89

Qua hồi lâu, cô ta mới chậm rãi cúi đầu.

".......Đúng."

"Chúng ta không quen biết."

Nói xong, khóe mắt Lăng Vũ ửng hồng, giẫm giày cao gót tông cửa xông ra.

Chỉ để lại hơn phân nửa lớp học âm thầm thổn thức.

Dưới những ánh mắt đó, Jeon Jungkook mặt không đổi sắc quay sang Kang Ami , đồng thời thu lại bàn tay ngăn chặn cô tiến lên lúc nãy.

Jeon Jungkook nghiêng người nói nhỏ bên tai Kang Ami : "Nếu chỉ có chuyện này mà phải để chính em ra mặt, thì người bạn trai như anh cũng quá là vô dụng."

Kang Ami nói đùa: "Hiện tại anh thật sự không vô dụng, nhưng chỉ sợ người khác sẽ nói anh không biết thương hương tiếc ngọc."

"Bọn họ nói như thế nào cùng không liên quan đến anh." Jeon Jungkook nói: "Huống chi, khi nào anh lại không thương hương tiếc ngọc?"

"Bắt một cô gái đã thích anh lâu như vậy phải tự chính miệng mình thừa nhận không quen biết anh còn chưa đủ sao?" Kang Ami nhìn anh với ánh mắt vô tội: "Hơn nữa, kia chẳng lẽ là em thiếu chút nữa khiến cho một cô gái khóc?"

Đối với cái này, vẻ mặt của Jeon Jungkook thể hiện sự không đồng ý.

"Anh chỉ thừa nhận em thích anh, những người khác anh không nhận."

Anh cong khóe môi: "Hơn nữa, anh chỉ thương hương tiếc ngọc với người của mình. Người khác không quan tâm đến."

"Suy nghĩ thật ấu trĩ." Kang Ami cười: "Bất quá em rất thích. Kia......Đến lược em."

"Ân?" Jeon Jungkook nhìn cô khó hiểu.

Kang Ami không giải thích.

Cô vòng qua Jeon Jungkook đi đến trước mặt Lee Minhyun đang rầu rĩ mất mát.

" Kang Ami ?"

Lee Minhyun nhìn Kang Ami cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới Kang Ami sẽ nói chuyện với mình.

Đáy mắt hắn xoẹt qua một tia vui mừng.

"Tôi ——"

Kang Ami không cho hắn cơ hội để lên tiếng, duỗi tay làm một động tác im lặng.

Sau đó cô nhìn Lee Minhyun đang sửng sốt với ánh mắt rất nghiêm túc:

"Tôi nghe người ta nói những lần họp lớp trước, anh tìm những người khác để hỏi thăm chuyện của tôi."

Ánh mắt của Lee Minhyun sáng rực lên.

"Cho nên lần này cậu mới đến?"

Nam nhân chân dài ở phía sau Kang Ami ngồi lên bàn một cách lười nhác, hơi nhíu mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Anh đừng hiểu lầm." Kang Ami không chút lưu tình chừa con đường sống cho đối phương: "Hôm nay tôi cùng bạn trai tới, nếu gặp được anh cũng chỉ là thuận tiện nói một tiếng."

Nói đến đây, Kang Ami cố tình dừng lại, sau đó cô cong khóe mắt nở một nụ cười mềm mại:

"Khi còn học cao trung, tôi biết anh nói rất nhiều lời không tốt với mọi người về Jeon Jungkook .......Nhưng ở trong mắt tôi, anh ấy là tốt nhất. Tình cảm của chúng tôi là chuyện của chúng tôi, anh không có tư cách đánh giá."

Kang Ami lùi lại một bước.

"Bạn học Lee, lần sau không may gặp mặt, chúng ta cứ làm bộ như không quen biết, được không?"

Nói xong, Kang Ami cũng không cho Lee Minhyun đang đứng ngây ngốc tại chỗ có cơ hội để trả lời, liền lưu loát xoay người lại.

Chiếc váy caro xoay trên không tạo nên một đường cong xinh đẹp.

Kang Ami trở lại bên cạnh Jeon Jungkook .

"Đi thôi?" Cô cười đến khóe mắt cũng cong cong, ôn nhu hỏi hắn.

Jeon Jungkook : "....... Không đợi?"

"Mục đích của anh không phải đã đạt được rồi sao?"

"........"

Hiếm khi Jeon Jungkook cảm thấy chột dạ, chớp chớp mắt.

Nhưng sau khoảnh khắc này, anh nặng nề câu môi, đứng dậy nắm lấy tay cô gái nhỏ: "Được. Chúng ta.......về nhà."

Thời điểm ra khỏi cửa phòng, tựa như Kang Ami nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại.

Cô do dự quay đầu lại nhìn vào trong lớp một cái. Tầm mắt dừng trên một người đang thất thần, hồn bay phách lạc đứng tại chỗ đó.

Kang Ami quay đầu lại: "Anh rời đi ........ mà không chào hỏi Kim Minchae một cái sao?"

( tại sao lại như này vì mấy bồ nhớ khum trc Minchae có nói mấy lời không hay trước mặt Ami ý nên Jungkook ổng biết. Ổng không tiếc tình bạn mấy năm đó đâu vì người ta dám làm tổn thương bé con của ổng mà)

"......."

Jeon Jungkook không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Kang Ami đi xuống lầu.

Nhìn thấy phản ứng của Jeon Jungkook như vậy, có vẻ thật sự không sao cả nên cũng không hề lên tiếng nữa.

Cho tới khi ra khỏi khu dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt cô hoa lên liền nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai.

"Ai cũng không thể dùng danh nghĩa của anh để tổn thương em.......Anh sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm điều đó."

"Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với anh."

...................

Thời điểm Jeon Jungkook cùng Kang Ami nắm tay nhau ra bên ngoài Trung học Hayang, cùng lúc đó là thời gian cao điểm mọi người đổ vào khuôn viên.

Tất cả mọi người đều đi vào phía trong, chỉ có duy nhất hai người mặc đồng phục đi hướng ngược lại.

Lực chú ý của người qua đường bắt đầu đổ dồn tới ——

Bọn họ nhìn thấy chàng trai có vóc dáng cao lớn giơ tay đem cô gái nhỏ xỉnh bảo hộ tránh va chạm phải người phía sau. Hai người đi một đoạn liền ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chạm nhau, sau đó nhìn nhau cười.

Hoàn toàn không chút ngại ngùng, giống như hai học sinh cao trung ngỗ nghịch và vui vẻ.

Người qua đường đều không nhịn được mà dừng lại quan sát, muốn nhìn xung quanh có camera gì hay không —— có lẽ hai người đang quay phim thanh xuân vườn trường cũng nên?

Bằng không làm sao có cảnh đẹp đến mức khiến cho người ta không nỡ rời mắt?

Tất nhiên là bọn họ không tìm thấy được.

Thời điểm đi qua sân thể dục, những cựu học sinh trở về đứng bên ngoài hàng rào nhìn thấy cô gái nhỏ kia thì đột nhiên vui mừng hết sức mà chỉ vào đường băng trống trải phía sau chính mình cười không ngừng.

"Em cười cái gì?" Nam sinh mặc áo sơ mi trắng nhẹ híp mắt, vươn tay vén mái tóc dài của cô gái nhỏ.

Đôi mắt của cô gái nhỏ cong thành hình trăng non, lại không chịu thừa nhận điều đó.

"Không phải em cười, rõ ràng là em đang lên án —— khi đó em đứng ở chỗ kia té xỉu do bị cảm nắng, anh liền trực tiếp khiêng em giống như khiêng bao cát đưa tới phòng y tế —— tội của anh chồng chất rất nhiều ——"

"Là do khi đó em không chịu để anh cõng."

"Vậy anh có thể ôm em mà!"

"Nếu khi đó anh lựa chọn ôm em, em nhất định sẽ giãy giụa. Nhưng mà nếu khiêng lên ......."

Âm cuối vừa thu lại, sau đó mới nói tiếp, không nhịn được liền bật cười ——" Hẳn là trước giờ em chưa từng ngắm nhìn phong cảnh ở độ cao như vậy đúng không? Thế nào, có sợ không? Khi đó...... Có phải hoàn toàn không dám động đậy hay không?"

"............... Jungkookie !"

Kang Ami bực bội xông tới, nhưng lại bị nam nhân có mưu đồ từ lâu ôm lấy.

Kang Ami 'a' một tiếng, cô bị Jeon Jungkook chặn ngang, ôm vào trong ngực.

Hô hấp của anh nóng rực quét qua vành tai, mang theo tiếng cười trầm thấp khàn khàn —— "Khi đó em muốn anh ôm em như thế nào? Như vậy sao?"

"Jeon Jungkook , anh không cần mặt mũi nữa sao........" Kang Ami đỏ mặt lẩm bẩm, đem mặt vùi vào trong ngực nam nhân.

Khóe môi của cô cong lên làm bại lộ tâm tình lúc này của cô.

Đối với những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Jeon Jungkook cũng không thèm để ý.

Anh cười điên cuồng, sải bước đôi chân dài ra.

"Không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần có em, cái gì anh đều có thể không cần, một chút thể diện thì tính là cái gì?"

Kang Ami vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút khó tin ——

"Anh còn cảm thấy rất kiêu ngạo nữa hả?"

Nói xong những lời này liền cảm nhận được ánh mắt tìm tòi, Kang Ami vội vàng đem đầu chôn trở về.

Cúi đầu nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ trong ngực, Jeon Jungkook nhịn không được cười, thanh âm ù ù trong ngực —— "Em là đà điểu hả,Tiểu Kang Kang?"

Kang Ami không bị dụ dỗ: "Chừng nào anh buông em ra thì em mới lộ mặt."

"Vậy anh ôm em về tới nhà luôn?"

".....Anh đừng nháo, Jeon Jungkook ! Cẩn thận mẹ em đuổi anh ra ngoài ——"

"Chậc, vậy anh chỉ nhịn trước một chút vậy."

Nói xong câu này, Jeon Jungkook 'phải biết nghe lời' đem Kang Ami buông xuống.

Khi hai chân vừa chạm đất, Kang Ami có chút không thể tưởng tượng được.

Cô mở to đôi mắt quan sát một chút. Xác định Jeon Jungkook không đem mình tới nơi có đông người tụ tập; ngược lại là ôm tới phía sau cây hòe lớn trước cổng trường, Kang Ami cảm thấy kinh ngạc.

Một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu ——

"Hiện tại em có thể kêu lên."

"A?" Kang Ami ngẩn ra: "Kêu cái gì?"

Ánh mắt Jeon Jungkook rũ xuống, môi mỏng liền cong lên.

"Em đã quên mất mình nói những gì dưới cây hòe này rồi sao?"

Kang Ami nghiêm túc nhớ lại.

Trôi qua nửa phút, một tia sáng lóe lên trong tâm trí của cô.

"A, em nhớ ra rồi!"

Kang Ami ngẩng đầu lên, mỉn cười ——

"Chính ở chỗ này lần đầu tiên em gọi anh là anh Jeon đi? Lúc ấy biểu tình của anh rất dọa người ô......"

Kang Ami còn chưa nói xong, eo đột nhiên bị nhấc lên.

Jeon Jungkook nâng chân lên, đặt cô gái nhỏ mặc đồng phục trên đầu gối cong lên, sau đó cúi xuống đẩy Kang Ami còn đang sững sờ vào sát thân cây hòe mà hôn lên —— môi lưỡi dây dưa giữa tiếng cười trầm thấp khàn khàn ——

"Lúc đó anh đã muốn làm như vậy.......Luôn nghĩ về nó suốt hai năm."

"Bây giờ, cuối cùng em cũng là của anh,Kang Amie."

.................................

【THE END】

*****

End notes - Jeon Jungkook

Thật đáng tiếc tôi không phải là mẫu người mà bọn họ thích .........Tôi rất tiếc.

Nhưng đây là tôi.

Tôi xin lỗi, tôi chỉ thích em.

End notes Kang Ami

Cảm ơn anh đã cùng em trải qua tuổi thanh xuân.

Cảm ơn vì chúng ta cùng nhau già đi.

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

《 Anh ấy rất hay trêu chọc tôi 》đến đây là kết thúc.

HOÀN CHÍNH VĂN ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro