Chương 36 : Ông xã tốt nhất (11)

Biệt thự Lư gia.

Lư Dục Hiểu bước lên lầu rồi quẹo tay trái, gian nhà thứ hai đã rất lâu không có người ở qua, dù vậy, dì giúp việc mỗi ngày đều dọn sạch.

Cô đi vào nhìn đến ngoài cửa sổ dưới mái hiên, từng giọt mưa rơi xuống liên tiếp không ngừng.

Giống như ngọc châu cắt đứt quan hệ rơi xuống.

Bàn trang điểm trong phòng thực trống trải, biểu hiện nơi này tuy rằng sạch sẽ nhưng đã lâu không có người ở qua. Trong khung ảnh có một bức ảnh.

Trên ảnh chụp Lư Dục Hiểu ôm một người phụ nữ khác, ảnh chụp yên lặng bất động, đã có lúc chỉ cần nhìn như vậy đều có thể nhìn ra được trên người phụ nữ đó an tĩnh nhu hòa.

Đây là Lư Chung Xu.

Chị gái Lư Chung Xu của cô là người cực kì tốt.

Lư Dục Hiểu dường như chưa từng nhìn thấy chị ấy phát hỏa tức giận, ấn tượng trong trí nhớ của cô đều là nụ cười ôn hòa, thời điểm Lư Dục Hiểu khổ sở, chị ấy sẽ đau lòng mà đem cô ôm vào trong ngực rồi dùng ngữ điệu ôn hòa an ủi cô.

Chị được Lư gia dốc hết sức bồi dưỡng thành người nối nghiệp, từ nhỏ kiêu ngạo cao quý, mặc kệ làm cái gì đều làm tốt nhất vị trí kia.

Mà Lư Dục Hiểu không giống thế, cô có thể thoải mái dùng tiền tiêu vặt bởi vì sự chú ý của cha mẹ cơ hồ đều đặt ở trên người Lư Chung Xu, đối với việc quản giáo cô tự nhiên liền ít đi cho nên mới có thể dưỡng cô thành tính tình như vậy.

Lư Dục Hiểu cảm thấy mắt mình có chút ẩm ướt, lau một phen rồi đem khung ảnh bỏ vào trong túi.

Trong ngăn kéo là lắc tay của Lư Chung Xu đã từng mang, lắc tay bạc khảm kim cương, tinh tế nhỏ xinh mà lại không mất đi vẻ quý phái, cô lấy ra rồi đặt ở trong túi xách.

Cô mở tủ quần áo của Lư Chung Xu ra, tủ quần áo chứa quần áo mấy năm trước chị ấy vẫn luôn mặc, cô chụp một bức ảnh rồi xoay người đi xuống lầu.

Mẹ Lư ở dưới lầu đang gọt táo, nhìn thấy Lư Dục Hiểu xuống lầu liền đưa qua.

Lư Dục Hiểu nhận lấy quả táo rồi cắn một miếng lớn.

Chất lỏng thơm ngọt theo cổ họng một đường đi xuống, Lư Dục Hiểu ngẩn người, ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt mẹ Lư có chút tái nhợt.

Từ sau chuyện của Lư Chung Xu, thân thể mẹ Lư liền không tốt cho lắm, Lư Dục Hiểu có chút lo lắng, liền hỏi: "Mẹ, thân thể mẹ có phải nơi nào không thoải mái hay không? Nếu mẹ không thoải mái, kêu bác sĩ lại đây nhìn xem."

Mẹ Lư lắc lắc đầu không có nhiều lời.

Lư Dục Hiểu cũng không nói chuyện về thân thể, mà là một bên cắn quả táo, một bên cầm điện thoại ra xem.

TV chiếu chương trình Đại tân sinh tập hai, mẹ Lư xem tới lúc Lư Dục Hiểu chọn lựa thí sinh.

Bà không khỏi hỏi: "Lúc trước Chu Chính Đình kia...... Con nghĩ như thế nào?"

Lư Dục Hiểu vứt bỏ lõi táo, dùng khăn giấy lau tay, giương mắt nhìn bà: "Mẹ, lời này của mẹ là có ý tứ gì?"

Môi mẹ Lư giật giật: "Con đã kết hôn, liền không nên ở bên ngoài cùng người khác dây dưa không rõ, nếu như bị người khác biết......"

Lời nói mẹ Lư vẫn chưa nói xong, Lư Dục Hiểu vừa mới còn ngồi đó bỗng nhiên đứng lên.

Thân hình mảnh khảnh của cô đem ánh đèn ngăn trở, trong nháy mắt, tiếng mưa rơi ngoài phòng đều bị phóng to lên rất nhiều lần.

Trong tai, tiếng mưa rơi phá lệ lớn.

Lư Dục Hiểu nâng nâng cằm, cười nhạo một tiếng, "Mẹ, mặt mũi quan trọng như vậy sao?"

Môi mẹ Lư run lên, còn chưa lên tiếng, Lư Dục Hiểu liền tự nhiên mà nói tiếp, "Mẹ, các người chính là quá quan trọng sinh hoạt thượng lưu, cảm thấy mặt mũi so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Nhưng nếu mẹ ở nơi lầy lội lăn qua, ở trên vách núi leo lên, mẹ sẽ biết không có gì so với tồn tại càng quan trọng hơn."

"Lúc trước nếu không phải các người muốn bảo toàn mặt mũi, nơi nào sẽ chờ nhiều năm như vậy, nếu không điều tra rõ khúc mắc của chị, đời này của con đều sẽ không an tâm."

"Con...... Con chuyện này như thế nào sẽ cùng nó giống nhau!" Mẹ Lư nóng nảy, chắc là nghe được chuyện của Lư Chung Xu mà bực.

Lư Dục Hiểu vẫn luôn biết chị là khối vết thương trong lòng mẹ Lư, ngày thường cô chưa bao giờ sẽ đụng đến.

Nhưng hôm nay, mẹ Lư lại nói như vậy, cô cũng là nhất thời không nhịn nổi.

Lư Dục Hiểu thở dài, xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài, giọng nói nhàn nhạt, "Mẹ, con đi đây."

Mẹ Lư nhìn thân ảnh Lư Dục Hiểu cao gầy, dần dần từ trong mắt đi xa.

Lư Dục Hiểu đi ra cửa, bên ngoài mưa phùn phiêu diêu thoạt nhìn không lớn nhưng mái nhà đã bắt đầu tích nước.

Mẹ Lư nhớ tới bên ngoài còn đang mưa, vội vàng hô một tiếng: "Tiểu Lư ! Bên ngoài đang mưa, mẹ bảo tài xế đưa con trở về!"

Thân hình Lư Dục Hiểu ngừng lại, không có quay đầu, rầu rĩ trả lời: "Không cần, con tự mình gọi xe trở về." Cô mím môi, "Mẹ, nhanh trở về đi, bên ngoài có chút lạnh, đừng để bị bệnh."

Cô đi trong mưa, nước mưa sôi nổi dừng ở trên người cô.

Ban đầu trên người còn chưa ướt, chờ khi đi ra khu biệt thự tóc đều đã ướt cả rồi.

Cô đứng ở đường cái nặng nề mà thở dài.

Trở lại tiểu khu Cẩm Giang, cô lập tức liền tắm rửa một cái, nước ấm xông vào trên người cuối cùng là dễ chịu đi rất nhiều.

Thừa Lỗi buổi tối trở về muộn, khi anh trở về, Lư Dục Hiểu đã ở trên giường ngủ rồi.

...

Căn cứ điện ảnh Lâm Sơn.

Xe buýt ở ngoài căn cứ dừng lại, từ trên xe bước xuống dưới một đám tuấn nam mỹ nữ, mỗi người thanh xuân dào dạt, có lẽ tất cả mọi người đều là lần đầu tiên đến căn cứ điện ảnh, cho nên có vẻ cực kì hưng phấn.

Người phụ nữ đi phía sau một đám người, mặc một kiện áo khoác cao bồi, quần jean bao vây đôi chân thon dài thẳng tắp, mỗi một bước đều là lười biếng.

Lục Hưu đi ở phía trước rồi lại đi vòng vèo trở về đưa cho Lư Dục Hiểu một chai nước khoáng, cười đến rất ngây ngô, "Lư lão sư ngồi một đường xe nên uống chút nước đi."

Lư Dục Hiểu rũ mắt nhìn rồi cười rộ lên tiếp nhận, "Cảm ơn."

Đoàn người đi về phía căn cứ, cô ở bên trong khách sạn, tất cả chi phí đều là tổ tiết mục chi trả.

Hôm nay là ngày đầu tiên tập huấn, Lư Dục Hiểu để cho các thí sinh ở trong căn cứ tùy tiện dạo một vòng làm quen hoàn cảnh một chút.

Mấy ngày nay đang đổi mùa, chăn không đủ ấm hơn nữa lúc trước từ Lư gia trở về bị cảm lạnh, hiện tại có chút chóng mặt nhức đầu, Khúc Khúc đem cô đưa về khách sạn nghỉ ngơi, để tổ tiết mục trước hết không quay đến cô mà là đi theo thí sinh.

Tới tối, Lư Dục Hiểu nghe được ngoài cửa có thanh âm ầm ĩ, nghe giọng không giống là Khúc Khúc.

Cô chống thân mình lên, dưới chân còn có chút loạng choạng.

Mở cửa liền nhìn thấy Lạc Phán cùng Lục Hưu đứng ở cửa, Lục Hưu bị Lạc Phán nói đầy mặt đỏ bừng, nghe được thanh âm cửa mở, Lục Hưu cùng Lạc Phán đồng thời quay đầu.

Lục Hưu nhẹ giọng hô câu: "Lư lão sư."

Ánh mắt Lạc Phán hơi phức tạp, theo sát sau đó cũng hô một tiếng "Lư lão sư."

Lư Dục Hiểu không hỏi hai người đang cãi cái gì mà chỉ cho là việc riêng của hai người.

Cô ngáp một cái, hỏi: "Các em có nhìn thấy người đại diện của chị trở về không?"

Lục Hưu trả lời: "Thấy được, Khúc tiểu thư đi ra ngoài mua cháo." Cậu ta mím môi, do dự mà hỏi : "Hôm nay ở trên xe nhìn lão sư tinh thần giống như không tốt lắm, có phải nơi nào không thoải mái hay không?"

Lư Dục Hiểu cười, "Cảm mạo."

Cô tiếp tục nói: "Các em đi về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm tập huấn nhưng đừng chậm trễ."

Như vậy, Lạc Phán cùng Lục Hưu mới rời đi, từng người về tới phòng mình.

Lư Dục Hiểu mặc xong quần áo, bởi vì khó chịu nên trên môi không có nhiều huyết sắc, cô liền tô son môi hồng, cuối cùng khí sắc thoạt nhìn là tốt lên một chút.

Cô xuống lầu ấn chuông cửa.

Trong chốc lát, Chu Bồi liền tới mở cửa, vừa thấy đến là Lư Dục Hiểu, liền giơ lên mỉm cười nhợt nhạt.

Chu Bồi hỏi: "Lư lão sư muộn như vậy là có chuyện gì sao?"

Lư Dục Hiểu cúi đầu đùa nghịch đầu tóc mình, nói: "Ngày mai đạo diễn Chu chuẩn bị tập huấn như thế nào? Muốn cùng nhau huấn luyện hay không?"

Chu Bồi cho Lư Dục Hiểu tiến vào, cô cũng không khách khí tự mình đi vào rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Cô cảm thấy trong đầu có chút hôn mê cũng có chút buồn nôn.

Ngày thường Lư Dục Hiểu rất ít khi sinh bệnh, thân thể đặc biệt tốt nhưng vừa đến lúc sinh bệnh liền khó chịu.

Còn nhớ rõ một lần bị bệnh là vào một hai năm trước mới vừa cùng Thừa Lỗi kết hôn, anh lập tức về, về đến nhà gọi điện thoại cho Lư Dục Hiểu không ai nghe máy, đi tiểu khu tìm thì mới phát hiện cô đã phát sốt cao.

Hiện tại loại tình huống này cũng không sai biệt lắm, Lư DỤc Hiểu cảm thấy ngày mai hẳn là đi bệnh viện tiêm một mũi mới tốt.

Chu Bồi cho cô một ly nước ấm, "Lư lão sư ngày mai tính toán như thế nào?"

"Trước tập thể dục buổi sáng đi." Cô cũng không có giấu giếm kế hoạch huấn luyện, "Đạo diễn Chu là đạo diễn, tôi là diễn viên, chúng ta trình độ tập huấn rất lớn là giống nhau, tôi cảm thấy ở huấn luyện kỹ thuật diễn trước hết vẫn là đến rèn luyện thân thể."

Chu Bồi cảm thấy Lư Dục Hiểu nói có đạo lý, liền cùng Lư Dục Hiểu ước định buổi sáng ngày mai cùng nhau huấn luyện.

Trở lại phòng, Lư Dục Hiểu một đầu chui vào trong ổ chăn.

Khúc Khúc trở về kêu cô vài tiếng, cô mới miễn cưỡng lên tinh thần tới uống hai ngụm cháo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khúc Khúc mang theo cho cô một bộ đồ thể thao trắng đỏ đan xen, nói là tổ tiết mục phát.

Lư Dục Hiểu thay xong, ống quần rộng bao lấy đôi chân thon dài của cô.

Khúc Khúc chạm vào trán Lư Dục Hiểu, "Như thế nào, vẫn là không thoải mái sao? Nếu không thì cùng tổ tiết mục nói một chút nhé."

"Không có việc gì, trong chốc lát mình cùng bọn họ tập thể dục buổi sáng xong liền đi bệnh viện."

"Được rồi, một lát mình liền đi tổ theo tiết mục, không thoải mái liền nhanh nói với mình."

Sáng sớm căn cứ điện ảnh đã có tiếng người ồn ào.

Đám sương bao phủ ở bốn phía, đem căn cứ điện ảnh bao vây giống như nơi lánh đời.

Lư Dục Hiểu mang balo đi ra ngoài, đi ngang qua bên ngoài đoàn phim cung đình nào đó đã bị người ta gọi lại.

Lư Dục Hiểu nhìn qua, thì ra là đạo diễn Tiết lúc trước hợp tác qua 《 thanh cốt 》.

Đạo diễn Tiết cười rộ lên rồi cùng Lư Dục Hiểu chào hỏi.

Lư Dục Hiểu cũng cười rạng rỡ với đạo diễn Tiết, đi qua đè thấp giọng nói: "Đạo diễn Tiết, đang quay hình sao, cho chút mặt mũi nhé."

Đạo diễn Tiết hiểu rõ, có lẽ là lúc trước có xem qua chương trình Đại tân sinh.

Đạo diễn Tiết hỏi Lư Dục Hiểu : "Như thế nào, ở căn cứ điện ảnh ghi hình hả?"

Lư Dục Hiểu gật đầu, "Đúng vậy, mang theo các thí sinh tập huấn."

Đạo diễn Tiết cười hắc hắc hai tiếng, Lư Dục Hiểu nhìn đoàn phim của đạo diễn Tiết, đôi mắt hạt châu xoay vòng liền vỗ bả vai đạo diễn Tiết, "Đạo diễn Tiết, đoàn phim của ngài còn thiếu người sao? Nơi này của tôi có rất nhiều diễn viên."

"Còn không phải là những thí sinh của cô sao, còn ở đàng kia cùng tôi loanh quanh lòng vòng."

Lư Dục Hiểu : "Vậy đạo diễn Tiết là đồng ý sao?"

"Ừ, thời điểm nào đó liền mang lại đây nhìn một cái, xem có thể an bài chút nhân vật v."

"Cảm ơn đạo diễn Tiết! Ha ha."

Cùng đạo diễn Tiết nói xong, Lư Dục Hiểu mới đến quảng trường nhỏ.

Trang phục thể thao đỏ trắng đan xen, thiếu nam thiếu nữ mặc thể thao trắng đen đứng chung một chỗ, cười rất vui vẻ.

Lục Hưu đứng ở giữa cực kì được hoan nghênh.

Lư Dục Hiểu từ phía xa đếm số người, còn có chút không đủ, Chu Bồi cũng khoan thai tới muộn.

Cô chia các đội làm hai hàng, chờ Chu Bồi tới mới mở miệng nói: "Sau này một tháng, mỗi buổi sáng chúng ta đều sẽ cùng nhau tập thể dục buổi sáng, nội dung tập thể dục buổi sáng đầu tiên là làm ấm người, sau đó là ba dặm đường!"

Các tuyển thủ kêu khổ không ngừng thậm chí có chút phê bình kín đáo.

Lư  Dục Hiểu che miệng ho khan một tiếng, cười lạnh một tiếng, "Cho rằng làm diễn viên tốt như vậy sao? Liền thân thể lúc khổ đều ăn không hết, liền nhân lúc còn sớm trở về!"

Chu Bồi đi tới, khẽ cười cười, "Lư lão sư, ba dặm có thể quá nhiều hay không......"

Lư Dục Hiểu lạnh mặt nhìn về phía Chu Bồi, "Đương nhiên, làm huấn luyện viên, chúng ta cũng sẽ cùng nhau, đạo diễn Chu sẽ không để ý chứ?"

Chu Bồi khóe miệng vừa kéo, liếc mắt camera: "...... Không ngại."

Từ khi tốt nghiệp đại học liền chưa từng vận động chạy bộ qua, lòng Chu Bồi tràn đầy không vui, nhưng vẫn là đáp ứng.

Lư Dục Hiểu cong mắt lên, trên mặt trắng nõn chỉ là vẽ mi tô son môi, cô tùy tiện cột tóc đuôi ngựa lộ ra vành tai tinh xảo.

Cô vỗ vỗ tay, nhìn về phía Khúc Khúc, ý bảo: "Khúc Khúc, hô lớn lên."

Khúc Khúc hô lớn lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn âm vang lên tới.

Các thí sinh mặt khổ.

Lư Dục Hiểu đem tay áo khoác cuốn lên tới cánh tay.

Cánh tay tuyết trắng lỏa lồ ra tới, đụng tới không khí sương mù, phía sau lưng cô liền run lên.

Còn rất lạnh.

Cô cong cong mắt nhìn về phía Chu Bồi, ôn hòa nói: "Đạo diễn Chu, chúng ta bắt đầu làm ấm người đi."

Chu Bồi im lặng, ánh mắt dừng ở lắc tay trên cổ tay của Lư Dục Hiểu.

Lắc tay màu bạc khảm kim cương, ở sương mù mông lung cũng lập loè ánh sáng nhạt.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên liền thay đổi.

Lư Dục Hiểu đem vẻ mặt của hắn thu hết vào đáy mắt, còn mang cái lắc tay kia quơ quơ ở trước mặt Chu Bồi "Đạo diễn Chu, phát thần cái gì vậy! Ấm thân!"

"Một hai ba bốn, hai hai ba bốn......"

Ngày đầu tiên tập huấn, bắt đầu từ làm ấm thân.

Lư Dục Hiểu cùng Chu Bồi đứng ở đằng trước, cùng các thí sinh cùng nhau làm ấm thân.

Chu Bồi thừa dịp camera dời đi trục bánh xe nhanh chóng nhìn Lư Dục Hiểu, bị Lư Dục Hiểu bắt được đành phải nghiêm túc làm ấm thân.

Làm ấm người mười lăm phút, Lư Dục Hiểu liền cho đội bắt đầu chạy.

Ba dặm đường chạy xong, nghỉ ngơi một lát liền có thể ăn cơm trưa.

Đội ngũ xuất phát, Lục Hưu cố ý chậm một bước quan tâm hỏi Lư Dục Hiểu : "Lư lão sư, chị có phải không thoải mái hay không?

Cô lắc đầu, "Không có, chạy nhanh đuổi kịp đội ngũ!"

Lục Hưu theo sau, thân ảnh thon gầy chen vào sương mù.

Lư Dục Hiểu cùng Chu Bồi ở phía sau cùng chạy vội, mấy năm nay Chu Bồi quá an nhàn, những việc như chạy bộ vận động liền rất ít khi làm, hiện tại chạy chưa đến vài bước đã có chút thở không nổi.

Lắc tay trên cổ tay của Lư Dục Hiểu lập loè ngân quang.

Chu Bồi lại nhìn.

Lư Dục Hiểu nhịn không được hỏi: "Đạo diễn Chu, ngài thực thích lắc tay này của tôi sao?"

Chu Bồi nhấp môi cười, bất động thanh sắc nói: "Lư lão sư, lắc tay thiết kế thực độc đáo, không biết Lư lão sư là ở đâu mua?"

Lư Dục Hiểu quơ tay trước mắt Chu Bồi, trong lòng Chu Bồi bỗng nhiên nhảy dựng lảo đảo một bước.

Cô "Phụt" một tiếng bật cười.

Lư Dục Hiểu : "Đạo diễn Chu, biểu tình vừa rồi rất kỳ quái nha, giống như bị dọa."

Chu Bồi bình phục tâm tình, tiếp tục chạy vội, "Lư lão sư nói đùa, vừa rồi không nghĩ tới cô bỗng nhiên liền duỗi tay lại đây."

"Như vậy à." Lư Dục Hiểu cong cong đôi mắt, ở sương mù bên trong phảng phất tản ra, "Nếu đạo diễn Chu muốn mua một cái lắc tay như vậy tặng cho vợ, sợ là mua không được."

Chu Bồi kiềm chế cảm xúc trong lòng, mồm to thở hổn hển mấy ngụm khí, "Lời này là như thế nào?"

Lư Dục Hiểu : "Lắc tay là của 6 năm trước, khi đó thiết kế sư vina chỉ thiết kế một cái như vậy, độc nhất vô nhị đương nhiên là mua không được cái thứ hai rồi."

Giọng nói thiếu nữ thanh thúy quanh quẩn ở bên trong sương mù, sắc mặt Chu Bồi có chút không được tốt.

Sắc mặt Lư Dục Hiểu cũng không được tốt.

Chu Bồi ngại ngùng nói một câu: "Vậy thật đúng là đáng tiếc."

Chạy đại khái được hai dặm, các thí sinh thật sự là chạy không nổi, Lư Dục Hiểu để cho bọn họ dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Lúc này sương mù tan đi, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Ánh sáng hơi có chút chói mắt, lại không nóng rực, Lư Dục Hiểu tiếp nhận khăn giấy từ Khúc Khúc đưa qua, tùy tay lau cái trán.

Buổi sáng chỉ là choáng váng đầu, bây giờ ngay cả dạ dày cũng có chút khó chịu.

Cô ôm bình nước uống một hớp lớn, cổ họng vẫn là có chút đau.

Lư Dục Hiểu đơn giản ngồi xuống, Chu Bồi lúc này đi qua tìm cô.

Cô giương mắt mà nhìn qua, khóe môi gợi lên chút.

Chu Bồi đi tới ngồi ở bên người cô, hỏi cô: "Lư lão sư kế tiếp tính toán làm cái gì?"

Chu Bồi hỏi chính là thí sinh.

Lư Dục Hiểu không hề giấu giếm mà nói ra, "Trước để cho bọn họ tiếp xúc một chút diễn xuất."

Chu Bồi gật đầu, cảm thấy có lý.

Lúc sau đề tài lắc tay lại bị Chu Bồi đưa tới, hắn nói bóng nói gió hỏi mấy vấn đề đều bị Lư Dục Hiểu tránh đi.

Đã hết giờ nghỉ ngơi, Chu Bồi đứng dậy.

Mới vừa đứng lên, hắn liền nghe được Lư Dục Hiểu cười nói: "Đạo diễn Chu nếu muốn nói, tôi có thể đưa cho Chu phu nhân, dù sao là đồ của 6 năm trước, cũng không thế nào thích."

Chu Bồi hoảng sợ, lui về sau hai bước, trực tiếp liền cự tuyệt Lư Dục Hiểu.

Cô nhắm mắt lại gõ gõ cái trán, đỡ mặt đất đứng lên.

Này trong nháy mắt, đất trời đều chuyển động.

Lư Dục Hiểu duỗi tay muốn đỡ lấy thứ gì, lại là không có gì liền trực tiếp ngã quỵ ở trên mặt đất. Kỳ quái thế nhưng còn không có một tia cảm giác đau.

Mơ hồ, cô nghe được Khúc Khúc gọi tên cô, rất nhiều người đều đi về bên này.

Lại vô tri giác.

Khi tỉnh lại, ánh đèn có chút ảm đạm.

Bên tai là tiếng máy móc tích tích, mông cùng xương có chút đau, cô hơi động một chút liền cảm thấy giống như bị xé rách.

Khúc Khúc đi vào, trong tay mang theo chuối, cô ấy tiến vàibước lại đây, đem góc chăn dịch lại tốt cho cô.

"Cô gái của tôi ơi, cậu bệnh thành như vậy còn quay tiết mục gì nữa? Nếu là có bất trắc gì, mình cùng Dương tổng cùng Lư tổng công đạo như thế nào đây?"

Lư Dục Hiểu sờ sờ cái trán, duỗi tay lấy điện thoại đặt ở bên gối, vừa mở ra, tất cả đều là tin nhắn của Thừa Lỗi.

Cô một bên trả lời Khúc Khúc : "Không có việc gì, tiết mục hiện tại còn phải tiếp tục mà phải không? Đừng bởi vì mình mà trì hoãn."

Khúc Khúc trả lời: "Yên tâm, không ngừng đâu, đạo diễn Chu dựa theo kế hoạch của cậu mang theo các thí sinh cùng nhau tiếp xúc diễn xuất."

"À, vậy là tốt rồi." Lư Dục Hiểu mở tin nhắn ra, ngay từ đầu Thừa Lỗi nói chuyện còn xem như bình thường.

[ khi nào trở về? ]

[nhớ rõ ăn cơm ]

[ còn không có trả lời anh? ]

[......]

[một cái tin nhắn không phải anh gửi, bị trộm tài khoản ]

Lư Dục Hiểu nhịn không được cười rộ lên, còn nhìn thấy anh liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại, chỉ là điện thoại của cô cài im lặng không có nhận được, có lẽ là Khúc Khúc cũng không nhìn thấy.

Cô ngẩng đầu đỡ giường ngồi dậy, nói với Khúc Khúc : "Khúc Khúc, mình có chút đói bụng, muốn ăn cháo."

Khúc Khúc lập tức đồng ý, "Được, cậu chờ ở đây, đừng chạy loạn."

Bên ngoài sắc trời đã trầm xuống dưới, tối nay khó có ánh trăng, mặc dù không bật đèn cũng thấy được rõ ràng quanh mình.

Khúc Khúc mới ra phòng bệnh, cô định gọi cho Thừa Lỗi một cú điện thoại, nói cho anh không có ai khác.

Mới vừa mở nhật kí trò chuyện ra liền nghe được Khúc Khúc mới ra phòng bệnh kinh ngạc mà hô một tiếng: "Dương...... Dương tổng?"

Vừa lúc, điện thoại cô đã gọi cho Thừa Lỗi.

Tiếng chuông ở bên ngoài phòng bệnh vang lên ngay sau đó chính là tiếng bước chân.

Lư Dục Hiểu cúp điện thoại, ủy khuất mà nhìn người đàn ông đang đến chỗ cô

Tây trang phẳng phiu, lạnh lùng tự phụ.

Thừa Lỗi nhíu mày nhìn đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lư Dục Hiểu cuối cùng cũng giãn ra.

Mây tan đi thấy được ánh trăng.

Thừa Lỗi : "Sao lại thế này? Thân thể chính mình cũng không biết sao?"

Lư Dục Hiểu giữ chặt nút áo sơ mi anh ở mép giường, "Em biết á, em còn cảm thấy chính mình còn có thể khỏe một chút."

Thừa Lỗi hất tay Lư Dục Hiểu, giơ tay liền đánh trên mặt mình một cái.

Lư Dục Hiểu : "?"

Đánh cô đi! Đánh chính mình làm gì!

Ánh mắt Thừa Lỗi thâm trầm, rót một ly nước ấm cho cô, "Anh không chăm sóc tốt cho em."

Lư Dục Hiểu tiếp nhận ly nước, nước ấm ấm ở lòng bàn tay.

"Không đúng không đúng, đều do em, aizz." Cô cong mắt cười rộ lên, "Không được, này cũng trách anh!"

Thừa Lỗi : "Đúng, trách anh."

Lư Dục Hiểu : "Đúng rồi, nếu anh thường xuyên mang theo em vận động, thân thể em khả năng sức đề kháng sẽ tốt lên rất nhiều."

Thừa Lỗi : "!"

Cổ anh đỏ lên, mím môi.

Lư Dục Hiểu nháy mắt điên cuồng ám chỉ.

Thừa Lỗi đành phải đứng đắn trả lời: "Ừ, anh về trung tâm thành phố đi tập thể hình, về sau liền dẫn em theo."

Lư Dục Hiểu : "......"

Đêm nay, Khúc Khúc liền không vào phòng bệnh, lúc mua cháo trở về cũng là do Thừa Lỗi từ ngoài phòng bệnh tiếp nhận.

Vốn dĩ Lư Dục Hiểu còn rất khó chịu, nhưng nhìn thấy Thừa Lỗi tâm tình lại tốt lên rất nhiều, cho dù cả người đau đớn đều giảm đi không ít.

Ban đêm, Lư Dục Hiểu từ chỗ bác sĩ lấy thuốc, Thừa Lỗi liền đưa cô trở về khách sạn.

Cô vẫn là không thoải mái, sớm liền nằm ở trên giường.

Thừa Lỗi bôn ba một ngày, đi phòng tắm tắm rồi mới lên giường, đem cô gắt gao ôm ở trong ngực.

Lư Dục Hiểu cười rộ lên, "Dương tổng, anh cho rằng anh là đang xoa mèo sao, anh làm em sắp ngạt chết rồi."

Thừa Lỗi môi mỏng nhẹ động: "Xin lỗi."

Cô cong mặt mày, vươn cánh tay tới ở trước mặt anh quơ quơ.

Lắc tay màu bạc cùng kim cương ở ánh đèn phản xạ ánh sáng, cô nói: "Đây là của chị, em mang lên nhìn xem phản ứng của Chu Bồi."

Biểu tình của Thừa Lỗi nghiêm túc lên.

Anh còn nhớ rõ, lúc mới vừa kết hôn tâm Lư Dục Hiểu phòng bị nghiệm trọng, căn bản là không tin bất luận kẻ nào.

Càng đừng nói, đem chuyện của Lư Chung Xu nói cho anh. Hiện tại kết hôn hơn ba năm, Lư Dục Hiểu đối với anh phòng bị cùng cảnh giác cũng chậm rãi lơi lỏng, cũng nguyện ý cùng anh nói những lời này.

Tay anh chạm vào vài sợi tóc của cô, "Ừ" một tiếng, "Sau đó như thế nào?"

"Trong lúc vô tình em để hắn thấy được lắc tay này, hắn thật đúng là rất để ý, biểu tình thoạt nhìn cũng phá lệ có hiềm nghi." Đôi mắt to nhìn về phía Thừa Lỗi, chớp chớp, "Tuy rằng Chu Bồi đem cảm xúc che giấu thực tốt, nhưng anh cũng biết tụi em làm diễn viên, cái nào là giả, cái nào là thật vẫn có thể nhìn đến rõ ràng."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Thừa Lỗi ở trên trán cô hôn xuống, anh không hy vọng khúc mắc vòng quanh Lư Dục Hiểu, cho nên mấy năm nay cũng ở trong tối giúp đỡ Lư Dục Hiểu, ngay cả bộ phim của Trương Hòa Bình cũng là anh tự mình đi đàm phán, Trương Hòa Bình lúc này mới đem phim giao cho anh.

Lư Dục Hiểu còn đang đùa nghịch lắc tay trên tay mình, thoạt nhìn bộ dáng tinh thần không bằng ngày thường nhưng Thừa Lỗi lại cảm thấy cô là thật sự vui vẻ.

Này một đêm, Thừa Lỗi ôm Lư Dục HIểu phá lệ ngủ đến an ổn.

Ngày hôm sau anh dậy trước, Lư Dục Hiểu mới mông lung mà rời giường, nhìn thấy Thừa Lỗi còn ngáp một cái, "Dương tổng là muốn trở về sao?"

Thừa Lỗi "Ừ" một tiếng, đem cà vạt thắt tốt.

Anh nhìn về phía Lư Dục Hiểu, tóc cô lộn xộn xoã tung lên, còn có vài sợi không quá phục tùng, đầu tóc nhếch lên, khóe môi anh cong lên, sủng nịch nói: "Em ngủ tiếp một lát, tổ tiết mục bên kia anh đã chào hỏi qua, em trước nghỉ ngơi mấy ngày."

Lư Dục Hiểu chưa tỉnh ngủ nghiêng đầu nhìn anh.

Dáng vẻ còn ở trong mộng, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.

Thừa Lỗi dừng một chút, nhấp môi hỏi: " Em muốn cùng anh cùng nhau về trung tâm thành phố hay không?"

Lư Dục Hiểu lập tức cự tuyệt, "Không cần, em cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, chút bệnh này vẫn có thể chịu được."

Thừa Lỗi nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.

Lúc này ở ngoài khách sạn nắng sớm đã mờ mờ.

Ánh nắng từ trên tầng mây rơi xuống còn không quá chói mắt.

Lư Dục Hiểu còn chưa tỉnh ngủ, Thừa Lỗi liền không để cô đưa, tự mình đi xuống lầu.

Ngoài khách sạn, đã có thiếu nữ mặc đồ thể thao màu lam trắng ăn cơm sáng, khuôn mặt tinh xảo, mặt mày như họa, mắt ngọc mày ngài, ngồi ở chỗ kia ăn cơm sáng như là một bức hoạ cuộn tròn.

Cũng khó trách lúc trước ở học viện điện ảnh Lâm Sơn, Lư Dục Hiểu liếc mắt một cái liền coi trọng cô gái này.

Lạc Phán ưu nhã mà xoa xoa khóe môi, nâng mắt lên vừa lúc nhìn thấy Thừa Lỗi, đôi mắt bên trong lộ ra một chút kinh ngạc.

Mắt Thừa Lỗi nhìn thẳng, căn bản là không có nhìn đến Lạc Phán.

Anh ra cửa lớn của khách sạn, gió sáng sớm trực tiếp mà đến.

Lạc Phán vài bước liền đuổi theo, giọng nói nhẹ nhàng hô lên một tiếng: "Thừa Lỗi ca ca."

Bước chân Thừa Lỗi dừng lại, quay đầu lại nhìn, trong mắt toát ra một chút mê mang, tuy nhiên nhanh chóng đem lạnh lùng che dấu đi.

Hiện tại con gái sao lại thế này, rõ ràng không quen biết còn kêu "Thừa Lỗi ca ca"?

Bà xã anh đều chưa gọi qua như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro