5. "Hôn em!" ( H+ )
Hôm nay chắc phải được DOMIC ghi vào ngày đặc biệt của năm. Liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện điên rồ!
Đầu tiên là em họ xa Trần Huyền My bị bôi xấu trên mạng mà anh họ xa Trần Đăng Dương lại không vận dụng quyền lực mạnh mẽ của mình mà ngăn chặn, dáng vẻ thật như không biết cậu ta là ai.
Thứ hai là trưởng phòng bộ phận marketing bị sa thải, bị bồi thường, bị kiện. Mà nguyên nhân đều do một cậu nhân viên nhỏ trong công ty.
Thứ ba là cậu nhân viên nhỏ ấy lại được đặc cách lên làm thư kí riêng của ngài ấy!
Điều này chưa từng xảy ra trước đây, bởi vì Trần Đăng Dương luôn công tư phân minh, bất cứ vị trí nào cũng phải thi qua mới được ngồi vào.
Trần Huyền My ra oai vậy thôi, nhưng cũng là cố gắng thi mới được vào DOMIC ấy chứ!
"Tôi không cần thi sao?" Đấy đấy! Đến người trong cuộc còn khó hiểu nữa là.
"Không." Trần Đăng Dương khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng giọng nói có phần nói âm trầm hơn một chút.
"Tại sao?" Thanh Pháp khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày khó hiểu.
Trần Đăng Dương trước giờ luôn kiệm lời, không muốn trả lời, mà thật chất hắn cũng không biết tại sao mình lại hành xử như vậy.
"Chỗ em ở bên kia!"
Thanh Pháp thở hắt ra một hơi, yên lặng tiến đến chỗ ngồi của mình, hắn đã không muốn nói, có hỏi chỉ càng thêm rắc rối. Thôi thì an phận làm công việc của mình vậy.
Thế là Thanh Pháp bắt đầu cột mốc quan trọng của đời mình như thế đấy. Công việc công ty với cậu vốn rất nhẹ nhàng, có điều việc đau đầu chính là hắn giao cho cậu nhiệm vụ 'tiễn vong' những ả cứng đầu muốn bám theo hắn.
Hại người vốn là sở thích của cậu nhưng mà cứ đối mặt với những kẻ não tàn như thế thật là quá sức chịu đựng, có cảm giác như chỉ có cậu là người thông minh, mấy ả kia đều là trâu!
Để khi khác nhớ lại quá khứ tiếp vậy, bây giờ việc quan trọng là đối phó với tên hỗn đản trước mặt
"Anh làm sao nữa vậy?" Thanh Pháp sau một buổi ngủ trong phòng làm việc của hắn, cơ thể có chút khỏe hơn, nhưng vừa mở mắt lại thấy khuôn mặt tuấn mỹ kề sát mình, như là... sắp hôn!
"Hôn em!"
Đúng là mặt dày, không cần nói thẳng ra đâu. Tuy nhiên, không để cậu nói thành lời, hắn đã trực tiếp áp đôi môi của mình lên môi cậu, say mê khuấy đảo khoang miệng cậu, hút lấy vị ngọt nơi ấy.
"Um..." Thanh Pháp phát ra một tiếng này thật không đúng lúc, kích thích tên nam nhân ở trên càng phấn khích, bàn tay bắt đầu đưa đến nơi tư mật của cậu, thọc sâu vào.
"Aa.. Anh đừng quá đáng... Mệt lắm rồi... Aaa" Cậu đưa tay đánh lên ngực hắn, tên này đang trong thời kì động dục sao? Cơ hồ ngày nào cũng muốn cậu!
Đăng Dương vẫn làm như không nghe thấy, bàn tay vẫn dạo quanh nơi mẫn cảm của cậu, cái miệng tham lam giờ đây lại đang liếm vòng nhũ hoa màu hồng, xung quanh đã ướt thành một mảng...
"Aaa... ah... anh... tôi không chịu nổi." Kiều bị hắn trêu đùa như thế, cơ thể không tự chủ được mà ưỡn lên, như khuyến khích hắn tiếp tục.
Trần Đăng Dương cười thấp:
"Sao lại nhạy cảm như thế?"
"Câm... miệng!" Thanh Pháp xấu hổ che mặt, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Đăng Dương yêu chiều hôn lên phần bụng bằng phẳng của cậu, còn tiếp tục buông lời trêu chọc: "Lần sau nếu không muốn anh lại 'quấy rối' em, thì khi ngủ nhớ mặc quần áo lại!"
"Anh... Đáng ghét!" Kiều nhìn khuôn mặt hưởng thụ của hắn, tức giận trừng mắt!
Là ai không cho cậu thời gian mặc quần áo? Là ai làm cậu mệt đến nhấc tay nhấc chân không nổi?
Trần Đăng Dương đẩy hai chân cậu lên thành hình chữ M, say mê nhìn ngắm nụ hoa nhỏ ướt đẫm của cậu.
Cậu xấu hổ, lấy tay muốn che lại, thì bị anh bắt lấy, chế trụ trên đỉnh đầu, thuận thế đi vào....
Đăng Dương vừa tiến vào, liền bị cậu hút lấy, không kiềm được mà lập tức luận động.
"Aaa... Anh không thể... chờ một chút sao?"
Cậu ngửa đầu vừa rên rỉ, vừa trách hắn, lúc nào cũng như muốn ép khô cậu.
"Không thể! Ai bảo em mê người như thế?" Đăng Dương vui vẻ cười lên, bộ dáng này đúng là làm điên đảo chúng sinh mà~
"Ân...Aaa Đừng nhìn!"
Hắn làm tình lại luôn thích nhìn dáng vẻ của cậu, thích thấy cậu rên rĩ, uốn éo thân người vì sự cuồng nhiệt của hắn, nhưng cậu thật ngượng muốn chết!
Cậu cảm nhận rõ ràng bên trong, vật nam tính của hắn ngày càng căng cứng, ra vào không ngừng, chốc chốc lại chạm thẳng đến nơi sâu nhất, cậu chịu không nổi....
"Hừ.... Yêu chết em!" Anh bị chất dịch không ngừng chảy ra của cậu làm cho sảng khoái, nhưng như thế vẫn chưa đủ, hắn vẫn chưa đạt khoái cảm!
Trần Đăng Dương hai cánh tay rắn chắc, ôm cậu ngồi lên, nhũ hoa của cậu cạ vào ngực hắn, không nhịn được lại xoa nắn đầu ngực cậu...
"Đừng... Đừng...." Kiều muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, bên dưới hai người vẫn gắn chặt với nhau, Đăng Dương còn không ngừng thúc từng cú mạnh vào trong cậu, cậu thật sắp điên lên vì cơn sướng rồi...
"Hừ... Hừ... Tiểu yêu tinh... Em thật khiến tôi phát điên!"
"Hừ... Đón nhận anh đi!"
Ngay lập tức, cậu liền cảm nhận được chất dịch của hắn bắn thẳng vào cậu, nhiều đến nỗi chảy ra ngoài, dính đầy nơi chân của hai người....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro