Chương 12 : thổ lộ

Nhìn Lương Trinh Nguyên đang mở to mắt trừng anh, đôi mắt long lanh ánh nước, đôi môi vừa bị sưng đỏ do bị mình dày vò, mắt Tống Tinh tối sầm, khàn giọng nói: "Em còn nhìn anh như vậy thì anh không chắc sẽ còn làm ra hành động quá phận nào nữa đâu".

Lương Trinh Nguyên ngơ ngác không hiểu, tại sao anh ta lại như vậy, tại sao lại ôm cậu, hôn cậu? Một loạt các câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu Lương Trinh Nguyên, cậu tức giận, nói đúng hơn không biết tại sao cậu lại có cảm giác ủy khuất, rất muốn khóc. Lương Trinh Nguyên bĩu môi, đôi mắt từ từ ửng đỏ, ngập nước, cậu khóc rồi.

Tống Tinh đang chuẩn bị tinh thần nghe mắng, thậm chí có thể bị đánh hoặc đuổi ra ngoài, bỗng nhiên thấy người trước mặt khóc rồi, nói khóc liền khóc. Anh luống cuống, không biết nên làm gì mới phải, ngay lập tức ôm người vào lòng dỗ dành, hôn lên mắt em, nhấm nháp từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, lòng âm ỉ đau thắt.

Tống Tinh vỗ lưng, hạ lên mắt Lương Trinh Nguyên một nụ hôn, "Ngoan, sao lại khóc rồi, nói khóc liền khóc, anh xoay xở không kịp nha"

Lương Trinh Nguyên thút thít lùi người lại, cậu cũng không hiểu tại sao. "Có phải tôi đã gặp anh trước đây không, sao lại đau lòng đến thế?"

Tống Tinh sửng sốt "Em nhớ ra rồi sao?"

"Không có, chỉ cảm thấy anh rất giống một người, một người xuất hiện trong mơ, không rõ mặt, rất thân thuộc".

"Em mơ thấy gì?" Tống Tinh gấp gáp hỏi.

"Không rõ".

Cơn mê man qua đi, Lương Trinh Nguyên bắt đầu bốc hỏa, đấm mạnh vào vai Tống Tinh, Tống Tinh bất ngờ ăn đau ngã người ra sàn, ôm vai bị đánh kêu lên.

"Đau quá, em ra tay đủ độc ác nha"

"Anh bị điên sao, biến thái sao, sao lại hôn tôi?

"Vì anh yêu em nha, từ rất lâu rất lâu rồi, anh vốn tính sẽ giả vờ, đợi đến khi em thích anh, nhưng anh đợi không được, cũng không nhịn được nên mới nên mới hôn em"

Lương Trinh Nguyên đang phát hỏa, bỗng nhiên, tê liệt rồi, đứng hình rồi. Cậu đang nghe gì đây, là tỏ tình sao, là từ một người chưa quen biết bao lâu sao? Nhưng sao ... sao tim cậu lại đập nhanh như vậy, sao lại hồi hộp như vậy, cậu... cậu... cậu cũng điên rồi sao? Từ từ, cậu cần thời gian tiếp thu lượng thông tin này.

"Anh qua kia ngồi đó, im lặng đợi tôi, xong công việc sẽ nói tiếp với anh". Rồi đặt điện thoại chân giữ lên diễn đàn, mở livestream.

Tống Tinh ngơ ngác gật đầu, hình như diễn biến này không nằm trong kịch bản, anh vừa tỏ tình xong liền bị biếm vào lãnh cung, còn người được tỏ tình thì dửng dưng như không có gì còn muốn lên mạnh live cái gì đó stream. Thật tức chết anh mà.

Trái ngược với nội tâm buồn bã của Tống Tinh thì trên diễn đàn, đặc biệt là trong livestream của Phong Tử, fan đang kêu gào vì lâu lắm mới thấy cậu từ bỏ việc quy ẩn giang hồ mà trở về với nơi phồn hoa đô thị này, Tống Tinhcũng lén lút đăng nhập diễn đàng, tắt âm đọc bình luận, những ai dám nói nhớ thương nguyên nguyên của anh, Tống Tinh liền nhắn tin chửi hắn, vì bình luận hiện lên quá nhiều, Lương Trinh Nguyên đọc không kịp nếu không sẽ thấy những màn mắng chửi nhau trên màn hình.

"Xin chào mọi người, hôm nay rảnh rỗi nên tôi lên nói chuyện với mọi người một chút".

FanA: Phong Tử, anh thật không đáng yêu gì cả, mất hút cả tháng trời làm người ta rất nhớ anh nha.

Moonyeh trả lời fanA: Cút hết đi, Phong Tử là của tôi, các người không tranh được đâu.

FanB: Anh ấy là của tôi, thỉnh tự trọng, đừng nhận vơ

FanC, D, E, F: Là của tôi, ai cũng đừng mong giành.

Bình luận của Tống Tinh vừa lên liền bị chìm giữa nhưng cơn bão bình luận khác, anh tức giận nhìn chằm chằm màn hình đang hiển thị hình ảnh của cậu, đôi mắt nguy hiểm híp lại:

"Em à~~, anh đói"

Phần bình luận bùng nổ.

FanX nào đó: Trong nhà anh có người sao?

FanY: Phong Tử, anh giấu tiểu tình nhân trong nhà sao, cầu diện kiến.

FanZ: Anh làm con tim em tan nát, em muốn xem mặt tiểu tình nhân của anh, có xứng với anh không?

Moonyeh trả lời: Rất xứng, cảm ơn.

Người nào đó tự kỷ trên livestream của Lương Trinh Nguyên nhưng không được ai để ý, dù vậy nhưng anh vẫn rất vui vẻ mà nhập cuộc bình luận trong đó.

"Không có, mọi người nghe nhầm rồi, trong nhà tôi làm gì có tiểu tình nhân nào".

Lương Trinh Nguyên vừa dứt câu, trong màn hình livestream xuất hiện một người có tỷ lệ cơ thể hoàn hào, cơ bụng săn chắc lướt ngang qua.

Lương Trinh Nguyên: "@@"

Tên điên này vậy mà dám cỏi áo xuất hiện trong live của cậu, chưa để cho Lương Trinh Nguyên kịp phản ứng, Tống Tinh vòng qua cúi đầu xuống hôn lên môi cậu rồi thỏa mãn thả cậu ra bước vào phòng vệ sinh mặc áo lại.

FanA:

FanB:

Fan .....: ?????!!!!!!!!!!

Người qua đường: ?????

Người qua đường 2: Đây là đang livestream phát cơm chó sao, chúng tôi từ chối không muốn nhận.

Lương Trinh Nguyên nhìn qua hướng Tống Tinh vào nhà vệ sinh, có fan để ý thấy ngay điều bất thường

FanXYZ: Aaaaaa, dáng người của người kia thật đẹp, anh là đang yêu đương sao, trên cổ anh có vết gì đỏ đỏ thế, cầu trả lời.

Tất cả bình luận đều liên quan đến dáng người và yêu cầu danh tính của Tống Tinh.

Mọi người: Online cầu trả lời

"Là muỗi, muỗi cắn thôi, hôm nay tới đây thôi, lần sao gặp lại". Lương Trinh Nguyên gấp gáp trả lời rồi tắt livestream, cậu phải xử lý tên chết tiệt kia.

Tống Tinh mặc áo đàng hoàng ngồi trên ghế, cười hì hì: "Em đừng nhìn anh như thế, anh không biết gì hết, nãy giờ anh vẫn ngồi đây, không có di chuyển".

Nhìn gương mặt đẹp trai của Tống Tinh cười đến vô tội, Lương Trinh Nguyên bỗng thấy mình cũng không giận lắm nhưng vẫn nghiêm mặt: "Tôi đang làm việc, đang phát trực tiếp, trực tiếp đó, anh xuất hiện trong đó làm gì?"

"Nhưng anh đâu có lộ mặt đâu". Tống Tinh vô tội nói.

Lương Trinh Nguyên hậm hực, sao lúc nãy lại nhận lời đưa tên này về nhà chứ, thật là hối hận.

Tống Tinh vươn tay ôm lấy Lương Trinh Nguyên, dúi đầu vào bụng cậu cọ cọ: "Em đừng giận, anh không làm vậy nữa, nha nha nha".

Đẩy đầu người nào đó ra, Lương Trinh Nguyên ngồi xuống ghế bên cạnh: "Nói tiếp việc ban nãy".

Tống Tinh nắm chặt lấy tay Lương Trinh Nguyên bắt đầu kể:

"Lúc trước anh và em quen nhau, à không, là yêu nhau, nhưng có vài sự cố xảy ra, em bị tai nạn giao thông nên mất trí nhớ, anh đã tìm em năm năm rồi, tìm rất lâu rất lâu mới gặp được, nên anh không muốn mất em một lần nào nữa".

Lương Trinh Nguyên nhìn thấy gương mặt gần như suy sụp của Tống Tinh khi kể về chuyện của cậu, mặc dù có vài chuyện cậu chưa rõ, nhưng cậu cũng không muốn xoáy sâu vào nỗi đau đó của anh. Trong bất giác nắm chặt tay Tống Tinh, như muốn an ủi, tiếp thêm sức mạnh cho anh.

"Tuy tôi không nhớ được gì, nhưng tôi cũng không chán ghét anh, nếu anh đã nói chúng ta từng yêu nhau, vậy ... thử đi".

"Em vừa nói gì?" Tống Tinh bật người nhìn qua Lương Trinh Nguyên.

"Em nói ... mình thử đi" Lương Trinh Nguyên nói xong, hai tai cậu cũng đồng thời ửng đỏ lên, né tránh cái nhìn nóng rực của Tống Tinh.

"Là em tự nguyện đó, anh không bắt ép, em không được hối hận, nhưng mà, giờ em hối hận cũng không còn kịp nữa rồi".

Dứt lời, Tống Tinh chồm qua khóa lại đôi môi của người kia, dây dưa triền miên trao cho nhau nụ hôn, nụ hôn chứa đựng tình cảm mãnh liệt của Tống Tinh, nụ hôn đơn thuần dịu dàng của Lương Trinh Nguyên. Cảm thấy người trong lòng thiếu dưỡng khí, Tống Tinh mới không đành lòng mà thả Lương Trinh Nguyên ra, kéo ra sợi bọt nước bắt mắt, bây giờ thì cả mặt và cổ của Lương Trinh Nguyên đều ửng đỏ lên hết rồi. Cậu xấu hổ ngồi lui ra sau nhưng vẫn chậm hơn Tống Tinh nửa nhịp, anh bắt được ôm chặt em vào lòng.

Tống Tinh thành công rồi, thành công ôm được người vào lòng, cũng thành công lấp đầy được khoảng trống trái tim suốt năm năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jaywon