[Ba-Ba]
Hồi ba
Quả như tôi dự đoán, những ngày về sau quả thật rất vui vẻ.
Tôi có thể ở cùng Vương Nhất Bác, cùng em tình chàng ý thiếp mặn nồng, hại cho giờ khắp trường đều rộn lên tin đồn bát quái của tôi và em, điều này chính là những gì Tiêu Chiến tôi hy vọng.
Tôi cứ thế cùng Nhất Bác trôi qua những tháng ngày học đường bên nhau, thời gian lại tiếp tục chạy không đợi ai, tôi bây giờ đã là sinh viên năm cuối rồi.
Nghĩ tới đó tôi nhịn không được tôi khẽ thở hắt ra cảm thán.
Đang lúc tôi lơ đãng thì lại rất trùng hợp thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đi từ xa trên dãy hành lang. Nhìn thấy em mơ màng suy nghĩ gì đó, ngây ngốc bước đi, chỉ cách cây cột gần đó không xa, mắt thấy em vẫn ngây ngốc mơ màng nghĩ ngợi hại tôi tim cũng muốn rớt ra ngoài.
Tôi nhanh chóng chạy nhanh tới trước em, ngăn em và cây cột, hấp tấp cười nói với em.
"Vương Một Bo, lại gặp nhau rồi."
Tôi tốt bụng cứu em khỏi cảnh tượng mặt đụng chạm với cột và em đáp trả cho tôi chính là hai con mắt trợn to trừng trừng tôi. Tôi nghĩ nếu mắt em có thể bắn ra tia lửa thì bây giờ trên người tôi chắc cũng có vạn lỗ hỏng rồi.
"Học trưởng, tên tôi là Vương Nhất Bác!"
Em lạnh lùng nói với tôi, có lẽ rất không thoải mái nên hai má cũng muốn phồng lên. Tôi nhịn không được sờ sờ hai má non mềm của em, xúc cảm tốt nên tâm tình vui vẻ lên đáp trả em.
"Rồi rồi Một Bo, Một Bo." Còn không quên vỗ vỗ bên má em.
Thứ lỗi cho thói quen gọi tên em như vậy, bây giờ muốn tôi không gọi cũng như bảo tôi đừng ăn cơm vậy. Tôi gọi em như vậy cũng đã được hơn hai mươi năm rồi đấy. Nhất Bác tuy không ghét bỏ tôi sờ sờ nhưng hai mắt vẫn duy trì hình dáng trợn lên dữ tợn uy hiếp tôi.
Tôi có chút ảo não nhìn em chưng ra vẻ mặt cá chết với tôi, chưa kịp mở miệng tố cáo em thì bên tai lại nhạy cảm nghe thấy âm thanh uy vũ phát ra từ bụng em.
Lại thấy em tư thái hoàn toàn không phát giác ra, tôi có chút dở khóc dở cười. Yêu thương nắm lấy cổ tay nhỏ của em kéo đi, hại em hơi hoảng loạn la lên.
"Học trưởng, anh muốn làm gì?"
Đầu cũng không quay lại nhìn em, tôi chỉ vội vã bảo.
"Đi ăn trưa. Bụng em chả phải đang rất đói mà kêu ầm sao?"
Tiểu tử ngốc, lại không để ý bản thân. Để sau này rồi tính sổ với em vậy.
Nhất Bác rất ngoan ngoãn để tôi kéo đi, còn rất hiểu chuyện chạy đi kiếm chỗ ngồi trước, hoàn toàn giao phó việc ăn uống cho tôi.
Tôi có chút cảm thấy thành tựu, vui vẻ nên mặt cũng như đón gió xuân dù khí trời bây giờ rất lạnh. Tôi cầm trên tay hai khay đồ ăn, đều chọn ra những món Nhất Bác ưu thích, tôi tận lực né tránh dưa leo, vì tôi biết nếu dám lấy cho em thứ đó, em nhất định sẽ mắng tôi.
An tâm, tôi đã từng bị rồi.
Lấy đủ phần ăn, tôi hài lòng quay người dò kiếm thân ảnh của em.
Chưa tới mấy giây đã bắt được, nhìn em vẻ mặt ngây ngốc nhìn tôi, ngoan ngoãn ngồi chờ, trên hai tay còn cằm muỗng và nĩa, còn có phần của tôi nữa.
Chết tiệt! Em hại tôi tim cũng muốn mềm ra vì em.
Tôi nhanh chóng bước tới, tâm tình vui vẻ nên liền muốn trêu chọc em.
"Tôi đẹp trai đến mức khiến em bị mất hồn sao?"
Tất nhiên là tôi bị em liếc đến tâm cũng muốn nở hoa.
Đặt lên bàn hai phần ăn, tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy muỗng nĩa em chuẩn bị giúp tôi, tôi vui vẻ nhìn qua em. Thấy em hài lòng bắt đầu ăn đồ trong khay, tôi liền hãnh diện mà muốn ngẩng cao ngực.
Xem xem, công sức bên em hơn hai mươi năm, chịu khó nhiều như vậy, chút vặt vãnh này thì có là gì?
Không làm phiền em nữa, tôi liền chú chăm vô ăn. Không khí giữa chúng tôi liền như vậy mà hài hòa.
Nhưng sự hài hòa này duy trì chưa tới năm phút liền bị người khác phá hỏng.
Tôi đen mặt nhìn hai cái người không hiểu phong tình của người khác mà chạy tới ngồi trước mắt chúng tôi.
"Nhất Bác, chào cậu."
Nhìn cậu ta tươi cười với Nhất Bác, lông mao tôi đều muốn dựng ngược!
Tôi đương nhiên biết tên nhóc này là ai. Còn không phải Lục Dương cùng khóa cùng lớp với Nhất Bác nhà tôi sao? Tôi làm sao nhìn không ra tên nhóc này có ý với Nhất Bác, nhưng là muốn tranh với tôi?
Tiểu tử, về nhà học hỏi thêm đi!
Công sức tôi bỏ ra hơn hai mươi năm chăm nom em còn hơn mẹ ruột, không tài nào người như cậu ta hiểu nổi đâu.
Tôi rất không vui nên khẩu khí cũng lạnh đi nửa phần.
"Một Bo, lo ăn đi."
Tôi nhìn em ngoan ngoãn cúi đầu bỏ đồ ăn vào miệng, liền rất hài lòng mà thị uy liếc qua Lục Dương.
"Tiêu Chiến, kế hoạch lớp chiều nay cậu đi cùng tôi nhé?"
Bây giờ tôi mới phát giác ra trước mặt mình còn có người. Tôi lười biếng nhếch mắt lên nhìn, nhận ra Hoa Tư Lệ cùng lớp, tôi nhớ lại câu nói ban nãy của cô ta, nghĩ ngợi một chút thấy không có hại gì nên gật đầu đồng ý.
Dù gì có thêm người phụ giúp tôi viết bảng cũng tiện cho tôi không dính bụi phấn làm bẩn áo.
Tôi hài lòng nghĩ ngợi thì đột ngột cảm thấy tóc gáy sau lưng cũng muốn dựng lên vì lạnh. Tôi liền liếc nhìn qua thân ảnh nho nhỏ bên cạnh.
Rất hay rồi. Gương mặt em chính là như trét lên một lớp băng mỏng. Lại còn giày vò đống thịt còn sót lại một cách thô bạo, rồi nhét vào miệng nhỏ mà nhai ngấu nghiến phát tiết.
Tôi có thể cảm nhận được bản thân giống miếng thịt đáng thương kia..
Tôi có chút nhức đầu bối rối nhìn em. Tôi làm sao lại quên mất tiểu tử này bản tính trời sinh đa nghi rất lớn. Dù đưa em thịt bò thì em cũng có thể nghi ngờ đó là thịt heo. Tôi biết từng có tin đồn giữa tôi và Hoa Tư Lệ xuất hiện, hại tôi bị em xa cách trăm thước cho nên tôi đã rất khổ não, bỏ không biết bao công sức để ngăn chặn tin đồn lần ấy. Bây giờ tôi lại dám a a y y với Hoa Tư Lệ, Nhất Bác nhất định đã muốn đem tôi đá bay rồi.
Tôi cảm thấy lệ rơi đầy mặt.
Bản thân thật sự trong sạch, thủ tiết vì em!
Chưa kịp để tôi làm gì để cứu vãn tình hình thì đã thấy em đứng bật lên. Tôi theo quán tính mà hỏi.
"Ăn no rồi muốn đi dạo sao?"
Nhất Bác chính là bộ dạng hai mắt tóe lửa liếc tôi, thậm chí còn làm ra hành động chọc tôi khí áp gì cũng muốn phát nổ.
Em cư nhiên nắm lấy tay Lục Dương, còn rất hùng hồn mà nói.
"Tôi đi với Lục Dương."
Tôi cả người như chìm trong hầm băng, mặt cũng muốn đen như đống phân rồi. Tôi hoàn toàn mặc kệ Hoa Tư Lệ đang nũng nịu nói chuyện một mình, tôi đứng bậc dậy, mắt cũng không nhìn Hoa Tư Lệ một cái, quay người đuổi theo hai cái người chết tiệt kia.
[Còn tiếp..]
Mễ Bối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro