Chương 21

Tiêu Chiến yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đã tháo băng gạc, ảm đạm không chút ánh sáng nhìn trần nhà.

Làn da tái nhợt không chút huyết sắc lộ vẻ yếu ớt, đôi môi khô nứt.

Chưa đầy một tuần trông hắn gầy hẳn ra, xung quanh hắn không khí tịch liêu cô đọng.

Nhất Bác đau lòng đến trào nước mắt trước tình trạng của hắn. Chỉ mới hai ngày cậu không đến thăm hắn mà thôi, mà sao đến nông nỗi này?

Bởi vì hai ngày gần đây Nhất Thiên luôn đi ra ngoài, nên cậu tưởng Nhất Thiên vào bệnh viện ở cùng hắn, vì vậy cậu không đến bệnh viện.

Chỉ hai ngày mà thôi, hiện tại cậu thậm chí thấy được hơi thở chán chường bỏ mặc sống chết của hắn
.
Hít một hơi thật sâu, cậu bước lại gần hắn.

Cẩn thận mà máy móc vươn tay ra, khẽ chạm vào mặt hắn.

Bàn tay cậu vì đi ngoài đường lành lạnh áp lên má hắn.

Tiêu Chiến vì có người chạm vào mình và bị chút lạnh lẽo của tay cậu thu hút sự chú ý.

Hắn từ từ đưa tay lên bàn tay đang đặt trên mặt nắm lấy. Rất nhỏ và mềm mại không xương.

Tay con trai?

-"Ai vậy?" hắn thắc mắc mở miệng hỏi, giọng nói vì lâu không mở miệng mà trở nên khàn đục.

-"Là em." Nhất Bác trả lời.

Ngay lập tức Tiêu Chiến buông tay cậu ra, khuôn mặt trở lại lạnh như băng hàn.

-"cậu lại đến đây làm gì? cười nhạo tôi? hay là thương hại?" hắn cười lạnh.

-"Nghe nói thiếu tôi, anh dở sống dở chết, nên tôi đến xem anh đây" Nhất Bác cười đùa, mở miệng.

-"vậy hẳn là cậu đã thoả mãn?" Tiêu Chiến đè nén cảm giác đau lòng vừa bị trỗi dậy bởi câu nói vô tình của Nhất Thiên.

-"Haha, nhìn xem, Tiêu Chiến vương tử, Tiêu Chiến huấn luyện viên, hoặc là nói.. Tiêu Chiến tổng tài, hiện tại có biết bao nhiêu đáng thương? Ngay cả bản thân cũng chăm sóc không xong để thê thảm như thế này?" Nhất Bác kề sát vào hắn châm chọc nói.

-"cậu..ah..." Tiêu Chiến nghiêng người né tránh khỏi sự tiếp cận của Nhất Bác, lại khiến vết thương nơi ngực bị động nhất thời thở không ra hơi, đau đớn rên rỉ.

Nhất Bác hoảng hốt chìa tay ra định đỡ hắn nhưng lại do dự sau đó rụt lại.

Không thể, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ.

-"Sao vậy? đau sao? nhìn xem, ngoài rên rỉ ra anh có thể làm gì?" Nhất Bác tiếp tục trào phúng.

-"cút ra ngoài" Tiêu Chiến rống giận.

-" tôi không đi" Nhất Bác nâng cằm hắn lên tiến đến gần hắn nói.

-"từ hôm nay do tôi chăm sóc anh"

-"Tất cả mọi việc, ăn uống, vệ sinh..." Khi nói đến vệ sinh, Nhất Bác dừng một chút, Tiêu Chiến  phẫn nộ nên không nghe được cái gì khác thường, rất nhanh Nhất Bác  lấy lại bình tĩnh. Cậu nói tiếp.

-"hoặc là anh nhanh chóng hồi phục thoát khỏi sự kiềm cặp của tôi, hoặc là.. cả đời như vậy. Ah..Hay là anh vẫn thương tôi? muốn cùng tôi chung với nhau cả đời?"

-"cậu... " Tiêu Chiến nghẹn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro