Chương 17

Trải qua Trân Ni nhắc nhở, ngay cả Bát Công Chúa đều nhìn ra không thích hợp, vội vàng đưa tay vuốt tiểu hoàng mao (tóc) thưa thớt trên đầu tiểu nhân tra.

Sách, một tay mồ hôi.

- Mau, đừng bọc nàng nữa! Các ngươi muốn nóng chết muội muội ta sao?

Bát Công Chúa bĩu môi.

Cung nữ sợ đến liên tục nhận tội, lão ma ma quản sự đứng bên cạnh vội vàng bước lên phía trước, giải thích:

- Hồi bẩm bát công chúa điện hạ, lúc này mới vừa vào hạ, trẻ mới sinh bọc kính một chút thân thể mới tốt, lão nô đã từng chăm sóc ba vị tiểu hoàng tước, hôm nay mỗi người điều khỏe mạnh, đều là như vậy mà nuôi lớn!

Lão ma ma này đương nhiên là đang khoe khoang tư cách của bản thân, nàng nói xong liền nhấc đầu, nhìn các hoàng tước đang ngồi trật tự trên bàn.

Nhị công chúa Kim Hàm cùng ngũ hoàng tử Kim Sí lúc nhỏ quả thật đều là qua tay lão nhân gia nàng lớn lên, lúc này bị lão ma ma nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, chỉ đành đứng dậy hoà giải.

Kim Hàm lách qua cái bàn, nhanh nhẹn đi đến giữa Bát Công Chúa cùng Trân Ni, cúi đầu nhìn một chút Cửu Điện Hạ trong đệm chăn, đạm nhiên khẽ cười nói:

- Không quan trọng, Trương ma ma nhiều năm kinh nghiệm nuôi hài tử, bát muội không cần phải quan tâm.

Trân Ni nhìn thấy Kim Hàm đột nhiên đến gần, vội vàng âm thầm di chuyển vài bước, sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang nóng lên của mình, rất sợ Kim Hàm nghe được nhịp tim đột nhiên tăng nhanh của mình.

Bát Công Chúa cau mày, làm như trong lòng còn không phục, lập tức nắm cánh tay béo của cửu công chúa, búng một cái lên cổ tay phì nộn, phì đến thịt xếp chồng cùng một chỗ, ngẩng đầu nói với Kim Hàm:

- Ngươi xem, chỗ này cũng nóng đến đỏ lên, vạn nhất nổi rôm thì làm sao?

Kim Hàm vốn là nhìn quen cửu công chúa một thân mùi sữa phấn nộn, lúc này chợt thấy Bát Công Chúa tận lực cầm cánh tay thịt của nàng, mới đột nhiên phát giác, tiểu nha đầu này tựa hồ béo đến quá phận rồi.

Kim Hàm nhất thời cảm thấy cảnh này rất buồn cười, nhịn không được muốn cười, lại bận tâm thái độ nghiêm túc của Bát Công Chúa, vội vàng một tay giữ lấy khửu tay, một tay che miệng lại, làm ra vẻ trầm tư....

Trân Ni rõ ràng cảm giác Kim Hàm ở bên cạnh "chấn động" chốc lát, âm thầm cười xong mới buông tay tận lực biểu hiện rất nghiêm túc, đè nặng tiếng nói trầm giọng nói:

- Bát muội, ngươi đừng.... Đừng kéo nữa, lão Cửu sớm đã quen bản thân được thịt mỡ bao bọc, như vậy rất ấm áp, ngươi đừng loạn kéo, cẩn thận nàng cảm lạnh!

Trân Ni nghe vậy, cúi đầu nhìn một chút cánh tay đầy thịt của Cửu Điện Hạ, nhịn không được phốc một tiếng bật cười, lại vội vàng che miệng lại, nghẹn cười đến mức thân thể run rẩy.

Nàng vừa bật cười, ngũ hoàng tử ở phía sau cũng lập tức vỗ tay cười ha hả, Bát Công Chúa cũng phản ứng kịp, lập tức cười đến ghé vào cánh tay béo mập.

Nhìn thấy Cửu Công Chúa.

Nhìn thấy bầu không khí trở nên sinh động, Kim Hàm cũng không câu thúc nữa, kéo khóe miệng cười lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu Bát Công Chúa.

Trân Ni liếc mắt thoáng nhìn đôi mắt cười đến híp lại của Kim Hàm, trong lòng tâm viên ý mã, sau đó nàng quay đầu lại nhìn tiểu nhân tra trong đệm chăn, trong mắt cũng mang theo một tia vui sướng.

Cửu Điện Hạ cũng không rõ mọi người đang chê cười nàng mập mạp, nàng vẫn đang hết sức chuyên chú mút ngón tay nhỏ của mình.

Nhìn thấy Trân Ni bỗng nhiên quay đầu lại mỉm cười với mình, Cửu Điện Hạ cũng hướng nàng cười khanh khách, trong miệng y a, cuối cùng kích động đến giãy dụa đôi chân ngắn, hướng Trân Ni gọi một tiếng:

- Mô a!

Hai âm tiết này hợp cùng một chỗ, nghe tựa như đang gọi "mụ", khiến Trân Ni sợ đến vội vàng lui về phía sau vài bước, tách khỏi ánh mắt của tiểu nhân tra.

Bát Công Chúa lại cười to một trận, quay đầu lại lôi kéo Trân Ni an ủi:

- Đừng sợ, A Cửu một khi kích động nhìn thấy ai đều sẽ gọi như vậy!

Trân Ni xấu hổ mỉm cười, trong lòng lại có chút bất an.

Tuy nói tiểu nhân tra lúc này nhìn không hề có tính uy hϊếp, nhưng nàng kiếp trước dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn uy chấn tứ hải, thiên cổ nhất đế dân tâm sở hướng, hơn nữa còn có tiếng là đế vương thù dai!

Chờ sau khi Cửu Điện Hạ lớn lên, có thể đem người lúc nhỏ mình đã gọi "mẹ" . . . . . Toàn bộ diệt khẩu hay không cũng không biết được!

Nghĩ đến chỗ này, Trân Ni không khỏi có chút chột dạ, nhưng nàng nhìn thoáng qua Cửu Điện Hạ đang mút ngón tay, lại cảm thấy việc bị một vật nhỏ như vậy làm cho hoang mang lo sợ, mặt mũi có chút không nhịn được, vì vậy Trân Ni lặng lẽ hướng nha đầu kia cau mũi, làm mặt quỷ thị uy!

Đại khái bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, đôi thiển đồng sáng bóng rạng rỡ của Cửu Điện Hạ luôn dính trên người Trân Ni, thấy nàng nhăn mặt với mình, liền cười khanh khách, vun cánh tay lần thứ hai hô lên:

- Mỗ a! Mỗ a!

Trân Ni hồi hộp, trong lòng nói:

- Đây là chính ngươi gọi, ta cái gì cũng chưa từng nghe, oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn hận thì hận bản thân a.....

Lúc này, đại hoàng tử một mình ngồi bên cạnh bàn duỗi chiếc đũa đã không chịu nổi, dùng đầu ngón tay gõ bàn, oán giận nói:

- Này, mỗi lần lão Cửu vừa hiện thân, các ngươi đều làm ầm ĩ giống như bị tạc máu gà! Món ăn cũng sắp lạnh rồi, nếu các ngươi không ăn, đừng trách người làm ca ca như ta không chừa lại cho các ngươi!

Trân Ni liếc mắt nhìn đại hoàng tử một cái, trong lòng nói: "Khó trách ngươi sau này sẽ mập thành như vậy, một bàn lớn thức ăn, người bình thường muốn ăn hết một đĩa cũng không phải dễ dàng!"

Mọi người sau khi nghe xong, cười hì hì ngồi lại dùng bữa.

Trân Ni vốn đoán rằng Kim Hàm cố ý mời nàng dự tiệc, tất nhiên là muốn nàng tại chỗ biểu diễn tài nghệ tỳ bà.

Cũng không lường trước, ngọ yến trận này bất quá là một bữa cơm bình thường, trái lại là Bát Công Chúa rất muốn khoe khoang tài hoa của đồng bạn, vẫn thao thao bất tuyệt miêu tả cảnh tượng lúc Trân Ni khảo hạch.

Mà Kim Hàm, hiển nhiên chỉ là theo ý nguyện của tiểu hoàng muội, thỉnh thoảng tán thưởng Trân Ni.

Trước khi tan tiệc, đại hoàng tử còn vui đùa nói với Bát Công Chúa:

- Nếu không, ngươi đem lão Cửu mang về Hàm Phúc Cung, để Hi Phi nương nương cũng ôm một chút cho đỡ nhớ thương.

Bát Công Chúa cũng không phản bác, vui tươi hớn hở cười nói:

- Tốt, nương đã bảy tám ngày chưa nhìn thấy cửu muội muội, rất nhớ thương nàng!

Đại hoàng tử lập tức nhếch miệng cười rộ lên, còn hướng Kim Hàm ném một ánh mắt.

Kim Hàm làm như không phát hiện, cúi đầu mím môi không đáp lại.

Thật ra những hoàng tước hơi lớn một chút đều biết, mẫu phi của Bát Công Chúa Hi Phi, thật ra rất thích siêu phẩm tiểu hoàng tước mới ra đời này.

Đại khái là bởi vì bản thân nàng chỉ sinh ra một vị Thạc Quân, Hi Phi vẫn ngóng trông sau này có thể có một hoàng tước làm chỗ dựa, cho nên từ lúc Cửu Điện Hạ sinh ra, nàng gần như là tìm đủ mọi cách lấy lòng Vưu Quý Phi, chỉ cầu nhìn thấy tiểu hoàng tước nhiều một chút.

Cũng may Vưu Quý Phi là nhân chủng Bắc Nhã An Lợi, vừa tới hòa thân không đầy hai năm, đối với một ít đạo lí đối nhân xử thế của người Hạ Triều tất cả đều không biết, nhìn thấy Hi Phi nhiệt tình đối với mẹ con nàng như vậy, cũng không hề phòng bị, rất nhanh liền giao hảo cùng Hi Phi.

Nhưng ngoại nhân đều hiểu tâm tư của Hi Phi.

Đại hoàng tử chế nhạo Bát Công Chúa như vậy, cũng là muốn gọi nàng nhắc nhở mẫu phi của nàng thu liễm một chút, để tránh hành vi bám víu siêu phẩm hoàng tước làm đến quá khó coi, liên lụy Bát Công Chúa mất mặt.

Nhưng Bát Công Chúa dù sao vẫn là một tiểu hài nhi, nàng tuy rằng đối với việc mẫu phi quá mức thương yêu Cửu Điện Hạ có chút ghen tỵ, nhưng cũng không đến mức không thể tha thứ, cho nên hoàn toàn không rõ ý nhắc nhở trong lời nói của đại hoàng tử.

Nhưng mà Trân Ni ở bên cạnh trong nháy mắt giận tái mặt, nàng giống như bị người khác hất một chậu nước lạnh, cả người lạnh đến run lên.

Nàng chậm rãi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn về phía Bát Công Chúa đơn thuần, trong lòng một trận đau nhức — Bát Công Chúa, dĩ nhiên chính là hài tử của Hi Phi!

Nghi hoặc mấy ngày nay, thoáng chốc đã được giải đáp.

Trân Ni rốt cục đã biết, vì sao kiếp trước không ai dám nhắc đến Bát Công Chúa.

Trân Ni rõ ràng nhớ kỹ, kiếp trước dân gian có lời đồn đãi, Hi Phi cùng Cửu Điện Hạ có quan hệ mờ ám.

Hi Phi không chỉ quanh năm châm ngòi thổi gió bên cạnh Kỳ Hữu Đế, có ủng hộ lập Cửu Điện Hạ làm thái tử, hơn nữa sau khi Cửu Điện Hạ xuất cung lập phủ, vẫn thường xuyên xuất cung gặp riêng.

Lời đồn là thật hay giả, Trân Ni cũng không xác định, dù sao hai người kém nhau hơn hai mươi tuổi, nàng rất khó tin tưởng Hi Phi sẽ sinh ra loại tình cảm đó đối với Kim Trí Tú.

Nhưng nàng rõ ràng chính là, Kỳ Hữu năm thứ mươi mốt, Hi Phi bị gán một tội danh, đày vào lãnh cung.

Trong triều đình suy đoán đối với việc này cũng là phác phong tróc ảnh, có lời đồn đã nói rằng, nguyên nhân là Hi Phi thất nghi nghiêm trọng trong đại điển gia phong của Cửu Điện Hạ.

Cụ thể xảy ra chuyện gì, Trân Ni lúc đó cũng không hỏi thăm rõ ràng, loại việc tư của hoàng thất, nàng dĩ nhiên cũng không tiện hỏi Kim Hàm.

Nhưng nàng nhớ kỹ, trận phong ba năm đó, từng dẫn đến Trí Tú cũng bị liên lụy.

Lúc đó, Cửu Điện Hạ trong một đêm bị triệt hạ tất cả phong tước, từ trên đỉnh thánh sủng rơi vào đáy cốc.

Trân Ni năm đó đối với triều chính không hề hứng thú, trong lúc đó cụ thể phát sinh chuyện gì, nàng một mực không biết.

Nhưng không khó đoán rằng, ngay cả cửu hoàng nữ Kỳ Hữu Đế thương yêu nhất cũng rơi vào thảm cảnh như vậy, Bát Công Chúa thân là nữ nhi của Hi Phi, hậu quả sợ rằng tuyệt không không nhẹ.

Trân Ni trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, lúng ta lúng túng nhìn đám giai nhân tuấn tú trước mặt.

Kim Hàm đang nhìn Trí Tú trong đệm chăn, giờ phút này, trong nụ cười của Nhị Điện Hạ mang theo từ ái cùng sủng nịch, không lẫn một tia giả tạo cùng ghen ghét.

Bát Công Chúa đang vô ưu vô lự ngồi trên ghế cùng đại hoàng tử còn chưa mập mạp vui cười đấu võ mồm.

Ngũ hoàng tử chất phác ở một bên châm trà cho mọi người, lúc ngồi trở lại ghế, còn hàm hậu mỉm cười với đại hoàng tử.

Không biết trong tương lai lúc đại hoàng tử ban hắn rượu độc, có còn nhớ kỹ tình thủ túc lúc này.

Trân Ni trong nháy mắt giống như bị người nắm lấy quả tim, vành mắt của nàng cũng đỏ lên, cúi đầu nước mắt đảo quanh trong mắt, thật vất vả mới không rơi xuống.

Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn rất may mắn, chí ít Trầm di nương, *Kim Nhiêu cùng nàng chưa bao giờ có cảm tình chân thành, thời gian tới cho dù đao kiếm tương hướng, cũng sẽ không có một tia bi thương do cốt nhục tương tàn.

Mà những hài tử trong gia đình đế vương này, lại phải lưng đeo rất nhiều bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro