp." Âm thanh vang lên tiếng máy móc.
Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía cô gái nhỏ, khóe đuôi lông mày đầy ý cười: "Khóa lại."
——
Khóa lại. Em chính là người của anh.
"......"
Đối với đôi mắt lấp lánh như dãy ngân hà kia, Kang Ami chợt giật mình.
"Từ nay về sau, 'năm mới vui vẻ' ——" Jeon Jungkook cúi người, áp trán lên trán cô gái nhỏ.
Đèn cảm ứng đã tắt.
Âm thanh vang lên trong bóng tối, Kang Ami cảm thấy rất ôn nhu:
"Những lời này anh chỉ nói với em."
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro