41.

Mean Suppasit có thể không giận sao? Có lẽ không có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện như vậy? Anh ta hết lòng hết dạ muốn cho Pawin Thanik một cuộc sống tốt đẹp, cố gắng đứng vững gót chân tại Tập đoàn Wongthampanich, biết hắn và Daonuea không hợp nhau, từ lúc Daonuea đến gặp người lớn trong nhà, anh ta luôn muốn cho Pawin Thanik cũng tới ra mắt trong nhà, chủ yếu là không muốn để cho hắn chịu một chút ủy khuất.

Kết quả thì sao? Pawin Thanik đối với mình như vậy, hung hăng đánh vào mặt không nói, còn làm cho mình hết sức nhục nhã và đau lòng, sao có thể không hận đây?

Thái độ của người trong nhà càng rõ ràng, bọn họ ghê tởm Pawin Thanik, ngay cả mình cũng bị ghét lây, mặc dù đó không phải là lỗi của mình, không quan hệ tới mình, nhưng bởi vì là cháu trai của Nhà Wongthampanich, cho nên bị Pawin Thanik làm mất mặt không chỉ bản thân mà mặt mũi Nhà Wongthampanich tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.

Aun Kanawut hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, ông ta sao có thể mở miệng thiếu suy nghĩ như vậy, vì ngang bằng với cháu mình mà tích cực xác nhận với Ông nội, quyết đồng ý cho Pawin Thanik đến Nhà Wongthampanich, hiện tại hối hận cũng không kịp, Pawin Thanik đúng thật là người không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng có thể làm được, mất mặt, thật sự là rất mất mặt.

Ông nội cùng bà nội giận rồi cũng qua, nhưng Aun Kanawut thì rất tức giận, không có chỗ trút giận cho nên ông ta đem lửa giận ngút trời trút xuống Mean Suppasit, "Con thử nói con đi, người nào có khó tìm, cố tình đi tìm loại người không biết xấu hổ như thế, bây giờ còn đem chuyện xấu xa đê tiện này cho dư luận bàn tán xôn xao ầm ĩ, đừng nói tới con mà chúng ta hiện tại cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người."

"Ba, người đừng nóng giận, con biết sai rồi."

Aun Kanawut lạnh lùng nói: "Con biết sai rồi? Con lần nào mà không phải nói con biết sai rồi, kết quả thì sao? Còn không phải như cũ làm theo ý mình, ta cho con biết, lần này con nhất định chia tay với nó, không có tranh cãi gì hết, nghe hiểu không?"

"Ba, con..."

Aun Kanawut nắm cái gạt tàn thuốc thủy tinh trong tay hung hăng ném xuống sàn nhà, khói bụi theo tiếng vỡ thủy tinh mà bay ra, miểng thủy tinh xẹt qua mu bàn tay Mean Suppasit, mặc dù không chảy máu nhưng anh ta vẫn thấy đau.

"Con cái gì? Con tiếp tục quanh co một lần nữa thử xem? Mean, ta cho con biết đừng tưởng rằng lần này sẽ dễ dàng cho qua như lần trước, con còn dám ngoan cố cứng đầu thì Nhà Wongthampanich sẽ không chấp nhận con." Aun Kanawut cũng do tức giận mới nói ra những lời này, nhưng sau khi nói xong thì ông ta lại có chút hối hận, thấy bộ dáng không dám tin của con trai thì ông ta chỉ biết thở dài trong lòng.

"Mean, đừng trách ba bức con, con cũng là đàn ông, chẳng lẽ thật sự có thể chịu được Pawin cấm sừng con, không cần ta nói con cũng có thể tưởng tượng được, hiện tại khẳng định con đã trở thành trò cười cho toàn bộ thành phố S, con không quan tâm thể diện của ba cũng phải lo lắng thể diện của Nhà Wongthampanich, mà coi như bỏ qua thể diện của Nhà Wongthampanich, chẳng lẽ con có thể ngay cả thể diện của mình cũng không cần sao?"

"Ba già rồi, không còn bao nhiêu ngày có thể cùng đi với con, ta chỉ là hi vọng trước khi ta xuống mồ con có thể ngồi yên ở trong Tập đoàn Wongthampanich, có một nguời vợ có năng lực có thể trợ giúp cho sự nghiệp của con, có một đứa con thông minh đáng yêu, ta sẽ an tâm, chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ba, con cũng không có thể thỏa mãn một chút sao?" Không đợi nói xong nước mắt Aun Kanawut đã rơi xuống.

Quả nhiên Mean Suppasit vừa nhìn thấy Aun Kanawut như vậy lập tức hoảng sợ, "Ba, người đừng nóng giận, đừng nóng giận, con nghe ba, con đều nghe ba, con chắc chắn chia tay với cậu ta, con hứa!" Thực tế lúc nãy anh ta chính là muốn nói chuyện này, cũng như theo như ba nói, không có người đàn ông nào có thể chịu được được chuyện như vậy, hoặc là nói anh ta yêu càng sâu thì bị tổn thương càng sâu sắc, cũng càng hận Pawin Thanik.

Aun Kanawut cầm lấy tay Mean Suppasit hỏi: "Thật sự? Con thật sự sẽ chia tay với nó?"

Mean Suppasit rất kiên định gật đầu, "Thật sự, giống như ba đã nói, con đối với cậu ta không tệ, nhưng cậu ta lại đối với con thế nào?"

Nghe được lời nói của Mean Suppasit, mắt của ông ta chợt lóe lên, không thể không nói Aun Kanawut thật quả thực rất hiểu Mean Suppasit, có lẽ trong lòng Mean Suppasit sớm đã có quyết định, không nghe được lời cam đoan của con trai Aun Kanawut trước sau không thể yên lòng. Nhưng nếu ông ta cứ một mực ép buộc có lẽ Mean Suppasit sẽ nảy sinh chống đối trong lòng. Nên ông ta dùng lời lẽ thuyết phục như vậy, dùng tình cảm lây động lại vừa đúng lúc chỉ ra đường đi cho Mean Suppasit.

Nhưng mà Aun Kanawut không nghĩ tới vì lời nói này của mình, sẽ làm cho cơn giận ban đầu của con trai mình mạnh lên như thêm dầu vào lửa, thiếu chút không có biện pháp dọn hậu quả.

Chuyện này xảy ra lúc Pawin Thanik đang ở công ty bàn chuyện đại diện phát ngôn, cho nên trước đó bản thân hắn cũng không có biết chuyện này, đến khi nhân viên công tác liều mạng phá cửa vào phòng làm việc, hô to "Đã xảy ra chuyện", những người đang ở văn phòng mới biết được chuyện này.

Lúc đầu Pawin Thanik không nghĩ là chuyện của mình, còn ôm tâm tình xem náo nhiệt đi theo giúp vui, kết quả lúc sau nhìn thấy clip hắn liền hóa đá, bởi vì hắn hoàn toàn không biết phải biểu lộ cảm xúc gì, mà ánh mắt nhân viên công tác khác nhìn về phía hắn dạng gì cũng có, trơ trẽn, xấu xa, dơ bẩn thậm chí còn có mờ ám.

Pawin Thanik không biết mình đi ra chỗ đó như thế nào, nhưng khi hắn vừa đi đến hành lang chợt nghe tiếng Mean Suppasit gầm lên giận dữ. Mean Suppasit đã đến nhà của Pawin Thanik nhưng hắn không ở nhà, đập vỡ đồ trong nhà cũng không thể dập tắt được lửa giận của anh ta, đợi không được người nên lái xe tới IPM, vừa đi vào tầng trệt đã thấy được Pawin Thanik đứng ở trên hành lang.

Mean Suppasit xông lại vung nắm đấm vào mặt Pawin Thanik, " Đê tiện ,đê tiện..." Mỗi lần đánh Mean Suppasit lại mắng một câu, hận không thể đem hết cơn giận trút hết xuống, nhân viên công tác nghe thấy tiếng động bên ngoài đều chạy đến ngăn cản. Nhưng Mean Suppasit chết sống không buông tay, túm lấy Pawin Thanik một đấm lại tiếp một đấm, cuối cùng cũng bị người ta kéo ra, Pawin Thanik nhấc chân bỏ chạy, Mean Suppasit vừa nhìn lại càng nóng nảy, đẩy ra người lôi kéo mình sau đó đuổi theo. Pawin Thanik chạy vào trong một căn phòng, cửa còn chưa kịp khóa lại đã bị Mean Suppasit một cước đá văng.

Thấy lửa giận của Mean Suppasit, Pawin Thanik đột nhiên cảm thấy được thực sợ hãi, hắn ra sức né tránh. Mean Suppasit bước nhanh đuổi theo, một cước đá ngã lăn một cái kệ, các loại đồ thủy tinh cùng đồ sứ ở trên bị văng ra tung toé đầy đất, người phía sau cũng đuổi theo tiến vào, căn phòng không lớn liền lập tức chứa đầy người, Pawin Thanik muốn tránh cũng không có chỗ trốn. Mean Suppasit bắt lấy Pawin Thanik đá một cước vào bụng của hắn, cả người Pawin Thanik đều ngã văng ra ngoài, mọi người lập tức xúm lại ngăn cản, lúc sau chợt nghe tiếng la thét chói tai của Pawin Thanik...

Pawin Thanik được khẩn cấp đưa vào bệnh viện, sau khi sơ cứu, bác sĩ nói mặt của Pawin Thanik bị thương quá sâu, rất có thể sẽ để lại sẹo, nếu không phẫu thuật thẩm mỹ thì sự nghiệp của hắn có lẽ sẽ không tiếp tục được. Mặc dù bác sĩ nói khá uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, Pawin Thanik là bị hủy dung!

Người quản lý của Pawin Thanik lập tức nhảy ra chỉ vào Mean Suppasit nói: "Chúng tôi muốn kiện anh, là anh hại Pawin bị hủy dung."

Lúc này Mean Suppasit cũng ngây ngẩn cả người, anh ta cực kỳ hận Pawin Thanik, cũng thực sự muốn đánh hắn để trút giận, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ làm hắn hủy dung? Đây là phải chịu trách nhiệm pháp lý.

Mean Suppasit lập tức gọi điện thoại cho Aun Kanawut, nghe xong lời nói của con trai, Aun Kanawut lập tức chạy tới bệnh viện. Nhưng chuyện này không phải một câu hai câu nói là có thể giải quyết, cho nên bọn họ hẹn thời gian thảo luận cụ thể chuyện này.

Tạm thời không nói chuyện của Mean Suppasit và Pawin Thanik, mấy ngày gần đây Khabkluen cũng có chút không yên lòng. Tuy rằng anh đánh thắng một trận, hơn nữa kết quả tốt hơn so với tưởng tượng, nhưng gần đây vợ mình không thèm để ý anh nữa, nguyên nhân à, là vì câu kia của Juthapich "Khun Khabkluen, anh sao lại chảy máu mũi thế?"

Daonuea tỏ ra khó chịu, việc này cũng thật không thể trách, người yêu mình lúc nhìn thấy người khác làm thì chảy máu mũi, hơn nữa nhân vật chính còn là Pawin Thanik, trong lòng có thể dễ chịu sao? Đây là nói mình biểu hiện không tốt sao? Hay là chê chân mình không đủ dài, eo không đủ nhỏ, bụng không đủ phẳng, mông không đủ vểnh sao?

Nghĩ vậy Daonuea còn có ý soi gương nhìn nhìn cái mông của mình, lập tức nhíu mày, hình như là không đủ vểnh, tiếp tục cẩn thận nhớ lại một chút mông của Pawin Thanik, vẻ mặt liền đen, hình như là rất vểnh, nhưng cho dù là như vậy, Kluen cũng không thể nhìn thấy cái mông của cậu ta thì chảy máu mũi chứ? Cái này có khác gì đánh vào mặt mình đâu?

Không đủ vểnh không sao mình có thể rèn luyện, thứ này bẩm sinh không hoàn mỹ thì sau nay có thể sửa chữa, không phải sao? Sau đó lập tức Daonuea đến gặp huấn luyện viên thể hình, chú trọng rèn luyện phần eo, chân, bụng, đương nhiên còn có là bộ phận cực kỳ quan trọng, mông!

Tuy rằng chỉ ngắn ngủn trong vòng một tuần nhưng hiệu quả vẫn là rõ ràng, thân hình của cậu không tồi, sau khi rèn luyện càng thêm săn chắc. Hơn nữa chính mình cũng cảm thấy rõ ràng phần eo mềm mại rất nhiều, xem ra Dunk Natachai bảo mình luyện tập động tác yoga cho eo rất hiệu quả, quan trọng nhất là mông cũng thay đổi rất rõ ràng, hình dáng đẹp không nói, rõ ràng so với trước còn vểnh hơn chút, nhất là xúc cảm, nhỏ gọn vả lại còn đàn hồi. Tuy rằng tạm thời cùng người nào đó vẫn không thể so được, nhưng  Daonuea tin tưởng chỉ cần mình kiên trì rèn luyện sẽ một ngày vượt qua hắn.

Dunk Natachai biết ý nghĩ của anh trai thì lắc đầu, nghĩ thầm đây nhất định là tâm lý trong lòng ảnh hưởng, cậu là kiên trì rèn luyện nhiều năm mới có dáng người như vậy, anh ấy mới rèn luyện một tuần đã nghĩ có kết quả là không có khả năng. Nhưng có một ngày lúc ở nhà tắm rửa vô tình thấy mông anh trai, ý nghĩ của cậu liền thay đổi, hình như có vểnh một ít.

Đương nhiên chuyện Daonuea rèn luyện Khabkluen không biết, cậu là cố ý gạt anh, nghĩ là chờ cho anh một bất ngờ, lại không nghĩ đến Khabkluen cho cậu một bất ngờ lớn hơn nữa. Hôm nay Khabkluen đến trường quay, vừa đúng lúc Daonuea và Juthapich đang quay phim, anh ngồi ở một bên chờ, đợi đến lúc Daonuea nghỉ ngơi anh mới qua tìm người.

Juthapich vừa nhìn Khabkluen đến lập tức đi ra ngoài, Daonuea nhìn thoáng qua Khabkluen rầu rĩ nói: "Đến rồi."

Khabkluen biết tính tình mấy ngày giận dỗi của vợ , nếu không kịp thời vuốt ve thì e rằng khốn đốn, "Dao, anh tới đón em, buổi tối đi ăn cơm, em muốn ăn cái gì?"

"Không đi, em về nhà ăn."

Khabkluen bày ra bộ dáng rất là đáng thương nói: "Vợ yêu, em đừng không đi mà, anh đã đặt chỗ rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh một mình ngồi đó ăn sao? Người khác đều có đôi có cặp anh một miếng em một miếng, chỉ có một mình anh cô đơn chiếc bóng đáng thương lắm á? Ở thành phố S có người nào không biết em là người của anh, nếu để cho người ta thấy anh một mình ăn cơm còn không nghĩ đến hai chúng ta như thế nào sao? Em coi như anh đáng thương thế này, theo anh cùng ăn bữa cơm thôi?"

Daonuea hếch mũi cười nhạo nói: "Toàn là mấy câu gạt người thôi, vừa mới nảy không phải còn hỏi em muốn ăn cái gì sao? Thế mà đã đặt chỗ rồi sao? Anh tính đặt trong tưởng tượng sao?"

Khabkluen một chút cũng không biết là xấu hổ, cười hì hì nói: "Vị trí thì đã chọn tốt, nếu em không thích thì anh sẽ ăn cái khác mà, Dao, bây giờ em đi với anh nhé? OK?" Mặt Daonuea thật sự rất muốn xị mặt, nhưng thấy bộ dạng lấy lòng của Khabkluen thật sự rất khó hạ quyết tâm từ chối anh.

Kết quả buổi tối lúc kết thúc công việc Khabkluen vui vẻ phấn chấn nắm tay nhỏ bé của vợ mình, trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người hâm mộ rởi khỏi trường quay, vị trí đặt trước rốt cuộc vô dụng, bởi vì Daonuea nói gần đây ăn thanh đạm, muốn đi ăn món có khẩu vị nặng chút, cho nên Khabkluen mang theo vợ mình đi đến nhà hàng cay Trung quen thuộc.

Thấy vợ nhà mình ăn ngấu nghiến như vậy, anh tin thật sự là vợ mình đã lâu không ăn, "Nào, nào, đừng nóng vội, anh giúp em bỏ xương." Khabkluen giúp Daonuea đem xương cá từng cái một lấy ra, sau đó lại bỏ vào chén của cậu , "Dao, dạo này mẹ vợ đối với em không tốt sao? Không làm món cay cho em."

Daonuea trừng mắt liếc anh một cái, "Bớt nói lung tung, mẹ của em là người thế nào anh còn không biết?" Khabkluen ngẫm lại cũng đúng, mẹ vợ hiểu rõ nhất hai anh em bọn họ, biết Daonuea thích ăn cay làm sao có thể không nấu cho em ấy chứ?

"Thế tại sao?"

Daonuea bĩu môi, "Không nói cho anh biết."

Khabkluen trừng mắt, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm.

Vui vẻ ăn xong cơm tối, bỗng nhiên Khabkluen lôi kéo Daonuea không cho người ta về nhà, cũng không nhắc đến chuyện đưa người về nhà, sau lại rõ ràng trực tiếp lái xe về chỗ của chính mình, Daonuea còn có cái gì không rõ, thì ra ngày bữa cơm hôm nay là "Hồng Môn Yến".

Thật ra ngày hôm nay Khabkluen là cố ý, ban đầu anh cũng không biết mình rốt cuộc như thế nào làm vợ yêu giận dỗi, sau lại vẫn là Juthapich mỗi ngày cùng Daonuea quay phim nhìn ra manh mối, lén báo tin cho Khabkluen. Khabkluen như thế nào cũng không ngờ vợ mình vì vậy mà cáu kỉnh, nhưng anh rõ ràng chính là nghĩ đến hình ảnh của vợ mình ở trên giường mới chảy máu mũi mà, nếu em ấy biết ý nghĩ của mình có cảm giác mình thật xấu xa thật đen tối không?

Daonuea đi tắm rửa, Khabkluen trải giường mở điều hòa chuẩn bị hết thảy đồ vật này nọ cần thiết. Daonuea tắm rửa xong ở trong phòng tắm không có mặc quần áo, lau khô hơi nước trên gương, xoay người soi gương nhìn nhìn, nhìn lại đánh giá, sau đó xoay vặn eo, lắc lắc hai cái mông, cảm thấy hài lòng gật gật đầu nói: "Đẹp, rất gợi cảm, thật hấp dẫn." Lúc sau choàng lên khăn tắm lớn đi ra ngoài.

Khabkluen thấy vợ đi ra, híp mắt lại mồm ngoác tận tới tai, Daonuea nguýt anh một cái, thấy Khabkluen đưa tay ra vẫn là ngoan ngoãn đi tới....

Tắt đèn – làm việc – ngủ, ban đầu Khabkluen nghĩ cùng mọi ngày giống nhau, nhưng hôm nay vợ yêu của mình có chút khác biệt, không ngờ chủ động như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy thật tuyệt, đặc biệt tuyệt, quả thực là cầu còn không được, hơn nữa... Ah? Xúc cảm rất tốt, thấy biểu tình của Khabkluen, Daonuea vô cùng kiêu ngạo, thấy không, ngày hôm nay thành quả mình rèn luyện được nghiệm thu.

Khabkluen cảm thấy có hiểu lầm phải nhanh giải thích rõ ràng, bằng không rất dễ tích luỹ thành vấn đề lớn hơn, đến lúc đó mâu thuẫn càng không thể cứu vớt mới là phiền phức, cho nên thừa dịp cơ hội này anh thở hổn hển nói: "Vợ yêu à, anh chảy máu mũi không phải vì Pawin, mà vì em, anh nghĩ đến bộ dáng của em mà giống như vậy nên mới chảy máu mũi, "

Đột nhiên Daonuea ngừng lại, trừng lớn hai mắt hỏi: "Anh nói cái gì? Anh không phải vì nhìn clip của Pawin nên mới chảy máu mũi sao?"

"Đương nhiên không phải, cậu ta làm sao có khả năng làm cho anh chảy máu mũi, bởi vì lúc ấy trong đầu anh tất cả đều là bóng hình em, cho nên anh mới chảy máu mũi."

Daonuea chớp mắt mấy cái, "Thật sao?"

Thấy Khabkluen gật gật đầu,  Daonuea mím môi nở nụ cười, còn gì so với việc Khabkluen làm rõ ràng càng làm cho cậu hạnh phúc, hiển nhiên trong khoảng thời gian này dấm chua mình ăn không phải trả tiền.

"Dao, đừng ngừng, chúng ta tiếp tục."

Lửa nóng ban đêm giờ mới bắt đầu....

Sáng sớm hôm sau Khabkluen gọi điện thoại cho Juthapich, "Vợ tôi vẫn chưa rời khỏi giường, cho nên ngày hôm nay sẽ không đến trường quay, làm phiền P' Juthapich giúp dùm, giải thích với đạo diễn một chút." Nói xong không đợi Juthapich đáp lại Khabkluen đã cúp điện thoại, Juthapich trừng mắt nhìn điện thoại, giống như có thể xuyên qua điện thoại trừng Khabkluen.

Cô như thế nào xui xẻo như vậy, đắc tội ai không tốt cố tình đắc tội người này, thật là rảnh rỗi tự tìm phiền phức cho mình, có để cho người ta vui vẻ quay phim không hả?

Khabkluen nghĩ Daonuea sẽ giống như mọi lần ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, nhưng lần này Daonuea tỉnh rất sớm không nói, hơn nữa rõ ràng không có cảm thấy mệt chết, điều này làm cho Khabkluen thật bất ngờ, thấy bộ dạng đắc ý của vợ mình lập tức kéo người vào trong lòng, "Mau nói cho anh biết nào, sao lại như vậy?"

Hai người náo loạn một hồi, Daonuea mới im lặng tựa vào trong ngực Khabkluen nói: " Gần đây em luôn kiên trì rèn luyện, Dunk còn dạy em mấy động tác yoga, đặc biệt rèn luyện phần eo, em ấy nói sẽ không quá mệt còn có thể kiên trì lâu một chút." Nói đến phần sau giọng của Daonuea càng ngày càng nhỏ gần như nghe không được. Lông mày Khabkluen nhếch lên, trong lòng đã sớm vui như nở hoa, nghĩ thì ra là rèn luyện nha, rèn luyện tốt, không có việc gì thì rèn luyện nhiều chút, rèn luyện nhiều thì "Vận động" có thể kéo dài chút.

Nếu Daonuea biết ý nghĩ trong lòng Khabkluen, có lẽ cũng không rèn luyện đến sáu bảy mươi năm, đương nhiên lời này Khabkluen cũng dấu diếm vợ mình cả đời.

Vài ngày sau First bị truy tố tội danh tiết lộ bí mật thương nghiệp, tuy rằng First đã sớm cảm giác được sự tình không đúng, nhưng đã quá muộn ngay cả gặp mặt lần cuối Khabkluen cũng không gặp hắn, anh cho tới bây giờ không xem First trở thành là đối thủ của mình. Cho nên đối với việc xử lý những người như vậy, Khabkluen rất lười làm, Chayakorn Wongthampanich không cần tốn nhiều sức chỉ dựa vào chứng cớ có sẵn đã ném được hắn vào tù.

Mà sau khi hắn vào thì sẽ có cái gì chờ đợi, Khabkluen một chút hứng thú cũng không có, anh chỉ cần biết tuyệt đối sẽ làm cho First cả đời khó quên là đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro