Ngoại truyện 1

Trong một tuần mỗi ngày đều phải đến bệnh viện chờ kết quả, phải nói là những ngày đó là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời của Kang Ami.

Hầu như mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những gì cô lo lắng đều là —— không biết có nhìn thấy ánh nắng và gió vào buổi sáng mai hay không.

Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra rằng mỗi hơi thở đều rất đáng quý.

Kang Ami vùi mình vào trong chăn bông mềm mại trên chiếc giường lớn của khách sạn, nhắm mắt lại.

Cô nhớ rằng ai đó có nói cái chết là một giấc ngủ vĩnh hằng.

Điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi một đêm trước khi vào giấc ngủ, không ai cảm thấy sợ hãi hay khủng hoảng —— mỗi người đều vững chắc tin rằng mình có thể nhìn thấy bình minh ngày mai và những tia sáng rực rỡ của mặt trời.

......Nhất định là rất đẹp.

Kang Ami ôm chặt chăn, cuộn thân thể, nghĩ thầm.

......Dòng thời gian trôi qua thật chậm, khi không có việc gì để làm, cô liền tra cứu thông tin về bệnh ung thư máu trên mạng, khi đó cô vô tình bấm vào một bài đăng ở giữa.

Bài đăng của một cô gái nhỏ năm nay mới chỉ học sơ trung, nhưng khác với các bạn đồng trang lứa vô tư khác, cô bé đã được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Thấy cô gái nhỏ rất lạc quan kể lại quá trình điều trị của bản thân mình, nói rằng sau khi khỏi bệnh cô bé sẽ nuôi một con mèo nhỏ mà mình đã mơ ước từ rất lâu......Kang Ami cũng cảm động.

Hầu như tất cả mọi người đều biết rằng cô gái nhỏ này khó có thể có được một tương lai tươi sáng như cô bé tưởng tượng —— ngay cả chính cô bé cũng hiểu rõ điều đó.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn nói rằng bản thân tin tưởng chính mình có thể tốt lên.

Khi đã khỏe lại, cô bé muốn có một con mèo, muốn trồng một ít hoa, muốn được yêu đương, muốn đi du lịch thế giới.......

Lúc đó Kang Ami đang ngồi trong phòng bệnh truyền dịch ở bệnh viện cấp ba thành phố T, từng giọt thuốc tăng bạch cầu trong túi truyền dịch được treo trên đỉnh đầu nhỏ từng giọt truyền vào cơ thể từng chút một.

Mùi thuốc sát trùng bao quanh cánh mũi. Bầu trời bên ngoài trong xanh và sáng sủa, thỉnh thoảng có một hai chú chim hót xuyên qua chiếc cửa sổ nho nhỏ.

Có chút muốn bật khóc, nhưng cô vẫn mỉn cười.

.......Thật tốt.

Tuổi còn nhỏ mà đã phải đối mặt với những chuyện không cam lòng như vậy, cô bé ấy vẫn còn có thể nói "muốn nuôi mèo muốn trồng hoa muốn yêu muốn đi du lịch khắp thế giới".........Thật tốt.

Có thể sống, hơn nữa được sống ở "phía trước", thật sự rất tốt.

Ngay giây phút này, Kang Ami thật sự có chút hối hận.

Cô nghĩ rằng buổi tối mấy ngày trước gửi cái tin nhắn ấy đi là do bản thân quá xúc động.

Nếu đây thật sự là những ngày cuối cùng của cuộc đời, thật sự cô còn có rất nhiều điều muốn nói hơn thế.

Kang Ami nghĩ rằng bản thân mình có thể ích kỷ một chút, chỉ cần một chút........Nói cho người mà cô cảm thấy sợ hãi.

Nói với người ấy rằng........Em nhớ những giây phút có anh bên cạnh rất nhiều.

Chỉ là sau nhiều ngày chờ đợi vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm hay một cuộc gọi đến nào, sự hối hận của Kang Ami cũng dần dần phai nhạt.

Dù đây có phải là ngày cuối cùng hay không thì cũng rất quan trọng và đẹp đẽ, không riêng gì một người.

Mà những điều cô muốn làm, cũng không phải chỉ có riêng một người kia.

......Nếu cô khỏe lại, cô sẽ muốn làm gì?

Mang theo suy nghĩ cùng với nụ cười ngọt ngào như vậy, ý thức của Kang Ami dần dần chìm vào trong giấc mộng đẹp.

..................

Ngày Kang Ami đi lấy kết quả kiểm tra cuối cùng, hiếm khi thành phố T có thời tiết tốt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi vào bàn làm việc, sờ con chuột kiểm tra hồ sơ trên máy tính, cuối cùng tìm thấy báo cáo xét nghiệm máu mới nhất của Kang Ami.

Vị bác sĩ này đã ngoài 30 tuổi, lần trước Kang Ami được bạn cùng phòng đưa vào phòng cấp cứu, anh ta chính là người khám bệnh.

Hầu hết tất cả bác sĩ ở bệnh viện lớn đều đã quen nhìn thấy sinh tử, tuy bác sĩ này nhìn tuổi còn trẻ nhưng tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước khi chuyển từ bệnh viện trường đến, đối mặt với lời khuyên "kiến nghị nên đi kiểm tra hạch bạch cầu có tình huống sưng lên hay không", vị bác sĩ trẻ tuổi này cũng không có biểu tình gì, một chút kinh ngạc cũng không thấy.

Anh ta vô cùng bình tĩnh nhắc tới tình huống có khả năng xảy ra với Kang Ami cho Lee Minyoung, giải thích thời gian công tác của mình, nhắc Kang Ami phải thường xuyên tái khám định kỳ để có báo cáo kết quả mới nhất mỗi ngày, như vậy anh ta có thể theo dõi tình hình.

Hôm nay là ngày cuối cùng, kết quả tốt hay xấu sẽ được thông báo trong ít phút nữa, tâm trạng của Kang Ami lại vô cùng bình tĩnh, nhưng Lee Minyoung đã nắm chặt bàn tay của cô, mồ hôi nhễ nhại.

"Bác sĩ." Giọng của Lee Minyoung hơi trầm xuống: "Bác sĩ có thể chắc chắn về tình trạng của con tôi không?"

".......Ân." Bác sĩ nói xong liền dời tầm mắt tới kết quả kiểm tra, trên khuôn mặt vô cảm nở một nụ cười: "Mức độ bạch cầu đã được khôi phục, cũng không có vấn đề gì lớn."

Ngay khi những lời này nói ra, Lee Minyoung cũng thở phào một hơi, bàn tay đang nắm chặt Kang Ami cũng run run.

Đợi trấn tĩnh hai giây, Lee Minyoung hoàn toàn lấy lại được tinh thần.

Bà nắm chặt túi xách của mình, gật gật đầu với bác sĩ và nở một nụ cười ——

"Cảm ơn bác sĩ, hai ngày qua đã làm phiền rồi."

"Không có gì, tất cả đều là công việc của tôi."

Bác sĩ kia vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Kang Ami đang ngồi một bên thần sắc có chút mờ mịt: "Thân thể cô gái nhỏ rất yếu ớt, nên vận động rèn luyện thêm nhiều —— lần này bạch cầu bị giảm xuống hẳn là do nhiễm virus."

"Được, cảm ơn bác sĩ....."

Lee Minyoung lặp lại mấy lần, lúc này mới kéo Kang Ami đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe trở về tới khách sạn, thời điểm về phòng, Kang Ami mới khôi phục tinh thần.

"....... Mẹ ơi, con không có chuyện gì phải không?"

"Đúng vậy." Lee Minyoung thở hắt ra, lắc đầu cảm thán: "Mấy ngày nay con làm mẹ sợ tới mức không nhẹ."

Bên này Lee Minyoung còn chưa nói xong, điện thoại trong túi liền vang lên.

Bà cau mày nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, sau đó tiếp nhận, đi qua một bên nói chuyện với tốc độ cực nhanh với người bên kia.

Vài phút sau, Lee Minyoung cúp máy, quay trở lại với bộ dạng như không có chuyện gì.

Kang Ami duỗi tay giữ bà lại.

"Mẹ."

"Ân? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

".......Không phải." Kang Ami lắc lắc đầu.

Cô rũ mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Lee Minyoung, sau đó mới ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Con biết trong tuần này mẹ đã đẩy rất nhiều công việc để đến đây, cho dù hiện tại có trở về làm việc thì cũng sẽ rất vội vàng —— hơn nữa con đã không có việc gì, tung tăng nhảy nhót, bây giờ có đi xuống chạy 8000m cũng không có vấn đề. Cho nên......."

Cô dừng lại, cười khẽ, khóe mắt hơi cong cong: "Cho nên mẹ cũng nhanh chóng trở về xử lý công việc quan trọng của mình đi?"

Lee Minyoung rất muốn kiên trì ở lại, nhưng cuộc gọi đến gần đây gấp gáp khiến bà không thể phản kháng.

Bà cau mày nhìn Kang Ami: "Amie, con thật sự không cần mẹ ở lại đây chăm sóc con hai ngày? Nhưng việc kia đều là chuyện nhỏ, không thể so với con ——"

"Thật sự con không sao."

Kang Ami quơ quơ điện thoại của mình, giao diện chính là group chat các bạn cùng phòng của cô đang vui mừng khôn xiết vì cô đã bình phục.

——

"Con cùng có vòng tròn bạn bè nhỏ mà. Cho nên mẹ đừng lo lắng, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Lee Minyoung lúc này mới khó khăn gật đầu.

.......................

Trưa hôm đó, Lee Minyoung đặt chuyến bay gần nhất và trở về với tâm tình rất thoải mái.

Kang Ami ở lại thành phố S một mình, sau khi trở về ký túc xá cô liền được chào đón bằng những màn vẩy nước và bắn những dải ruy băng rực rỡ.

"Surprise —— !!"

Giọng nói của ba cô gái khác trong phòng ngủ vang lên gần như xuyên thủng tầng nhà.

Kang Ami thiếu chút nữa bị ăn một miệng ruy băng, cười khổ hỏi: "Mấy ống bắn pháo này còn đỡ, ai mới vừa vẩy nước vào tớ vậy?"

Trưởng phòng còn đang bưng chậu nước chủ động chịu trách nhiệm ——

"Là tớ làm, vẩy nước để giải xui!"

"Tớ vả lão nhị đồng ý cả hai tay —— Amie, cậu nhanh chóng đem những đen đủi của bệnh viện xua hết đi." Tam cô nương cười tiếp lời.

"Hơn nữa, cái bát nước này mới chỉ là bước đầu tiên a!"

Lão nhị bỏ ống pháo trong tay xuống: "Hôm nay ba người bọn tớ mời khách —— mang cậu ra ngoài ăn nhậu chơi bời một hồi, quan trọng là đem những vận xui trong một năm qua của cậu tẩy thật sạch!"

"Đúng đúng đúng —— đi đi đi ——"

Cứ như vậy, Kang Ami không kịp từ chối thì đã bị ba người hợp lực 'mang' ra khỏi phòng ngủ.

Bốn người dùng bữa tối tại một nhà hàng Tây cách trường học không xa.

Tuy rằng món gan ngỗng tuyết lê, rượu vang đỏ và cá ngừ đại dương ở nhà hàng này không tồi, nhưng lặng lẽ ngồi ăn trong giai điệu bài hát lãng mãn của Pháp cả một buổi tối, làm cho ba người bị nghẹn không nhẹ.

Cơm nước xong xuôi, vừa ra khỏi nhà hàng, tam cô nương đã chỉ vào lão nhị mắng ——

"Nói là tẩy sạch vận xui đâu? Mang ba con cẩu độc thân tới cái nơi tràn đầy mùi vị tình yêu này —— lão nhị, có thật là cậu không phải muốn đem vận xui tới cho chúng ta hay không??"

Lão nhị vô cùng ủy khuất: "Thấy trên mạng nói nơi này tình thú rất cao, món ăn lại ngon, làm sao tớ nghĩ tới chỗ này có một đống cặp tình nhân người nước ngoài, còn có thanh âm chói tai của dao nĩa?"

Đôi mắt cô xoay chuyển, lại kéo tam cô nương một phen: "Như vậy đi, tớ sẽ lập công chuộc tội —— đêm nay mang các cậu tới một chỗ rất high?"

"Chỗ nào?"

"Trước kia tớ từng nhắc qua rồi." Lão nhị nhìn sang trưởng phòng chớp chớp đôi mắt đầy ái muội: "Nơi đó đặc biệt có nhiều tiểu ca ca đẹp trai."

"A, chính là chỗ cậu từng nói qua đúng không?"

"Đúng vậy, chính chỗ đó!"

"Chúng ta thì không thành vấn đề, nhưng Amie lại là một đứa bé ngoan nha." Tam cô nương quay sang Kang Ami: "Amie, nếu cậu không muốn đi, chúng ta liền đổi chỗ khác?"

"......."

Đối diện với ba ánh mắt đầy khao khát như vậy, Kang Ami không thể nói ra từ "không" được.

Hơn nữa hôm nay mới xuất viện, những gút mắc cùng với áp lực trong một tuần qua, bây giờ cũng nên vui vẻ chơi đùa một chút, để giải tỏa tất cả cùng một lúc.....

Kang Ami nghĩ như vậy, nặng nề gật đầu, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp ——

"Tớ không sao, cùng đi đi!"

Vừa nghe thấy Kang Ami đồng ý, ba người lập tức vui vẻ gọi xe tra bản đồ loạn hết cả lên......

Nửa giờ sau, bốn người đã tới ngồi bên trong quán.

Lão nhị là khách quen của quán bar này, phục vụ cầm menu tới, mọi người bắt đầu gọi món không chút do dự, đến chỗ Kang Ami thì hơi chần chừ: "Amie mới xuất viện, có muốn dùng một ly Cocktail có nồng độ cồn thấp hay không?"

Kang Ami sửng sốt, sau đó xua xua tay: "Tớ không biết uống rượu, có đồ uống khác không? Cho tớ một ly nước cũng được."

Lão nhị do dự: "Tớ chưa bao giờ gọi nước uống.......Ân...... Cái này chắc hẳn là nước trái cây đi? Chọn cái này trước, chờ lát nữa mang lên thì tớ hỏi một chút. Không được lại đổi."

Nói như vậy, lão nhị liền gọi một ly 'nước trái cây'.

Chỉ tiếc là trước khi gọi món, cô còn chưa kịp đợi nhân viên phục vụ đến đây, liền nhìn về phía cửa quán bar, ánh mắt sáng lên ——

"Wow, anh chàng này thật sự đẹp trai quá!"

Vừa nói cô vừa đưa ly rượu lắc lắc trước mặt tam cô nương đang thẫn thờ ——

"Cậu đợi lát nữa lại gọi món, trước tiên để tớ nói chuyện với tiểu soái ca này một chút......"

Tuy rằng tính cách tam cô nương rất hào phóng, nhưng đây là lần đầu tiên họ đến đây. Còn chưa kịp hỏi thì nhân viên phục vụ đã đến đây rồi.

"Xin hỏi quý khách muốn gọi món sao?"

"A....đúng, cậu dựa theo cái này mang món lên là được." Tam cô nương trấn định lại, đem menu đưa cho nhân viên phục vụ đẹp trai.

"Vâng, quý khách cho tôi xác nhận lại một chút."

Nói xong, nhân viên phục vụ liền đọc lại một chuỗi các món vừa gọi.

Lúc này ba người trên bàn chưa từng đến quán bar, nghe xong hai mắt đều phát ngốc, cuối cùng vẫn là tam cô nương gật gật đầu, mơ hồ nói.

"Ân, được rồi, cứ mang lên những món ấy đi."

Nhân viên phục vụ cung kính cúi chào, xoay người rời đi.

Trong chốc lát, một ly Cocktail với màu sắc rực rỡ được mang lên.

Nghe nhân viên phục vụ báo ra một cái tên, tam cô nương dựa theo trí nhớ của mình, đem từng ly đồ uống đặt trước mặt mỗi người.

Lúc tới chỗ Kang Ami là một ly màu cam nhạt.

Tam cô nương ngửi ngửi vành ly ——

"Chắc là nước trái cây, không ngửi ra được vị cồn, Amie cậu đừng sợ."

"Tớ không sợ." Kang Ami vui đùa nói: "Cứ cho là uống say, không phải còn có các cậu sao?"

"Nói cũng đúng." Tam cô nương cười đáp ứng.

——

Cho tới khi Kang Ami mới chỉ uống được nửa ly liền nằm dài trên bàn, tam cô nương còn cho rằng cô chỉ là nói đùa.

....................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro