60


Chờ hai người hốt hoảng "áp giải" Tiểu Bạch chạy trốn trở lại bồn tắm, lại hao tâm phí lực hoàn thành nhiệm vụ gian khổ là tắm rửa cho nó, mọi chuyện kết thúc là hơn mười phút sau.

Kang Ami nhìn tiểu gia hỏa bị bao lấy chà lau bằng chiếc khăn lớn, rất bất đắc dĩ mà hỏi Jeon Jungkook .

"Mỗi lần anh tắm rửa cho nó đều phải lăn lộn như vậy sao?"

Jeon Jungkook ôm con mèo trắng sát vào người, giữ chặt cái thân hình nhỏ đang run bần bật, lấy máy sấy đã đặt sẵn bên cạnh.

Sau đó hắn lạnh căm căm liếc nhìn con mèo nhỏ dưới bàn tay mình một cái.

"Không phải mỗi lần."

Kang Ami nhẹ nhàng thở ra.

Nếu mỗi lần đều lăn lộn như vậy, kia cô thật sự cảm thấy chịu tội nặng.....

"Mười lần thì cũng có tám chín lần như vậy đi."

Kang Ami: "................."

Trầm mặc hai giây, Kang Ami không nói gì mà nhìn về phía con mèo trắng.

Tựa hồ cảm nhận được hai vị chủ nhân cùng thống nhất quan điểm, mèo trắng rụt rụt cổ, đôi mắt tròn xoe di chuyển một vòng, một bộ dáng bé nhỏ, đáng thương lại bất lực vô tội, bò đi xuống.

Mới vừa trải qua một hồi đại chiến "bắt mèo" gà bay chó sủa, lúc này Kang Ami không bị dáng vẻ của nó lừa gạt.

Chỉ là Kang Ami còn chưa kịp tỏ rõ lập trường, liền nghe thấy một âm thanh khàn khàn buồn cười vang lên trên đỉnh đầu ——

"Rất giống với em."

Kang Ami: "........??"

Thu được ánh mắt kháng nghị của Kang Ami, Jeon Jungkook hạ thấp giọng, rũ mắt cười.

Vốn dĩ ánh mắt Kang Ami đang kháng nghị liền hơi ngẩn ra, đôi mắt không chớp mà ngửa đầu nhìn nam sinh.

Khóe mắt thon dài hơi cong lên, góc nghiêng trắng nõn thanh tuấn. Lúc này khóe môi cũng có cùng một độ cong, làm cho người trước mắt thoạt nhìn như một bức tranh sạch sẽ tốt đẹp.

"Thật sự rất giống."

"Họa" môi người khẽ nhúc nhích, ý cười mơ hồ: "Đặc biệt là thời điểm vô tội."

Kang Ami: "......"

Sạch sẽ tốt đẹp??

........ Nhất định là cô vừa mới bị thứ gì đó mê hoặc tâm hồn.

Thấy gương mặt cô gái nhỏ vô ý thức hơi hơi phồng lên không nói tiếp, Jeon Jungkook cũng biết cô ấy tức giận.

Hắn đành chuyển đề tài: "Sao hôm nay đột nhiên lại đây?"

Vừa nhắc tới cái này, Kang Ami lập tức vui vẻ lên.

"Năm nay nhà em sẽ ở bên này ăn tết!"

Sau đó cô ngừng một chút, hơi nhíu mi: "Em có gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy nha?"

"Gửi khi nào?"

"Trước khi tới ——"

Kang Ami thấy chính mình chủ động liền hơi chần chừ trả lời.

Jeon Jungkook cong mắt cười, bổ sung tiếp câu sau: "Em cảm thấy lúc đó anh có thời gian coi điện thoại?"

Kang Ami đuối lý, ngồi xổm người xuống, đến gần vị trí con mèo trắng ——

"Nếu em không ngoan ngoãn tắm rửa, chị sẽ bảo Jeon Jungkook đem em quăng ra ngoài."

"......"

Tiểu bạch miêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Kang Ami, chần chừ trong chốc lát, sau đó nó đột nhiên nhảy tới phía trước một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Kang Ami.

Kang Ami bị liếm một mặt nước miếng theo bản năng lui lại nhưng không giữ được trọng tâm, ngồi xuống trên sàn nhà.

Chờ tới khi Kang Ami phản ứng lại, không nhịn được xoa xoa mặt dính nước miếng của mèo mà nở nụ cười.

Đôi mắt hạnh đều cong thành trăng non.

Mà Jeon Jungkook đứng bên kia lại nheo mắt lại.

Hắn một phen giữ chặt con mèo đang muốn chạy, túm lấy thịt mềm ngay cổ nó, đem con mèo trắng nhấc lên.

Mèo trắng theo bản năng "cởi bỏ áo giáp", ánh mắt vô tội, tứ chi rũ xuống bị xách lên không trung.

Ánh mắt Jeon Jungkook nhìn nó đầy nguy hiểm, sau đó dời ánh mắt xuống.

Mùa xuân mau tới rồi.

.......... Nghe nói mèo đực bị thiến có thể kéo dài tuổi thọ, đúng là phương pháp hoàn hảo.

Tựa hồ cảm nhận được vận mệnh của mình tràn ngập nguy hiểm, hai chân trước của con mèo trắng theo bản năng trảo lên trên. Ánh mắt nó nhìn Jeon Jungkook càng thêm vô tội.

Jeon Jungkook lại không để ý tới, đem con mèo nhỏ quăng qua một bên, thu thập một mớ hỗn độn do nó lăn lộn nãy giờ.

"Hôm nay là em tới đây xem nó?"

Một bên thu dọn đồ vật, một bên cầm lấy điện thoại di động. Thoáng nhìn qua tin nhắn, sau đó hắn hỏi như vậy.

Kang Ami không biết làm sao lại cảm thấy chột dạ.

Ánh mắt cô gái nhỏ hơi dao động, nhỏ giọng: "Thuận tiện tới chúc tết anh....."

"........."

_____

Động tác trên tay Jeon Jungkook dừng lại.

Ánh mắt hắn nhìn nghiêng qua, môi cong lên cười như không cười. Con ngươi tối đen.

"Thuận, liền?"

"......."

Kang Ami càng chột dạ.

Jeon Jungkook không tiếp tục hỏi, trầm mặc hai giây, tựa hồ không có cảm xúc gì mà rũ mắt.

"Bất quá thuận tiện cũng tốt. Về Busan mấy năm, vẫn là lần đầu tiên có người chúc tết anh. Nếu em không tới, anh hẳn là không nhớ rõ ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới."

Ánh mắt Kang Ami đông lại.

Qua hai giây cô mới chậm rãi cất bước đi tới trước mặt Jeon Jungkook , sau đó dừng lại.

"Em là bởi vì anh nên mới đến......... Thật vất vả mới tìm được lý do, trộm chuồn ra ngoài."

Âm thanh của cô gái nhỏ vang lên mềm mại, đầu nhỏ hơi cúi xuống, bộ dáng thật sống một đứa bé đã làm sai chuyện gì.

"Thật sự........ Không phải thuận tiện?"

"......"

Bóng tối trong đôi mắt nam sinh xoẹt qua đi.

Jeon Jungkook ngồi dậy, vừa định vươn tay đem cô gái nhỏ đang uể oải trước mắt trấn an xoa xoa một chút, bỗng nhiên một âm thanh vang lên đáng gãy động tác.

——

"Cháu nói như vậy thật đúng là làm cho chú thất vọng buồn lòng a."

"——!"

Một tia sắc bén chợt lướt qua trong mắt Jeon Jungkook .

Chẳng qua lý trí phân rõ được âm thanh quen thuộc kia, hắn liền có chút bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp.

".......... Chú nhỏ."

Vừa nghe cái xưng hô này, lúc nãy âm thanh đột ngột vang lên làm cho Kang Ami hoảng sợ, theo bản năng trốn ra phía sau Jeon Jungkook .

Qua hai giây sau, Kang Ami mới căng da đầu từ phía sau nam sinh thò đầu ra nhìn về phía phòng bếp.

Chính là nhìn thấy một nam nhân mặc quân phục mang ủng từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.

Tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của Kang Ami, nam nhân kia còn chưa đứng thẳng dậy đã ngước mắt lên nhướng mày, sâu bên trong con ngươi màu u lam cất giấu hàn băng lạnh thấu xương.

Sau khi hắn nhìn về hướng này, đột nhiên cong môi cười.

"........."

Trong nháy mắt Kang Ami cảm thấy lông tơ trên người mình dựng hết cả lên.

——

Người nam nhân này cho cô một cảm giác thật sự rất nguy hiểm, so với lần đầu tiên gặp càng như vậy. Giống như một con thú hung bạo vồ lấy con mồi, chỉ liếc nhìn thôi đã làm cho người ta lạnh cả cổ, sợ là giây tiếp theo đã vồ tới xé nát thành từng mảnh.

Nhưng mà cái cảm giác này lướt qua sau vài giây.

Ngay sau đó, nam nhân đang ngồi xổm không nhanh không chậm đứng lên.

Cứ việc cười kia làm Kang Ami cẩm thấy mang theo một sát khí khó miêu tả.

"Hai con mèo nhỏ như vậy, cháu nuôi được?"

Lời vừa nói ra, Jeon Jungwoo đã không coi ai ra gì mà đi tới sô pha ngồi xuống.

Đôi mắt hắn thoáng nhìn con mèo trắng bên người.

Động vật càng nhỏ yếu ngược lại càng có trực giác của thú. Lông mao trên người nó nhất thời xù hết cả lên, "miêu" một tiếng rồi vọt nhanh tới phòng ngủ.

Mặc dù có chút sợ hãi người nam nhân này, hiện tại Kang Ami cũng phản ứng lại hai từ "hai con mèo nhỏ" ngoài chỉ nó, còn lại là chỉ ai.

Đôi mi Kang Ami nhíu lại, không biết vì sao thái độ của người nam nhân này đối với mình lại không quá thân thiện.

"........."

Jeon Jungkook không tiếng động thở dài.

Hắn duỗi tay đem Kang Ami giữ phía sau người: "Chú nhỏ, đây là chuyện riêng của cháu."

"Tuy rằng cháu đã trưởng thành, nhưng dù thế nào chú vẫn được coi là người giám hộ của cháu."

______

Khuỷu tay hắn trụ trên đầu gối, hai chân thon dài hữu lực chống ở chỗ đó.

Hắn từ trên bàn trà thủy tinh lấy một quả táo trong mâm trái cây, con dao gọt hoa quả bên cạnh.

——

Kang Ami thề, chính mình không chớp mắt nhìn chằm chằm tay người nọ, nhưng căn bản không chú ý tới động tác, liền bỗng dưng trong tay người nọ xuất hiện một con dao Thụy Sĩ.

Cảm giác như nhìn thấy quỷ.

"........"

Kang Ami rụt rụt về phía sau một chút.

"Chú nghe nói khoảng thời gian trước ở chỗ Yurin, cháu có uống say một lần."

Âm thanh Jeon Jungwoo nói chuyện vững vàng, giương mắt nhìn lên, quân đao trong tay nhanh chóng lướt qua quả táo.

Hắn cũng không nhìn xem, chỉ nhìn chằm chằm hai người.

"Chính là vì cô gái này?"

"....... Đúng."

Jeon Jungkook thừa nhận không chút do dự.

"Trước khi chú lên tiếng, cháu có phát hiện nửa điểm sao?"

Jeon Jungkook trầm mặc.

"Xem ra mấy năm nay cháu sống quá yên ổn."

Jeon Jungwoo cong môi, ý cười sát người:

"Thân thủ chú dạy ra, nhưng không nên ở trên người nữ nhân làm phế vật."

"Chú nhỏ, chuyện này không có quan hệ với cô ấy." Ánh mắt Jeon Jungkook ngưng lại: "Cháu biết chính mình nên đi nơi nào."

Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt Jeon Jungwoo dần rút đi.

Hắn đem quả táo đã gọt sạch sẽ trong tay đặt lên bàn.

Từ đầu tới cuối vỏ táo cũng chưa từng đứt đoạn, cũng bị hắn đặt ở một bên.

"Chú còn tưởng rằng cháu đã quên."

Làm xong hết thảy, Jeon Jungwoo mới một lần nữa giương mắt.

Hắn nhìn Jeon Jungkook không có biểu tình gì, lấy tờ khăn giấy mỏng chậm rãi lau sạch quân đao.

Jeon Jungkook cũng không né tránh, thẳng tắp đối diện Jeon Jungwoo.

Không khí trong phòng giống như bị rút ra từng chút một, làm cho Kang Ami cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Thời điểm một mảnh an tĩnh này làm cô sắp không thể chịu đừng được nữa, hai người rốt cuộc cũng dừng lại sự giằng co.

"Đừng làm cho chú thất vọng."

Nam nhân ngồi ở trên sô pha bỗng dưng đứng dậy, đi tới phòng bếp không quay đầu lại.

"Thuận tiện khuyên cháu một câu —— chỉ những người an cư lạc nghiệp* mới thích hợp nuôi mèo."

*An cư lạc nghiệp: có nghĩa là chỉ cuộc sống bình yên, làm ăn vui vẻ (An: yên ổn; cư: nơi ở; lạc: vui, yêu thích; nghiệp: nghề nghiệp).

Nói xong, nam nhân không nhìn hai người trong phòng một cái, lập tức bước lên song cửa sổ.

Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, nam nhân đỡ khung cửa ngồi xổm lên rồi ngừng lại một chút.

Hắn hơi nghiêng mặt đi, bóng đêm mơ hồ bao phủ lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.

"Nga, thiếu chút nữa đã quên."

"........"Ngực Kang Ami hơi khẩn trương.

"Lễ vật ở trên bàn —— năm mới vui vẻ, cháu trai 'ngoan'."

Nói xong, thân ảnh kia đồng thời biến mất ở ngoài cửa sổ.

"——!"

Mặc dù sớm có suy đoán, Kang Ami theo bản năng thấp giọng kinh hô một câu.

Mà Jeon Jungkook đứng bên cạnh, đến lúc này mới buông cánh tay của cô gái nhỏ ra.

Hắn nghiêng mắt nhìn về phía bàn trà.

Ở dưới ánh đèn, quả táo đã bị gọt vỏ nằm lẻ loi ở trên.

Thoạt nhìn cũng rất sáng bóng.

Jeon Jungkook trầm mặc vài giây. Sau một lúc lâu hắn rũ mắt, bất đắc dĩ cười nhẹ.

_______________________________

Đọc truyện nma vẫn phải stream nhạc cho anh V nhé mn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro