Chap 33

Johan , Tonfah và Joss chạy theo sau . Đến phòng cấp cứu , ba người buộc phải ở ngoài , Johan ngồi trên băng ghế , hai tay đan lại , khắp người anh đầy máu tươi , là do anh vô dụng nên mới không thể kéo cậu né ra . Ít phút sau , bác sĩ trong phòng cấp cứu hối hả đi ra nói "Trong ba vị ai tên Johan, vết thương này cần phải mổ sống , cậu ấy đang rất sợ , cậu ấy đang không ngừng gọi tên đó."

"là tôi." - anh đứng dậy.

"Không được , hãy để tôi vào." - Joss ngăn lại , nhưng Tonfah vội kéo anh lại. "Không được , chỉ có Johan có thể vào . lúc này nong North đang rất cần cậu ấy."

Joss đành phải ở lại , hắn đau đớn , ngồi bệt xuống đất , tại sao ngay lúc cậu nguy hiểm nhất , hắn lại không được ở bên cậu ?? Cậu...lại chọn Johan?

Anh cùng bác sĩ đi vào , cậu đang nằm trên giường , vết thương ở vai đang được mở rộng , mặt cậu tái xanh , run bần bật , tuy đã được tiêm thuốc tê , nhưng cậu không ngừng la lên , nước mắt cứ thế mà trào ra . Anh vội chạy đến , nắm chặt lấy tay cậu "North, đừng sợ có anh ở đây , không cần lo."

"P Jo...họ...đang làm gì vai North vậy...? Đá...ng sợ...quá...huhuhhh" - cậu siết chặt lấy tay anh , sợ hãi khóc thét lên , mồ hôi thấm đầy tràn cậu. "Vai của...North ..."

"Vết thương thế nào ?" - anh quay mặt hỏi bác sĩ.

"Tuy viên đạn không cắm sâu vào thịt , nhưng cần phải lấy vỏ đạn ra ngoài , vì vậy cần phải có thời gian để tìm xem vỏ đạn nằm ở đâu ."

North nằm trên giường , tuy không đau nhưng cậu có thể cảm nhận được , những người ở trong đây , thay phiên nhau đưa kẹp vào từng tấc da thịt cậu tìm kiếm , chiếc kẹp bằng kim loại lạnh buốt chạm vào cậu khiến cậu không ngừng run rẩy , nó cứ đưa qua đưa lại sâu trong người cậu. Anh thấy cậu khổ sở như vậy , trong lòng thật rất đau "North, đừng sợ .... Không sao sẽ nhanh thôi....nhanh thôi."

"Á...đau quá...Hic...Á..." - North thống khổ kêu lên , thuốc tê đã hết tác dụng , vai cậu như đang bị siết chặt vậy , đau đớn kinh khủng , đôi môi cậu nhợt nhạt , nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn , cậu vùng vẫy "Đau quá...P...Jo...cứu .... North ..."

"Mau tiêm thuốc tê cho em ấy." - Johan tức giận kêu lên . Y tá trong phòng sợ hãi , tay run run tiêm thuốc mê cho cậu. bàn tay mảnh khành vừa nãy nắm chặt tay anh đang dần nới lỏng...North kinh hãi cơn đau vừa rồi..."Hức...đau quá...huhu..." anh đưa tay vuốt trán cậu , anh cố kiềm nén cho giọng nói bớt run "Xin lỗi...North ...cố gắng lên..."

"Đã lấy được mảnh đạn thứ hai còn một mảnh nữa." - Một vị bác sĩ vừa gắp mảnh đạn ra liền lên tiếng. "mau truyền thêm máu."


Johan ngồi bên cạnh cậu cũng đang rất lo lắng , cơ thể bắt đầu run lên , anh cũng đã từng bị trúng đạn , anh rất hiểu cảm giác cậu bây giờ , chỉ là...cậu quá nhỏ , quá yếu ớt làm sao có thể chịu được đây . Anh thật đáng chết , tại sao lại vô dụng như vậy ? Khóe mắt anh bắt đầu cay....North cắn chặt môi , cậu thở dốc , bây giờ ngay cả khóc cũng không còn sức chứ nói chi là kêu la, cảm giác lạnh buốt từ kim loại cứ luân phiên nhau cắm vào người cậu , bàn tay cậu lúc này không còn sức để nắm tay anh , khuôn mặt cậu ngày một nhợt nhạt....cậu không đau...chỉ thấy sợ...dù đã tiêm thuốc tê nhưng cảm giác một thứ kim loại sắc bén cứ lục lọi cái gì đó trong từng lớp thịt của cậu thì vẫn còn. Cậu sợ...Thật sự rất sợ...

"Xong rồi , đã tìm ra mảnh đạn cuối cùng , mau băng bó lại."

Trải qua một hồi mệt mỏi , North ngất đi...cô không còn cảm nhận được gì nữa . Cậu chỉ thấy cả người cậu mệt mỏi như không còn sức. Anh cũng cảm thấy mệt mỏi . Sau khi băng bó vết thương xong , cậu được thay quần áo sạch và chuyển sang phòng Vip . Joss và Tonfah chờ ở ngoài cuối cùng cũng nhận được tin tốt liền thở phào nhẹ nhõm....

Từ đằng xa , Arthit cùng Hill chạy lại lo lắng hỏi "Sao rồi ?"

"Đã xong rồi ! không nguy hiểm đến tính mạng cũng may là viên đạn không cắm sau vào vai . Tạm thời tay phải sẽ không cử động được." - Tonfah trả lời.

"Thằng Jo đâu ?"

" Đang ở trong phòng chăm sóc nong ấy , phiền mày ra xe tao có cái áo sơmi đem vào đây , áo của thằng Jo dính đầy máu rồi." - Tonfah nói.

"Được !" - Hill liền chạy đi . Còn ba người họ thì đi vào phòng Vip để thăm cậu . Cửa phòng mở ra , Johan đang ngồi canh chừng cậu , bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như nghệ sĩ piano , cưng chiều vuốt tóc cậu.

"Jo..."- Arthit chợt lên tiếng . Anh quay lại , anh đứng dậy tiến đến gần Joss "Xin lỗi , là do lỗi của tôi."

*Bốp...rầm... - Joss hung hăng đấm anh một cái thật manh. Đôi mắt hắn tóe lửa "Phải , là do lỗi của cậu , tại sao lại đứng ở đó nói chuyện ? tại sao lại không đưa em ấy về nhà ? tất cả là do cậu ?" Dứt câu , hắn lại xông đến túm lấy cổ áo của anh mà đánh . Anh cũng không phản kháng , đứng im mặc cho hắn chửi rủa , đánh đấm.

"Dừng lại , anh điên rồi sao." - Arthit cùng Tonfah can ngan Joss lại , kéo anh ra xa khỏi Johan.

*Bốp... - Arthit tức giận đấm hắn , "Tên điên , anh nghĩ Johan không đau lòng sao ? Vậy tại sao lúc đó , anh không ngăn nong ấy lại . Không giữ tay nong ấy ? Nếu có trách thì hãy trách tên lái môtô kia đi. Đừng đổ lỗi cho cậu ấy."

"Thit ..." - Tonfah lên tiếng . Anh tiến lại đỡ Johan đứng dậy. Joss thì vẫn ngồi dưới đất , hắn tự hỏi hắn đang làm gì vậy ? Tại sao lại đỗ lỗi cho Johan, chẳng phải hắn cũng là người có lỗi sao ? Hay chỉ vì hắn ghen tị với Johan, vì North đã chọn anh ta lúc nguy cấp nhất ở bên cạnh . Joss đứng dậy , hắn thở dài , bước đến bên Johan cúi đầu nói "Tôi xin lỗi !"

"Không sao ! không phải lỗi của anh." - Johan lên tiếng , anh kéo ghế ngồi xuống bên giường của cậu. Đôi mắt màu hổ phách lặng đi , nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của North. Mọi đau khổ của cậu anh đều muốn đẩy hết sang cho mình , thay cậu nhận lấy hết tất cả....

North đang yên giấc trên giừơng. Anh ngồi canh chừng cậu cả đêm không ngủ. Sáng sớm , anh đã chuẩn bị cháo cho cậu. Cậu mệt mỏi tỉnh dậy , vai của cậu không có cảm giác gì , thấy anh đang ngồi say sưa làm việc, giọng cậu thều thào gọi anh "P Jo ... !"

Johan ngước mắt nhìn cậu , anh bước đến bên giừơng lo,lắng hỏi "Thấy thế nào ?"

"Mặt P Jo...s.ao vậy ?" - North thấy khóe miệng anh bị trầy , cậu đưa tay lên hỏi.

"Không sao ! Có đói không ?" - Anh cầm lấy bàn tay đang vươn ra đặt lên mặt mình . Khẽ nói.

"Ừm.."

Anh đưa tay nâng người cậu dậy , lấy cháo đút cho cậu. "Tạm thời tay phải North sẽ không cử động được !"

"North biết rồi." - cậu vừa ăn vừa trả lời , ánh mắt dừng lại ngay vết thương trên miệng anh , cậu đưa tay chạm vào , yếu ớt nói"P Joss đánh anh sao ?"

"Không phải ."

"P Jo ..."

"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh . Đừng nghĩ lung tung." - anh ngắt lời cậu , anh lên tiếng . Anh không muốn cậu phải lo , dù sao anh cũng đáng bị như vậy.

North cũng không hỏi thêm , ăn từng muỗng cháo mà anh đút . Ăn xong có uống thuốc rồi lại nằm , cậu nhớ lại cái cảm giác hôm qua ,đau đến khó tả , cậu tự hỏi nếu lỡ như thuốc tê lại hết tác dụng thì cậu sẽ như thế nào . North chợt thở dài , cậu nhìn theo bóng dáng anh đứng kéo rèm cửa sổ , sau đó lại tiếp tục làm việc .

------------

Buổi trưa , Joss cùng mọi người đến thăm cậu , căn phòng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt .

"Hi nong North ! Sao rồi , đã đỡ hơn chưa ?" - Arthit vui vẻ nói.

"Đã đỡ hơn rồi."

"Anh có mua bánh cho em nè." - Tonfah đặt chiếc bánh trên bàn.

"Cảm ơn anh !"

"North ở lại cùng với mọi người nhé ! Anh ra ngoài một chút." - Anh đến bên giường , xoa nhẹ đầu cậu , anh mỉm cười , khuôn mặt vô cùng dịu dàng nói.

"Vâng !" - North mỉm cười gật đầu. Lúc này cậu đủ biết anh định đi đâu và làm gì.

"Thit, Hill đi theo tao."

Cả ba cùng bước khỏi bệnh viện , ba chiếc xe ngao du trong gió , đi thật sâu vào trong rừng , tiếng xào xạc xen qua từng nhánh cây . Đích đến của cả ba người là tòa nhà cổ kiểu Nhật.

"Chủ tử ." - Ám vệ đứng trước cửa kính chào anh.

"Người đâu ?" - Thanh âm lạnh lẽo phát ra .

"Dạ ở trải giam khu A "

Johan, Arthit cùng Hill bước đến trại giam khu A , phòng giam số 3398 , cánh cửa màu xanh mở ra , cuối phòng , một người đàn ông thân thể đầy vết thương , một bên mắt có vết cắt , đủ biết hắn đã từng bị tra tấn rất dã mãn , hắn bị trói trên một cây cột theo hình thánh giá. "Johan..." - Tiếng của hắn phát ra , rên lên từng chữ từng chữ. Khuôn mặt anh chẳng chút biểu tình , ánh mắt hiện rõ tia lửa đỏ , giọng anh trầm thấp "Mục đích của ngươi là gì ?"

"Mục đích ? Chính là hạ mày đó." - Black nhếch miệng cười , người lái xe mô tô bắn North chính là hắn , hôm qua do Arthit bắt giữ và tra khảo. Câu trả lời của hắn khiến cho anh thích thú , rất tốt , mục đích của hắn rất tuyệt , nhưng đã đụng phải người của anh thì không có kết cục tốt đẹp , khuôn mặt anh đanh lại họng súng chĩa thẳng vào bên mắt trái của hắn , một thanh âm rợn người vang lên "Mày...biết kết cục ?"

*Đoàng..."Á....ư...ư...." - Tiếng súng vang lên , viên đạn cắm vào mắt trái của hắn , tròng mắt bay ra , máu cũng từ lỗ hỏng đó mà tuôn ra , tiếng thét gào của hắn phát ra , con mắt của hắn lăn xuống đất , thấm đầy máu tươi phủ cùng cát . Johan bước đến , dùng chân giẵm nát con mắt ấy , cả người như phát ra sát khí , hắn đau đến nổi không thể nói thêm lời nào . Arthit và Hill Thiên tuy khuôn mặt bình thản là như thế nhưng trong tâm , đang phát run , dù hai người họ đều biết anh là kẻ máu lạnh , chưa một lần giống con người , nhưng từ khi North xuất hiện , mọi chuyện đã thay đổi , nhưng lần này có vẻ như hắn đả khiến cho anh thật sự rất tức giận .

Johan nhấc chân ra , con mắt màu đen lúc nãy đã bị giẫm nát , anh nghiêng đầu qua , khóe môi nhếch lên , huýt sáo một cái , hắn nhìn anh , hắn kinh hãi , hắn hoạt động trong hắc đạo đã 5 năm , cũng đã nghe những điều về anh , nhưng thật không ngờ anh lại còn tàn khốc hơn những gì họ nói . "Black, mày...còn non nớt lắm..."

* Đoàng... - Vừa giứt câu , tiếng súng lại phát ra , viên đạn lần này cắm ngay vào cổ của hắn , máu lại tuôn ra , cả người hắn co giật , không thể phát ra tiếng thét . Anh chính là muốn bắn ngay đó , muốn cho hắn tận hưởng cái chết . Johan quay đi , Arthit và Hill cũng đi theo .

"Thit , mày đến địa bàn của hắn và nơi bọn chúng ở , xử lí hết đi những người có giá trị hãy giữ lại . Những thứ vô dụng , giết hết đi. "

"Ok ." - Arthit gật đầu , sau đó lên xe chạy đi.

"Hill , mày hãy đến công ty đưa hồ sơ này cho bộ phận thiết kế , và bộ phận sản xuất. Trong thời gian tới , mày giúp tao bàn chuyện hợp tác lâu dài với tập đoàn "Mentual" !" - Johan lấy từ trong xe xấp tài liệu đã được bao bọc kĩ đưa cho Hill .

"Tao biết rồi ! Mày cứ yên tâm mà chăm sóc cho nong đi." - Hill cười tươi nói.

"Được rồi ! Mày đi đi."

Johan và Hill rời khỏi đi... chiếc xe chạy ra khỏi rừng thì mỗi người một ngã , Anh tăng tốc , anh lái xe về nhà , chuẩn bị ít đồ cho cậu sau đó lại chở lại bệnh viện...!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro