Chương 37

Ngồi trong xe Lý Vấn Hàn, Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn trong bức hoạ.

-"Nhất Bác.. cậu?!" Lý Vấn Hàn một bên lái xe, một bên ngập ngừng mở miệng hỏi, gương mặt trắng bệch.

-"Ừ" giống như hiểu được lời ngập ngừng của Lý Vấn Hàn mang hàm nghĩa gì, Nhất Bác gật đầu, ừ một tiếng.

Lý Vấn Hàn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.

Anh vẫn là đến trễ sao?

-"Vậy tại sao cậu lại lựa chọn đi du học?" Lý Vấn Hàn chưa hết hy vọng.

-"Vì mình cần thời gian và không gian quên anh ấy" Nhất Bác giọng nói vô cùng nhẹ.

-"Tại sao? Cậu không phải..?" Lý Vấn Hàn kinh ngạc.

-"Ừ, tôi yêu anh ấy, nhưng người anh ấy yêu là anh tôi" Nhất Bác cười nhẹ.

-"Nhất Thiên?" Lý Vấn Hàn cao giọng.

-"Ừ" Nhất Bác ừ xong cũng không lại hé miệng, nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Vấn Hàn nhìn Nhất Bác, anh có rât nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng, khi thấy được vẻ mệt mỏi trong mắt cậu đột nhiên lời đến bên môi liền dừng lại.

Anh mím môi có chút suy nghĩ.

Sau đó đôi mắt loé lên vẻ kiên định.

-"Nhất Bác, tôi thích cậu" Lý Vấn Hàn cho xe vào lề đường, dừng lại sau đó quay sang Nhất Bác lên tiếng.

Im lặng.

Nhất Bác có chút kinh ngạc khi đột ngột nghe được câu nói của Lý Vấn Hàn.

Lý Vấn Hàn thích cậu?

Nhất Bác trầm mặc.

- "tôi cũng thích cậu" Nhất Bác mở mắt, nói.

-"Nhưng là thích như một người bạn" không đợi Lý Vấn Hàn kịp mừng rỡ, Nhất Bác liền nói tiếp.

Lý Vấn Hàn gương mặt thoáng biến đổi.

-"Nhất Bác.." anh khô khan gọi tên cậu.

-"Thật xin lỗi" Nhất Bác quay sang nhìn thẳng vào anh, mở miệng.

Lý Vấn Hàn nhìn Nhất Bác âm thầm cười khổ, biết rõ là không có hy vọng, lại nhịn không được chờ mong.

-"Tôi đợi cậu quên anh ta" Lý Vấn Hàn nói xong mở khoá xe tiếp tục hướng đến địa điểm tập hợp.

Nhất Bác cũng không có mở miệng.

Tính tình Lý Vấn Hàn như thế nào cậu rất rõ, trừ khi cậu ta tự buông bỏ, nếu không cho dù trời có sập xuống, cậu ta cũng nhất quyết không buông tha.

Tuỳ tiện vậy.

Tình cảm là thứ không thể dùng lý trí áp đặt.

Lý Vấn Hàn giống cậu, cả hai đều yêu một người không yêu mình.

Ngay cả cậu còn không thể ngăn bản thân yêu Tiêu Chiến, sao có tư cách quản không cho Lý Vấn Hàn yêu cậu đây?
.
.
Nhất Bác bàn tay lướt nhẹ trên tờ giấy vẽ.

Tám năm trước, khi cậu còn là một đứa nhóc mười tuổi, có lần đã từng hướng Lý Vấn Hàn nói chuyện.

Cậu nói, cậu sẽ không vẽ người, trừ khi đó là người cậu yêu.

Và bao nhiêu năm qua, tranh của cậu đoạt giải vô số, nhưng không hề có một bức tranh vẽ người.

Hiện tại..

Cậu muốn vẽ hắn vào trái tim, đóng khung hắn lại và chôn sâu vào trí óc.

Hai người một đường im lặng đến địa điểm tập hợp.
----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro