68
Chỉ còn một năm cuối cùng học Thạc sĩ, Kang Ami đã chuẩn bị tốt luận văn tốt nghiệp, bên cạnh cũng không còn việc gì liền xin giáo sư nghỉ, trước tiên trở về Busan trong hai tháng.
Thẳng từ sân bay cho tới khi lên taxi, tài xế mở miệng hỏi chỗ nào, Kang Ami theo bản năng liền nói: "Cho cháu đến Phố Donggu ạ"
Chỉ là buộc miệng thốt ra trong nháy mắt, cô liền ngẩn ngơ.
Qua hai giây, Kang Ami đem ba lô để sang một bên, rũ mắt sửa lời: "Cháu nhớ lầm rồi bác tài. Cho cháu đến số 136 phố Sahagu ạ."
Tài xế lên tiếng, trong lòng cổ quái nhìn Kang Ami qua kính chiếu hậu một cái, sau đó vui đùa trả lời:
"Có phải nhiều năm ở nơi khác hay không, trở về liền không nhớ địa chỉ nhà?"
"......."Kang Ami dựa ra phía sau một cái, thư thả trả lời: "Mới dọn ra khỏi nhà cũ một năm, còn chưa có quen thuộc, để bác chê cười."
" Này thì có là gì, bác còn gặp qua người còn kỳ quái hơn........"
Bác tài xế bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho Kang Ami nghe.
Kang Ami không đáp lời, đôi lúc chỉ trả lời hai tiếng. Đa số ánh mắt cô dừng bên ngoài cửa sổ xe.
Mấy năm gần đây, đối với Busan dần dần biến hóa, cô quen thuộc nhất chính là con đường từ sân bay tới nội thành.
Chẳng qua trên con đường này, mỗi năm Kang Ami đều vội vàng đến ba bốn lần. Ngoại trừ ngày tết tất nhiên phải trở về, nghỉ hè tránh được mấy ngày thì tránh.
Bà nội Kang cứ nhắc mãi trong điện thoại, Kim Haewon cũng vui đùa mắng cô không có lương tâm, chỉ là cô cũng rất vội.
Làm không xong đề, viết không xong luận văn, xem không xong tài liệu............ Kang Ami như là không đem chính mình vùi vào thư viện để tra cứu thư tịch văn hiến liền sẽ không bỏ qua. Cùng giáo sư trong nhóm nghiên cứu sinh, vô luận là sư huynh sư tỷ hay sư đệ sư muội, khi giáo sư nhắc tới cô đều không nhịn được mà đắc ý cùng vui đùa trêu ghẹo ——
Trăm năm sau, trong trường học nên lập một cái hố chôn di vật của Kang Ami , tốt nhất là ở phía sau khu dạy học, để người sau có thể noi theo, khổ học nhiều hơn.
Nhiều lúc giáo sư nhịn không được khuyên Kang Ami ra ngoài chơi nhiều nhiều, giống như những người trẻ tuổi khác nên làm càn thì làm càn một chút. Kang Ami miệng thì đáp ứng, nhưng hết thảy vẫn như cũ.
Thẳng cho tới đêm trước khi tốt nghiệp, nghe Kang Ami chịu chủ động xin nghỉ, giáo sư tự nhiên đồng ý, còn vui đùa nói: "Hai ba năm nay em tích góp được nhiều ngày nghỉ, hoàn toàn có thể nghỉ tới khi tốt nghiệp không cần trở lại."
Kang Ami bật cười. Vốn dĩ cô chuẩn bị đi ra bên ngoài một chút, chỉ là nghỉ đến sinh nhật bà nội Tần cũng sắp tới gần, liền tạm thời hủy bỏ ý tưởng đi du lịch.
Vì thế Kang Ami thu dọn hành lý, trực tiếp trở về Busan.
Thân thể bà nội Kang mấy năm nay cũng trở nên kém một chút, Lee Minyoung đã nghỉ hưu liền về lại, một năm trước làm chủ đưa bà nội Kang về nhà ở Sahagu của bọn họ, thuận tiện cho việc chăm sóc.
Nghĩ vậy, tinh thần Kang AmiTinhg không khỏi hơi chán nản.
——
Về sau sẽ không bao giờ quay lại Donggu nữa rồi.
Busan thiếu đi một nơi cô muốn đến nhưng lại không đến được....
Cũng khá tốt.
Trong lòng Kang Ami vẫn hơi buồn, chuông điện thoại liền vang lên.
Kang Ami vừa mới bấm nhận, còn chưa kịp mở miệng, người bên kia đã lên tiếng trước:
"Cậu vừa mới xuống máy bay đúng không? Tớ mới gọi rất nhiều cuộc cho cậu nhưng đều tắt máy —— làm tớ rất lo lắng. Thế nào, buổi chiều hẹn ra tâm sự không? Đã rất lâu tớ không có gặp cậu cũng như trò chuyện với cậu rồi."
Lắng nghe một tràng, Kang Ami bất đắc dĩ cười cười: "Haewon ssi, tớ chỉ mới vừa xuống máy bay, cậu liền không cho tớ nghỉ ngơi hai sao?"
"Nghỉ ngơi? Cậu còn muốn nghỉ ngơi? Hiện tại cái cậu thiếu không phải là nghỉ ngơi —— cậu vùi mình mấy năm ở trong thư viện trường? Lại không tham gia các hoạt động nào nên rỉ sắt luôn rồi sao?"
Kim Haewon ở đầu dây bên kia trách móc một hồi, sau đó mới thả chậm ngữ khí:
"Hơn nữa trước kia cậu quay về vội vàng, vài lần tớ không đành lòng cản cậu còn chưa tính. Lần này cậu nghỉ tới hai tháng, như thế nào cũng phải bồi tớ nhiều nhiều mới được."
Kang Ami : "Xem ra tớ không nên nói cho cậu biết kỳ nghỉ của tớ kéo dài tới hai tháng, thất sách a......."
"Hối hận sao? —— đã muộn!"
"......."
___________________
So sánh với một người trước hoàn cảnh lạ lẫm miên man suy nghĩ, Kang Ami cảm thấy đi cùng Kim Haewon tâm sự uống cà phê chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt.
Vì thế cô cũng không có đổi lại, chỉ sửa thời gian.
Về nhà bồi bà nội Kang hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba, Kang Ami liền nói một tiếng với người trong nhà, sau đó ra cửa.
Đi vào trong quán café, Kang Ami nhìn thấy Kim Haewon đang ngồi bên cửa sổ.
Lần cuối hai người gặp nhau đã là một năm trước. Tuy rằng cũng có liên lạc với nhau qua tin nhắn hoặc mạng xã hội, nhưng một năm không gặp mặt, dáng vẻ cả hai lại biến hóa, thật đúng là có chút xa lạ.
Cảm giác xa lạ còn chưa dứt thì Kang Ami đã đến gần bên cửa sổ, cách một đoạn Kim Haewon đã nhìn thấy rõ cô, sửng sốt một chút liền bay nhanh tới ôm chầm lấy cánh tay.
Kang Ami bất đắc dĩ cong môi cười một cái.
Nam sinh phục vụ đi ngang qua không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.
"Có thể a Kang Ami !"
Kang Ami còn chưa có ngồi vững, Kim Haewon ở đối diện liền mở miệng trêu ghẹo ——
"Một năm không gặp, cậu trổ mã càng thêm yêu nghiệt ——viện nghiên cứu của trường đều là tra tấn người, làm sao trường cậu có thể dưỡng ra được một tiểu yêu tinh vậy? —— một năm qua chắc cậu câu không ít các linh hồn nhỏ bé của các tiểu học đệ đi?"
Kang Ami cũng không cùng trêu đùa, chỉ cười: "Cậu nha, không hổ là người chơi mồm mép."
Kiềm nén suốt hai ba năm, Kim Haewon liền phun trào hết với Kang Ami .
Trong chốc lát, phục vụ đã mang café lên, Kang Ami lắng nghe Kim Haewon kể lại tình hình gần đây.
Kim Haewon giải lao mười phút, miệng cũng đã khô hết liền nhấp một ngụm.
"Cũng đừng chỉ nói chuyện của tớ, nói chuyện của cậu đi. Cậu cũng sắp tốt nghiệp thạc sĩ, có tính toán gì chưa?"
Đề tài chỉ trong một ngụm café liền bay tới trên người mình, Kang Ami có chút ngây người.
Trong chớp mắt, cô liền rũ mắt cười cười: "Không xác định lắm."
Ánh mắt Kim Haewon chợt lóe lên: "Cậu sẽ không...... Còn không tính toán trở về đi?"
"....." Kang Ami dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân ly, qua một lát mới lắc lắc đầu.
"Sẽ trở về. Bà nội tớ ở Busan dưỡng lão, tớ còn chạy xa được tới đâu."
"Vậy cậu còn không xác định cái gì?" Kim Haewon hỏi.
Kang Ami nói: "Có khả năng tớ sẽ cho bản thân nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đi ra ngoài thăm thú một chút."
Kim Haewon nhất thời mất ngôn ngữ, ánh mắt có chút phứt tạp.
"Bất quá không quan hệ, trong hai tháng này tớ sẽ không rời khỏi Busan. Chờ qua hai tháng, tớ về trường hoàn thành báo cáo tốt nghiệp, khi đó lại quyết định cũng không muộn."
"....... Khụ." Kim Haewon thanh thanh giọng, cười nói: "Dù sao mấy năm nay cậu viết bài cho tạp chí cũng tiết kiệm được một chút tiền, đi ra ngoài nhiều cũng khá tốt, xác thật không cần quá gấp gáp để ổn định công việc."
"Ân." Kang Ami đáp: "Bất quá hai tháng này tớ sẽ không ở nhà, cách sống quá chênh lệch, lại không có xe. Qúa hai ngày tớ liền thuê một phòng bên ngoài, đến lúc đó tớ sẽ mời đại luật sư Trác đến mở rộng tầm mắt?"
Kim Haewon vừa nghe thấy xưng hô này, chính mình cũng bật cười. Chờ tới khi cười xong, cô liền xụ mặt, đáy mắt đầy cảm xúc một lời khó nói hết:
"Tốt, bổn luật sư nhất định tận chức tận trách! —— thuận tiện giúp cậu chuyển nhà và dọn dẹp cũng không thành vấn đề!"
Hai người liền cái đề tài này vui đùa một đoạn thời gian.
Sau đó Kang Ami mới lơ đãng nhắc tới một chuyện ——
"Làm phiền cậu nuôi mèo....... Còn tốt không?"
Nghe thấy Kang Ami chủ động nhắc tới, biểu tình Kim Haewon cổ quái, chớp chớp mắt.
—— thời điểm mấy năm trước cô nhận nuôi con mèo, cũng mơ hồ biết thân thế của con mèo này. Vì thế cũng liền rõ ràng hơn, con mèo này đối với Kang Ami mà nói, cùng với Busan có nhiều nơi lớn như vậy, chính là vùng cấm không thể động vào.
Cô xác thực không nghĩ tới, Kang Ami sẽ chủ động nhắc tới.
Kim Haewon rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình: "Kia khẳng định tốt a, trắng trẻo mập mạp, lông dày sáng bóng. Chính là tớ cảm thấy nó nên giảm béo."
".......Tên cũng đổi lại sao?"
________________
Đổi lại." Kim Haewon coi như không thấy được những cảm xúc khó áp được của Kang Ami . "Tớ lười biếng nên gọi nó là "miêu miêu", kết quả mỗi lần cho ăn, tớ gọi "miêu" nó cũng rất vui vẻ."
Kim Haewon miêu tả rất rõ ràng, Kang Ami cũng nở nụ cười.
"Miêu miêu........" Kang Ami nhẹ nhàng lặp lại một lần, sau đó nâng tầm mắt lên, khóe mắt hơi cong: "Khá tốt....... Qua mấy ngày tớ sẽ làm xong chuyện thuê nhà, muốn đi xem nó, cậu có bận không?"
"Chuyện này không có gì không tốt!"
Kim Haewon dừng lại, thử hỏi: "Nếu cậu muốn đem nó về, có thể cùng tớ ——"
"Không vội." Kang Ami chặn lời Kim Haewon định nói.
Cô cầm ly café lên nhấp một ngụm: "Chờ tớ đi ra ngoài giải tỏa xong tâm tình rồi lại tính, sau khi quay về Busan đi."
Trong lòng Kim Haewon thở dài, nhìn Kang Ami : "Được."
................
Hai người ngồi với nhau trong quán café cho tới bữa tối.
Kim Haewon lúc này mới chú ý tới thời gian, liền tính lôi kéo Kang Ami đi ra khỏi quán café.
"Năm trước ở Busan có khai trương nhà hàng mới, hương vị không tồi, tớ mang cậu tới dùng thử."
Ở phương diện ăn uống tại Busan, sáu bảy năm không nghỉ ngơi Kang Ami không có quyền lên tiếng, liền mặc cho Kim Haewon kéo mình lên xe, đi tới địa điểm đã chọn.
Đi được hơn mười phút, Kim Haewon vừa lái xe vừa nói chuyện với Kang Ami :
"Nằm ở con phố phía trước cách đây không xa."
"......"
Kang Ami nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ có chút ngây ra.
Mấy năm nay Busan biến hóa rất nhiều, rất nhiều nơi trước đây cô quen thuộc, bây giờ cũng khó có thể nhận ra hoàn toàn.
Ví dụ như con phố trước mắt này, thẳng cho tới khi "Thành giải trí HOPE WORLD" to lớn lướt ngang qua, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Trong nháy mắt, rất nhiều đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu.
Đôi mắt Kang Ami buồn bã.
Sau đó Kang Ami cười khổ ——
Cho nên cô mới không nghĩ quay lại nơi này.
Đối với Kang Ami mà nói, trí nhớ quá tốt cũng như một loại trừng phạt đi.
Nếu có thể quên hết, thì tốt rồi.
"Đến rồi!"
Kim Haewon ngồi trên ghế lái vẫn chưa chú ý tới phản ứng của Kang Ami , mỉn cười dừng xe.
Hai người xuống xe, Kim Haewon dẫn Kang Ami đến nhà hàng thoạt nhìn khá đông khách.
Sau khi vào cửa nhận lấy số thứ tự, Kim Haewon không quên quay đầu nhỏ giọng nói với Kang Ami : "May mắn hôm nay là thời gian làm việc, hai đứa mình lại đến đầu tiên, bằng không thì khẳng định ——"
Lời nói Kim Haewon líu lo không dứt, bước chân liền dừng lại.
Cô vô tình đảo ánh mắt lùi lại 1 mét, biểu tình đình trệ nhìn vài người phía trước.
Xác thực mà nói, người đứng đầu kia cũng nhìn hai người một cái.
——
Đó là lúc trước ở Trung học Hayang, cơ hồ tất cả học sinh đều biết đến hai người luôn đi bên cạnh Jeon Jungkook nhất.
Kim Minchae.
Phản ứng đầu tiên của Kim Haewon là quay lại nhìn Kang Ami , thầm nghĩ tốt nhất trước khi Kang Ami nhìn thấy người phía trước liền mang người đi.
Nhưng mà khi xoay người cô liền phát hiện mình đã chậm.
Không chỉ Kim Minchae nhìn thấy bọn họ, mà Kang Ami cũng nhìn thấy Kim Minchae.
Điều Kim Haewon không biết chính là Kang Ami không chỉ nhận thức một mình Kim Minchae. Nam nhân đứng bên cạnh Kim Minchae cô cũng biết —— rõ ràng chính là ông chủ có quan hệ thân quen với Jeon Jungkook ở khu giải trí HOPE WOLD, Yurin.
Hai bên giằng co, không khí xung quanh như đình trệ.
Trong giây lát, Kim Minchae đứng đối diện nở nụ cười lạnh, nhấc chân đi về phía bên này, vừa mở miệng:
"A, đây không phải là vị tiểu mỹ nhân năm đó đá Jeon bá của chúng ta sao?"
...........................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro