Chương 13
Nhất Bác khi nghe được tin tức này hoàn toàn sững sờ.
Đây..chỉ là đùa phải không?
Rất tiếc không ai xung quanh cậu cho cậu biết được chuyện này là đùa cả..
Nhất Bác như người mất hồn nhìn không chớp mắt vào đèn phòng phẫu thuật.
Đã hơn sáu tiếng mà chưa có dấu hiệu tắt.
Nhất Bác cúi đầu, tóc mái cùng chiếc kính to che đi cảm xúc trên gương mặt cậu.
Lúc này, đầu cậu rỗng tuyếch, trong lòng không ngừng khủng hoảng.
Cậu tự trấn an bản thân, hắn nhất định không có chuyện gì, nhưng lại phát hiện cả thân mình đang run lẩy bẩy.
"Anh à..anh sẽ không sao đâu..phải không?" Nhất Bác lẩm nhẩm.
Đồng học đứng chờ đã lâu cũng gửi lời an ủi hỏi thăm sai đó lần lượt rút đi.
Trên hàng lang chỉ còn lại vài người.
"Ô..ô.." Nhất Thiên tiếng khóc rưng rức đột nhiên truyền đến. Mà ngồi một bên Hạ Dương nhanh chóng ôm anh vào lòng nhẹ vỗ về.
Nhất Bác không thể tin được nhìn qua..
Kia..
Lại là chuyện gì?
Vì sao Nhất Thiên lại để Hạ Dương ôm thế kia?
____________
Nhất Bác không kịp suy nghĩ nhiều lắm vì đè phòng phẫu thuật đã tắt lập tức câu đi sự chú ý của cậu.
Cậu lập tức bật dậy hai bước làm một đi tới bên bác sĩ...
"Bác sĩ..?!" Nhất Bác mở miệng định hỏi gì đó, lại phát hiện mình thế nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời.
"Bác sĩ, con..tôi thế nào?" mẹ Tiêu nhào tới túm lấy tay của bác sĩ kia mang nước mắt đứt quãng nói.
"Bệnh nhân đã vượt qua nguy hiểm, gãy ba xương sườn, cũng may không tổn thương đến lá phổi. Tay phải cùng chân trái bị gãy, may tổng cộng ba mươi chín mũi tại các vị trí ngực, bụng, chân, tay và đùi...Cần tĩnh dưỡng ít nhất là nửa năm mới có thể hoàn toàn hồi phục.." Bác sĩ nói.
Cò chưa kịp để mọi người mừng rỡ ông lại nói một tin tức tàn nhẫn.
"Tuy nhiên..hai mắt của bệnh nhân rất có thể mất đi khả năng nhìn thấy, hay nói cách khác, bệnh nhân có khả năng 90% sẽ bị mù. Chỉ có cách phẫu thuật ghép giác mạc. Nhưng rất khó tìm được giác mạc tương thích." Bác sĩ thở dài, cũng nhin không được có chút tiếc thương, cậu trai kia vẫn còn rất trẻ a..
Haizzz, ông lắc đầu bước đi.
Mẹ Tiêu xong chưa kịp mừng con trai không xảy ra chuyện đã bị tin dữ làm cho bất tỉnh, ba Tiêu nhanh chóng ôm bà vào phòng nghỉ.
Ngoài phòng yên lặng đến dị thường, thậm chí mọi người có thể nghe được hô hấp lẫn nhau.
"Không thể nào.." Nhất Thiên thì thào.
Hạ Dương ôm anh chặt hơn.
Mà Nhất Bác chỉ im lặng đứng đó.
Phòng phẫu thuật mở toang, giường bệnh bên trong được đưa ra.
Nhất Bác nhìn hắn nằm trên giường bệnh, làn da tái nhợt, ánh mắt đen láy phát sáng tinh anh kia nay bị che lại bởi nhiều lớp băng y tế dày. Hắn hô hấp oxi, bàn tay đâm chằng chịt ống kim truyền dịch. Trên tay luy luy vết thương lớn nhỏ.
Một chàng trai rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời bây giờ yên tĩnh nằm đó, trở nên mất đi sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro