[Ba-Một]
Hồi ba
Thành phố Y được xem như là địa điểm nổi tiếng của đất nước. Người dân sống ở đây cứ tăng lên khoảng ba phần trăm bình quân mỗi năm. Là nơi mà tất cả các ngành từ thị trường ra tới du lịch, đều cùng nhau phát triển. Bởi vì thế mà nơi đây phồn vinh vô cùng.
Nhắc đến thành phố Y thì người ta liền nghĩ tới ngôi trường đại học danh giá và duy nhất về ngành y ở đây. Tỉ lệ sinh viên tốt nghiệp là một trăm phần trăm, kiếm được việc làm ổn định trong nước là tám mươi phần trăm. Hai mươi phần trăm còn lại đều được ưu ái ra nước ngoài lập nghiệp.
Cũng vì thế mà các bậc cha mẹ phụ huynh đều dốc hết vốn liếng đẩy con mình vào đây. Khiến cho năm nào cũng xảy ra không ít các trận chiến nảy lửa giữa các học sinh cược mạng để thi vào.
Bằng chứng chính là năm mới vừa tới, cổng trường đại học này đã ngập người chen nhau viết giấy đăng kí. Nhìn những người làm việc trong văn phòng của nhà trường, phụ trách bộ phận sắp xếp hồ sơ của các thí sinh, ai nấy vẻ mặt đều như dán một lớp băng mỏng. Hoàn toàn là thái độ quen với tình hình điên cuồng xảy ra mỗi năm này. Hoạt động làm việc tay chân cũng trở nên năng suất đến xuất quỷ nhập thần.
"Nam Nam, em mang chồng hồ sơ mới này đem tới chỗ Tiêu Chiến dùm tôi đi."
Giữa bàn làm việc ngập trong đám giấy trắng ở vị trí trung tâm lấp ló bóng người vận đồ văn phòng màu đen, thân hình bốc lửa quyến rũ, trên mặt có đeo gọng kính dày, chỉ thấy cô ta tư thái lạnh lùng, chỉ chỉ xấp giấy trắng cao tầm bốn mươi xăng ti mét, nghiêm túc sai bảo em trai thư kí nhỏ mới vào.
"Học trưởng Tiêu sao? Cậu ta ở đâu vậy ạ?"
Em trai thư kí nhỏ có chút vụng về ôm lấy chồng giấy muốn che hết cả nửa gương mặt, hai mắt mở to sáng lấp lánh háo hức hỏi.
Chỉ thấy người trước mặt đầu cũng không ngẩng lên, chăm chú lật giấy trắng, viết rồi lại viết, có chút hờ hững đáp.
"Lầu 3 khu A, phòng hội trưởng hội học sinh."
Em trai thư kí nhỏ nghe xong liền gật gật đầu, chỉ bỏ lại hai chữ tạm biệt liền nhanh chóng quay người chạy đi. Tốc độ đó quả thật rất nhanh, nếu có thành viên đội điền kinh ở đây, nhất định sẽ ra sức lôi kéo cậu ta vào hội.
--------------------------------------------------------------
Nhìn cảnh vật bên ngoài sau tấm kính lớn, tôi không khỏi có chút ngẩng người.
Bầu trời trong xanh có chút ẩm ướt của cơn mưa nhẹ, từng chồi non mơn mởn đâm chồi, lá cây xanh mướt, vạn hoa thi nhau mà nở rực rỡ cả khuôn viên trường, còn có đông người nhộn nhịp ra vào.
Không khí quả thật tươi mới, giàu sức sống.
Như vậy, mùa xuân lại tới rồi.
Tôi lên đây cũng được hơn một năm rồi. Một năm này trải qua như thế nào, tôi dường như không nhớ.
Thành phố quả nhiên khác xa tỉnh thành nho nhỏ kia.
Không có mẹ, không có cái không khí yên tĩnh, không có âm thanh hỗn tạp của những đứa trẻ nhỏ quậy phá rồi bị các lão già của khu dưỡng lão cầm gậy đánh đuổi, không có âm thanh ầm ĩ của con mực đen nhà bên cạnh mỗi khi thấy mèo nhà tôi chạy ngang qua, không có giọng nói vui vẻ sang sảng biếu đồ ăn của thím ba nhà đối diện.
Quan trọng, ở đây không có Vương Nhất Bác.
Tôi có chút không hiểu được làm sao tôi có thể trải qua những tháng ngày nhạt nhẽo như vậy ở đây?
Tôi cũng có chút thấy e ngại bản thân rồi, hầu hết con người ta đều thích cảnh vật nhộn nhịp đông đúc của thành phố, còn tôi lại lưu luyến chốn yên tĩnh của tỉnh thành.
Tôi không khỏi cười nhẹ ra một tiếng.
Thầm nghĩ bây giờ ở đó, mọi người như thế nào rồi nhỉ? Con mèo mập nhà tôi dạo này có bỏ bữa hay không? Mẹ có hay qua nhà thím ba chơi bài nữa không?
Còn có, không biết em có nhớ tới tôi hay không?
Còn tôi, tôi nhớ em đến điên rồi.
Tôi không thể kể là tôi nhớ em ra sao. Chỉ biết tôi khó chịu mém nữa đã muốn mua vé tàu mà chạy về nhìn em một cái cho thỏa lòng mình.
Nghĩ tới bên em không có tôi một năm trời, em lại đáng yêu như vậy. Nhớ tới lúc còn học cấp ba, không biết có bao nhiêu nam sinh tỏ tình với em, đều bị một tay tôi phá hủy sạch sẽ từ trong trứng nước, khiến em có lần buồn bã đi hỏi tôi rằng bản thân không đủ tốt hay sao ba năm cấp ba lại chẳng có ai tỏ tình, hại tôi phải nói lời ngon ngọt an ủi em, khiến em từ bỏ ý định kiếm bạn trai, tôi mới có thể an lòng mà ngủ ngon. Nay tôi đi rồi, nhất định đám ong bướm kia sẽ bu tới.
Nghĩ tới đây tôi nhịn không được mà khẽ chửi tục.
Chết tiệt!
Vương Nhất Bác!
Rốt cuộc em muốn tôi đợi đến khi nào đây?
"Học trưởng Tiêu!"
Tôi bị giọng nói của ai đó cắt ngang suy nghĩ, chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, tôi treo lên mặt vẻ cười nhẹ thân thiện như gió xuân nhìn tới người trước mặt, mặc dù bên trong tôi không cảm thấy có gì vui vẻ nhưng vì được đi theo cha tôi lâu ngày, nên sinh ra thói quen xã giao như vậy.
Tôi nhìn người vừa chạy tới, gây chú ý chính là chồng giấy trắng thật cao trên tay cậu ta, che luôn cả nửa khuôn mặt của cậu, tôi nhìn một chút gương mặt háo hức của cậu ta, đại não như máy tính đã được lập trình, dò qua vạn khuôn mặt, mới nhớ ra đây là ai.
Tôi mỉm cười ôn nhuận.
"Nam Nam, lại gặp nhau rồi."
Nam Nam hai mắt vui vẻ cong cong nhìn tôi cười ngây ngốc, tôi có chút thấy khó xử. Không nghĩ đến bản thân ở đây lại gặp được người khác.
Thấy thật lâu cậu ta cũng không mở miệng nói, chỉ ngây ngốc cười, tôi rất có lòng nhắc nhở cậu ta.
"Nam Nam, có chuyện gì cần tôi sao?"
Nhìn cậu ta nhớ ra có chuyện, tôi có chút nhức đầu.
Không muốn khoe thành tích đâu, nhưng bộ dạng người hâm mộ tôi, đều là ngây ngốc như vậy. Đa số là người xung quanh, khiến tôi cảm thấy thật tẻ nhạt, còn không bằng gương mặt dính than đầy sức sống của Một Bo nhà tôi.
"Học trưởng, chị Liêu bảo tôi đưa anh đống hồ sơ này."
Tôi liếc qua chồng giấy trên tay cậu ta, để ý thì ra là hồ sơ nhập học của tân sinh viên. Đột ngột đại não tôi lóe lên hình ảnh của Nhất Bác, tôi có chút run rẩy ham muốn lật hết đống giấy này để kiếm hồ sơ của em. Nhưng nhìn lại thì đống giấy này thật nhiều, tôi lại là người theo chủ nghĩa luôn ưu tiên bản thân, nên tôi liền có chút cười nói với Nam Nam.
"Được rồi vậy cậu đem nó vào văn phòng giúp tôi nhé."
Câu nói tuy là ý hỏi nhưng âm vị chính là ra lệnh. Tôi hài lòng nhìn cậu ta ngốc nghếch ôm đống đó vào bên trong phòng, khi đặt xuống bàn làm việc của tôi còn gây ra không ít âm thanh chấn động.
Tôi có chút nhức đầu kêu cậu ta rời đi. Khi phòng không còn ai ngoài tôi, tôi nhanh nhẹn đóng trái cửa, sải chân bước hai bước bình thường thành một bước, đến trước bàn làm việc, tôi cầm tờ giấy tóm tắt tên của các tân sinh viên lên, hai mắt như chim ưng đảo lên đảo xuống, dò không xót một chỗ hở.
Một lúc sau ba chữ: Vương Nhất Bác nho nhỏ đập vào mắt tôi.
Nhất Bác!
Là Vương Nhất Bác đến đây tìm tôi!
Tôi cả người hưng phấn đến điên dại. Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận khóe miệng mình dâng cao vô cùng.
Bàn tay cầm giấy trắng của tôi có chút run rẩy. Nhìn lại gương mặt trên đó mà cả đời tôi không thể quên của em, bên cạnh là dòng chữ trúng tuyển.
Tôi thề đây là lần đầu tôi cảm thấy vui vẻ nhất trong suốt hơn một năm ở thành phố xa lạ này.
Tôi hận không thể chạy đi kiếm em, kéo em vào lòng mà ôm thật chặt cho thỏa nỗi nhớ.
Tốn không ít thời gian để tôi có thể kìm lại cảm giác nhộn nhịp đến chết người trong lòng.
Tôi vui vẻ nhìn tên em, vuốt ve hình ảnh của em không biết bao nhiêu lần.
Tôi nghĩ chắc bản thân muốn điên rồi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn thời gian nhập học sắp tới là bao nhiêu trên tờ giấy.
Hai tuần.
Chỉ cần đợi hai tuần sau là tôi có thể thấy em rồi.
Cho nên tôi liền tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn, không được xúc động quá mức như vừa rồi.
Rất nhanh tôi liền lấy lại phong độ của vị hội trưởng hội học sinh, ngồi vào bàn làm việc mà sắp xếp lại giấy tờ.
Nhưng bản thân tôi có thể cảm nhận được tư vị ngọt ngào ở trong lòng khiến khóe miệng tôi không nhịn được mà giương cao.
Tiêu Chiến tôi cảm thấy xúc động muốn chết người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro