Chương 27

Căn tin bệnh viện.

Nhất Bác im lặng đứng xếp hàng chờ đến lượt mình nhận thức ăn.

Cậu không biết có một đôi mắt nóng cháy đang nhìn mình.

Châu Túc ngồi tại bàn chờ hứng thú nhìn thiếu niên đang yên tĩnh đứng gần đó.

Xung quanh cậu tản ra khí tức u buồn tĩnh lặng.

Gã đã cho người điều tra kỹ, kết quả cũng khiến gã thật không ngờ, bởi vì người mà cậu đang chăm sóc ngày đêm lại chính là Tiêu Chiến đối thủ của gã.

Mặc dù hiện tại Tiêu thị vẫn nằm trong tay Tiêu Kiệt (ba của Tiêu Chiến) nhưng gần như là do Tiêu Chiến lèo lái. Có lẽ Tiêu Kiệt đang đợi thời cơ chín mùi cho con trai ra mắt.

Kết quả..

Haha..

Hiện tại, thông tin về việc giám đốc trẻ tuổi Tiêu Chiến nằm viện đã rò rỉ và phát tán trong giới kinh doanh.

Cổ phiếu Tiêu thị đã bắt đầu lung lay.

Lão già Tiêu Kiệt kia lại là "hàng hết hạn sử dụng".

Hiện tại không có Tiêu thị chèn ép một đầu, Châu thị đang lên như diều gặp gió.

Châu Túc xoa xoa cằm.

Nếu gã dùng thân phận Châu tổng tài Châu thị công khai theo đuổi thiếu niên kia..

Gã đưa đôi mắt nhìn về phía thiếu niên đang trầm tĩnh đứng đó lộ ra một nụ cười quái dị.

Nhất Thiên a Nhất Thiên..

Cậu sẽ chọn ai? Hoàng tử và kẻ mù?
.
.
Bốn ngày sau.

Nhất Bác nhìn bó hoa hồng lớn trên bàn trong phòng bệnh rất là bất đắc dĩ.

Lại nữa rồi.

Cậu đặt thuốc đã đổi lên bàn, không thương tiếc cho nó vào sọt rác.

Gần đây, mỗi ngày việc đầu tiên khi bước vào bệnh viện cậu làm là bỏ một bó hoa vào sọt rác.

Nhớ lại chuyện năm ngày trước đó Nhất Bác rất là đau đầu.

--------------------phân cách tuyến năm ngày trước------------------------------

Khi Nhất Bác nhận xong phần cơm của mình đang lững thững tìm nơi ngồi ăn thì đột nhiện nam nhân này xuất hiện.

-"Tôi thích em, có thể chấp nhận tôi trở thành hậu phương che nắng che mưa cho em sau này được không?" gã đã nói với cậu như vậy.

-"tôi có quen anh sao?" Nhất Bác trả lời, không mặn không nhạt.

-"chúng ta chỉ gặp nhau một lần, nhưng tôi đã luôn dõi theo em sau đó, hãy cho tôi một cơ hội, được không?" Châu Túc thâm tình nhìn Nhất Bác.

-"Nếu anh đã điều tra tôi, vậy hẳn anh phải biết tôi đã có..người yêu đi?" Nhất Bác bình tĩnh nhìn Châu Túc.

-"tôi biết, nhưng không sao cả, chỉ cần em đồng ý tôi sẽ "đập chậu cướp hoa". Châu Túc tà tứ cười.

-"Cảm ơn, khó quá bỏ qua đi anh. Trái tim của tôi mãi mãi sẽ dành cho duy nhất một người, vĩnh viễn không thay đổi" Nhất Bác nói câu này, liền nhìn về phía phòng bệnh của Tiêu Chiến, trong mắt thuỷ chung là sự kiên định.

Châu Túc nhìn vẻ mặt này của cậu có chút thất thần. Đợi đến khi hắn bình tĩnh trở lại thì Nhất Bác đã vòng qua hắn đi về hướng khác.

Châu Túc hướng cậu gào to.

-"Tôi thích em, tôi sẽ không bỏ cuộc"

Đúng vậy, tôi bắt đầu cảm thấy em khá thú vị rồi đấy.

Vĩnh viễn không yêu ai ngoài anh ta sao?

Tôi là Châu Túc, chưa từng có thứ gì tôi muốn mà không có được cả, kể cả em..

Nhất Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro