85
Có lẽ bởi vì Kang Ami làm cho Lee Minyoung cùng Kang Taeguk xúc động, có lẽ là do tác dụng của sự uy nghiêm của Bà nội Kang , tóm lại cho tới khi những món ăn phong phú bày ra bàn, không khí trong nhà coi như nhẹ nhàng vui vẻ.
Vì thế Kang Ami cũng trút được hơi thở luôn nghẹn trong lòng.
Bà nội Kang dọn xong chén đĩa ở bàn ăn, Jeon Jungkook đứng trước bồn rửa chén rửa tay.
Lúc Kang Ami bước vào phòng ăn thì nhìn thấy một màn này, khó tránh khỏi nhớ tới cảnh tương tự hồi cao trung.
Ý cười yếu ớt hiện lên trong mắt cô, dưới chân chuyển động bước vào phòng bếp.
Jeon Jungkook không cần xoay người, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết được thân phận của người nọ.
Bọt nước rửa tay nhẹ nhàng len giữa từng ngón tay mảnh khảnh, anh quay lưng về phía Kang Ami khẽ cười.
"Sao không ngoan ngoãn ở trong phòng ăn đợi?"
Kang Ami biết Jeon Jungkook đang ám chỉ thói quen ngồi đợi cho ăn của cô khi đó, cô cũng không thấy khó chịu, mỉn cười đi tới đứng ở phía sau Jeon Jungkook .
Jeon Jungkook vuốt đi bọt nước trên tay, liền xoay người lại.
"Anh đừng nhúc nhích."
Kang Ami ngăn anh lại.
Tuy rằng Jeon Jungkook không biết nguyên nhân nhưng vẫn đứng bất động.
Kang Ami rũ mắt cười khẽ, đưa tay ôm lấy eo anh, cởi bỏ chiếc tạp dề màu xanh đậm.
Sau đó cô thoáng cúi người, một tay vòng qua phía trước, nới lỏng dây buộc.
"Tốt." Kang Ami nói xong liền thu tay về.
Chỉ là mới vừa lui được một nửa, bàn tay cô đã bị bao lấy bởi một bàn tay còn ướt.
"Anh đừng nháo." Kang Ami thấp giọng, khóe mắt đều mang ý cười.
"Tay anh rất lạnh, mau buông ra."
"Không thể buông. Buông ra em liền chạy."
"........"
Trong nhà ăn, Lee Minyoung đi tới trước bàn ăn phụ Bà nội Kang dọn dẹp, bà nhìn vào phòng bếp với biểu tình phức tạp.
"Thế nào?"
".......Dạ?" Lee Minyoung quay lại nhìn.
Bà nội Kang cúi đầu sắp xếp chén đĩa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn tràn đầy ý cười.
"Thời điểm thấy hai đứa bên cạnh nhau, nhìn thấy Gấu Nhỏ cười vui vẻ như vậy, có phải cảm thấy bản thân mình mềm lòng hay không?"
".........."
Lee Minyoung không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, bà mới lặng lẽ thở dài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không ngăn cản mong muốn của con bé. Con bé muốn làm cái gì, muốn yêu ai liền tùy con bé thôi."
"......."
Trong chốc lát, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp, Kang Taeguk cũng lấy một chai rượu tây mà ông trân quý từ tủ rượu ra, đặt trên bàn.
Kang Ami còn chưa ngồi xuống thì đã nhíu mày lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Tần ba ba.
"Ba, hôm nay anh ấy lái xe tới, không thể uống rượu."
"Thì có làm sao, gọi người tới lái thay là được." Ba Kang không để bụng.
Nói xong, ông liền quay qua nhìn Jeon Jungkook : "Tiểu Jeon, vừa nãy nghe con nói trong một số trường hợp sẽ uống một ít —— thế nào, uống cùng với chú hail y không?"
Kang Ami đứng bên cạnh Jeon Jungkook lặng lẽ kéo anh một cái.
Sau đó cô quay sang không chút che dấu, thấp giọng: "Anh đừng nghe ba em lừa, ba em là muốn chuốc say anh."
Kang Ami biết rõ ràng kịch bản của người ba nhà mình —— bất quá nhiều năm như vậy vẫn luôn coi trọng việc 'coi người ta bằng người sau khi uống rượu'.
Hôm nay Jeon Jungkook tới cửa chào hỏi, Kang Taeguk muốn 'xem nhẹ' cũng không có khả năng, lúc này hiển nhiên phải chú ý tới tửu lượng.
Lời này âm lượng không cao, nhưng đang ở trong phòng ăn cũng đủ để ba người nghe rõ ràng rành mạch.
Kang Taeguk tức giận nhìn Kang Ami một cái, sau đó chuyển sang Jeon Jungkook "
"Tiểu Jeon, cậu sẽ không cảm thấy hôm nay là dịp nên 'uống rượu' sao?"
Kang Taeguk đã nói tới như vậy rồi, tự nhiên Jeon Jungkook cũng không thể cự tuyệt.
Anh gật gật đầu, đồng thời dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh trấn an: "Nghe chú."
"......"
Kang Ami bị nắm lấy, không thể rút tay về, nhìn Jeon Jungkook hơi tức giận.
Kang Taeguk bên kia đã hài lòng quay đi, Jeon Jungkook nhanh chóng cúi thấp xuống bên tai Kang Ami cười nhẹ: "Gấu Nhỏ ngoan, anh sẽ cố gắng không uống say."
Kang Ami đỏ mặt, ánh mắt khó chịu đẩy anh ra, chính mình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
..........................
Ước chừng một giờ sau, nhìn khuôn mặt ba Kang đỏ bừng đang thao thao bất tuyệt kể lại tuổi trẻ của mình ngày xưa, Kang Ami chỉ muốn che mặt.
——
Muốn rót cho người ta, kết quả đối phương mặt không đỏ mỉn cười ngồi đối diện, chính mình thì đã......Mất mặt quá.
Nghĩ như vậy, Kang Ami nhìn Jeon Jungkook có chút kỳ lạ.
Không chỉ Kang Ami kinh ngạc, Lee Minyoung và Bà nội Kang đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hằng năm Kang Taeguk ở bên ngoài xã giao, tửu lượng như thế nào thì bà là người rõ nhất.
Ngày thường, bất kể là trên bàn tiệc nào, không có mấy người so sánh với tửu lượng của ông.
Càng không cần phải nói tình huống trước mắt một đối một thế này.
Trong trường hợp ngại ngùng này, mặc dù trong lòng có tò mò, Bà nội Kang và Lee Minyoung cũng ngượng ngùng nên không hỏi.
Lee Minyoung chủ động nói vài câu với Jeon Jungkook , liền đứng dậy đỡ Kang Taeguk trở về phòng.
Bà nội Kang nhìn hai người Kang Taeguk và Lee Minyoung rời đi, một bên vừa dọn chén đĩa một bên nói với Kang Ami : "Con đưa Tiểu Jeon về đi."
Kang Ami do dự: "Không cần chào hỏi sao?"
"Không cần." Bà nội Kang mỉn cười: "Chuyện này qua đi, tương lai hai đứa chỉ cần lo cho chính mình là được."
Kang Ami ngẩn ra hai giây, hồi phục lại tinh thần rồi chớp mắt, hàng mi cong như mang theo một nụ cười rạng rỡ ——
"Thật sự? Mẹ con nói?"
"Ừm."
Bà nội Kang cười tủm tỉm gật gật đầu.
".......Cảm ơn bà nội!"
Kang Ami hô nhỏ, cười nhào tới ôm lấy Bà nội Kang một cái nhiệt tình.
"Được rồi, con đừng làm cho bà buồn nôn, đưa Tiểu Jeon về đi."
Bà nội Kang ra vẻ ghét bỏ kéo Kang Ami ra.
"Ân!"
Tâm trạng Kang Ami đang tốt nên không chấp, thấy bà nội đã vào phòng bếp, cô liền tươi cười đi tới chỗ Jeon Jungkook ngồi.
"Đi thôi, em tiễn anh."
Jeon Jungkook dường như nghe thấy giọng nói của cô, chậm rãi ngước mắt lên.
Kang Ami khựng lại.
...... Này sẽ không, cũng say đi?
Vừa bắt gặp ánh mắt của Jeon Jungkook , nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này vẫn đen láy rõ ràng, Kang Ami cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.
Cô chào Bà nội Kang xong liền cùng Jeon Jungkook đã mặc xong áo khoác đi ra cửa.
Lúc ra khỏi nhà, trong đầu Kang Ami vẫn vang lên câu nói cuối cùng của Bà nội Kang , khóe miệng không kiềm được cứ cong lên.
Mãi cho tới khi cửa thang máy sắp đóng lại, Kang Ami mới phát hiện Jeon Jungkook lúc này hình như an tĩnh cực kỳ.
Cô cảm thấy kỳ quái mà xoay người nhìn về phía người đằng sau.
Không quay đầu cũng không sao, nhưng khi quay lại, một bóng người che phủ.
Kang Ami còn chưa phản ứng lại, cô đã bị ép vào vách thang máy.
"......Jeon, Jeon Jungkook ?"
Bị người đàn ông cao lớn có đôi chân dài làm cho choáng váng, vài giây sau Kang Ami mới hoàn hồn, nỗ lực thò đầu ra.
Tựa hồ như cảm giác được người dưới thân không an phận, đôi mắt đen láy trên gương mặt thanh tuấn của người đàn ông khẽ nheo lại, anh hơi cúi đầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả lên cổ của cô gái nhỏ.
Thân hình Kang Ami cứng đờ, chỉ cảm thấy da gà đều nổi lên khắp người.
Hô hấp nóng rực càng lúc càng gần........
Nóng kinh khủng.
Không biết như thế nào khiến cho Kang Ami nghĩ tới con thỏ đang chuẩn bị thả vào trong nồi nước sôi để hấp chín.
Kang Ami còn chưa kịp rũ bỏ cái suy nghĩ điên rồ này ra khỏi đầu, đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười khàn khàn do rượu.
Vui vẻ, sa đọa, lười biếng, gợi cảm...........Không phải trường hợp cá biệt.
Gương mặt Kang Ami như bị đốt cháy, theo bản năng duỗi tay đẩy ngực người này ——
"Jeon Jungkook ....... anh dậy đi, em còn chưa bấm nút thang máy nữa."
Vừa nói Kang Ami vừa vùng vẫy trước sự áp chế từ Jeon Jungkook , vươn tay mò mẫm nút bấm.
Ngón tay còn chưa kịp chạm tới nơi, tay cô đã bị người ấn lên vách tường kim loại lạnh lẽo.
Đồng thời âm thanh kia vang lên bên tai một lần nữa ——
"Gấu Nhỏ......."
Hai từ thốt lên từ trong miệng anh trầm thấp lại cố tình kéo dài; mà lúc này lại ở bên trong thang máy nhỏ hẹp, nghe có vẻ trêu chọc.
"........"
Hiện tại Kang Ami rất hoài nghi, người này lúc nãy ở trong nhà mình biểu hiện sự thanh tỉnh bằng đôi mắt trong veo, tất cả đều là ngụy trang.
—— bằng không chỉ với hơi thở của anh làm cho cô cảm giác được cơn say sau khi uống rượu xong?
Thời điểm Kang Ami còn đang rối bời thì người nọ đã nhíu mày lại, tựa như đang bất mãn vì cô thất thần.
Hô hấp càng thêm gần sát lại.
"A ——"
Kang Ami kinh ngạc mở to mắt, một lúc sau cô mới ngây ngốc nhìn Jeon Jungkook , đồng thời duỗi tay sờ sờ cổ tay.
.........Anh ấy vừa mới —— cắn mình một cái??
Cô còn chưa kịp đụng tới chỗ đau tê tê đó thì cảm giác được hơi thở nóng rực ở cổ đã di chuyển sang một nơi khác, cúi người xuống hôn lên đầu ngón tay của cô.
Sau khi hôn xong, Jeon Jungkook ghé vào bên tai cô bật cười.
Tiếng cười mang theo sự thỏa mãn.
Kang Ami : "................"
Cô còn không biết sau khi Jeon Jungkook uống say lại biến thành con chó nhỏ cắn thích người?
Hơn nữa với trạng thái hiện tại của anh, đừng nói là đưa về, đi tới bãi đỗ xe thôi cũng đã khó khăn.
"Gấu Nhỏ........"
Kang Ami còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, cô nghe thấy giọng nói dỗ dành của anh bên tai ——
"Gấu Nhỏ.......Em bao nhiêu tuổi?"
"......"
Kang Ami cảm thấy dựa theo tình hình trước mắt, vấn đề này hẳn là cô là người hỏi mới đúng.
Nhưng cô vẫn trả lời: "Anh để em bấm nút thang máy trước, chờ đến khi xuống dưới thì sẽ nói cho anh."
"......"
Jeon Jungkook nghe vậy liền trầm mặc trong giây lát. Sự yên lặng giằng co được một lúc, anh mới buông bàn tay đang đè nặng lên cổ tay Kang Ami .
Kang Ami nhanh chóng nghiêng người qua một bên, vươn tay nhấn nút tầng 1.
Rốt cuộc cũng cảm nhận được thang máy chuyển động, tâm trạng cô cũng dần buông lỏng.
Chỉ là người này vẫn như cũ bám riết không tha, một lần nữa đem cô ép vô ——
"Gấu Nhỏ........Em nhiêu tuổi......Gấu Nhỏ......."
Trạng thái này hiển nhiên không nhận được đáp án liền sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Kang Ami thở dài.
".......24."
Hiện tại cô cảm thấy may mắn vì trạng thái của Jeon Jungkook không bị ba vị trưởng bối trong nhà nhìn thấy.
Sau khi cô nói xong, không gian thang máy nhỏ hẹp liền trở nên yên lặng.
Chỉ nghe được tiếng chuyển động của thang máy.
Người trước mặt an tĩnh giống như đang say ngủ.
Trong giây lát, cửa thang máy đã mở ra, Kang Ami đỡ anh ra bãi đỗ xe, trước tiên là tìm vị trí xe của anh.
Dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, Kang Ami cố gắng đem người đỡ xuống ghế giữa của xe SUV.
"Rốt cuộc........"
Người nọ gần như phối hợp thuận theo ngã nằm ra ghế, âm thanh mơ hồ vang lên.
"Cái gì?" Kang Ami theo bản năng hỏi lại.
"........"
Ngay sau đó, cô chưa kịp trả lời, một lực kéo rất lớn từ cổ tay truyền đến.
Kang Ami chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào trong xe, sau đó chật vật ngã vào lòng ngực anh.
Âm thanh trầm thấp vang lên rất rõ ràng ——
"Rốt cuộc cũng đợi được em trưởng thành, Gấu Nhỏ."
...................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro