64
Đám người Kim Minchae thấy Kang Ami đi tới, cơ hồ theo bản năng tản ra một con đường.
Chờ cho tới khi bọn họ phản ứng lại hành động kỳ quái của mình, Kang Ami cũng đã chạy tới trước mặt Jeon Jungkook.
Đi tới chỗ Jeon Jungkook cũng đã thấm một tầng mồ hôi, Kang Ami liền dừng lại. Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng.
Kim Minchae ở một bên thần sắc cổ quái, chỉ cảm thấy trên người cô gái nhỏ có một loại khí thế không thể xác định rõ ràng.
—— nếu nói trước kia hai người ở bên nhau, Kang Ami ngẫu nhiên có một chút nhút nhát sợ sệt, hiện tại hoàn toàn không nhìn thấy cái loại cảm xúc này nữa.
Hoặc là nói chiều cao hai người tuy có chênh lệch rõ ràng, nhưng Kim Minchae cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt vững vàng đè ép Jeon đca của bọn họ một cái đầu.
Sao có thể???
Lập tức Kim Minchae đối với cái suy nghĩ này của bản thân mình khịt mũi coi thường.
Sau đó hắn liền nghe thấy cô gái nhỏ đứng ở tâm điểm không một chút luống cuống mở miệng.
Âm thanh vẫn mềm mại, eo mảnh khảnh, lưng thẳng tắp rất xinh đẹp.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm Jeon Jungkook không chớp mắt, ngũ quan tinh xảo không có nửa điểm biểu tình, con người đen nhánh trong suốt sạch sẽ.
Tuy là nhìn nam sinh, nhưng lời nói lại hướng tới đám người Kim Minchae ——
"Anh ấy còn chưa thuộc hết từ đơn." Cô gái nhỏ nói vậy, quay người 180° đưa lưng về phía Jeon Jungkook đối diện với mọi người: "Chỗ nào cũng không được đi."
"........"
Lời này vừa nói ra, trên mặt các nam sinh vây quanh hiện lên đủ loại cảm xúc.
Có người sắc mặt cổ quái, có người khẽ nhíu mày, cũng có người rõ ràng không vui.
Kim Minchae nhếch miệng cười, há mồm muốn chọc ghẹo một câu.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói, nam sinh đứng ở phía sau cô gái nhỏ, ước chừng cao hơn 20cm khẽ nhếch cằm, lười biếng dùng khóe mắt quét hắn một chút.
Con ngươi tối đen như là loại hung thú nào đó đang hung hãn bảo vệ lãnh thổ của mình.
"........"
Kim Minchae rụt cổ lại, đem lời định nói nuốt trở về.
Những người khác cũng không phải mù, nhìn thấy Kim Minchae chưa nói lời nào cũng phải ngậm miệng lại, có oán khí lớn nhưng không dám nói ra lời.
Không khí nhất thời yên lặng đến xấu hổ.
Qua hai giây, vẫn là Jeon Jungkook bất đắc dĩ mở miệng.
"Bạn học nhỏ, anh học thuộc xong rồi."
Ngữ khí tựa hồ có điểm không thể nề hà, đôi mắt nồng đạm ý cười.
Kang Ami cảm thấy lưng mình cứng đờ.
Đại khái là mình đã quá đánh giá cao Jeon Jungkook.
——
Trước đó, Kang Ami không nghĩ tới thời điểm Jeon Jungkook có nhiều người vây quanh như vậy, còn lấy nhũ danh của mình ra gọi.
Nếu lúc này mà có khe đất, đại khái Kang Ami đã chui xuống trốn rồi.
Thật vất vả mới khởi động hết khí thế trên người, bây giờ gương mặt cô gái nhỏ cũng dần dần quẫn bách, dư âm lời nói lúc nãy làm cho tâm tình mình tán loạn.
Kang Ami tức giận đến mức cắn răng xoay người lại, khóe mắt hơi hơi phiếm đỏ.
Đôi mắt kia không giống như là chỉ có buồn bực.
"......."
Ánh mắt Jeon Jungkook càng tối lại, có chút thất thần.
Trùng hợp nhất là thời điểm Jeon Jungkook thất thần, Kang Ami đột nhiên có động tác —— cô đem bài thi tiếng Anh thật dày còn ở trên tay mình giơ lên, hướng vào ngực người nọ ập tới.
Do chịu lực tác động theo quán tính, hơn nữa người nào đó tự làm bậy "thất thần", một xấp bài thi thật dày ập tới làm nam sinh kêu lên một tiếng.
Dù vậy, Jeon Jungkook vẫn theo bản năng ôm lấy xấp bài thi mà cô gái nhỏ đưa tới.
Kang Ami cũng không lấy lại, nghe thấy tiếng kêu rên lúc nãy của Jeon Jungkook không giống làm bộ, trong lòng có chút không đành lòng.
Nhưng nghĩ tới chuyện người này vừa mới cùng bọn họ mưu đồ chuyện gì, tức khắc Kang Ami cảm thấy đúng hợp tình hợp lý.
—— nếu không phải sức lực của mình nhỏ, có thể chụp cái vết thương nhẹ càng tốt.
Đỡ phải đi ra ngoài đánh nhau với mấy người tam trung, lại phải mang một cánh tay phải bị thương trở về, mình thật muốn điên rồi.
Nghĩ xong, Kang Ami nhìn chằm chằm Jeon Jungkook.
"Thuộc xong rồi?"
Tình thế này biến hóa quá nhanh, người khác đều phản ứng không kịp, Jeon Jungkook biết rõ Kang Ami đang hỏi cái gì.
"Đã thuộc hết thật rồi." Ánh mắt hắn lười biếng mang theo vài phần ý cười.
"Nga." Kang Ami liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở về: "Vậy trong tuần này, không chừng mỗi ngày em sẽ kiểm tra anh viết từ vựng."
Không để mọi người phản ứng lại, chỉ bỏ lại một câu này rồi đi ——
"Hai phút sau, lần kiểm tra từ vựng đầu tiên, trở về chuẩn bị."
"........?"
Đám người Kim Minchae quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Thời điểm bọn họ còn sững sờ, ý cười trên mặt Jeon Jungkook càng ngày càng nồng đậm, khiến cho đôi mắt bọn họ càng thêm nhức nhói.
Hơn nữa không đợi đám người Kim Minchae mở miệng, nam sinh đứng ở trung tâm rũ mắt cong môi cười nhìn bài thi vài giây, đôi chân trực tiếp bước đi theo phía sau.
Trước khi đi, hắn vỗ lên vai Kim Minchae.
"Tôi không muốn cô ấy không vui."
Nói xong hắn liền đi vào trong lớp.
Lưu lại Kim Minchae cùng những người khác trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu mới có người lẩm bẩm một câu: "Đây là người làm cho Jeon đca thay đổi đi??"
Một người khác đứng bên cạnh gật gật đầu.
"Lúc trước Lee Yuna và Im Yerinmỗi ngày đều lắc lư trước mặt, tớ còn tưởng rằng tính tình Jeon đca lãnh đạm....... Xem ra tớ sai rồi, quả là có người trị được."
"Khác nhau một trời một vực, ô hô ai tai......."
Mọi người ngoài cửa đứng cảm khái nhưng không hề biết bởi vì đám người bọn họ đến đây, Jeon đca của bọn họ lúc này đang trong tình trạng "nước sôi lửa bỏng" ——
"Anh không có đồng ý với bọn họ."
"Là anh chưa kịp đồng ý thì có? —— nếu em tới trễ 5 phút, có phải em không nhìn thấy được anh nữa hay không?"
"Năm phút hẳn là vẫn chưa đi."
".........!?"
"—— là anh sai rồi, sau này anh chỉ nghe lời em. Em không cho anh đi thì anh liền không đi."
".........."
"Gấu Nhỏ, anh nhận sai. Bé con, Bạn Học nhỏ, Amie..........."
"Jeon Jungkook, anh im miệng."
"Được, nghe em."
"Viết mười từ chính tả, mỗi từ viết ít nhất hai loại giải thích, phân biệt đặt câu. Không thể lặp lại, cần thiết là hợp lại câu."
"..............."
.........................................
Xuân đi thu tới.
Kang Ami và Jeon Jungkook cùng nhau đạt thành tích hạng nhất và hạng ba, vào thẳng cao tam.
Cuộc hội nghị giữa các chủ nhiệm lớp diễn ra, Kim Nam Joon cười không thể khép miệng được.
Tuy rằng các ban còn lại không có đạt được thành tích như vậy, nhưng so với năm rồi thì đã có tiến bộ hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm giáo dục SeokJin cũng không kiềm nén được sự vui vẻ.
Với thành tích đó, hơn nữa muốn sử dụng chính sách "giảm sức ép", Seokjin cùng các giáo viên chủ nhiệm các ban liền thương lượng, quyết định ——
Cao tam phải tham gia buổi "Hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường", mỗi bam ít nhất phải có một tiết mục tập thể, hai tiết mục đơn.
Thông báo đã được đưa xuống các ban, nhóm ủy viên văn nghệ thiếu chút nữa khóc ra nước mắt.
——
Đang học lớp 12, làm gì có nhiều học sinh nguyện ý phí tâm phí sức tham gia tiết mục?
Hơn nữa còn cố tình đặt chỉ tiêu cố định là ba tiết mục.
Ủy viên văn nghệ ban nhất thật vất vả thông báo triển khai trước lớp, chỉ thiếu mỗi việc phải khóc lóc than thở khẩn cầu các bạn học tham gia, cuối cùng cũng không có ai đăng kí tham gia tiết mục đơn làm hắn khóc không ra nước mắt.
Càng họa đơn vô chí chính là thầy Kim của bọn họ nói ban nhất phải làm gương tốt, làm thế nào cũng phải có ba bốn người tham gia tiết mục đơn mới được.
Ủy viên văn nghệ lần này cầu xin ông bà, xoay vài vòng lớn trong ban cũng chỉ định được hai người tham gia tiết mục đơn.
Cuối cùng cũng phải cần đến cao nhân chỉ điểm, hắn liền tìm tới chỗ chủ nhiệm để xem tư liện cá nhân của học sinh trong lớp, đặc biệt nhìn qua sở trường của bọn họ.
Rốt cuộc cũng tóm được một người ——
"Dương cầm cấp mười?! Người trong ban đúng là ngọa hổ tang long a?!"
Ủy viên văn nghệ vừa cầm tư liệu xem vừa cảm khái.
Hắn cầm xấp tư liệu kia lật qua vài lần, lộ ra mục thông tin cá nhân.
Sau đó ủy viên văn nghệ liền cảm thấy choáng váng.
Hai chữ "Kang Ami" trên cùng nổi bật trước mắt.
Trải qua một năm "hun đúc", tới hành động của một con kiến trong lớp thôi cũng đủ biết, mọi việc muốn làm phiền đến Kang Ami, vô luận là lớn hay nhỏ, tiền đề là phải bước qua được ải là Jeon Jungkook.
—— cứ cho là Jeon giáo bá "an phận" rất lâu, nhưng truyền thuyết ở Hayang về hắn thì không hề ít.
Ủy viên văn nghệ nuốt nước miếng, quyết định tiếp tục tìm thêm.
Vẫn nên phải có người khác thay thế một chút, hắn nhất định sẽ không làm phiền đến bạn học Kang Ami phải ra trận.
Vài phút sau, xem xong toàn bộ tư liệu của cả lớp thì ủy viên văn nghệ khóc không ra nước mắt.
Hắn phát hiện bạn học trong lớp quả thật rất khiêm tốn, cái gì cũng không viết, hoặc là cuồng đọc sách, còn có người điền yêu thích học tập?
Ủy viên văn nghệ rất muốn nắm cổ áo mấy người trong ban hỏi một câu ——
Kang Ami cũng chưa nói mình am hiểu học tập, chỗ nào cho mấy người phô trương như vậy??
......... Tố chất giáo dục này rất muốn đào tạo lại nghiêm ngặt a!
Mang theo tâm lý cảm khái, ủy viên văn nghệ thấy chết không sờn đi về lớp học.
Vào phòng học ban nhất, nhìn về vị trí bàn học Kang Ami thấy chỉ có một người, ủy viên văn nghệ nhất thời cảm xúc dâng trào.
Hắn vội vàng nhìn quanh một chút, xác định trong lớp học không có thân ảnh của Jeon Jungkook, liền hít sâu một hơi đi qua.
Tới phía trước bàn học, ủy viên văn nghệ chưa nói lời nào, chỉ đứng trước chỗ Kang Ami ngồi cúi người ——
"Bạn học Kang Ami, xin cậu giúp tớ một chuyện!"
"......."
Kang Ami bị tư thế này làm cho hoảng sợ, chớp mắt một lúc mới phản ứng lại.
Sau khi hoàn hồn cô có chút bối rối: "Chuyện gì? Nếu tớ giúp được thì hãy nói, không cần như vậy......."
..............
Thẳng cho tới ngày diễn ra buổi biểu diễn văn nghệ cho lễ kỷ niệm thành lập trường, Jeon Jungkook mới biết được Kang Ami muốn lên sân khấu biểu diễn tiết mục "độc tấu dương cầm".
Thời điểm nghe thấy chuyện này từ miệng của những bạn học khác trong ban, ánh mắt Jeon Jungkook liền lập tức trầm xuống.
Nhưng hắn không có bất kì động tác nào, thậm chí cũng không hỏi Kang Ami một câu. Vào giữa giờ thể dục, hắn đi tới trước bàn ủy viên văn nghệ cho đối phương một ánh mắt, sau đó chính mình đi ra khỏi lớp học.
"......."
Trong lòng ủy viên văn nghệ khóc lóc "Trên đời không có bức tường nào cản được gió", cảm giác chính mình mang theo tâm trạng mưa rền gió dữ lạnh lẽo đi theo ra ngoài.
"Cậu kêu cô ấy báo danh?"
Vào gian cầu thang, Jeon Jungkook không nói lời vô nghĩa, cau mày xoay người đi thẳng vào vấn đề.
Ủy viên văn nghệ không đợi hỏi nhiều liền kể hết toàn bộ ——
"Jeon đca, tớ cũng không có biện pháp nào khác, bên trên thúc giục nhiều lần, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được người ghi danh đủ bốn tiết mục —— trong ban ngoại trừ bạn học Kang Ami thì chỉ có mấy người am hiểu hội họa thư pháp, tớ không thể để bọn họ đi lên vẽ nửa tiếng rồi lại đi xuống được?"
Nói xong một hơi, ủy viên văn nghệ len lén nhìn Jeon Jungkook, thấy ánh mắt đối phương tuy có hơi đen kịt, nhưng cũng không hoàn toàn không có cảm xúc, liền cả gan bổ sung thêm một câu:
"Bạn học Kang Ami nói rằng mình tuy rằng có chút gượng tay, bất quá trình độ dương cầm cũng đạt cấp mười, trong khoảng thời gian ngắn có thể chuẩn bị tốt. Tớ cũng có hỏi qua trước, trang phục biểu diễn dương cầm đều do hội văn nghệ cung cấp, cho nên liền....."
Ủy viên văn nghệ không nói thêm nữa.
"Không làm chậm trễ thời gian của cô ấy chứ?"
Jeon Jungkook vẫn nhíu mày.
Ủy viên văn nghệ lắc đầu như trống tỏi: "Không có không có —— tuyệt đối không có!"
"........." Thần sắc Jeon Jungkook tuy có hơi kém, nhưng khóe mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn còn vương một chút lệ khí: "Lần sau lại gạt tôi đi tìm cô ấy làm mấy chuyện phiền toái......"
Không đợi Jeon Jungkook nói xong, ủy viên văn nghệ giơ ba ngón tay lên trời: "Tuyệt đối sẽ không! Tớ thề!"
——
Nếu mà có thì hắn liền trực tiếp từ chức........ Làm ủy viên lớp mà còn phải mạo hiểm sinh mệnh vì mấy chuyện khổ sai này, ai muốn làm!
Xác định Jeon Jungkook đã đồng ý chuyện này, ủy viên văn nghệ liền hoàn toàn yên tâm.
Hắn cho rằng sẽ không có chuyện gì xấu.
Thẳng cho tới ngày hôm sau ở phía sau hội trường văn nghệ, Jeon Jungkook mới nhìn thấy Kang Ami thay lễ phục diễn tấu.
_____
Dạo này tui bận quá nên hôm đc hôm không mọi người thông cảm nha nào rảnh tui bù cho mn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro