43.
Sau khi nhà ở khu mở rộng North Mountain được trang trí xong, mọi người bắt đầu lục đục chuyển nhà. Khabkluen là người đầu tiên dọn đến, sau đó là Pond Naravit cùng Dunk Natachai, lúc sau là Bhasidi Wattana-wattanachot cùng Pepper Phanuroj, Esther Hoorne là người cuối cùng chuyển vào, Thanawin Hoorne và Davika Campen cũng đi theo nhìn, cảm thấy được nhà này thật sự tốt, hai người bọn họ còn đặc biệt dọn một phòng cho mình, nghĩ đến có rảnh cứ tới đây ở cùng con gái vài ngày.
Bởi vì những căn hộ ở lầu 19 và 20 đều là người nhà bọn họ, cho nên Khabkluen 'liên hệ' bên bất động sản, đưa chìa khoá thang bộ hai tầng giao cho bọn họ, bình thường người ngoài không thể tùy ý lên 2 tầng này, người nhà bọn họ nếu lên xuống thang máy không thuận tiện, cũng có thể trực tiếp đi thang bộ, trong tay có cái chìa khóa cũng rất thuận tiện.
Cha mẹ của Khabkluen cũng đến đây xem nhà, Urassaya Sperbund trực tiếp nói nhà này bố trí khá ấm áp, làm cho bọn họ muốn tới đây ở, Khabkluen cũng không có bày tỏ thái độ gì, Daonuea lập tức nói cho bọn họ sẽ sắp xếp một cái phòng, tùy lúc cũng có thể tới đây ở. Urassaya Sperbund yêu thương véo hai má Daonuea nói: "Vẫn là bé Dao tốt, con nhìn thằng nhóc Kluen này, ta nói muốn tới ở nó ngay cả cái rắm cũng không phóng một cái, đây là không muốn cho chúng ta đến mà, sợ chúng ta quấy rầy cuộc sống của hai đứa." Lời này của Urassaya Sperbund mỗi một câu chua lên một bậc.
"Mẹ, con không phải có ý kia, mẹ với ba muốn tới chúng con lúc nào cũng chào đón, đúng không? Dao."
Daonuea cười cười gật đầu nói: "Được rồi, dì, người đừng trách Kluen, anh ấy vừa rồi là lơ đãng, anh ấy như thế nào không chào đón dì và chú đến ở chứ?"
"Dao, con không cần giúp nó nói tốt, nó là con trai của dì chẳng lẽ còn không biết nó là người như thế nào?" Nói xong cô liếc mắt nhìn Metawin Wongthampanich nói: "Ông xã, may mắn chúng ta có một đứa con dâu tốt, nếu không cuộc sống sau này biết tính như thế nào đây!"
Metawin Wongthampanich giật giật khóe miệng, nghĩ rằng thái độ vừa rồi của con trai làm cho vợ mình không hài lòng.
Không đợi Metawin Wongthampanich trả lời, chợt nghe có người nói: "Nha, chị đây là muốn bắt nạt Kluen? Đều làm mẹ chồng người ta rồi, ở trước mặt con dâu mà nói như vậy không biết xấu hổ sao? Chị cần thì em sẵn lòng cho đến chỗ em ở."
Vừa nghe tiếng nói Khabkluen liền nở nụ cười, nhìn lại đúng là Esther Hoorne, "Thím hai, đã đến rồi."
Esther Hoorne cười híp mắt đi vào vỗ vỗ Khabkluen và Daonuea, lại cùng Metawin Wongthampanich chào hỏi sau đó lôi kéo Urassaya Sperbund nói: "Chị chỉ biết bắt nạt Kluen, vợ chồng người ta thật vất vả mới có thể sống chung với nhau, chị còn nói chị là mẹ chồng, một chút ánh mắt cũng không có, còn muốn đến đây ở? Chị muốn làm bóng đèn sao?"
Urassaya Sperbund cũng cười ha ha nói: "Chị sao có thể không biết? Chẳng qua cố ý muốn trêu chọc thằng nhóc này thôi, ai biết nó thật sự bị dọa đến nín thinh."
Khabkluen vừa nghe lời này liền bĩu môi, nghĩ thầm mấy vị cao tuổi bên cạnh mình thật sự là càng ngày càng trẻ con. Daonuea cũng nhẹ nhàng thở ra, quan hệ tốt với mẹ chồng là chuyện rất quan trọng, thật may mắn là tính tình mẹ chồng rất ngay thẳng, nói chuyện không chú ý chuyện vặt vãnh, cậu rất sẵn lòng cùng Urassaya ở chung.
"Nào, em đưa anh chị đi gặp sui gia, Bhasidi là người rất thú vị, em nói hai người cũng đừng suốt ngày ở sở nghiên cứu, con trai cũng không cần chút tiền này của hai người, anh chị phải học cách hường thụ cuộc sống, mỗi ngày ở sở nghiên cứu thật buồn tẻ chán nản..." Ba no vừa nói vừa đi ra ngoài, hoàn toàn không thèm nhìn đếm hai người trong phòng này.
Đám người đi rồi Khabkluen cùng Daonuea nháy mắt liếc nhau vài cái, sau đó Khabkluen đóng cửa lại, một phen ôm lấy vợ mình, "Dao, đi ngủ trưa nào!"
Cha mẹ hai bên nhà có cuộc gặp mặt không chính thức rất là vui vẻ, khen ngợi con người ta và con của mình. Metawin Wongthampanich và Pepper Phanuroj trò chuyện cũng hết sức thoải mái , tuy rằng nghiên cứu gì đó không giống nhau, nhưng hai người này đều thuộc về trường phái thích nghiên cứu, cho nên lúc nói chuyện phiếm có cảm giác đồng cảm. Bhasidi Wattana-wattanachot và Urassaya Sperbund bởi vì ở giữa có Esther Hoorne, cho nên cũng nói chuyện rất sôi nổi, đương nhiên chủ đề chính bọn họ nói nhiều nhất là Khabkluen và Daonuea.
"Chị với Metawin rất thích bé Dao, nhờ có nó mà con trai của chị thành thật hẳn, Bhasidi, em xem khi nào thì hai nhà chúng ta thương lượng một chút chuyện đính hôn cho hai đứa nó?"
Bhasidi Wattana-wattanachot cũng cười nói: "Việc này em cũng đã nghĩ tới, nhưng mà vẫn nên thương lượng với hai đứa nó một chút mới tốt, nói gì đi nữa đây cũng là chuyện của hai người đứa nó."
Esther Hoorne cũng cười phụ hoạ, "Đúng vậy, ngày đó phải cùng này hai đứa nó bạn bạc tốt một chút, thừa dịp lúc không bận rộn nhanh chóng làm một cái lễ đính hôn."
Hai người ngủ thẳng giấc ở trên lầu còn không biết gì, dưới lầu người lớn đã bắt đầu bàn bạc các loại thủ tục đính hôn của hai người bọn họ, từ lễ phục đến nhẫn, từ danh sách khách mời đến thực đơn, mấy người bọn họ càng nói càng náo nhiệt, hận không thể lập tức có thể bắt đầu chuẩn bị chuyện này.
Ban đầu muốn tụ họp lại cùng nhau lâu hơn, nhưng bởi vì mới vừa dọn nhà, trong nhà cũng không kịp thu dọn. Tuy rằng không cần bọn họ tự mình dọn dẹp, nhưng chuyển nhà cũng là bề bộn nhiều việc mệt chết người cho nên bọn họ hẹn nhau, chờ trong nhà đều thu dọn xong xuôi, đến lúc đó mọi người lại cùng nhau tụ họp.
Vui vẻ kết thân rồi chia tay, rời khỏi khu nhà mở rộng North Mountain, Urassaya Sperbund còn đang nói về phụ huynh Nhà Boonp, cô cảm thấy rất hài lòng khi kết thông gia với người nhà này, Metawin Wongthampanich cũng giống như thế, "Không phải nói Dao còn có em trai sao? Ngày hôm nay không nhìn thấy cậu bé ?"
"Em nghe Bhasidi nói, thằng bé đi công tác, phải vài ngày nữa mới có thể trở về. Chờ lúc chúng ta tụ họp có thể thấy nó."
Ông nội cùng Bà nội biết Khabkluen dọn nhà cũng không nói gì, Kluen cũng không phải sau này không về đây ở, dù sao trước kia đứa bé này cũng thường xuyên quay về nhà riêng của nó, bọn họ cũng đã quen. Về phần Aun Kanawut và Mean Suppasit thì vì chuyện này mà âm thầm vui vẻ, Khabkluen đi rồi bọn họ có thể biểu hiện thật tốt ở trước mặt hai cụ, trước kia có Khabkluen làm hại bọn họ ngay cả cơ hội biểu hiện đều không có.
Bởi vì chuyện Pawin Thanik, thái độ của Ông nội cho dù là đối với Aun Kanawut hay là đối với Mean Suppasit đều giảm đến mức thấp nhất, một người hai người cũng không để cho người ta bớt lo. Nếu không có Kluen ra mặt giải quyết Pawin Thanik, nói không chừng còn muốn ồn ào ra cái dạng rắc rối gì đây?
Dù sao tuổi Mean Suppasit cũng còn nhỏ, huống chi Pawin Thanik lại làm ra chuyện như vậy, người trẻ tuổi tức giận dễ nảy sinh xúc động cũng coi như miễn cưỡng có thể hiểu được. Nhưng việc làm của Aun Kanawut làm cho Ông nội một chút cũng không thể hiểu, tuổi Mean còn nhỏ chẳng lẽ tuổi của nó cũng nhỏ sao? Rõ ràng dùng ít tiền là có thể giải quyết vấn đề, lại đi dùng thủ đoạn đe dọa. Thực tế thì Aun Kanawut dùng thủ đoạn đe dọa Ông nội cũng sẽ không nói cái gì, nhưng mấu chốt là thủ đoạn của ông ta không hiệu quả, ngược lại ép người ta đến mức nóng nảy, làm cho Pawin Thanik trực tiếp khởi tố Mean Suppasit, chuyện này làm cho Nhà Wongthampanich trờ thành chuyện cười của rất nhiều người.
May mắn là lúc sau ông để cho Kluen ra mặt, Khabkluen nói cho ông nội chuyện Pawin Thanik đem bảng giá nâng tới năm trăm triệu , sau khi nghe được cách anh giải quyết Ông nội rất hài lòng, so với cháu trai thành sự với con trai bại sự có thừa, Khabkluen mạnh hơn không bao nhiêu lần.
Aun Kanawut và Mean Suppasit nghĩ thừa dịp Khabkluen không thường ở nhà thì chăm lấy lòng Ông nội, nhưng không biết Ông nội căn bản không muốn để cho hai người bọn họ lấy lòng. Mà Aun Kanawut lấy lòng dùng cách thức đơn giản nhất, để cho Mean Suppasit cùng con gái thế gia thân cận!
Aun Kanawut nói chuyện này cho Mean Suppasit một lần, Pawin Thanik đối với Mean Suppasit như vậy, cho dù trong lòng Mean Suppasit còn có một chút tình cảm cuối cùng, nhưng lúc Pawin Thanik khởi tố làm hoàn toàn tiêu tán không còn. Sau đó Aun Kanawut để cho anh ta đi xem mắt, anh ta cũng không còn phản đối. Hơn nữa Aun Kanawut có một câu làm cho Mean Suppasit cảm thấy được rất có lý, nếu không thể cùng người mình thích chung một chỗ, vậy không bằng chọn một người có ích nhất cho sự nghiệp của mình.
Trải qua chuyện của Pawin Thanik, Mean Suppasit tựa hồ cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều. Anh ta và Pawin Thanik đã không còn khả năng, Mean Suppasit cảm thấy có lẽ rất khó gặp được một người làm cho mình thích. Nếu đã như vậy, mình không cần tình yêu, miễn là có kết hôn là có thể được, mà điều kiện trên hết chính là, đối phương nhất định phải là con gái thế gia, con gái của Nhà Campen, Watthanasetsiri, Lertr là lý tưởng nhất. Nhưng bởi vì Khabkluen, khó mà cưới được con gái nhà Nhà Campen cùng Watthanasetsiri, Nhà Lertr nếu có người con gái thích hợp thì mình cũng có thể tranh thủ xuống tay. Nếu không lấy được con gái trong tứ đại gia tộc, ít nhất cũng phải giống như Nhà Hoorne mới được, bối cảnh quá kém căn bản không thể giúp được gì cho sự nghiệp của mình, thậm chí không chừng còn cản trở mình.
Cho nên khi Aun Kanawut tích cực sắp xếp, sắp tới Mean Suppasit tham gia tiệc xem mắt không ít, mà biểu hiện của anh ta rõ ràng như thế tự nhiên cũng sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý. Sau đó Khabkluen nghe người khác nói chuyện này với anh, cũng không phát biểu ý kiến gì, anh có thể nói cái gì? Mean Suppasit muốn kết hôn, lấy bối cảnh của Nhà Wongthampanich người muốn dán lên không ít, anh muốn nhìn đến cuối cùng Mean Suppasit có thể lấy dạng phụ nữ gì.
Bên này nhà Khabkluen dọn tới xong rồi cũng không vội mà sắp xếp, anh và Daonuea lại đều là người bận rộn, chỉ có ngày nghỉ hoặc lúc buổi tối tan làm sớm mới có thể thu dọn. Dù thế nào đi nữa hai người bọn họ cũng không sốt ruột, mỗi ngày thu dọn một chút cho đến lúc xong thì thôi. Bhasidi Wattana-wattanachot muốn tới giúp lại bị Daonuea với Khabkluen từ chối. Daonuea từ chối là sợ mẹ thấy một ít thứ không nên thấy, cho dù là mẹ ruột, nhưng làm con trai cũng có lúc sẽ ngượng ngùng, mà Khabkluen từ chối là sợ mẹ vợ bị mệt, anh sẽ thấy có lỗi.
Những ngày Khabkluen cùng vợ mình trải qua quả thực rất thoải mái. Cảnh diễn đêm Daonuea đã diễn xong từ lâu, cho nên hiện tại cậu cơ bản không cần thức đêm quay phim. Chiều nào Khabkluen cũng lái xe đến trường quay đón vợ mình, sau đó hai người cùng nhau về nhà, ngẫu nhiên còn có thể xuống bếp cùng nhau làm cơm, hai người bọn họ còn tận dụng lúc rãnh rỗi đến chỗ Bhasidi Wattana-wattanachot và Esther Hoorne xin chỉ dạy món ăn tâm đắc nhất. Tuy rằng hiện tại làm ra đồ ăn rất bình thường, cho dù là sắc hương vị đều không bằng, nhưng hai người ăn rất vui vẻ.
Cả hai đều rất thích hưởng thụ cuộc sống như vậy, cùng nhau xuống bếp nấu cơm, ăn cùng nhau, anh đút em một miếng em đút anh một miếng, ăn một bữa cơm hơn một giờ cũng không thấy lâu, hai người cùng nhau rửa chén, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, tắm cùng nhau, rồi cùng nhau... sau đó Daonuea tựa vào trong lòng Khabkluen ngủ, sáng hôm sau hai người cùng nhau rời giường, lúc nghỉ ngơi hai người tựa vào nhau đọc sách, sưởi nắng, ngắm mặt trời lặn. Khabkluen cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt đẹp, Daonuea cảm thấy được cuộc sống giống như mơ, bởi vì cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, nhưng đối với Khabkluen thì có gì mà không được chứ?
Bởi vì dự án Mint quốc tế tiến triển thuận lợi, cho nên gần đây Khabkluen cũng không phải bận rộn nhiều việc, mỗi ngày anh đều tan làm trước một giờ. Hôm nay anh vừa rời công ty không bao lâu, thì phát hiện phía sau có xe đi theo mình, bởi vì có sư phụ Chayakorn Wongthampanich nên năng lực trinh sát của anh khá mạnh, anh xác định người này trước đây chưa từng đi theo mình, ngày hôm nay đây là lần đầu tiên.
Tuy rằng thấy không rõ người trong xe phía sau nhưng anh cảm giác được đây là một người phụ nữ, Khabkluen trước tiên gọi điện thoại cho Chayakorn Wongthampanich nói vị trí của mình, sau đó chạy vòng quanh trên đường, xe phía sau đi theo anh bị rối, anh cười cười biết đây nhất định là người mới, nếu tay lão luyện đã sớm biết mình đã bị phát hiện cô ta, cho nên trên đường mới cố ý chạy loạn.
Chayakorn Wongthampanich tới nơi sau đó gọi điện thoại cho Khabkluen, tiếp đó Khabkluen đi qua một cái ngã tư, xe Chayakorn Wongthampanich theo một hướng khác chặn xe phía sau anh, "Sao lại thế này? Có biết lái xe hay không? Không thấy đèn đỏ sao? Giành cái gì mà giành hả?" Chayakorn Wongthampanich hét lên.
Tiếng còi xe đằng sau hết đợt này đến đợt khác vang lên, ngay cả cảnh sát giao thông cũng tới, Chayakorn Wongthampanich ngay lập tức xuống xe giải thích tình huống với cảnh sát giao thông, sau đó đi cùng cảnh sát giao thông tới xe phía sau, nhìn thoáng qua cô gái trong xe thì Chayakorn Wongthampanich lập tức rời đi.
Khabkluen thế nào cũng không nghĩ đến người theo dõi anh lại là Chanikarn, theo Chayakorn Wongthampanich nói Chanikarn thoạt nhìn có chút không giống, nhưng anh ta có thể xác định đó là Chanikarn. Khabkluen không nghĩ nhiều, Chanikarn trang điểm giống như biến thành một người khác, điều này là bình thường, nhưng chờ đến lúc anh tự mình nhìn thấy Chanikarn mới hiểu được Chayakorn Wongthampanich nói không giống là có ý gì.
Chanikarn vì sao theo dõi Khabkluen? Bởi vì cô ta đã chờ vài ngày dưới lầu của Nhà Boonp, không thấy Khabkluen không nói mà ngay cả người nhà Daonuea cũng không thấy, sau khi cô ta nói chuyện với hàng xóm mới biết được thì ra nhà bọn họ sớm đã dọn đi rồi.
Rơi vào đường cùng cô ta mới chạy tới công ty Khabkluen theo dõi anh, không ngờ ngày đầu tiên đã bị cảnh sát giao thông tóm được. Lúc sau Chanikarn theo Khabkluen trong vài ngày, nhưng mỗi ngày đều bị người cắt đuôi còn bị cảnh sát giao thông tìm tới cửa, giấy phép lái xe của cô ta vừa mới có được, cũng không dám để bị thu hồi, cho nên Chanikarn quyết định gọi taxi đi theo dõi, nhưng taxi đi một đoạn cũng bị như vậy. Vài ngày sau cô ta rốt cục chịu không nổi, cho nên hôm nay Khabkluen mới từ trong cao ốc Tập đoàn Wongthampanich bước ra đã bị Chanikarn cản đường.
"P'Kluen, đã lâu không gặp." Khabkluen nhướn nhẹ mày, người trước mắt này đúng là Chanikarn sao? Nhưng... đúng thật không giống.
"Thưa cô, lời của tôi đã rất rõ ràng, cô đã quên sao?"
Chanikarn sửng sốt, nhớ tới tình cảnh mấy tháng trước mình lén lút chạy đến dưới lầu của Daonuea, cô ta không khỏi do dự, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng hiện tại của chính mình thì tự tin của cô ta đã trở lại, "Anh, anh không thấy hiện tại em đã đẹp sao?"
Vì để cho Khabkluen nhìn mình nhiều hơn, cô cố ý đi phẩu thuật thẫm mỹ khuôn mặt, hiện tại mắt của cô rõ ràng to hơn rất nhiều, mũi khá thẳng, môi mỏng hơn một chút, ngay cả mẹ của cô đều nói hiện tại cô rất đẹp.
"Cô đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến tôi, tôi cảnh cáo cô, không được tiếp tục đi theo tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Nói xong Khabkluen muốn lên xe rời đi, Chanikarn từ phía sau chạy tới giữ chặt, "Anh, sao anh có thể như vậy? Em vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, anh một chút cũng không nhìn tới sao? Anh có biết phẩu thuật thẩm mỹ có bao nhiêu đau đớn không? Vì anh nên em đều chịu đựng hết, rốt cuộc anh còn muốn thế nào đây?"
Khabkluen trực tiếp bị tức đến nở nụ cười, đẩy cánh tay đang lôi kéo tay mình, "Chanikarn, cô có bệnh không vậy? Tôi bảo cô làm cái gì cho tôi sao? Tôi bảo cô đi phẩu thuật thẩm mỹ sao? Tôi kêu cô chịu đựng sao? Tôi muốn thế nào? Được, tôi cho cô biết, tôi muốn cô cách tôi xa một chút, càng xa càng tốt, tốt nhất vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi, OK?"
Chanikarn nghe được lời nói của Khabkluen, vẻ mặt không dám tin, cô đã hy sinh rất nhiều cho anh, người này như thế nào còn có ý chí sắt đá như vậy? Đúng rồi, không phải vấn đề ở anh, nhất định là do Daonuea, bởi vì có Daonuea cho nên anh ấy mới không thích mình, đều do anh ta, vì anh ta.
"Bởi vì Daonuea có phải hay không? Anh không thể thích anh ta như vậy, anh ta cả ngày hết scandal này đến scandal khác. Cha mẹ của anh ta cũng không phải người tốt lành gì, nếu không tại mẹ anh ta làm ông nội của em tức chết, bây giờ nhà em có bao nhiêu là quang vinh, đều do người đàn bà đê tiện kia, bà ta..."
Khabkluen giương tay tát một cái lên mặt Chanikarn, lạnh lùng nói: "Câm miệng, cô có tư cách gì mắng dì Bhasidi, cha mẹ cô nếu làm người tốt, sao có thể dạy ra loại con gái không biết xấu hổ thấp hèn như cô, miệng đầy lời lẽ bẩn thỉu chửi rủa người lớn. Tôi cho cô biết, Chanikarn, nếu để tôi còn nghe được cô mắng dì Bhasidi một câu nào nữa, đừng trách tôi trở mặt với cô!" Nói xong Khabkluen bước đi về phía xe của mình, sau đó lái xe rời khỏi.
Chanikarn còn chưa phục hồi tinh thần, Khabkluen lại xuống tay đánh mình, là vì Bhasidi Wattana-wattanachot, vuốt dấu tay trên mặt, từng đợt đau nóng rát, Chanikarn chán ghét thậm chí là có chút hận Bhasidi Wattana-wattanachot, bởi vì mẹ của cô không chỉ một lần nói cho cô biết, ông nội chính là bị Bhasidi Wattana-wattanachot tức chết. Ông nội của cô là danh hoạ rất nổi tiếng, nếu ông nội còn sống, cô chính là cháu gái của danh hoạ có bao nhiêu là vinh quang, khi đó Khabkluen còn có thể coi thường cô sao?
Một lí do khác là do sự ích kỷ của cô ta, cô ta lớn lên giống mẹ của mình, mà anh em Nhà Boonp cũng giống mẹ là Bhasidi Wattana-wattanachot, nhưng anh em Nhà Boonp lớn lên đẹp trai như vậy xuất sắc như vậy. Mà lúc cô đi làm phẩu thuật thẩm mỹ nghe lén được y tá đem mình ra làm chuyện cười, nói cô hèn chi muốn tới phẩu thuật thẩm mỹ, lớn lên xấu xí như vậy đúng là khó ra ngoài gặp người, nếu không phải cần ở trong bệnh viện hồi phục, cô ta nhất định sẽ lao ra cào nát mặt hai ả đàn bà kia, nếu như không có Bhasidi Wattana-wattanachot sinh ra Daonuea đẹp trai, Khabkluen là chắc chắn sẽ không để ý đến anh ta.
Bản tính của Chanikarn là thửa hưởng từ mẹ mình, loại người này cho dù xảy ra chuyện gì không bao giờ nghĩ lỗi là do bản thân, ở trong mắt hai người này chỉ có người khác sai, mà mình thì luôn luôn đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro