79

Sáng sớm hôm sau Kang Ami đã sắp xếp xong hành lý, mang theo một cái vali nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.

Bà nội Kangđã sớm chuẩn bị đầy đủ bữa sáng dinh dưỡng trong phòng khách, vừa thấy Kang Ami ra khỏi phòng ngủ, vội vàng vẫy tay:

"Gấu Nhỏ, tới tới tới, lại đây ăn sáng đi."

Kang Ami bất đắc dĩ: "Bà nội, không cần, hiện tại con không đói bụng."

"Kia không được!"

Bà nội Kang phủ định không chút do dự: "Hôm nay cháu phải ngồi báy bay gần hai giờ, đường đến sân bay cũng phải mất một tiếng —— khẳng định sẽ đói. Còn nữa, không ăn sáng thì đối với dạ dày cũng không tốt, hiện tại mấy đứa còn trẻ......."

Vừa nghe thấy Bà nội Kangnhắc đến đề tài này liền sẽ rất dong dài, Kang Ami vội vàng buông tay, nhanh chóng chạy đến ghế ngồi, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn chờ đợi dùng bữa.

Bà nội Kangbị phản ứng ngoan ngoãn của cháu gái làm cho vui vẻ, giả vờ ra vẻ giận trách: "Như thế nào, con là đang ngại bà nội lải nhải đúng không?"

Kang Ami cong mắt cười: "Làm sao có thể? Nếu là bình thường thì con có thể nghe bà nội nhắc mãi một ngày mà không thấy phiền —— bất quá hôm nay không thể được, con còn có chuyến bay không quá 3 tiếng nữa phải bay, vạn nhất không thể chậm trễ thời gian không thể mua được vé máy bay, con cũng chỉ có thể đi bộ đến trường."

"Được được, đều nghe con nói."

Bà nội Kangđem cháo đưa qua cho Kang Ami: "Nhanh chóng ăn đi."

"Ân!"

Kang Ami húp một muỗng cháo, tầm mắt di chuyển: "Mẹ con đâu ạ?"

"Mẹ con xuống lầu chạy bộ, hẳn cũng sắp về ——"

Bà nội Kangcòn chưa nói xong, cửa đã mở ra.

Lee Minyoung đi vào đổi giày.

"Đã thu thập xong?"

"Ân."

"Anh họ con lái xe đến đợi dưới lầu, con ăn nhanh chút, đừng để nó đợi lâu."

Kang Ami sửng sốt: "Anh hai đưa con đi?"

"Bằng không thì sao? Trước đó không phải đều là anh hai con đưa con đi sao?"

Lee Minyoung định bước chân vào phòng liền dừng lại, cau mày nhìn về phía Kang Ami.

Đúng lúc này Kang Ami cũng đã tránh tầm mắt, cắn một ngụm bánh củ cải, món sở trường Bà nội Kanglàm.

"Không có việc gì, con chỉ lo hôm nay anh ấy không có thời gian."

"......."

Lee Minyoung không nói gì nữa, xoay người trở về phòng.

Chờ cửa phòng đóng lại, vừa lúc Bà nội Kangđi từ trong bếp ra, hướng về Kang Ami nhăn mặt: "Hung dữ quá, đúng không?"

Kang Ami bị Bà nội Kangchọc cười, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Ân."

Bà nội Kangđặt mâm đồ ăn trong tay xuống.

"Nữ nhân đều tới thời kì mãn kinh, chờ lúc con tới tuổi này của mẹ con liền sẽ hiểu —— kia là hỏa khí, nói đến là đến, không thể nhịn được."

Kang Ami chớp mắt, nở nụ cười mềm mại: "Con hiểu."

Cô vươn tay cầm lấy cái chén bên cạnh, cầm lên húp một ngụm.

"Có phải con kêu tiểu Jeon đến đón hay không?"

"Khụ khụ khụ ——"

Kang Ami buông chén xuống vỗ vỗ ngực vì bị sặc.

Thật vất vả mới ổn định được cảm giác khó chịu, mặt Kang Ami đều đỏ bừng ai oán nhìn Bà nội Kangcòn đang đứng bên cạnh nhìn cô chê cười một cái:

"Bà nội đừng đoán mò."

Bà nội Kangbày bộ dáng "tin con mới có quỷ", xoay người đi vào phòng bếp.

Bên này Kang Ami duỗi cổ xác đinh Bà nội Kangđã đưa lưng về phía nhà ăn, vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho người nào đó một cái tin nhắn:

"Hôm nay anh hai đưa em ra sân bay."

"Em nói với anh ta có người dự định làm tài xế đưa em đi." Đầu kia phản hồi.

".......Mẹ em gọi anh ấy tới."

"..........."

"Anh có thể xin theo đuôi không?"

Kang Ami bị lời nói kia chọc cười ra tiếng, vội vàng che kín miệng.

Kang Ami chột dạ nhìn cửa phòng đang đóng chặt của mẹ Lee, sau đó nhìn về phía phòng bếp Bà nội Kangđang canh lò nướng, nhẹ nhàng thở ra.

"Phê chuẩn √"

........................

Bởi vì Kang Minho luôn đưa Kang Ami tới bên ngoài cửa an ninh, mặc dù nhìn thấy thân ảnh của Jeon Jungkook cách đó không xa trong đám người, Kang Ami chỉ có thể tiếc nuối mà sấn Kang Minho không chú ý tới, cho hắn mấy cái phất tay tạm biệt.

"Kang Amie, lúc hạ cánh nhớ gọi điện thoại cho anh." Kang Minho dặn dò.

"Ân ân, em nhớ rõ! Gặp lại anh hai."

Kang Ami kéo va li đi xếp hàng.

Sau khi kiểm xong, cô xoay người, cách khối pha lê trên tường nhìn về phía sau Kang Minho.

Không biết có phải vì sợ Kang Minho phát hiện hay không nên mới cải trang, hôm nay Jeon Jungkook mặc một thân cao bồi màu nâu có vẻ nhàn rỗi, còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen.

Chỉ tiếc thân hình hắn quá cao, hơn nữa dung nhan không tìm được một góc chết, mũ lưỡi trai cũng không che hết được làm cho nhiều người phải quay đầu lại nhìn.

Mà trừ cái này ra, mặt đẹp trai, cũng che dấu không được ánh mắt ai oán kia.

Kang Ami bị nhìn chằm chằm không nhịn được mà bật cười, do dự một chút, cô vẫn nâng cánh tay lên, giơ ngón trỏ và ngón giữa hướng về phía sau Kang Minho vẫy vẫy.

Vẫy xong dưới ánh mắt kì dị của mọi người, Kang Ami có chút ngượng ngùng xoay người bước đi thật nhanh.

Mà Kang Minho ở ngoài cửa còn ngây ngốc ——

Đây là cái thủ thế tạm biệt mới sao? Sao hắn lại không biết?

Nhưng thật ra ở cách Kang Minho không xa, ánh mắt của Jeon Jungkook vừa động.

Sau đó hắn nghiêng người đi, giơ tay giữ chặt mũ lưỡi trai, kéo thấp xuống, giống như có năng lực biết trước một giây sau Kang Minho xoay người đi ra cửa.

Tính nhẩm tốc độ bước đi của người nọ được một khảng cách, Jeon Jungkook mới rũ tay xuống, nghiêng mắt nhìn về phía phương hướng thân ảnh cô gái nhỏ biến mất.

——

"Hai tuần" sao?

Thật sự là quá dài, hắn không chờ được lâu như vậy.

.................


Đến trường một hồi Kang Ami lập tức cảm nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh từ những công việc chồng chất nặng nề sau hai tháng.

Thể xác và tinh thần mệt nhọc không thể nào diễn tả được, đột nhiên Kang Ami nhớ tới đã qua hai ngày vẫn nhận được một cái tin nhắn nào từ Jeon Jungkook .

........Chẳng lẽ vì mình đi vội vàng quá nên anh ấy giận dỗi?

Kang Ami nghĩ như vậy, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Jeon Jungkook thì điện thoại liền rung lên.

Vừa nhìn thấy tên, Kang Ami ngẩn ra, tiếp cuộc gọi: Taeyang?"

—— là người lớn tuổi nhất cùng phòng ký túc xá với Kang Ami thời đại học, vốn dĩ bọn họ gọi là "lão đại", nhưng có vào lần khi gọi ở nơi công cộng thì nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường, cho nên cả đám tỏ vẻ đổi một cái xưng hô khác.

"A, là tớ." Âm thanh của Taeyang vang lên: "Amie, nghe nói cậu về trường rồi?"

"Ân, mới về hôm trước."

"Tớ hỏi những đứa khác trong phòng, nếu ở thành phố T có thời gian, lão nhị bên kia cũng nói muốn xin nghỉ để về đây —— buổi tối hôm nay chúng ta ra ngoài tụ tập không?"

Tin tức này ập tới bất ngờ làm Kang Ami cảm thấy ngoài ý muốn, cô nhìn một đống giấy tờ tài liệu biện hộ trong tay, xem xét lại vài lần liền đáp ứng.

"Được, vậy các cậu chọn thời gian địa điểm, tớ nhất định sẽ đến đúng giờ."

"Địa điểm tớ sẽ gửi qua di động cho cậu, đến lúc đó không gặp không về?"

"Ân, không gặp không về."

Kang Ami tắt điện thoại, còn chưa kịp buông xuống thì một lần nữa vang lên.

Kang Ami ấn nhận: "Taeyang, còn có chuyện gì khác sao?"

"......."

Đầu bên kia trầm mặc vài giây.

Động tác lật tài liệu trên tay Kang Ami dừng lại.

Cô cơ hồ dâng lên một dự cảm xấu, vừa định nhìn xem tên người gọi thì âm thanh quen thuộc mang theo một chút bất đắc dĩ vang lên chấn động bên tai ——

" 'Taeyang'?........Chậc, xem ra hai ngày qua một chút em cũng không nhớ rõ anh còn tồn tại a."

Kang Ami chột dạ một chút.

——

Học chính quy bốn năm, nghiên cứu sinh ba năm, xác thật cô có thói quen ngâm mình rất lâu trong đống tư liệu nên không hề có trạng thái để ý chuyện bên ngoài.

Đến nỗi bạn trai..........Trình bày và phân tích không viết, Kang Ami liền không nhớ tới.

Sự trầm mặc chột dạ này đã thể hiện được đáp án, Jeon Jungkook thở dài một hơi, sau đó mới nói:

"Mèo con —— em nên cảm thấy may mắn vì hiện tại em không ở trước mặt anh."

Kang Ami: "Thực ra hai phút trước em định gọi điện cho anh......Anh phải tin em......."

"Nga."

"Thì ra đường dây bên em bận hết hai phút, sau đó anh mới gọi được tới?"

Kang Ami: "......................"

Hết đường chối cãi.

Kang Ami đang cố gắng vắt hết óc để nghĩ ra biện pháp "cứu lại" một chút, thoạt nhìn vừa mới bắt đầu đã không đến một tuần liền phải "yêu xa", cô nghe thấy phía đối diện vang lên âm thanh trầm thấp chậm rãi——

"Anh nhớ em, Amie."

"........"

Đột nhiên bày tỏ khiến cho Kang Ami có chút bất ngờ, sau khi hoàn hồn lại thì cảm xúc ngọt ngào trong lòng đã bao vây kín không còn kẽ hở.

Ánh mắt Kang Ami mềm mại: "Em cũng nhớ anh, Jeon Jungkook ."

"Ân —— nếu chúng ta đã nhớ nhau như vậy, em mau xuống lầu đi."

Kang Ami: "??"

Jeon Jungkook : "Hiện tại anh đang ở dưới ký túc xá của em."

Kang Ami: "!!"

Tiêu hóa tin tức này vài giây, Kang Ami lập tức ném tài liệu trong tay xuống, nhảy từ trên ghế xuống. Sau đó cô cũng không quay đầu mà chạy ra tới cửa sổ, nhìn từ trên lầu ba xuống dưới.

Tầm mắt đảo một vòng, Kang Ami vẫn chưa nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc kia.

Hô hấp Kang Ami gấp gáp —— nếu anh ấy lừa mình, vậy cô cũng rất muốn.......

"Anh đoán em chạy nhầm hướng rồi."

Tiếng cười khàn khàn như khếch đại trong không khí truyền tới.

Gương mặt Kang Ami đỏ lên.

——

Xác thực là lúc chạy ra cửa cô đã nhầm hướng.

"Anh, anh đợi em một chút!"

Không đợi kịp Jeon Jungkook trả lời lại, Kang Ami cúp điện thoại phóng thật nhanh quay lại phòng ngủ bắt đầu đổi giày.

Bạn cùng phòng bị một phen động tác của Kang Ami làm cho cả kinh không nhẹ, thật vất vả mới đem biểu tình ngạc nhiên thu liễm lại ——

"Kang Amie, cậu đây là.......?"

——

Trước nay cô chưa từng thấy qua vị nghiên cứu sinh được các nam sinh trong trường tôn sùng là nữ thần không bình tĩnh đến mức này.

Mà lúc này, Kang Ami đã đổi xong giày chạy ra tới cửa, chỉ còn lại âm thanh không che giấu nổi sự sung sướng truyền tới ——

"Bạn trai tớ đến tìm."

Qủa táo trên tay bàn cùng phòng mới cắn được hai miếng liền rơi xuống đất, cô cũng không nhặt lên lại, vội vàng cầm lấy điện thoại click mở diễn đàn của trường đem cái tin tức khiến cho người ta khiếp sợ này phát ra ——

【 trời thấy còn thương, bảy năm hoài nghi xu hướng giới tính của bạn cùng phòng thế nhưng thực sự có bạn trai 】

【 Cần gọi xe cứu thương không, các fan nam của Kang nữ thần! 】

Vì thế, lúc Kang Ami chạy tới chỗ Jeon Jungkook , nhiều nam sinh ở viện nghiên cứu sinh đã mài đao soàn soạt chuẩn bị nhìn thấy phong phạm của "tình địch".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro