69


"A, đây không phải là vị tiểu mỹ nhân năm đó đá Jeon bá của chúng ta sao?"

Khi nói chuyện, Kim Minchae bước lên tới trước, ngữ khí và biểu tình không hề che dấu địch ý.

Hắn nhìn Kang Ami rồi nở một nụ cười trào phúng:

"Như thế nào, Kang tiểu thư là người không thể đụng vào, còn phải hạ mình quay lại Busan sao?"

Từ châm chọc tới mỉa mai một hồi, Kang Ami chỉ vì những chuyện dĩ vãng làm tinh thần hơi hoảng hốt, sau đó liền trấn định.

Cô kéo Kim Haewonđang khó chịu muốn dỗi bước lên trước lại.

"Đã lâu không gặp, hai vị." Tầm mắt Kang Ami chuyển ra phía sau Kim Minchae, dừng lại trên người Yurrin một lúc, liền quay lại.

Làm như không hề nghe thấy những lời khiêu khích của Kim Minchae lúc nãy, thần sắc Kang Ami bình tĩnh mở miệng: "Hôm nay còn có việc, không quấy rầy hai vị. Ngày khác gặp lại."

Nói xong, Kang Ami kéo Kim Haewonđi vòng qua một bên.

Loại kết thúc này hiển nhiên không có khả năng làm Kim Minchae đang có tâm "báo thù" hài lòng, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, quay đầu lại: "Kang tiểu thư có chuyện gì gấp? Nói thế nào cũng đã từng quen biết, tiểu thư liền không nhớ tình cũ?"

Không đợi Kang Ami đáp lời, Kim Minchae nở nụ cười lạnh, tiếp nửa câu sau ——

"A, xem trí nhớ của tôi này! —— tôi đã quên mất, năm đó Jeon đca đối với cô đều dâng cả trái tim, cô không thích liền đá người ta sao? Huống chi chúng ta có điểm quen biết, nên Kang tiểu thư càng không đặt ở trong mắt, đúng không?"

"........."

Kang Ami cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, cũng không thể chịu nổi miệng vết thương đã lành lại liền bị lời nói đâm vào khiến cho máu chảy đầm đìa.

Bước chân cô dừng lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng hơi động.

Cưỡng chế bản thân bình tĩnh hai giây, Kang Ami mới nắm chặt bàn tay rồi mở miệng:

"Chuyện của tôi và anh ấy, cho dù ai đúng ai sai, đều không tới lượt người ngoài xen vào......... Anh cũng không có tư cách này."

"........."

Kim Minchae như thế nào không nghĩ tới cô gái nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn năm đó bây giờ lại nói ra những lời lẽ sắc bén như vậy, đầu óc trở nên trống rỗng một chút.

Thẳng cho tới khi thân ảnh kia mất hút, hắn không nhịn được nghiến răng nói:

"Tốt ——! Một câu này của cô, tôi nhất định sẽ truyền đạt tới toàn bộ!"

Kang Ami nguyên bản đã hạ quyết tâm không quay đầu lại liền nghe thấy lời này, bỗng dừng lại, sắc mặt có chút trắng bệch.

Thân thể cô nhanh hơn đại não một bước, đột nhiên quay người lại, ánh mắt đó làm cho Kim Minchae cả kinh ——

"Anh ấy đã trở lại?"

Trong lòng Kim Minchae thầm kêu khổ, theo bản năng né tránh ánh mắt.

"Không có! Mà có trở lại hay không thì cùng cô có quan hệ gì......."

Kim Minchae vốn dĩ đang chột dạ nên lúc nói chuyện có chút cuống quít, lại nói lời truy vấn làm Kang Ami hơi đờ đẫn một chút.

........ Đúng vậy.

Người nọ có trở về hay không thì có quan hệ gì mới mình đâu?

Đầu ngón tay Kang Ami bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn lại giống như thân thể mình đang chết lặng.

Cô cắn răng khiến cho thần sắc của mình không biến hóa, xoay người muốn đi vào trong.

"Kang tiểu thư."

Liền ngay lúc này, một âm thanh bình tĩnh vững vàng khác vang lên gọi cô lại.

Kang Ami giương mắt lên, mắt hạnh long lanh nhìn Yurrin hơi ngẩn ra. Sau đó Yurrin cười vô tội:

"Tôi không có địch ý, chỉ thay Kim Minchae đường đột nói một lời xin lỗi. Tính cách của hắn vẫn luôn xúc động, Kang tiểu thư cũng không phải là ngày đầu tiên biết, mong cô thứ lỗi."

"....."

Kang Ami không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu rồi nhấc chân chạy lấy người, hiển nhiên không muốn ở lại chỗ này.

Yurrin không nhanh không chậm mà nói câu cuối: "Tôi và Kang tiểu thư coi như nhiều năm không gặp, không nghĩ tới Kang tiểu thư còn nhận ra tôi, đây cũng là duyên phận. Không biết có phiền Kang tiểu thư cho tôi số điện thoại hay không?"

Yêu cầu này đột ngột như vậy, Kang Ami không nghĩ tới Yurrin thật sự lại nói ra, cô ngây người ra một chút, lát sau mới giương mắt nhìn đối phương.


_________

Yurrin tươi cười kiên trì nếu không đạt được mục đích liền không bỏ qua, Kang Ami thì lúc này chỉ muốn rời khỏi cái nơi làm người ta hít thở không thông này, cô không chút do dự đọc số điện thoại của chính mình ra.

Cũng không đợi xác nhận Yurrin có nhớ hay không, Kang Ami liền lập tức lôi kéo Kim Haewon rời đi.

...........................

Kim Haewon ngồi đối diện Kang Ami không nói gì gần năm phút, sau đó liền đánh vỡ không khí trầm mặc này.

"Cậu cũng nghe........ Cậu cùng người kia là cậu đá anh ta hả?"

Kim Haewon mở miệng trước.

——

Nhìn biểu tình của Kang Ami bình tĩnh, ánh mắt lại như mất hồn mất vía, cô cũng không trông cậy đối phương có phản ứng.

Mặc dù Kim Haewonmở miệng trước, qua vài giây sau Kang Ami mới thu hồi lý trí.

Nhớ lại vấn đề mới nghe lúc nãy, Kang Ami hơi nhấp môi.

"Tớ cũng không biết."

Kim Haewon nhíu mày: "Các cậu......."

"Cũng có khả năng như vậy đi." Kang Ami chậm rãi thở ra, giương mắt lên nhìn Kim Haewon: "Các cậu hẳn có nghe nói, tuy rằng năm đó thành tích của anh ấy ưu tú nhưng không có điền nguyện vọng."

Nhắc tới chuyện này, thần sắc Kim Haewon có chút phứt tạp, gật gật đầu, hậm hực nói: "Sao có thể không nghe nói? Điểm tổng của anh ta chỉ kém cậu có hai điểm, kết quả cuối cùng một trường đại học cũng không điền, tớ còn nghe nói Kim Seokjin tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu........ Kia thật đúng là so với "chiến tích" lúc trước càng thêm nổi danh."

"Ân. Bởi vì mùa hè năm đó anh ấy phải vượt qua tuyển chọn vận động viên ở đấu trường tổng hợp, tiến vào bộ đội đặc chủng."

"A?!" Thần sắc của Kim Haewonkinh ngạc: "Chúng ta cũng không biết!"

"......." Khóe môi Kang Ami hơi cong lên, đáy mắt lại không có nửa ý cười: "Thân phận bí mật tự nhiên sẽ không tiết lộ được. Sau đó tớ cũng không gặp qua anh ấy........ Muốn gặp cũng không gặp được. Rời khỏi Busan một tuần, anh ấy gửi cho tớ một cái tin nhắn, nói với tớ là anh ấy phải đi."

Giọng nói Kang Ami như có sức nặng, cổ họng khô rát không thể tiếp tục được nữa. Qua hai giây sau cô mới mở to mắt, thanh âm không có bất kì cảm xúc nào, tiếp tục nói:

"Sau đó tới đợi thêm một tuần. Thằng cho đến ngày tớ đi, anh ấy liền nhắn tin cho tớ, lúc sau anh ấy sẽ có nhiều kỳ huấn luyện dài đằng đẳng ......."

Kim Haewon như có cảm giác, nuốt nước miếng: "Nhiều, dài đằng đẵng?"

" 'Dài đằng đẳng'......." Kang Ami khẽ cười, rồi sau đó ngừng lại: "Không biết."

——

"Bởi vì một năm sau đó thời điểm tớ thiếu chút nữa chuẩn đoán chính xác mình bị bệnh bạch cầu, cũng chưa có thể liên hệ anh ấy một lần."

"........"

Biểu tình Kim Haewonliền thay đổi.

Cô cơ hồ đoán trước được chuyện xảy ra sau đó.

Tiêu điểm trong mắt Kang Ami thoáng tan, giống như là nhớ lại đoạn thời gian tuyệt vọng đó.

"Kỳ thật một năm trước tớ không có nghĩ về anh ấy, tớ cho rằng giống như lời anh ấy nói, nói không chừng không cẩn thận chờ tới mười năm...... Tớ 27 tuổi, coi như một lần nữa quen biết anh ấy, kia cũng không có quan hệ gì."

Nói tới lúc này, Kang Ami cười khổ: "Sau đó tớ liền phát hiện mình sai rồi........ Sau một tuần có chuẩn đoán chính xác, mỗi này, mỗi lúc, mỗi khắc đều nhớ anh ấy, giống như là nhịn một năm chờ đợi vô số lần thất vọng toàn bộ chỉ trong vòng vài ngày liền trả hết về........ Khi đó tớ liền hạ quyết tâm."

"Quyết tâm?"

"Ân, tớ gửi cho anh ấy một cái tin nhắn....... Xem như là chia tay đi. Nói tớ đá anh ấy, cũng không sai."

Kang Ami mỉn cười, mặt mày hơi cong: "Bất quá nói đến cùng, chúng tớ chưa từng ở bên nhau."

"......"

Cứ việc ngồi đối diện với một cô gái cười rất xinh đẹp, nhưng Kim Haewon nhịn không được mà thấy đau lòng.

——

Cô như là một người ngoài cuộc, năm đó nếu nghe chuyện này đều sẽ có cảm giác này, như vậy đương sự năm đó lại có bao nhiêu tuyệt vọng?


_______________

Trong chớp mắt, Kim Haewon đột nhiên nhớ tới một vấn đề ——

"Lúc trước cậu gửi cái tin nhắn kia, có nói lý do vì sao không?"

"Không có." Kang Ami thản nhiên.

"........ Vậy nhìn từ góc kia thật đúng là cậu "tuyệt tình" mà đá anh ta a." Kim Haewon ngượng ngùng nói.

Chẳng qua cái tuyệt tình này cũng chính là để nhắc nhở bản thân.

Kim Haewon nghĩ tới cái gì, ngây ngốc ngước mắt lên nhìn: "Cậu gửi cái tin nhắn kia là trước khi có chuẩn đoán chính xác hay là sau khi có?"

Kang Ami chớp chớp mắt, nở một nụ cười ấm áp mềm mại, lại không trả lời.

Trong lòng Kim Haewon bắt đầu đau.

Cô đã biết được đáp án.

——

Vậy là trước khi có chuẩn đoán chính xác mới gửi một cái tin nhắn như vậy, nếu là sợ bóng sợ gió một hồi vậy thì nhân cơ hội này kết thúc; còn nếu là sự thật.....

Nếu là sự thật, đó chính là "trước khi em chết, buông tay cho anh một cơ hội để bước đi tiếp trên quãng đường còn lại".

"Sao cậu cũng đối xử nhẫn tâm với bản thân như vậy a." Kim Haewon che giấu cảm xúc đứng dậy đi ra ngoài, đem những giọt nước mắt sắp trào ra ép xuống: "...... Đồ ngốc."

Tới cửa, Kim Haewon điều chỉnh hô hấp, kéo cửa ra nói với hai người phục vụ đứng hai bên cửa: "Có thể mang đồ ăn vào, lấy thêm rượu vang đỏ nữa."

Gọi món xong, Kim Haewon quay người lại, liền đón nhận ánh mắt mờ mịt của Kang Ami .

——

"Rượu vang đỏ?"

Kim Haewon sửng sốt, cười: "Đừng nói cho tới giờ cậu vẫn chưa uống qua nó ở quán bar đi?"

"........" Kang Ami thành thật mà lắc lắc đầu.

Cuộc sống đại học của cô rất bình lặng, bất luận sinh viên có tổ chức các hoạt động liên hoan nào cô đều không tham gia, tránh xảy ra tiền lệ hậu quả nghiêm trọng. Sau đó khi bắt đầu thành nghiên cứu sinh, cô càng một lòng chui vào thư viện.

—— cồn đối với cô mà nói, tuyệt đối là khu vực cấm.

Kim Haewon nghĩ thông suốt lúc sau cũng không ngại: "Vừa vặn, ở chỗ này với tớ cậu cũng nên yên tâm thử xem tửu lượng của mình, cho dù có uống say tớ có thể đưa cậu về."

"Vậy nếm thử một chút, nhưng một hai vừa phải nha, cậu đừng nghĩ muốn chuốc say tớ."

"Được được được, tớ nhật định sẽ không để cậu uống say còn không được sao?"

Tuy là nói như vậy, trong lòng Kim Haewon lại nghĩ, uống say cũng tốt, bằng không có những chuyện nghẹn ở trong lòng có thể làm cho bản thân tổn thương.

........

Hơn nửa giờ sau, Kim Haewon phát ngốc.

Đồ ăn mới vừa dọn ra trên bàn còn chưa động gì nhiều, người ngồi đối diện đã mềm oặt nằm trên bàn.

——

Cô xác thực dự đoán được tửu lượng của Kang Ami chưa chắc tốt, nhưng thật không nghĩ tới, loại lý do chân chính "một ly gục" khiến cho mình phải chứng kiến tận mắt.

Kim Haewon dở khóc dở cười, chỉ có thể kêu nữ phục vụ giúp đỡ mình cũng nhau đưa người này xuống dưới, trước tiên đưa người tới lái thay.

Thật vất vả mới mang được người lên xe, Kim Haewon nhẹ nhàng thở ra: "Còn say như vậy sau này không thể uống rượu được rồi......"

Lời còn chưa nói hết, người ngồi bên cạnh ghế sau đã mở mắt ngồi thẳng dậy: "Đây là..... Chỗ nào a?"

"........" Kim Haewon bị Kang Ami làm cho bật cười: "Đây là trên xe, tớ đưa Kang đại tiểu thư về nhà."

"Nga......"

Nghe được đáp án, Kang Ami nhíu nhíu cái mũi, lại rụt trở về.

Bộ dáng bị khi dễ này làm cho Kim Haewon nhớ lại cô gái nhỏ còn học ở cao trung mấy năm trước đó.

Trong lòng Kim Haewon mềm nhũn, lại không nhịn được cười thở dài: "Tiểu Kang à, tớ vẫn luôn không hỏi sao cậu lại không tìm bạn trai?"

Kang Ami say đến mơ mơ màng màng, ngũ quan xinh đẹp đều nhăn hết lại ——

"Bà nội đừng thúc giục cháu...... sau này, sau này sẽ tìm......."

Lời này làm cho Kim Haewon không nhịn được mà bật cười, chỉ là sau khi cười xong, cô lại có chút đau lòng.

----------------------------

"Vì sao hiện tại không tìm?...... Còn chưa quên được người kia?"

"......"

Trong xe an tĩnh rất lâu, thời điểm Kim Haewon lo lắng Kang Ami sẽ không trả lời liền nghe thấy một giọng nói nho nhỏ mơ hồ vang lên.

"Đã quên...... nên đã quên."

Kim Haewon thở dài: "Nếu đã quên, vì cái gì mà không yêu đương?"

Kang Ami hơi cúi người, khuôn mặt nhỏ say nhăn dúm dó:

"........ Không thú vị nha."

"Ân? Cái gì không thú vị? Yêu đương sao?"

".........." Cảm xúc trong đôi mắt của cô gái nhỏ dần phai nhạt.

Qua thật lâu, âm thanh mềm mại vang lên:

"Không phải người kia a...... Cũng không có ý."

Kim Haewon sửng sốt.

Sau một lúc lâu, cô thở dài: "Đồ ngốc."

..............

Xe ngừng dưới tòa nhà số 09 ở Donggu.

Kim Haewon đem Kang Ami đỡ xuống xe, để người lái thay chờ dưới lầu, liền đỡ người đi vào trong.

"Cậu ở tầng mấy?"

Kim Haewon đứng bên ngoài cửa thang máy hỏi.

Kang Ami không chút do dự: "Mười hai!"

"........."

Kim Haewon vừa bực mình vừa buồn cười, nhấn vào cái nút để thang máy đi xuống.

Tới tầng 12, cửa thang máy mở ra, Kim Haewon đem người đỡ ra ngoài hành lang.

"Căn nào?"

".....A?"

Kang Ami mở to hai mắt ngây thơ nhìnKim Haewon.

Kim Haewon đỡ trán.

"Căn đông hay căn tây —— cậu ở căn hộ nào?"

"Căn đông? Căn tây? Tớ ở căn hộ nào?" Kang Ami nhắc lại một lần: "Tớ ở căn hộ nào?"

Kim Haewon: ".................."

Cô thề, sau này có cô ở đây, tuyệt đối không để cho Kang Ami đụng tới một giọt rượu!

Hỏi nửa ngày cũng chưa nghe được đáp án, Kim Haewon bất đắc dĩ:

"Vậy cậu lấy chìa khóa đưa cho tớ, tớ mở cửa."

Kang Ami ngây thơ nhìn bạn mình, một lát sau mới chậm rì rì lấy chìa khóa trong túi ra.

"........ Đây là chìa khóa nhà cậu?"

"Ân!"

"Sống một mình?"

"Ân........ Ân!"

"........"

Kim Haewon thở dài, hôm nay cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng con ma men này.

Cô đỡ Kang Ami để Kang Ami dựa vào tường: "Không được lộn xộn nha."

"Tớ đứng im."

Kang Ami lắc lắc đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.

"........." Kim Haewon không nhịn được cười.

Sau đó cô chỉ có thể một tay cầm chìa khoá đi về phía căn hộ phía đông.

—— chỉ mong liền tính mở cửa sai nhà, cũng có thể xem đối phương là hàng xóm nhìn giúp cô ngốc này một lần đi.

Kim Haewon nghĩ như vậy, chỉ có thể mang theo chìa khóa đi tới trước cửa. Chìa khóa trong tay mới cắm một nửa liền cứng lại.

—— hiển nhiên không phải nhà này.

Kim Haewon thở dài, quay đầu trở về, vừa đi vừa giương mắt nhìn xem.

Vừa thấy cảnh này không quan trọng, dọa cô nhảy dựng ——

Người vừa mới nói mình ngoan ngoãn đứng im một chỗ, hiện tại đã tới cửa căn hộ phía tây.

"Ai da, tiểu tổ tông của tớ!"

Kim Haewon vội vàng chạy tới đem người từ trên cửa đỡ xuống: "Cậu đây là ——"

Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt đã mở ra.

Nam nhân đứng phía bên trong nhìn cô gái nhỏ đang dựa trên người Kim Haewon không chớp mắt, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong đôi mắt đen kia.

——

"....... Amie ?"

Âm thanh trầm thấp gọi lên hai chữ.

Nhìn thấy rõ ngũ quan thanh tuấn, hình dáng của người trước mắt, đôi mắt Kim Haewon đều trợn tròn ——

"—— Jeon Jungkook ?!"

".............."

Đôi mắt đen kia quét qua, hơi thở hung lệ mà ngang nhiên.

Kim Haewon theo bản năng lui một bước.

Jeon Jungkook lập tức nâng cánh tay lên đem cô gái nhỏ trên người Kim Haewon kéo lại.

Sau đó hắn rũ mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn người đang trong ngực mình.

Ánh mắt kia làm cho Kim Haewon lạnh cả người.

—— giống như là muốn đem Kang Ami nuốt trọn.

......................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro