Chương 51
"Đúng rồi, cậu sửa soạn lại tư liệu cho tôi đi, hai ngày tới tôi muốn làm việc ở nhà!" Hiện tại Bách Bác đã muốn về nhà, thật sự anh không muốn phải rời xa Kim Kiến Thành dù chỉ một phút đồng hồ. "Toàn bộ tình hình trong công ty tạm thời giao cho cậu phụ trách, những việc nhỏ nhất thiết đừng đến tìm tôi đấy!"
Kiều Lạc như bị sét đánh: "Anh có còn nhân tính không? Không phải tôi đang bận với một dự án bên Anh sao, bây giờ mới làm được một nửa, lấy đâu ra thời gian làm những chuyện khác?"
"Yên tâm đi, tôi tăng tiền thưởng cho cậu." Tâm tình Bách Bác cực tốt. "Gấp ba."
"Thành giao!" Đây chính là một vị cấp dưới mà trong mắt chỉ có tiền.
Hai người vui vẻ sung sướng ký kết hiệp ước.
Nửa tiếng sau, Bách Bác và Kiều Lạc thu xếp tư liệu xong thì ra khỏi văn phòng, không biết là do vô tình hay hữu ý, đúng lúc gặp phải Hạ Yên đang bưng cà phê từ trong phòng pha trà nước ra.
"Anh Bách." Ngay lập tức, Hạ Yên vui sướng chạy tới chào hỏi, cô cũng không quên Kiều Lạc đứng bên cạnh Bách Bác. "Đặc trợ Kiều."
Hiện tại tâm tư của Bách Bác đối với Hạ Yên rất là kỳ dị, mặc dù hơi cảm kích thần trợ công trong truyền thuyết này, nhưng cứ nghĩ đến tin đồn kia là thấy khó chịu, sao anh có thể kết hôn cùng cô ta chứ! Hơn nữa tin đồn còn làm Tiểu Thư đau lòng kia kìa.
Có lẽ là do thái độ của cô ta đi, ở trong công ty mà cứ gọi mình bằng cách xưng hô riêng tư, anh Bách ư, cực kỳ không nghiêm túc, thảo nào mà mấy kẻ thích não bổ lại loan truyền lung tung như thế.
Đúng lúc đương sự đến đây, Bách Bác vừa định lên tiếng, nhưng Kiều Lạc đã mở miệng trước: "Hạ tiểu thư, gần đây trong công ty có những tin đồn kỳ lạ, rất bất lợi cho danh dự của Hạ tiểu thư, sau này ở trong công ty cô nên gọi là Bách tổng sẽ tốt hơn, tránh cho những người hữu tâm nghe thấy rồi bịa đặt."
Hạ Yên: "..." Một tấm lòng nhiệt tình còn chưa kịp biểu đạt đã bị tạt ngay một chậu nước lạnh. Từ lúc vào công ty đến giờ cô vẫn luôn như cá gặp nước, lần đầu tiên bị rơi vào một tình huống khó xử thế này, Kiều Lạc này quả nhiên là loại khó chơi trong truyền thuyết.
Tin đồn trong công ty là do chính cô sai người truyền ra. Cô đi ăn cùng Bách Bác, làm gì có chuyện trùng hợp bị nhân viên trong công ty nhìn thấy, đi ăn trưa chứ đâu phải ăn tối, trên cơ bản các nhân viên trong công ty sẽ không đến một nơi xa như thế để ăn trưa.
Còn người tung tin đồn thì chính là mấy người mà lúc trước Hạ Yên hỏi mượn Hạ Tấn Bằng. Cô nhờ Hạ Tấn Bằng bố trí những người này vào B&B là để giúp mình, đương nhiên, nhất định là mấy người có chức vị cơ sở nhất. B&B cần nhân tài, tháng nào cũng có nhân viên mới đến làm việc, hai ngày trước khi Hạ Yên vào B&B, trong số những người mà Hạ Tấn Bằng sắp xếp đã có ba người trúng tuyển.
Không biết có phải những người này đều có kinh nghiệm không, hồi còn đi học thường xuyên tung tin đồn đối với những đôi nam nữ ái muội trong lớp, thật ra cũng không phải yêu đương thật sự, chỉ là chút vui đùa giữa bạn bè với nhau, thế nhưng lại bị nói giống y như là yêu nhau thật vậy, bởi vì cứ ở trong một bầu không khí như vậy, ban đầu có thể không có gì, nhưng qua một thời gian lâu, hai bên đều để ý đến nhau, tình cảm kỳ diệu cũng cứ vậy mà nảy sinh.
Đây là bước đầu tiên của Hạ Yên, làm cho Bách Bác biết có một người như cô tồn tại, cô là người thích hợp nhất với Bách Bác, là đối tượng được tất cả mọi người coi trọng và chúc phúc, dưới tình huống thông thường, đàn ông sẽ không tức giận về chuyện này, chỉ cần có một cơ hội, sẽ rất dễ nảy sinh ra lối suy nghĩ mà trước đây chưa từng có.
Cho nên nghe thấy Kiều Lạc nói vậy, Hạ Yên rất tức giận, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ấp úng nhìn sang Bách Bác: "Em... Em xin lỗi, anh Bách, à không, Bách tổng, em không cố ý đâu..." Cô hy vọng Bách Bác sẽ nói đỡ cho mình, nếu cô cũng gọi là Bách tổng giống người khác, thì sao thể hiện được sự đặc biệt của cô?
Ai ngờ Bách Bác nói thế này: "Không sao, sau này chú ý là được, chuyện qua rồi cứ cho nó qua."
Hạ Yên như sắp hộc máu đến nơi, cái gì mà "Không sao, sau này chú ý là được"? Ngữ khí oán trách đó là sao?
Có điều nếu đã quyết tâm ngồi lên ngai vàng tổng tài phu nhân của tập đoàn B&B, Hạ Yên sẽ không lùi bước chỉ vì chút chuyện cỏn con này, cô ổn định tinh thần rồi cười nói: "Anh... À, Bách tổng, lúc trước em có nói muốn mời anh ăn cơm để bù đắp sai lầm, không biết tối nay anh có rảnh không?" Nhà hàng lần này khẳng định không có vấn đề!
"Thật sự không cần khách khí, tiện tay giúp đỡ thôi, cô cứ nhớ mãi trong lòng tôi cũng thấy áy náy." Bách Bác vô cùng thấy phiền phức vì chuyện này, bây giờ anh chỉ muốn về nhà, làm gì có tâm tình nói chuyện với người khác. "Tôi có việc bận, lần sau có cơ hội rồi nói." Sau đó đi ngay về phía thang máy, vô cùng vội vàng.
"Bách tổng có chuyện gì quan trọng lắm sao, sao lại ra ngoài một mình?" Hạ Yên tưởng Bách Bác phải đi lo liệu một dự án lớn nào đó hay đi gặp một vị khách quan trọng, cũng có thể là đi công tác cơ, thế nhưng Kiều Lạc là trợ lý mà không thấy đi theo, cũng không dẫn một thư ký nào đi cùng hết, chỉ đi một mình?
"À, mấy hôm nay Kim tiên sinh thấy khó chịu trong người, xin phép nghỉ ở nhà. Bách tổng lo lắng cho cậu ấy nên muốn mang hết công việc về nhà làm, bây giờ đang vội vàng về nhà đấy." Kiều Lạc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Hạ Yên, anh luôn mẫn cảm về mấy loại chuyện tình cảm này hơn Bách Bác nhiều.
Có điều làm cho anh thất vọng chính là, trên mặt Hạ Yên không có vẻ gì khác thường, chỉ mỉm cười nói: "Hóa ra là vậy, Bách tổng và Kim tiên sinh đúng là ân ái."
Không nhìn ra được gì, Kiều Lạc cũng không muốn nói với Hạ Yên nữa: "Cà phê của Hạ tiểu thư nguội rồi, đi đổi ly khác đi, tôi cũng làm việc đây."
"Cám ơn đặc trợ Kiều." Nụ cười của Hạ Yên vẫn rất hoàn mỹ.
Nhưng khi Kiều Lạc đi rồi, Hạ Yên quay lại phòng pha trà nước xong thì thay đổi sắc mặt. Mình bận bịu suốt mấy ngày, không có một chút hiệu quả gì, vậy mà tên họ Kim kia chỉ hơi khó chịu một chút mà đã gọi Bách Bác về hẳn nhà làm việc, dù cô ở công ty lâu đến mấy cũng có ích gì, căn bản không tiếp xúc được với Bách Bác, lại càng không nói được chuyện gì hết!
Phải dùng cách khác thôi, suy nghĩ cẩn thận đã, nhất định sẽ có cách khác...
...
Đến 2 giờ chiều, rốt cuộc Bách Bác cũng về tới nhà, cũng không biết anh xuất phát từ tính toán gì, mà bằng mọi giá cho người chuyển hẳn bàn làm việc ở thư phòng sang phòng ngủ, nói là để Kim Kiến Thành ngủ ngay bên cạnh mình mới yên tâm.
"..." Kim Kiến Thành không còn biết phải nói gì khi thấy người giúp việc ra ra vào vào phòng ngủ chuyển đồ đạc, thế này là định làm gì đây! Bách Bác não tàn, các người cũng não tàn theo sao, tại sao không ngăn cản anh ấy, đâu có ai làm việc kiểu này!
Chưa nói đến hiệu suất làm việc của Bách Bác, chỉ nói đến Kim Kiến Thành thôi, Bách Bác cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu có thể ngủ được chắc!
Chị Giang đứng một bên khuyên nhủ: "Tiểu Thành thiếu gia, cậu thông cảm cho thiếu gia đi, cậu ấy làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho công ty thôi. Cậu ấy lo lắng cho cậu, nếu cậu không ở cạnh, cậu ấy đâu thể làm được việc gì, nghe nói cuộc họp sáng nay hiệu suất kém lắm, cậu làm thế này là đang cống hiến cho sự phát triển của B&B đó."
Kim Kiến Thành nhìn chị đầu bếp này, không biết phải nói gì: "..." Tôi biết chị lớn tuổi có thâm niên, nhưng cũng không thể ỷ vào cái đó để nối giáo cho giặc nói năng vớ vẩn chứ! Đây đều là những thứ lung tung rối loạn gì! Tôi không dễ bị lừa giống loại não tàn đâu!
Bùm bùm lốp bốp, nửa tiếng sau, công việc chuyển đồ đã được hoàn tất. Căn phòng rất rộng, có thêm một chiếc bàn cũng không gây trở ngại gì, chỉ là sau này hai người sẽ sống chung một phòng, Kim Kiến Thành chỉ nghĩ thôi đã thấy nóng mặt.
Bách Bác cũng sẽ không làm việc ngay, anh cảm thấy nói chuyện cùng Kim Kiến Thành rõ ràng là việc quan trọng số một. Chờ mọi người ra ngoài hết rồi, anh khóa chặt cửa, sau đó nằm trên giường ôm Kim Kiến Thành bắt đầu nói chuyện. Lúc này, Kim Kiến Thành vẫn dùng chăn che khuất nửa khuôn mặt, cậu vẫn thấy xấu hổ lắm, vừa nhìn thấy Bách Bác thôi đã xấu hổ rồi.
"Tiểu Thành." Tay phải Bách Bác nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của Kim Kiến Thành. "Có phải hôm qua em nghe thấy tin đồn trong công ty nên mới hiểu lầm không?"
"Vâng..." Kim Kiến Thành thật muốn giấu cả khuôn mặt vào trong chăn, mình đúng là ngu ngốc.
Bách Bác cười nhẹ, quả nhiên Tiểu Thành của anh đáng yêu quá mà. "Tiểu Thành, có phải em đã bắt đầu thích anh rồi không?" Anh thì thầm bên tai Kim Kiến Thành.
Kim Kiến Thành vẫn giấu mặt đi không nói gì, bảo cậu chính miệng thừa nhận chuyện này vẫn hơi khó khăn, toàn thân sắp bốc hơi nước đến nơi rồi.
Không được nghe thấy câu trả lời hài lòng, Bách Bác giả bộ nghẹn ngào mấy tiếng: "Anh biết Tiểu Thành vốn không thích anh mà, anh vẫn đi kết hôn với Hạ Yên thôi."
"Không được!" Kim Kiến Thành vội vàng bỏ chăn ló đầu ra, môi vểnh lên rõ cao: "Không được kết hôn cùng cô ta!"
"Nhưng mà Tiểu Thành không thích anh mà." Bách Bác tiếp tục trưng ra vẻ mặt nhăn nhó đau khổ.
"Có thích, có thích, đương nhiên có thích!" Kim Kiến Thành vội vươn cả tay ra ôm cánh tay Bách Bác, trong lòng hơi nôn nóng.
"Ha ha ha ha ha..." Bách Bác cười to thỏa thích.
Lúc này Kim Kiến Thành mới tỉnh ra, a ____ Mình lại ngu ngốc, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thôi cũng biết là Bách Bác nói lung tung, sao mình mới chỉ lên giường với người ta một lần mà chỉ số thông minh đã giảm xuống rồi. "Lừa em!" Kim Kiến Thành cấu một cái không mạnh không nhẹ vào tay Bách Bác.
Bách Bác bắt được tay Kim Kiến Thành đặt lên miệng hôn, còn liếm mấy cái thật tình sắc, chỉ nhìn vẻ mặt xấu hổ lúng túng của cậu mà trong lòng anh đã chiếm được niềm thỏa mãn cực lớn. "Tiểu Thành, mau nói cho anh biết, em thích anh từ khi nào vậy?" Bách Bác bắt đầu hôn từ ngón tay cậu, chẳng mấy chốc đã hôn đến phía trong cánh tay Kim Kiến Thành, rất muốn tiếp tục chuyện đêm qua, thế nhưng thân thể Kim Kiến Thành tạm thời không cho phép, cứ ăn ngoài miệng cho no đã.
Không khí màu hồng lại tràn ngập khắp phòng, Kim Kiến Thành áp chế nỗi xúc động muốn rên rỉ, lắp bắp nói: "Em... Em cũng không biết."
Kế tiếp, Kim Kiến Thành hoàn toàn như hồ dính, cậu lại phát tiết lần nữa dưới sự tấn công nhiệt tình của Bách Bác, rồi được Bách Bác bế vào phòng tắm tẩy rửa một lúc. Cậu cũng rất muốn làm Bách Bác thỏa mãn, nhưng cậu mệt quá, tắm xong còn chưa nói được mấy câu đã mơ màng ngủ mất.
Lúc tắm Bách Bác phát hiện phía sau của Kim Kiến Thành hơi sưng đỏ, đêm qua tắm cho cậu cũng không thấy đỏ như thế này, là do mình qua loa sơ ý, phải bảo bác sĩ Lưu cho chút thuốc để bôi, hai ngày nay cố chịu đựng vậy.
Nhìn người yêu ngủ say trên giường, Bách Bác thỏa mãn vô cùng tận, thật hạnh phúc, rốt cuộc người này cũng thuộc về mình.
Lại ngồi trông coi một lát nữa, Bách Bác mới bắt đầu làm việc. Đến giờ ăn tối, Kim Kiến Thành ngủ dậy cùng ăn với Bách Bác, đêm nay hai người không làm gì hết, chỉ ôm hôn nhau nói mấy câu tình tứ yêu đương. Kim Kiến Thành ăn chút đồ giảm nhiệt, rồi lại xấu hổ để Bách Bác bôi thuốc vào phía sau, có lẽ vì liên quan đến dược hiệu, nên không bao lâu lại ngủ.
Bách Bác nhẫn nhịn cứ phải gọi là vất vả, ăn được một bữa, thì bữa nào cũng muốn ăn, có lẽ sự tra tấn ngọt ngào chính là để nói về loại tình huống này đây.
Đang lúc Bách Bác cũng định đi ngủ, điện thoại di động của Kim Kiến Thành để trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, là có cuộc gọi đến.
Bách Bác nhìn sang Kim Kiến Thành một cái, không tỉnh, vậy thì nghe máy thay cậu.
Nhưng vừa mới cầm di động lên, mặt Bách Bác đã đen sì, trên màn hình điện thoại hiện ra tên của một người mà anh không muốn nhìn thấy nhất!
Là Chung Khải!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro