Chap 17 : Vô Tình

Chap 17: Vô tình

Anna và Sue về đến nhà, hậm hực, tức tối, chửi rủa con người tên Luhan kia.

- Aaaaa, tại sao anh S lại làm vậy chứ. Anna vừa hét vừa ném đồ đạc lung tung

- Cậu giống tớ rồi, trước đây tớ cũng bị như vậy. Sue giữ bình tĩnh cười khẩy.

- giờ phải làm sao đây?

- Tớ có cách làm cho cậu ta không sống nổi. Vẽ một nụ cười nham hiểm, Sue liếc nhìn Anna

- Cách gì cơ?? Anna mắt sáng bừng tiến lại chỗ Sue

- ............. *nói thầm*

.

.

.

Cả hai đều nở nụ cười mãn nguyện

.

.

.

Trong đêm tối, không gian tĩnh lặng, không một tiếng động, người thanh niên ấy lại nhìn ra ánh trăng, ánh sáng phát ra huyền ảo, ma mị. Anh suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, thật tình anh không có ý tham gia bữa tiệc, cũng không có ý định lại đuổi Anna, và hơn hết anh chưa bao giờ nghĩ tới việc đụng tới cậu nhóc tên Luhan kia. Nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc ấy, trong lòng anh lại vang lên tiếng nhắc nhở :"hãy bảo vệ cậu bé ấy" khiến anh không thể nào thoát khỏi. Từ khi nào, con người anh đã bị chi phối, khống chế không lối thoát. "Chỉ có thể là ngươi, Xi Luhan, từ giờ đừng đến gần ta nữa, ngươi làm cuộc sống của ta đảo lộn, ta hận" đôi mắt long lanh chuyển dần sang màu đỏ, nắm chặt tay, ánh mắt bây giờ của S không khác gì ác quỷ, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt trước đó nhìn Luhan. Làm sao anh có thể thay đổi nhanh như thế? Phải chăng trong anh tồn tại hai con người?

Cũng trong đêm tối ấy, Luhan cũng đang đứng cạnh cửa sổ, cậu cũng đang suy nghĩ về bữa tiệc. "Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm vậy?" "Cảm giác thật là ấm áp" "Giá như..." "Ashhh, sao mình lại có suy nghĩ vậy cơ chứ"...Suy nghĩ rồi lại tự phản bác, tâm trạng Luhan bây giờ rối bời, mâu thuẫn nhau.

.

.

.

Sáng hôm sau

Tại lớp học

Luhan và Baekhyun đã đến lớp, mặt cả hai đều tươi tỉnh, vui vẻ tuy trên gương mặt hoàn mĩ kia giờ có một vết băng nhỏ trên trán. Các bạn học đều xuýt xoa, lo lắng làm Luhan cảm động vô cùng. Baekhyun chạy đi mua đồ ăn sáng cho cả hai, Baekhyun vừa chạy ra khỏi lớp thì Anna và Sue vừa bước vào, tiến tới chỗ Luhan ngay lập tức, tỏ vẻ ăn năn.

- Xin lỗi cậu nha, hôm qua mình không cố ý đâu, tại mình không để ý cậu đang tới. Anna nói với giọng ủy khuất.

- À không sao đâu, Luhan cười tươi. Mà cậu cũng không cố ý mà.

- Chiều ra về tớ hẹn cậu ra sân sau rồi chúng ta đi ăn giảng hòa nhé. Anna cười.

- Ok!!

Vừa lúc nói xong Baekhyun về đến nơi, tiến lại chỗ Luhan giọng khinh khỉnh:

- Cô tới đây làm gì?

- Mình... Anna chưa kịp nói thì.

- Cậu ấy đến xin lỗi mình đó Baekhyun, không có gì đâu.

- Cậu chấp nhận à?? Baekhyun giận giữ.

- Ừ, cậu ấy vô ý mà, không sao đâu, hạ hỏa đi. Luhan cười rồi kéo Baekhyun ngồi xuống.

- Thiệt tình... Baekhyun nhìn qua Luhan.

- Tụi mình đi nhé! Anna chào Luhan và Baekhyun, kéo Sue đi

"GIẢ TẠO" Baekhyun nhìn con người tên Anna kia, ánh mắt giận giữ tột cùng. Quay qua Luhan hỏi:

- Cô ta không làm gì cậu thật chứ?

- Thật mà, tớ đâu bị sao đâu.

- Tớ lo lắm đấy

- Thôi nào đừng như cụ non vậy.....

*cả hai tíu tít nói chuyện*

.

.

~~~REEEEENGGGGGG~~~

04.30 pm

Chuông báo hiệu đến giờ ra về, Luhan và Baekhyun đi về, chợt nhớ ra lời hẹn của Anna, Luhan không muốn cho Baekhyun biết lại lo lắng nên tìm cách nói dối.

- Baekhyun, tớ quên sách trên lớp rồi, cậu chờ tớ ngoài cổng tớ lên lấy nhé!

- Ok, nhanh nha tớ chờ.

Nói rồi Luhan chạy vụt đi còn Baekhyun đi tiếp không biết rằng bạn mình sắp gặp nguy hiểm. Luhan vừa chạy vừa nghĩ "mình đến đó nói cho Anna là bạn ấy không có lỗi, chắc không cần mời mình ăn đâu". Chạy đến sân sau, vắng lặng, không một bóng người, từng cơn gió thổi qua, từng chiếc lá rơi, khiến Luhan rùng mình. Đột nhiên cậu cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an dấy lên. Cậu cất tiếng gọi "Anna!" hoài mà không nghe trả lời. Bỗng dưng từ sau phía nhà kho kia Anna bước ra, chưa kịp vui mừng thì Luhan nhận ra rằng đằng sau cô ta là Sue và mấy tên to cao, người xăm đầy hình quái dị, trông rất dữ tợn.

- Hahaha, thật là ngốc, lại đi tin lời ta. Anna cười nham hiểm.

- Cậu... cậu... chuyện này là sao vậy? Luhan sợ sệt nhìn xung quanh, từ khi nào cậu đã bị vây quang bởi những tên du côn kia.

- Haha, ai bảo cậu dám đụng vào anh S "CỦA TÔI" Anna nói lớn.

- Đó là anh trai cậu cơ mà - Luhan ngạc nhiên "chẳng lẽ cô ta thích anh S, tại sao cô ta lại biết mình..."

- Chuyện đó không liên quan, vì bây giờ ngươi sẽ không còn nguyên vẹn để thích anh S nữa đâu Hahahaha. Sue thay Anna nói, lớn tiếng cười

- Mấy người... mấy người... Luhan sợ sệt, vùng chạy đi nhưng không được, cậu bị tụi kia bịt chặt mồm, vùng vẫy cố thoát khỏi nhưng vô ích, cậu bị vác vào trong một chiếc xe rồi chạy mất hút.

Baekhyun chờ quá 20 phút, cậu không còn đủ kiên nhẫn nữa. Cậu gọi điện cho Luhan, gọi mãi mà không thấy trả lời, cậu trở nên lo lắng. Cậu vừa chạy vừa gọi to "LUHAN" nhưng đáp lại chỉ là tiếng xào xạc của lá khô trong sân trường vắng lặng. Cậu tìm Luhan, tìm khắp trong tất cả phòng học, nhưng vẫn không thấy. Trên sân, một vật lóe lên khiến Baekhyun để ý. Cậu chạy vội tới đó. Nơi đó, vật lóe sáng lên chính là chiếc vòng tay cỏ bốn lá bằng bạc mà Chanyeol đã đặt làm riêng cho hai đứa, minh chứng cho tình bạn gắn bó của Luhan và Baekhyun. "Vật quan trọng thế này Luhan không thể nào vứt ở đây được, không lẽ cậu ấy gặp chuyện gì??"Baekhyun trở nên lo sợ, cậu gọi điện cho Chanyeol, giọng run run :
- Anh à, ...hình như... Luhan biến mất ...rồi. Em...em đi tìm khắp trường... mà không thấy..hic...hic...

- Em nói sao cơ??? Em ở yên đấy, anh gọi Taehyung và Daniel rồi đến ngay.-Chanyeol gần như hét lên, lòng anh như có lửa đốt.

5 phút sau, một chiếc Audi R8 chở 3 người con trai đỗ xịch trước cổng trường.

- Baekhyun, chuyện là sao đây??? - cả ba chàng trai chạy đến chỗ Baekhyun lo lắng hỏi.

- Hic.... Luhan nói cậu ấy...quên sách trên lớp... hic... nên lên trên lấy... Mà em chờ nãy giờ không thấy trở lại nên đi tìm. Nhưng .... em không thấy Roy đâu cả, chỉ thấy chiếc vòng tay này thôi.... Hichic... Đáng ra lúc đó em phải đi cùng Roy..... hic... Em có lỗi...- Baekhyun nói, mắt đỏ hoe.

- Không phải lỗi của em, Baekhyun. - Chanyeol an ủi Baekhyun.

- Thế em nghĩ thử coi Luhan có hẹn với ai không??? - Taehyung và Daniel lên tiếng.

- Dạ không..... . Em không biết. À mà lúc nãy đầu giờ học có Anna và Sue đến tìm Luhan để xin lỗi vụ hôm qua. - Baekhyun như nhớ ra được chi tiết quan trọng này.

- Khốn kiếp thật!!! Chắc chắn chỉ có hai đứa đó!!! - cả ba chàng trai tức giận - Luhan có thù oán gì với cô ta đâu chứ.

- Để tôi xem hiện giờ Luhan đang ở đâu. - Taehyung rút điện thoại ra - điện thoại Luhan có gắn một con chip định vị, do tôi cài đặt, dù có tắt máy thì vẫn tìm ra...... Đây rồi, Em ấy đang ở khu nhà hoang trên đường X. Chúng ta đi thôi.

Và thế là bốn người con trai, đều mang tâm trạng lo lắng, lên xe phóng đi với tốc độ nhanh như bay, thẳng tiến đến nơi đó.

*Tại nhà kho Y, khu nhà hoang X*

- Nó ngất xỉu rồi đại ca.

- Dội nước cho nó tỉnh.

Ào..oooo... một xô nước bẩn hôi tanh dội lên người Luhan khiến cậu choàng tỉnh. Người cậu ướt sũng, đầy vết bẩn. Trước mặt cậu là khoảng 30 tên du côn đang đứng đó, nhìn cậu cười nham nhở. Luhan run run:

- Các người là ai??? Sao lại bắt tôi??? Mau thả tôi ra

- Haha chính ngươi, ngươi đã làm cho hai nàng công chúa của chúng ta tức giận, nên ta bắt ngươi để dạy ngươi phải biết điều chút thôi.- tên cầm đầu lên tiếng, giọng cười khả ố.

- Ý ngươi muốn nói Anna và Sue?? Nhưng ta không làm gì họ cả. - Luhan sợ hãi nhưng vẫn cố nói.

- Cái đó không quan trọng, quan trọng là ta phải dạy dỗ cho ngươi một bài học. Hahahaha.... Thằng kia, mang roi lại đây.

- Các ngươi.... định... làm gì???- Luhan lắp bắp, cố thoát ra khỏi cái cột mà cậu đang bị trói chặt vô đó.

- Hahahaha rồi ngươi sẽ thấy.. Vút.....vút.....

- A aaaa... đau.... - khuôn mặt Luhan biến sắc, trở nên đau đớn. Chiếc roi da quất vào cậu , người cậu như bị điện giật... Đau rát....

*Trên xe*

- Taehyung, gọi cho Sehun, cho anh ta biết chuyện.

....tút...tút.....

-.....

- S, anh hỏi đứa em gái anh đã làm gì Luhan của chúng tôi???Nó mất tích rồi!!! Luhan nó đang ở đâu????

- ....... Chuyện này...KHÔNG LIÊN QUAN đến tôi!!! - một âm thanh khô khốc cất lên, tiếng nói băng lãnh đủ làm ai đó sững sờ.

Cụp......tút.....

Khuôn mặt Taehyung trở nên thất thần. Anh không hiểu nổi chuyện gì xảy ra với Sehun nữa. Mới hôm qua thôi, Sehun tận tay bôi thuốc cho Luhan khi cậu bị thương, chăm sóc chu đáo cho Luhan. Vậy mà giờ đây lại không thèm để ý đến Luhan, cho dù cậu có nguy hiểm đến tính mạng. Chanyeol và Daniel nhìn thấy biểu hiện vậy thì đã phần nào đoán ra được nội dung cuộc trò chuyện. "Sehun, anh ta làm vậy là sao?? Quan tâm rồi lại bỏ rơi Luhan. Anh xem Luhan là trò đùa chắc??" - Daniel giận dữ, thầm nghĩ.

* Tại biệt thự Oh Sehun*

Có một bóng dáng đang ngồi ưu tư suy nghĩ. Lúc nghe tin Luhan bị mất tích, trong lòng anh dấy lên một cảm xúc khó tả. Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị xóa bỏ bởi trái tim lạnh lùng của anh. Khi anh lên tiếng không quan tâm Luhan, lòng anh lại có chút gì đó bứt rứt không yên. Nhưng anh cố gắng gạt cái thứ hỗn độn ấy qua một bên, để trở lại làm một ác quỷ. "Xi Luhan, từ bây giờ ngươi sẽ không còn lại gì trong ta. Ta sẽ không để ý gì đến xung quanh. Mục tiêu duy nhất bây giờ của ta là một ác quỷ, để trả thù cho mẹ ta.."

Trở lại khu nhà hoang

Vút.....vút....- tiếng roi vẫn cất lên đều đều, như muốn xé toạc không gian yên tĩnh, lạnh lùng đến đáng sợ. Trông Luhan bây giờ vô cùng tội nghiệp. Khuôn mặt trắng hồng bây giờ đã rớm máu, nhiều vết xước do roi để lại. Cả người cậu đau đớn, áo rách te tua, đầu tóc rũ rượi, máu rỉ ra từ những vết thương trên người, không còn sức sống. Bọn ác độc kia còn xát muối vào vết thương, khiến cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu lịm dần đi, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới con người tên Sehun kia " Sehun, cứu tôi".

.

.

.

Không lẽ ác quỷ đã hết cảm giác với thiên thần???

.

.

Thiên thần và ác quỷ sẽ không đến được với nhau ư???

.

.

. Tình cảm là một thứ rất khó nói. Trái tim và lý trí của mỗi người đều rất khó đoán. Có thể tiếng nói từ trái tim và lý trí đều giống nhau, nhưng nó cũng có thể khác nhau khiến người ta rất khó quyết định. Tình yêu có phải là trò chơi mà ác quỷ dành cho thiên thần hay không??? Hay đơn thuần vì muốn trở thành ác quỷ mà không được phép dính vào tình cảm không nên có.....

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro