54
Đột nhiên được bao phủ bởi một hơi thở ấm áp quen thuộc, Kang Ami ngẩn ra một chút, ngẩng mặt lên nhìn, nước mắt ào ạt rơi xuống.
Tầm mắt hơi mơ hồ, gần trong gang tấc vẫn là bóng hình thanh tuấn như cũ.
Chỉ có duy nhất đôi mắt kia sáng như sao trời, cảm xúc dưới đáy mắt có thể khiến người khác đắm chìm.
Một lát sau mới nhìn thấy rõ người trước mặt, nước mắt Kang Ami đã sắp khô cạn giống như một lần nữa muốn trào ra, khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, ủy khuất dưới đáy lòng như đã đè nén cực hạn, bây giờ đang kích động sôi trào trong lồng ngực.
"Jeon Jungkook ......."
Cô gái nhỏ cúi đầu, ủy khuất co chặt người lại, hướng vào trong ngực nam sinh mà dán lên không một chút khe hở.
Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng Jeon Jungkook như có một cây sắt đang điên cuồng đánh vào hắn nhiều lần, đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày gắt gao.
Nếu là người khác làm cô gái nhỏ của hắn khổ sở như vậy, hắn nhất định sẽ khiến cho đối phương phải trả giá đắt.
Nhưng cố tình người làm cô gái nhỏ của hắn tổn thương không phải là ai khác, mà chính là người thân bên cạnh em ấy.
"......."
Jeon Jungkook đem những áp lực buồn bực trong lòng ngực mà thở ra thật dài.
Hắn cúi người xuống, cánh tay thoáng dùng lực, ôm cô gái nhỏ đang run rẩy trên mặt đất lạnh lẽo bế lên.
Kang Ami bỗng dưng vươn tay, ấn trên cánh tay hắn.
Động tác của Jeon Jungkook lập tức dừng lại, hắn cau mày, cuống quít rũ mắt ——
"Có chỗ nào không thoải mái sao? Cổ chân đau?"
"......... Không có."
Kang Ami lắc lắc đầu: "Em muốn ở chỗ này một lát........... Em chưa muốn trở về."
Jeon Jungkook hơi do dự, nhìn cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng đơn bạc, tay chân bên ngoài lạnh đến mức đỏ ửng lên.
Hắn nhíu mày, buông tay đứng dậy.
"Vậy em ở đây đợi anh một lát."
Kang Ami gật đầu.
Một phút sau, Jeon Jungkook rất nhanh đã quay lại, trong tay cầm theo một chiếc áo khoác lông dài màu xám nhẹ, cùng với một chiếc gối vuông đặt ở sô pha hình con rắn.
Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Kang Ami vẫn ngồi trên nền gạch sứ lạnh lẽo, Jeon Jungkook nhăn mày đặt chiếc gồi một bên, khom người ôm cô gái nhỏ lên.
Đồng thời hắn bước hai bước về hướng cầu thang, chỉ còn cách một bước phía trước liền dừng lại.
Sau đó Jeon Jungkook nhấc chân dẫm lên đếm ngược ba bậc thang, đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực gác qua, đặt lên trên đùi.
Kang Ami còn thất thần, sau đó liền phát hiện mình ngồi xuống chỗ nào đó đối diện với tầm mắt của nam sinh.
"Chính mình ôm chắc."
Jeon Jungkook mở miệng nói, thanh âm trầm thấp khàn khàn, tựa hồ mang theo cảm xúc đen tối.
Nói xong hắn làm bộ buông lỏng tay ra, Kang Ami hoảng sợ không nhẹ, theo bản năng vươn cánh tay vòng qua cổ nam sinh ôm chặt lấy.
Đáy mắt Jeon Jungkook xoẹt qua ý cười bất đắc dĩ.
Hắn duỗi tay đem áo khoác lông vung lên, bao lọc lấy cơ thể của cô gái nhỏ.
Sau đó Jeon Jungkook rũ mắt, giúp cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi mình gài từng cúc áo lại.
Động tác tinh tế nhẹ nhàng, chậm rãi gài xong tất cả lúc sau, Jeon Jungkook mới một lần nữa giương mắt lên nhìn.
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô gái nhỏ: "Không phải đã nói với em chân đang bị thương phải dưỡng cho tốt, không được gắng sức đi xuống đất hay sao?"
"........"
Kang Ami đuối lý, bẹp bẹp miệng không nói câu gì.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn còn vương nước mắt, thoạt nhìn càng thấy ủy khuất, nhăn dúm dó như con thỏ trắng bị một lão hổ đè dưới móng vuốt chà đạp.
Jeon Jungkook nhìn thấy biểu tình này của cô gái nhỏ, thật sự có nói thêm một lời trách cứ thì cũng không nói ra được.
Dưới đáy lòng hắn cảm thấy vô lực, liền thở dài, dưới tay nâng cằm cô gái nhỏ lên, buộc Kang Ami đối diện tầm mắt với mình.
"Còn muốn ở bên ngoài bình tĩnh một lát?"
Kang Ami hơi do dự, chậm rì rì gật đầu.
Jeon Jungkook rũ mắt nhìn xuống chân của cô gái nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Làn da trắng nõn như ngọc, lúc này đã bị nhiễm lạnh mà đỏ ửng lên.
--------------------
Jeon Jungkook chỉ đành phải ôm cô gái nhỏ xuống dưới, đem cái gối sô pha đặt ở bậc thang thứ ba, sau đó để cô gái nhỏ ngồi lên.
"Bỏ tay vào túi."
Jeon Jungkook nói xong liền ngồi xổm người xuống, nâng cẳng chân của cô gái nhỏ lên, sau đó kéo áo khoác lông màu đen ra, đem đôi chân trắng nõn của cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực.
Tiếp theo hắn khép vạt áo khoác lại.
Jeon Jungkook ngước mắt lên nhìn.
"Như vậy chân còn đau không?" Hắn cau mày hỏi.
"........."
Kang Ami định mở miệng trả lời, ngay lập tức liền ngậm lại.
Cô sợ chính mình mở miệng nói liền sẽ không kìm được mà khóc nức nở.
......... Như vậy thật rất mất mặt.
Cô gái nhỏ vì thế chỉ hồng mắt lắc lắc đầu.
Lúc này Jeon Jungkook mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay, không được có lần sau."
Kang Ami nhìn hắn khó hiểu.
"Dùng thương tổn trên thân thể chính mình để biểu đạt sự phản kháng —— anh chỉ có thể chịu đựng em lúc này, cho nên, không được có lần sau."
Kang Ami trầm mặt trong chốc lát, vẫn gật đầu.
"Tiếp theo nếu em nghĩ không muốn về nhà, phải tới tìm anh." Jeon Jungkook nói: "Nhớ kỹ không?"
"Ân." Kang Ami dùng sức gật đầu: "Nhớ kỹ."
Khó thấy được bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời mình của cô gái nhỏ như vậy, khóe môi Jeon Jungkook khẽ cong lên.
Hắn duỗi tay xoa nhẹ mái tóc trên đầu cô gái nhỏ: "Hiện tại bình tĩnh lại, cũng anh về nhà?"
"........"
Kang Ami không biết vì sao cảm thấy gương mặt mình hơi nóng, cô lên tiếng.
Sau đó liền bị nam sinh ôm lên, cùng nhau về nhà hắn.
Cửa phòng khép lại, Jeon Jungkook ôm Kang Ami đặt xuống sô pha, chính mình quay người lại đi vào trong phòng, giống như là đang tìm cái gì.
Con mèo trắng nhỏ nghe thấy được động tĩnh liền chui ra khỏi nhà mèo, núp ở phía sau sô pha ló đầu ra nhìn tứ phía.
Lát sau nó nhận ra Kang Ami, liền cẩn thận chạy tới.
Kang Ami ôm mèo nhỏ lên, kinh ngạc mở to hai mắt.
Đúng lúc này, Jeon Jungkook đi ra.
Liền nghe thấy cô gái nhỏ ngồi trên sô pha hỏi: "Mới hơn một tuần không gặp, nó giống như to hơn một chút."
"Đúng là thời điểm thân thể đang lớn."
Jungkook thoáng nhìn con mèo nhỏ được mình chăm sóc đến da lông sạch sẽ, lại nhìn cô gái nhỏ đang ôm nó.
"Nếu em cũng lớn nhanh chóng được như nó, thì tốt rồi."
Kang Ami: "........"
Tiểu bạch miêu như cảm giác được chính mình được khích lệ, kêu to "miêu miêu" hai tiếng.
Kang Ami bị bộ dáng đáng yêu của con mèo nhỏ chọc cười, cười đến đôi mắt cong cong: "Jeon Jungkook, anh đặt tên cho nó chưa?"
Nhắc tới cái này, ánh mắt của Jeon Jungkook chợt lóe, đôi mắt đen lấy tựa hồ che giấu cảm xúc không được tự nhiên.
Kang Ami một lòng vuốt mèo nên chưa nhìn thấy, lại tiếp tục truy vấn, mới thấy nam sinh đứng chỗ đó ngồi xổm xuống, chống một bên gối.
——
"Gấu Nhỏ."
Kang Ami ngẩn ra, theo bản năng muốn ngẩng đầu, chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì tiểu bạch miêu trong lòng ngực nhảy vèo xuống đất, chạy qua phía Jeon Jungkook.
Kang Ami: "................"
Kang Ami đỏ mặt không biết nên nhìn chỗ nào, Jeon Jungkook đã tránh con mèo nhỏ đang nhào qua đi về phía Kang Ami.
Khi đến trước mặt Kang Ami liền dừng lại, Jeon Jungkook duỗi tay qua, trên ngón trỏ thon dài treo một chùm chìa khóa.
Kang Ami ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Jeon Jungkook một cách khó hiểu.
"Đây là chìa khóa nhà anh." Nam sinh đem chìa khóa đặt vào bàn tay cô gái nhỏ, không cho phép cự tuyệt.
Hắn ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của cô gái nhỏ ——
"Bất cứ khi nào em đều có thể tới. Cũng giống như hôm nay, giống như con mèo hoang nhỏ bị người ta ném bên đường, không cần lại để anh thấy....."
Con ngươi nam sinh đen láy, giọng nói cũng khàn khàn xuống.
"Bằng không, tiếp theo sẽ làm cái gì, anh cũng không dám đảm bảo."
Vài lời gửi đến JJK : Alo ông anh ủa đã là gì đâu mà đưa luôn chìa khóa nhà cho người ta rồi
_________________
Thời gian trôi qua tới tháng 11 rất nhanh, toàn bộ khối 11 cao trung đã kết thúc hoạt động phân ban.
Trong toàn khối có hai sự kiện không lớn cũng không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho toàn trường chấn động.
Chuyện thứ nhất có quan hệ với Jeon Jungkook.
Kỳ thi phân ban kết thúc, thành tích của Jeon Jungkook xếp hạng rất cao làm không ít giáo viên kinh ngạc nhảy dựng lên.
—— trước kia thành tích đếm ngược, thậm chí còn để giấy trắng, lần này lại cao hơn 40%, khiến cho chủ nhiệm giáo dục Kim Seokjin không nhịn được phải tự mình đến phòng điều khiển kiểm tra lại camera giám sát tại phòng Jeon Jungkook thi.
Sau khi xác nhận thành tích là thật, toàn bộ giáo viên ở các tổ bộ môn bắt đầu thảo luận chuyện vui "Lãng tử hồi đầu".
Chỉ có duy nhất Park Jimin được Kim Seokjin phong là "Công thần lớn nhất" biết rõ chân tướng.
Ban xã hội không giống như ban tự nhiên có lớp dự bị thi đại học, chỉ phân chia ban loại một và ban loại hai. Thành tích trước 50% sẽ vào loại một, sau 50% vào loại hai, đến nỗi loại một, loại hai đều phân ban cụ thể, còn lại được xếp theo thứ tự ưu tiên.
Nói cách khác, chỉ cần Jeon Jungkook nổ lực một phen có thể vào top trước 50%, liền tất nhiên có thể cùng sáu ban còn lại tiến vào ban xã hội loại một.
Động lực lớn như vậy, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mà chuyện thứ hai cũng khiến cho chủ nhiệm Kim Seokjin kinh động không kém, chính là sau kỳ thi phân ban vài ngày là học sinh phải nộp phiếu điền nguyện vọng.
Bắt đầu từ lúc chủ nhiệm Kim Seokjin hùng hổ vọt vào văn phòng Park Jimin, học sinh có tai mắt linh thông, chính mình nghe được tin tức liền lan truyền toàn bộ trường học ——
Tiểu tài nữ cao nhị có thành tích đứng đầu danh sách toán, anh, lý, hóa, trên phiếu điền nguyện vọng, cư nhiên chọn ban xã hội mà không chọn ban tự nhiên.
Tin tức truyền ra làm cho mọi người kinh sợ không nhẹ, đặc biệt là các học sinh ban sáu cùng lớp gấp gáp đợi không nổi muốn đi tìm Kang Ami xác thực.
Chỉ tiếc bản thân chưa kịp đến gần —— bị ánh mắt giết người của vị bên cạnh Kang Ami phóng tới, những người phía trước muốn đến gần cô gái nhỏ đành phải ôm hận rút lui.
Mà Kim Seokjin mới vừa tranh luận với Park Jimin ở văn phòng liền chạy tới ban sáu, ngay lúc đó Jeon Jungkook đã sớm nhận được tin tức liền canh giữ ở cửa để ngăn cản.
"Kim chủ nhiệm, em nghe nói lúc trước thầy dạy môn ngữ văn —— em muốn thỉnh giáo với thầy vài vấn đề."
Bị Jeon Jungkook ngăn cản lại, trong lòng Kim Seokjin bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
Nhưng hắn lại không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu: "Em nói đi."
Jeon Jungkook cười khẽ:
"Từ nguyện vọng trong hai chữ "nguyện vọng", giống nhau thì giải thích như thế nào?"
"......."
Seokjin nghẹn lại.
Jeon Jungkook cười như không cười dựa vào khung cửa, âm điệu cũng lười biếng:
"Còn có, cái 'nguyện vọng' —— là hỏi nguyện vọng của học sinh, hay là hỏi nguyện vọng của thầy cô, của gia trưởng?"
Kim Seokjin há miệng muốn nói một câu, nhưng không thốt nên lời.
"Nếu hỏi nguyện vọng của thầy cô cha mẹ, em thấy không bằng trường học thống nhất điền chung một cái, chủ nhiệm Kim Seokjin ngài đem chúng em phân tới ban nào thì phân đến ban đó, đỡ phải từng bước từng bước tới tìm —— ngài thấy vậy được không?"
"............."
Mỗi một từ "ngài" trong lời nói đều rất có ý tứ, trán Kim Seokjin đổ đầy mồ hôi, so với học sinh trước mặt cảm thấy bản thân yếu thế hơn vài phần, Kim Seokjin cảm thấy chột dạ sợ hãi nói không rõ.
Chẳng qua nhìn thấy Park Jimin và Jeon Jungkook đều một lòng bảo vệ, Kim Seokjin có không cam lòng cũng phải thở dài trở về.
——
Trạng nguyên ban xã hội hay trạng nguyên ban tự nhiên đối với trường học tuyên truyền cũng không khác nhau lắm.......
Mà bên này, Jeon Jungkook vừa vào cửa, học sinh trong lớp học đang thấp giọng nghị luận liền an tĩnh lại.
Jeon Jungkook không thèm để ý, lập tức trở về vị trí.
Chỉ là hắn còn chưa ngồi xuống, Kim Minchae không biết từ chỗ nào bên ngoài lớp học chạy tới, lòng nóng như lửa đốt.
"Jeon Jungkook , tớ nghe nói bạn học mới chọn ban xã hội? Cậu cũng sẽ chọn ban xã hội hả?"
Giọng Kim Minchae xưa nay không nhỏ, động tĩnh vừa phát ra, các học sinh đang im lặng liền căng lỗ tai để nghe ngóng động tĩnh bên này.
Phản ứng của Jeon Jungkook bình tĩnh, ngữ khí rõ ràng, mắt cũng không thèm nhấc:
"Bằng không thì sao?"
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Minchae: Cẩu lương vô hình, một phát trí mạng.
....................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro