Chương 60

Tiêu Chiến nhìn nam nhân trước mắt tổng cảm giác không thoải mái.

Anh ta nhìn mình giống như nhìn một thằng ngu.. hoặc nói là thương hại??

Thương hại?

Vì sao lại thương hại hắn?

Không đợi Tiêu Chiến nghĩ nhiều, Lý Vấn Hàn đã mở miệng.

-"tôi muốn hỏi anh một chuyện, bởi vì chuyện này rất trọng yếu quyết định tương lai của anh, nên mong anh phối hợp."

Đúng vậy, câu trả lời của anh, sẽ quyết định việc tôi có giao lại Nhất Bác cậu trai ngốc đó cho anh hay không, hoặc là tôi sẽ mạnh mẽ giữ lấy.

Tiêu Chiến nhìn Lý Vấn Hàn nghiêm túc cũng thu hồi suy nghĩ tầm phào chuyên chú lắng nghe.

-"Anh yêu Vương Nhất Thiên?" Lý Vấn Hàn hỏi câu hỏi đầu tiên.

-"Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy" Tiêu Chiến trả lời.

-"Vậy anh yêu Vương Nhất Thiên lúc quan tâm chăm sóc anh? Vẫn là Vương Nhất Thiên hiện tại?"

-"....tôi, yêu cậu ấy, dù như thế nào tôi cũng sẽ yêu"

-"nếu tôi nói, ngoài Vương Nhất Thiên, còn có một người khác yêu anh hơn thế, hơn nữa còn ngốc nghếch nhiều lần hy sinh vì anh, anh sẽ làm gì?"

-"tôi nợ người ấy, nhưng chỉ có thể xin lỗi mà thôi, người tôi yêu là Nhất Thiên, đó là người đã ngày đêm lo cho tôi, không phải vì vậy tôi mới yêu cậu ấy, mà là không biết từ lúc nào cậu ấy đã bước vào trái tim tôi.. lần nữa.." Tiêu Chiến khép mắt.

-"Chắc anh không biết, tôi bị mù bởi cậu ấy, chúng tôi đã từng chia tay nhau, nhưng rồi cậu ấy quay lại, mạnh mẽ phá tan cánh cửa đang dần khép lại của trái tim tôi, khắc lên hình ảnh của cậu ấy.. " Tiêu Chiến tiếp tục nói.

-"Nhưng, dường như người con trai mạnh mẽ làm tôi rung động đó chỉ là mộng ảo, mở mắt ra cậu ấy đã tan biến từ lúc nào.." Tiêu Chiến âm thanh u buồn.

-"Có nghĩa là anh yêu Vương Nhất Thiên những ngày anh mù loà?"

-"thậy sự mà nói, thì đúng là như vậy, khi tôi không nhìn thấy, tôi yêu Nhất Thiên, thầm ao ước lại lần nữa nhìn thấy cậu"

-"Nhưng khi đã nhìn thấy trong lòng lại lạnh lẽo trống rỗng, thiếu vắng cái gì.."

-"Hừ.. bởi vì người anh yêu là Vương Nhất Bác, không phải Vương Nhất Thiên" Lý Vấn Hàn khinh thường lên tiếng.

-"Anh bị mù, anh không nhận ra, tôi không trách, nhưng rõ ràng anh đã lại thấy được vì sao vẫn như người khiếm thị đâu?"

-"Nhân cách một con người làm sao có thể thay qua đổi lại? Anh không nghĩ thử xem Nhất Thiên vì sao lại khác lạ? Bởi vì cậu ta căn bản không phải người kề bên anh, quan tâm lo lắng chăm sóc cho anh, tính cách khác biệt, làm sao có thể giống được?" Lý Vấn Hàn nhìn Tiêu Chiến như nhìn một con bò đeo nơ.

Thấy Tiêu Chiến thần tình khiếp sợ, kinh ngạc nhìn mình Lý Vấn Hàn thực muốn xông lên một dép một tông, một đâm một đạp cho hắn ta khôn ra.

-"Ngu xuẩn, còn định ngồi đến bao giờ? Không mau đi tìm cậu ấy?" anh nhịn không được phun ra một câu như vậy.

Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Mà Tiêu Chiến vẫn chưa tiêu hoá xong lượng tin tức Lý Vấn Hàn mang đến kia chợt hoàn hồn, bất chấp áo khoát đi theo Tiêu Chiến ra khỏi phòng.

Anh ta nói, người kề bên hắn khoảng thời gian qua là Nhất Bác không phải Nhất Thiên?
.
.
Như vậy, những thắc mắc của hắn dường như đều đã được giải thích sáng tỏ.

Tiêu Chiến nhịn không được nhanh hơn bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro