19. "Đăng Dương ... Thật khó chịu."




Trần Đăng Dương chỉ liếc nhìn tay của Phạm Anh Quân sau đó liền lạnh lùng nhìn hắn, còn có một chút khinh thường hiện lên nơi đáy mắt hoàn toàn không có động tác đưa tay ra đáp trả!

Phạm Anh Quân cứng người, nụ cười trên môi cũng tắt đi, Trần Tổng này cũng là quá coi thường người khác rồi! Hay là hắn đang ăn giấm?

Nghĩ như vậy, Phạm Anh Quân còn khó chịu hơn khi Trần Đăng Dương làm ngơ trước lời chào của hắn nữa.

Đâu chỉ có Phạm Anh Quân, đến Thanh Pháp còn muốn mắng người nữa là! Cái tên này quá là tự cao tự đại rồi đấy!

"Anh Quân, người ta không bắt tay thì thôi, thu tay của anh về đi!" Thanh Pháp hướng Phạm Anh Quân mà nói, câu nói nồng nặc mùi chế giễu.

Trần Đăng Dương thở ra một hơi lạnh, đến Thanh Pháp đang tức giận hắn mà còn bị khí lạnh của hắn tỏa ra làm cho run run.

Cậu dám nói chuyện kiểu đó với hắn sao? Vì tên này?

"Anh Quân, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi!" Thanh Pháp vui vẻ khoác tay Phạm Anh Quân định bước đi, ai ngờ lại bị một bàn tay khác siết chặt.

"Đừng quên em đang đi với ai!" Trần Đăng Dương kéo mạnh cậu về phía mình, Thanh Pháp không đề phòng liền ngã vào người hắn, sau đó bị hắn gắt gao ôm lấy.

Thanh Pháp đang không biết làm sao thì điện thoại Phạm Anh Quân reo lên, hắn chậm chạp bắt máy sau đó nói vài câu rồi tạm biệt cậu, vẻ mặt vẫn là rất khó coi.

Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm, nếu Phạm Anh Quân còn ở đây cậu không biết phải giải thích thế nào với anh ấy!

Cũng may lúc này không ai nhìn bọn họ, nếu không sẽ lại có tin bát quái mất!

"Tên đó có quan hệ gì với em!" Cánh tay của Trần Đăng Dương vẫn đang siết chặt thân thể cậu, điều này cho thấy hắn đang rất tức giận!

"Đau tôi! Anh buông ra đi!"

"Trả lời!" Trần Đăng Dương gẵn giọng, có chút khiến Thanh Pháp sợ hãi, nhưng vẫn bất mãn nói:

"Thì là bạn, chẳng phải đã nói khi nãy rồi sao?"

Trần Đăng Dương giữ chặt cằm cậu để cậu nhìn thằng vào mắt mình:

"Đừng để tôi nổi giận!"

Thanh Pháp run nhẹ, hắn như vậy cũng là quá đáng sợ đi! Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo!

Mà cậu muốn làm gì là quyền của cậu chứ liên quan gì tới hắn, vậy mà bị hắn dọa cho giật mình vô thức gật đầu.

Trần Đăng Dương bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu làm cho thoải mái hơn, sự tức giận cũng vơi đi hơn nửa.

Hai người lại tiếp tục đi xung quanh nơi đây, liền có nhiều vị tổng tài đến bắt chuyện.

Có lẽ do dáng vẻ Nguyễn Thanh Pháp quá giống người quan trọng của Trần Đăng Dương nên những người này cũng bắt chuyện cậu khá nhiều. Cậu thấy cũng bình thường có điều...

"Tôi còn phải làm tài xế của em, không uống nhiều rượu được, em uống đi!"

Cứ có người nào mời rượu hắn là hắn lại đưa hết cho cậu!

Cậu rất muốn từ chối nhưng mà ánh mắt của hắn như là muốn nói: Đây là hình phạt cho em!

Thanh Pháp liền ảo não uống thay hắn. Tự trấn an bản thân rằng lúc nãy cũng có ăn nhiều đồ lót dạ rồi chắc không sao đâu! Kết quả...

"Để tôi ôm em ra xe!" Trần Đăng Dương không màng đến ánh mắt của những người ở đây, trực tiếp ôm cậu ra về!

Bọn họ chỉ ước có nhà báo ở đây để mà thay họ đăng tin bát quái thôi! Nhưng rất nhanh họ đã suy nghĩ lại... Bởi vì Trần Đăng Dương rất độc ác với những người dám lấy đời sống của hắn ra làm chủ đề 'trò chuyện' cho nên từ trước đến nay, những nơi hắn đến không một phóng viên nào đám chụp lén hay đăng tin!

Ngay đến những người không phải phóng viên như họ đây cũng không dám bàn tán xôn xao a~

"Đăng Dương ... Thật khó chịu." Thanh Pháp một tay ôm đầu, cứ uống nhiều rượu là cậu lại chóng mặt, nhức đầu.

"Rất khó chịu sao?" Trần Đăng Dương nhíu mày nhìn cậu, lúc đầu đúng là muốn chuốc say cậu, bây giờ thấy cậu như vậy thì lại hối hận.

"Anh chạy nhanh một chút..."

Trần Đăng Dương trầm tư một lúc, khuôn mặt lạnh băng giờ đây hiện lên một chút do dự. Lát sau hắn mới tăng tốc độ, quay sang nói với cậu:

"Nhà tôi gần hơn, đến nhà tôi đi!"

Chàng trai nhỏ dường như không nghe thấy, đã nghiêng một bên như sắp chìm vào giấc ngủ...

Trần Đăng Dương dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, nhỏ là bởi diện tích nhưng độ sa hoa thì phải nói là bậc nhất!

Trần Đăng Dương bế con người đang say ngủ lên, nhanh chóng đi vào trong nhà. Thanh Pháp dù đang mơ màng nhưng vẫn bị động tác của hắn làm cho tỉnh giấc, nhưng cậu lại giang tay ra ôm chặt Trần Đăng Dương, sau đó lại yên tâm nhắm mắt...

Trần Đăng Dương nhìn cậu trai nhỏ trong lồng ngực, thật sự có suy nghĩ muốn hòa tan cậu vào trong cơ thể! Đã đến phòng ngủ của hắn, thế mà hắn lại không nỡ đặt cậu xuống giường, chỉ muốn ôm cậu như thế...

Canh giải rượu đã được Trần Đăng Dương gọi người chuẩn bị từ trước, định đút cho cậu uống thì lại nghe giọng nói the thẽ của cậu:

"Anh Quân..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro