Chương 6 : trợ lý tổng giám đốc

"Mình chỉ đi phỏng vấn làm nhân viên bình thường, thế nào lại phỏng vấn tới phòng Tổng giám đốc rồi?"

Xốc lại tinh thần, Lương Trinh Nguyên đẩy nhẹ cửa bước vào.

"Chào Phác tổng, tôi là Lương Trinh Nguyên, nhận được mail tới để phỏng vấn".

Dứt câu nói, Lương Trinh Nguyên nâng tầm mắt, phía bên bàn làm việc là một người đàn ông có khuôn mặt điềm tĩnh, khí chất không giận tự uy, mắt sáng, mày kiếm sắc bén, mũi cao, môi đang mím lại, nếu gặp ở trên đường, nhìn qua khuôn mặt này, không ai sẽ nghĩ đây là người đã gần ba mươi cả.

Tống Tinh rời mắt khỏi laptop, lịch thiệp lên tiếng.
"Lương tiên sinh, mời ngồi".
Nói rồi anh đứng dậy, bước từng bước qua bàn tiếp khách được đặt ở góc phòng.

Lương Trinh Nguyên vừa ngồi xuống, Thẩm Tại Luân đã gõ cửa, bưng khay đi vào đặt trước mặt cậu ly sữa tươi còn ấm nóng. Lương Trinh Nguyên ngạc nhiên nhìn Thẩm Tại Luân.

"Văn phòng chúng tôi thường sẽ đãi khách bằng trà, nhưng vừa rồi chúng tôi vừa cung cấp phần mềm quản lý dữ liệu cho công ty sữa bên thành A, đây là mẫu sữa mới nhất sắp được bán ra thị trường,hộ gửi cho chúng tôi một ít uống để lấy ý kiến người dùng". Thẩm Tại Luân nhanh chóng hắng giọng giải thích.

"Ra vậy, cảm ơn anh". Lương Trinh Nguyên cầm ly sữa lên uống một ngụm, đúng là rất ngon.

Tống Tinh hài lòng nhìn Lương Trinh Nguyên uống ly sữa ấm nóng đó. Thẩm Tại Luân nhận thấy ánh mắt bất mãn của người nào đó, lấy cớ chuồn trước, anh không muốn vô tình đắc tội Tống Tinh để bị khai đao đâu. Thẩm Tại Luân đi ra đóng cửa thở phào rồi quay về văn phòng xử lý văn kiện.

"'Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu, hồ sơ rất tốt, nhưng bên phòng sáng tạo đã nhận đủ số lượng, hiện tại tôi đang cần một trợ lý Tổng Giám đốc, cậu vừa vặn phù hợp yêu cầu của tôi nên liền nhờ phòng nhân sự hẹn cậu. Không biết cậu có hứng thú với vị trí này?"

"Trên đời liệu vẫn có miếng bánh thơm ngon rớt xuống đợi mình hưởng sao chứ? ". Lương Trinh Nguyên thầm nghĩ.

"Nhưng tại sao lại là tôi, tôi có tài cán gì nổi bật đâu".

"Tôi đã nói rồi, em phù hợp với yêu cầu của tôi, tôi có lòng tin em sẽ làm tốt công việc này, tôi không nhìn lầm người đâu".

Giọng nói trầm thấp đó nghe sao cũng rất giống giọng người tối qua đỡ cậu về nhà, nhưng chẳng lẽ lại thẳng thừng hỏi người ta à. Hỏi xong sau đó sẽ như thế nào, vẫn cứ im lặng là tốt hơn.

Tống Tinh nhìn thấy người trước mặt cau mày, mím môi, lại nghĩ rằng chắc do hôm qua uống bia nhiều nên nay em khó chịu rồi, nhanh chóng lừa người vào công ty rồi để em về nghỉ ngơi cho thật tốt.

"Nếu em có gì thắc mắc cứ việc hỏi, tôi sẽ giải đáp, nếu không có gì, em có thể đọc qua bản hợp đồng này rồi ký tên, ngày mai có thể bắt đầu công việc". Tống Tinh vô thức nhẹ giọng, nửa nghiêm túc nửa lại như dụ dỗ đợi Lương Trinh Nguyên hạ bút ký vào bản hợp đồng.

Lương Trinh Nguyên còn đang mải mê trong suy nghĩ của mình nên không nghe ra giọng điệu bất thường của Tống Tinh, cầm bản hợp đồng lên đọc kỹ, tiền lương cao gấp mấy lần ở những công ty cũ cậu làm, phúc lợi lại càng làm người ta hài lòng, sau khi đọc qua, không thấy điều gì không hợp lý, Lương Trinh Nguyên cầm bút ký tên. Cùng lúc đó, khóe môi Tống Tinh nâng lên độ cong gian xảo.

Ký tên xong, Lương Trinh Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, đầu cậu đến bây giờ vẫn còn nặng như đeo chì, bao tử cũng âm ỉ đau. Tống Tinh đau lòng lên tiếng
"Trông em có vẻ hơi mệt mỏi, uống thêm chút sữa đi cho ấm bụng. Em ăn gì chưa, nếu chưa thì xuống căn tin công ty dùng bữa đi, dù gì sau này cũng là nhân viên công ty, làm quen trước đỡ bỡ ngỡ".

Lương Trinh Nguyên vì bao tử cứ âm ỉ đau nên cầm ly sữa uống thêm vài ngụm, cũng vô thức đồng ý yêu cầu đi ăn chung với Tống Tinh. Hai người đi cùng nhau vào căn tin, vì chưa đến giờ nghỉ trưa nên căn tin khá vắng, lấy hai suất cơm. Tống Tinh nhìn nhìn Lương Trinh Nguyên nhíu mày lựa những món không thích ăn để riêng qua một bên, cẩn thận ghi nhớ. Có đồ ăn lấp đầy bao tử, Lương Trinh Nguyên từ từ hồi phục sắc mặt hồng hào. Lúc này Tống Tinh mới an tâm thả người về nhà nghỉ ngơi.

Lương Trinh Nguyên ra khỏi tập đoàn JF về tiểu khu, mệt mỏi ngã lên giường đánh giấc tới chiều mới tỉnh táo nâng người dậy. Phá giới một buổi mà mệt mỏi cả ngày, lần sau có uống sẽ canh lại tửu lượng không để tình trạng này xảy ra nữa.

Dậy rửa mặt tỉnh táo, thay chiếc quần thể thao dài đen với áo thun trắng, Lương Trinh Nguyên đi xuống bên dưới tiểu khu định bụng sẽ ghé tiệm mỳ lão Vương bên kia đường mua một phần, tiện đường vào cửa hàng tiện lợi kế bên mua ít đồ ăn với sữa cất vô tủ lạnh, nếu lười chỉ cần hâm lại là ăn được rồi. Không ngờ lại bắt gặp Phác Tổng xách phần mỳ bước ra từ tiệm của lão Vương. Lương Trinh Nguyên như phát hiện ra châu lục mới khi nhìn thấy người điều hành cả tập đoàn lớn cũng sẽ đi mua mỳ từ một tiệm ăn nhỏ bên đường, cậu cứ nghĩ Tống Tinh sẽ không bước vào nhưng nơi như thế này mà phải dùng bữa ở các nhà hàng, hoặc sẽ có đầu bếp riêng nấu sẵn đồ ăn ở nhà chứ.

Phía bên kia đường.

"Em ấy có nhìn thấy tôi không?"

"Em ấy đang đứng nhìn theo thiếu gia đó, anh đừng quay đầu qua lại nữa". Thẩm Tại Luân nói vọng qua chiếc airpod Tống Tinh đang đeo.

Sếp nhà anh từ chiều đã phục chờ dưới cửa tiểu khu này chỉ để diễn một màn này cho Lương Trinh Nguyên xem thôi đó, đến lão Vương bán mỳ còn phải bĩu môi xem hai người như kẻ tâm thần không thèm để ý đến.

Bước chân kiên định của Tống Tinh đi xa dần rồi khuất sau ngã rẽ của còn đường, Lương Trinh Nguyên mới đi qua đường vào cửa hàng tiện lợi chọn chọn lựa lựa mua một đống lớn đồ ăn đóng hộp, nước suối, nước ép với vài chai sữa, xách túi lớn túi nhỏ qua mua một phần mỳ bên tiệm lão Vương rồi tay xách nách mang đi lên tiểu khu.

Bên trong chiếc xe hơi đen đậu bên đường.

"Sếp à, người cũng đã lên rồi, anh còn muốn ở đây bao lâu?"

"Tôi cho phép cậu lên tiếng à"

Thẩm Tại Luân bài đó " ... "

"Phòng làm việc của tôi đã xong chưa?"

"Đã sắp xếp đồ đạc xong theo ý anh dặn rồi"

"Cậu đừng làm hỏng kế hoạch của tôi là được. Về thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jaywon