Chap 21 : London Eye
Vô vọng..
.
.
Hụt hẫng.
.
.
Ngạc nhiên.
.
Tức giận
.
.
Daniel không thể làm gì trước con người kia. Ánh mắt anh buồn bã. Người ta nói, vì tình yêu con người có thể làm tất cả. Mà anh lại đứng đây, để Roy bị kéo đi, lại bất lực không dám làm gì. "Mình thật vô dụng, mình không xứng đáng để yêu Luhan. " Cười buồn, Daniel lặng lẽ bước đi, ngược hướng với hai người vừa rồi.
.
Tròi thu bỗng trở nên lạnh giá. Từng chiếc là vàng rơi nhẹ nhàng. Ở dưới một tán cây to, một người con trai cao lớn đang nắm chặt tay một người con trai nhỏ hơn. Khung cảnh thật sự rất lãng mạn.
- Aaaa đau tay quá, anh bỏ tay tôi ra đi Sehun. - Luhan đau đớn, hét lên với người đang nắm.chặt tay mình.
Đến lúc này, Sehun- chính là người kéo Luhan đi- mới nhận ra hành động của mình, vội buông tay ra. Nhìn thấy bàn tay đỏ lên vì anh nắm nhặt, một cảm giác xót thương dấy lên.
- Sao cậu theo tôi đến....đây???- Sehun nói, một cách lạnh lùng.
- Ơ?!? Là anh kéo tôi đến đây mà. Luhan tròn mắt nhìn thẳng mặt Sehun, môi chu lên nói đều đều, ngạc nhiên trước câu hỏi của anh.
- Tôi...?!? Sehun ngỡ ngàng, nhận ra câu nói của mình vừa rồi thật là không đúng. Anh quay mặt đi, khuôn mặt trở nên ửng đỏ.
- ... Luhan không biết nói gì hơn. Ngay lúc anh quay đi, cậu đã kịp nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của anh. Phải. Anh đang xấu hổ. Cậu phì cười trước vẻ đáng yêu của anh, thật sự rất đáng yêu, vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
- Cậu...cười gì??? Anh tức giận, quay mặt lại, định mắng cho tên nhóc kia một trận mà không cần lý do.
Nhưng sự đời đâu phải vậy... Lúc anh quay qua, khuôn mặt hướng xuống, cũng là lúc Luhan ngẩng lên, để nhìn rõ khuôn mặt anh hơn. Và thế là ... chạm.... (cái này chắc ai cũng hiểu =]] ). Hai người giật mình, hai con tim đều lỡ một nhịp, như có một dòng điện chạy qua. Luhan quay mặt đi, khuôn mặt lẫn vành tai đỏ lưng, xấu hổ. Sehun không khác gì, khuôn mặt anh đã đỏ do chuyện quá lố lúc nãy, giờ càng đỏ hơn nữa. Hai người đang chìm đắm trong tâm tư của mình, và quan trọng hơn, hai người đang nghĩ đến nhau.
- Anh S, em về trước đây. Tạm biệt anh. Luhan vội nói, rồi chạy vội đi. Để lại ai đó lẻ loi một mình. "Tại sao anh ta lại đỏ mặt, trông đáng yêu quá. Tại sao anh ta kéo mình đi. Thật không hiểu nổi mà. Tại sao...???" Luhan chạy đi, mặt ngoái nhìn lại con người ấy, lòng khẽ thắc mắc.
Chỉ còn mình anh ở lại. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi anh không kịp phản ứng. Anh lắc đầu để xua tan đi mọi thứ. Khuôn mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng nhưng trong trái tim anh lại khác "Mình đang làm gì thế này, tại sao mình không thể chịu nổi khi thằng nhóc đó làm quen với người khác, tại sao??" Sehun lại lặng lẽ bước đi, nhưng lần này trong đầu vô vàn mớ hỗn độn.
Tối hôm đó, cả hai nằm trên giường, một người ôm gấu bông, một người gác tay lên trán, nhưng cùng chung suy nghĩ. Cả hai vô thức đưa tay lên chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại, nơi đó....
"Hồi chiều..." Luhan chợt nghĩ lại, khuôn mặt bỗng dưng đỏ ửng lên, tay nắm chặt con Cua bông màu gạch, rồi lại suy tư. "Anh ấy, tại sao lại làm thế" "Anh ấy, dễ thương quá" "Anh ấy, mình phải làm sao đây".... Luhan cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc suy nghĩ. Cậu vò đầu bứt tau, mặt mày nhăn nhó đủ kiểu khi suy nghĩ rồi lại phản bác."Cảm giác ấy... thật khó tả. Nhưng đó chỉ là vô tình mà thôi. Anh ta không có cảm giác gì đâu. Nhưng mình....thực sự....aissh." Cậu lắc đầu , rũ bỏ cái suy nghĩ đó đi. Trùm chăn kín mít, cậu ôm chặt con gấy bông to đùng, áp mặt vài đấy. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở một nơi khác cũng có một con người đang suy nghĩ. "Cảm giác hồi chiều.... thật kì lạ". Sehun trầm ngâm, đưa mắt hướng lên trần nhà, hình ảnh ai đó lại xuất giện. Anh không đến mức phải vò đầu bứt tai như ai kia nhưng không có nghĩa là anh không trăn trở. "Không lẽ đây chính là cái thứ tên là tình yêu hay sao??" "Không lẽ...YÊU LUHAN" . Anh muốn phản bác nhưng lại không thể không thừa nhận, trái tim anh, từ khi gặp cậu ta, đã không còn đóng băng nữa, chẳng qua là anh cố tỏ vẻ lạnh lùng thôi. Đã từ bao giờ, anh không còn là ác quỷ. Anh chỉ thực sự lạnh lùng khi có người đụng đến Luhan. Anh thực sự đang muốn vảo vệ cho Luhan."Mẹ ơi! Bây giờ con phải làm sao..." anh trằn trọc suy nghĩ. Mắt anh khép lại dần, hình ảnh cậu nhóc với nụ cười thiên thần ấy lại xuất hiện, nụ cười tỏa nắng.
Cậu và anh, hai con người cùng nhau chìm vào trong giấc ngủ, mơ một giấc mơ hạnh phúc. Trong giấc mơ đó, có tình yêu của cậu và anh.
Sáng hôm sau, Luhan gặp Daniel, cậu rất khó xử vì phải tàn nhẫn với anh. Nhưng vì tình yêu đối với Sehun, đúng hơn là do chuyện hôm qua, cậu đã thay đổi suy nghĩ. Sehun mãi mãi trong lòng cậu, cậu không thể nào quên được anh. Có lẽ, đó là nguồn động viên lớn nhất đối với cậu khi này. Gặp Daniel, hai anh em vẫn nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra, cả hai vẫn cười đùa vui vẻ. Daniel đi cạnh bên Luhan, lòng anh mang một nỗi buồn trĩu nặng. Luhan không khá gì hơn, đi cạnh anh, mặc dù nói chuyện như chưa có gì xảy ra nhưng có cảm giác lạ lắm. -
- Em xin lỗi anh Daniel nhưng.... Luhan ngập ngừng mở lời
- Không sao đâu. -Daniel cười hiền mà lòng đau vô cùng.- Anh ta có tình cảm với em, hãy giữ chắc lấy- Daniel nháy mắt.
- Dạ??? Luham có lẽ vẫn chưa hiểu Daniel đang nói
- Anh...là đang chúc em hạnh phúc đấy. Daniel xoa đầu Luham rồi bước lên trước, quay lại vẫy tay tạm biệt Luhan.
Anh đi rồi, Luhan mới tỉnh ra, hiểu những gì anh vừa nói, tạm biệt anh, hét lớn : " CẢM ƠN ANH"
"Luhan, có lẽ anh phải buông, níu kéo tình cảm không được gì mà chỉ làm cả hai thêm đau khổ, có lẽ anh sẽ cố quên em và chấp nhận tình yêu nới. Cảm ơn em!" Daniel đi rồi, lòng anh vẫn đang nặng trĩu, quyết định buông tay là đúng đắn nhất "Luhan à, em phải hạnh phúc nhé"
Tại biệt thự họ Xi, phòng khách.
07.00 pm
*Bip...bip...*
"Tin nhắn mới ư" Luhan nghĩ rồi giở điện thoại ra nhìn và.
.
.
.
.
3 con người còn lại trong phòng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, mắt mở to, miệng há hốc (hình tượng sụp đổ =]]) không thể hiểu nổi cái cậu nhóc đang biểu lộ vô số biểu cảm kia. Luham từ khi đọc xong tin nhắn mới đến, tâm hồn như lên mây, vui sướng, hú hét. Cậu nhảy cẫng lên, cười tươi, ôm chặt điện thoại rồi chạy lên phòng mình, nằm xuống giường, lăn qua lăn lại, đọc đi đọc lại nội dung tin nhắn.
"From: Anh S
To: me
Nội dung: 06.00 tối mai, London Eye"
Màn hình chỉ hiện ra vỏn vẹn từng đó chữ mà Luhan rất vui sướng, cậu cứ nằm đó, cười tươi. "Anh ấy, lần đầu tiên hẹn mình, aaaaaaaaaa, vui quá"
Cốc cốc!!
Luhan bật dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa
- E hèm! Luhan, cậu có mở cửa không??
-Baekhyun đứng trước cửa đang chờ con người chậm tiêu kia.
- Ơ... Luhan ngơ ngác rồi sực tỉnh nhanh nhẹn ra mở cửa- Tớ đây!!
- Này, cậu làm gì mà hú hét ghê vậy?? Lần đầu tiên á nha!
- *đỏ mặt* Không....không có gì hết. -Luhan lắc đầu, khuôn mặt ngày càng đỏ.
- A, dám giấu tớ à, cho cậu biết tay- Baekhyun vừa nói vừa thọc lét Luhan, cậu cười giòn giã, tay xua loạn xạ, không nói nên lời.
- Từ...từ...tớ nói...Luham vừa cười vừa nói.
- Khai mau lên! Baekhyun nhìn Luhan một cách ẩn ý
- Rồi rồi....Luham ngập ngừng...Anh S, hẹn gặp tớ đấy. Luhan cười toe toét.
- Thật hả, cái tên đáng ghét đó ư - Baekhyun vẫn chưa biết những chuyện xảy ra, nhìn Luhan với ánh mắt lo lắng
- Tớ quên chưa kể.. Luhan kéo người Baekhyun lại, đưa cậu cầm lấy con gấu bông rồi cũng lấy một con cho mình. Hai cậu nhóc, tay đều cầm gấu bông, trên tay Luhan cầm con Cua bông quen thuộc, còn Baekhyun cầm con Minion dễ thương cực kì. Luhan kể lại chuyện cho Baekhyun nghe...xì xầm...
.
.
.
- Oaoaoa, thật vậy ư?? Cái tên mặt lạnh đó kéo tay cậu hả- Baekhyun ngưỡng mộ rồi tưởng tượng lại cảnh đó, tâm hồn cậu như muốn bay bổng cùng Luhan. Cảnh đó lãng mạn quá mà.
- Thật - Luhan vẫn đỏ mặt tía tai..
- Anh ta, hẹn cậu ở đâu vậy?? Tớ đọc tin nhắn với... Baekhyum chồm qua người Luhan, với lấy chiếc điện thoại
- Đây! Luham giơ điện thoại ra.
- Ách... sao mà cụt lủn thế! Thiệt là không biết lãng mạn mà.
- Tớ thấy như vậy tuyệt lắm rồi. Luham cười rồi lại nằm ra giường, nở nụ cười mãn nguyện.
- Thật đúng là... Baekhyun nhìn Luhan lắc đầu "Người đang yêu"
~~ Thời gian trôi nhanh thật nhanh~~
05.45 pm
Một chàng thanh niên đứng trước cầu Westminster, gần công viên Jubilee Gardens, trên bờ nam của sông Thames với một phong cách vô cùng quý phải mà vẫn lãng tử. Đôi mắt màu xanh đặc biệt đang nhìn cảnh vật lãng mạn khi thành phố bắt đầu lên đèn, đường nét trên khuôn mặt thanh thoát, chiếc mũi cao, nét mặt hoàn mĩ kia, đang trầm tư suy nghĩ. Anh chưa bao giờ cảm thấy bình yên như thế, cho đến bây giờ, anh đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng... Ngước mắt lên nhìn, anh thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu nhóc ấy, đã xuất hiện, một cậu nhóc tinh nghịch dễ thương đứng đó mỉm cười với anh. Cậu tiến lại gần anh, cười tươi chào anh, anh cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi.
Cả hai cùng nhau đi cùng, sánh vai nhau tiến về London Eye. Bình thường, ở đây rất đông đúc, mọi người thường phải chờ nhau mới tới lượt mình để lên được chiếc đu quay lớn nhất thế giới này. London buổi tối rất đẹp, và London Eye hiện lên vào buổi tối trông thật lung linh huyền ảo. Từng cabin được phát sáng với ánh đèn neon màu sắc, cả vòng quay được phát sáng màu xanh và đỏ. Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh đã thuê trọn vẹn khu này, và tất nhiên, chỉ để cho mình Luhan. Khi yêu, người ta có những ý nghĩ lớn lao và những hành động khó hiểu. Luhan vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, sao thấy không gian thật ngột ngạt (không có người mà thấy ngột ngạt, chẳng qua là...^_^...). Người ta nói: "Khi đi hết một vòng London Eye cùng với người mình yêu, thì tình yêu sẽ là vĩnh cửu, không thể chia cắt". Nghĩ đến đấy, Luham lại bất giác đỏ mặt, khuôn mặt trong tối vẫn ửng hồng. Anh nhìn qua cậu, thấy vẻ dễ thương đó không kìm nổi, khẽ cười, hỏi:
- Nghĩ gì thế? Anh lại dùng hàn khí.
- Aaa, dạ không, không- Luhan lắc đầu, chối đây đẩy..- À mà, sao ở đây vắng thế nhỉ? - Luhan nhìn quanh rồi lại liếm môi.
- .... - Sehun im lặng...ngập ngừng...Là...t..ô.... i..rồi lại không nói nữa.
- Sao cơ?? Luhan nhìn Sehun, đôi mắt to tròn nhìn anh. "Anh ấy, vừa nói là anh ấy phải không ta, mình có nghe nhầm không nhỉ"
- .... *im lặng*
Cả hai tiến vào cabin của London Eye, vòng quay to lớn đấy sẽ mang đi rất nhiều thứ, và mang tình cảm của cả hai. Vòng quay chầm chậm lên cao dần.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro