CHƯƠNG 13:
Mẹ ơi, mẹ có xứng đáng với con không?
------------------------------------------
Rót một ly trà hoa cúc cho khách, Vương Nguyên liếc nhìn người ấy, cố nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc,
"Đại... đại sư huynh, anh bận như thế còn đến thăm em, thật ngại quá."
Tiểu văn thư ấy đúng là biết tận dụng thời gian, cứ chọn lúc bà Vương đi mua thức ăn, Vương Đại boss sắp đến mà thăm hỏi. Giác quan thứ sáu của con người mách bảo Vương Nguyên, "đại sư huynh" đến đột ngột thế này rất phiền phức.
Tiểu văn thư lúc lắc đầu, nói với vẻ vô cùng bí ẩn,
"Không có gì, anh nghe Vương sư phụ đi công tác nói em bị bong gân nên đến thăm. Còn nữa, Vương Nguyên, Vương sư phụ nói những lời có vẻ hơi kỳ lạ."
Vương Nguyên cứng miệng, không cần nói cũng biết là chuyện gì rồi. Vì đêm hôm cậu bị bong gân, ông Vương đã đi công tác nên không thể gặp mặt Vương Đại boss. Bà Vương chỉ ôm điện thoại khen rối rít Tiểu Trương là người ân cần, chu đáo, hiểu biết. Ông Vương ở bên kia cũng sung sướng khen Tiểu Trương thật thà này nọ.
Tiểu văn thư ho khẽ, đảo đảo mắt,
"Vương sư phụ bảo anh ngày ngày đến đón em. Thực sự là rất ngại, ông còn bảo anh... cứ thế mà làm."
Vương Nguyên ôm đầu... Bố ơi, bố có thể nhiều chuyện hơn chút nữa không?
Tiểu văn thư thấy thế thì ngửa mặt lên trời thở dài,
"Oan nghiệt ơi là oan nghiệt..."
"?"
Vương Nguyên còn chưa hiểu ra tại sao "đại sư huynh" lại đột ngột lôi chủ đề oan nghiệt này vào, thì tiểu văn thư đã xúc động nói,
"Vương Nguyên, em như thế là không đúng. Anh nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt đã nói rõ với em, anh đi xem mắt là vì không muốn từ bỏ cơ hội tìm lại tình nhân kiếp trước của mình. Nhưng em không phải... Tuy anh cũng rất tiếc, dù sao anh với em cùng là đồng môn trung nhân, lại trò chuyện hợp nhau, nhưng em không nên đặt tình cảm vào người như anh làm gì. Mấy hôm trước anh còn nằm mơ thấy cô ấy, anh bảo, nếu không tìm ra cô ấy, anh thà sống cô độc đến già..."
Tiểu văn thư nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ thâm tình, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng,
"Em thật sự không nên... không nên... Người như anh, sẽ phụ em. Em hà tất phải khổ sở giữ tình cảm đó, thậm chí còn vẽ nên ảo tưởng tốt đẹp về chúng ta với bố mẹ chứ."
Vương Nguyên khóe môi co giật, đại sư huynh,anh, có, phải, là, xem, tiểu, thuyết, nhiều, quá, rồi, không?!
Chuyện gì thế này? Thì ra tiểu văn thư ngỡ rằng cậu đã nói linh tinh với bố, vẽ nên hoang tưởng tốt đẹp nên bố mới hiểu lầm chăng?
Vương Nguyên ú ớ.
Điên cuồng.
Thổ huyết.
"Không phải, em không..."
Chưa nói dứt, tiểu văn thư đã cắt ngang lần nữa, tỏ vẻ tức giận,
"Em đừng nói gì nữa! Chân em bị thương chính là chứng cứ tốt nhất. Em lại vì anh mà hồn xiêu phách lạc ngã dúi dụi, haizzz, đúng là tội ác, tội ác! Vương Nguyên, anh biết có lẽ là tàn nhẫn với em, nhưng hôm nay anh đến để báo cho em biết, anh đã hạ quyết tâm, nếu trong ba năm không tìm được tình nhân kiếp trước, anh sẽ đi theo sư phụ, quy y cửa Phật."
"Vì chúng sinh, vì thiên hạ mà tích phúc tích đức, chỉ đường cho những người bị cái ác giam giữ, những người mắc nợ kiếp trước, nên em thật sự..." (muốn thổ huyết mà chết quá = =)
Tiểu văn thư mắt ươn ướt, nghẹn ngào đau khổ nhìn Vương Nguyên. Vương Nguyên nhìn anh ta, cũng bỗng dưng muốn... khóc.
Bố ơi, rốt cuộc con mắt nào của bố nhìn thấy Tiểu Trương này là thanh niên tài giỏi, đẹp trai vậy? Anh ta không chỉ tuyên truyền mê tín, bóp méo tư tưởng Phật giáo, còn mắc chứng hoang tưởng nặng. Không chỉ hoang tưởng kiếp trước kiếp này, tình nhân gì gì đó, mà còn hoang tưởng người khác thích anh ta! Vương Nguyên nắm chặt tay, hít thở sâu, nhắc mình cố hết sức duy trì hình tượng thục nam,
"Đồng chí Tiểu Trương, tôi thấy giữa chúng ta có chút ngộ nhận, tôi phải giải thích cho anh biết."
Tiểu Văn thư sáng mắt lên, đột nhiên nắm chặt tay Vương Nguyên,
"Em là người tốt, tại sao em không phải cô ấy..."
Đing đoong.
Có điều lần này tình hình hơi khác một chút. Người ấn chuông cửa không phải nhắc nhở chủ nhân mở cửa, mà là cảnh cáo người trong nhà "chú ý móng vuốt", vì... Vương Nguyên tật nguyền biết Vương Đại boss sắp đến, lười ra mở cửa, từ khi tiểu văn thư vào nhà, cửa vẫn khép hờ.
Một anh boss đẹp trai khí thế hừng hực bước vào, ánh mắt mang sát khí man rợ, khoanh tay trước ngực,
"Vương Nguyên, không đi mát-xa ngay thì người ta đóng cửa đấy."
Tiểu văn thư dù ngốc đến mấy cũng cảm nhận được không khí có phần khang khác từ khi Vương Tuấn Khải bước vào, nên đã ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, lạ lùng hỏi,
"Vương Nguyên, ai thế?"
Vương Nguyên nghe thế thì ưỡn thẳng lưng, hùng hùng hổ hổ (thực ra là tấp ta tấp tểnh) đi đến cạnh Vương Đại boss, mắt cong cong,
"Đại sư huynh, xin giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Vương Tuấn Khải."
"..."
Cho dù tiểu văn thư nào đó có mặt dày vô sỉ đến mấy, giờ phút này, cũng bị Vương Nguyên giết ngay trong tích tắc.
—Đường phân cách choáng váng choáng váng bay bay qua—
Trên đường đi, Vương Đại boss cứ nở nụ cười, đến mức Vương Nguyên sởn cả da gà. >O< ( được "tỏ tình" ko thích mới lạ -_-#)
Vương Tuấn Khải tuy không mặt sắt như Mạc Tử Uyên, nhưng cũng hiếm khi cười, vẻ mặt rất nghiêm khắc. Bây giờ anh cứ cười suốt cả đoạn đường, ai thấy cũng lạnh cả người. Huống hồ là Vương Nguyên lại thấy anh cười trong khi đã biết "Đại boss gần đây rất không vui", anh có giống như không vui đâu? Có giống đang bất mãn gì đâu? Ôm đầu thắc mắc hồi lâu, Vương Nguyên vẫn quyết định hỏi cho ra lẽ.
"Vương tổng, chuyện lúc nãy... để tôi giải thích... Người đó chính là Tiểu Trương, đối tượng xem mắt lần trước của tôi, anh ta đến nhà thăm, có vẻ hiểu lầm gì đó, rồi anh lại đến đúng lúc, nên..."
Nên, tôi mới hồn nhiên xem anh là bia đỡ đạn. = =
Câu ấy, Vương Nguyên không thể nào thốt ra.
Thực ra bây giờ nhớ lại tình huống lúc ấy, Vương Nguyên chỉ muốn đập đầu vào cửa xe, sao cậu lại to gan đến thế, nói ra câu đại nghịch bất đạo trước mặt Đại boss chứ a a a... Lấy ai ra làm bia đỡ đạn còn được chứ lấy Vương Đại boss thì không thể. Chẳng phải cậu đã phạm tội đùa giỡn lãnh đạo công ty hay sao?Vương Nguyên rất đau buồn, tiễn tiểu văn thư về rồi cứ tính toán xem mình sẽ chết thế nào, chết xấu xí đến đâu. Kết quả Vương Đại boss chỉ đơn giản xoa xoa đầu cậu, như đang dỗ dành mèo con,
"Đi thôi, sư phụ mát-xa đợi sốt ruột lắm rồi."
Vương Nguyên mặt mũi sầu khổ, thế mới nói động vật như boss đúng là loại sinh vật rất khó hiểu. Phì Long lão đại đã nói rõ là mấy hôm nay sắc mặt anh rất tệ hại cơ mà...
Bên này Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên ấp úng thì nhướn mày với cậu,
"Rồi thế nào?"
Vương Nguyên nghiến răng, hít thở sâu rồi nói,
"Vương tổng, anh đừng giận, tôi biết hành vi lấy anh ra mạo nhận là bạn trai là rất trơ trẽn, nhưng xin anh đừng cười cười thế chứ, tôi sợ..."
Vừa dứt lời, chiếc xe bỗng thắng gấp, Vương Nguyên chưa nói xong thì cả người đã bổ nhào về phía trước, răng bập vào môi đau nhói, khi quay đầu lại đã thấy gương mặt đẹp trai tức giận của Đại boss.
Vương Tuấn Khải nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm, vô cùng đáng sợ.
Ý thỏ trắng là, lúc anh cười rất kinh dị? Rất đáng sợ? (Tảng băng di động mặt than cười = =...nói không sợ nhất định là nói dối! )
Tốt lắm.
Vương Nguyên, em đã chọc giận tôi thành công rồi đấy.
Vương Nguyên khóc ròng, vẫn không hiểu mình sai chỗ nào,
"Vương tổng, tôi sai rồi, lúc ấy đầu tôi mụ mẫm thế nào, nên..."
"Lần cuối."
"Hử?"
Vương Nguyên run rẩy, nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải càng lúc càng khó coi, chỉ thấy thật-là-bó-tay!!!
"Lần cuối cùng nói cho cậu biết, tan sở rồi đừng gọi tôi Vương tổng!"
Vương Tuấn Khải tuy giọng nói không thay đổi, nhưng vẻ phẫn nộ vẫn truyền đến tai Vương Nguyên rất rõ ràng. Ngồi co rúm lại trong ghế phụ, Vương Nguyên nghẹn ngào,
"Vương...Tuấn Khải."
Quả nhiên cậu thật ngốc, vẫn chọc giận Đại boss rồi.
Vương Tuấn Khải thấy thế thì hiểu mình đã dọa thỏ trắng khiếp đảm rồi, hồi lâu sau mới khẽ thở dài, dịu giọng nói,
"Vương Nguyên, cậu không cần xin lỗi, thực ra tôi rất vui được mạo nhận là bạn trai của cậu."
Khựng lại, rồi Vương Tuấn Khải mới bổ sung một câu vẻ không cam tâm,
"Chúng ta chẳng phải vẫn là đối tượng xem mắt hay sao?"
Nghe câu đó, đồng tử mắt Vương Nguyên nở lớn, lớn, lớn hơn nữa, lúc nãy mình có nghe nhầm không? Ý của Vương Đại boss là... Chẳng sao, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành bạn trai chính cống của mình? Vương Nguyên muốn nghẹt thở vì ý nghĩ đó, ngớ người một lúc rồi quyết định không nghĩ đến vấn đề đó mà chuyển sang chuyện khác,
"Ơ... nghe nói tôi đã được vào Hạng mục rồi."
Vương Tuấn Khải khởi động xe lại, ánh mắt nhìn phía trước, nói cụt lủn,
"Ừ."
Vương Nguyên tiếp tục bẻ ngón tay,
"Tôi còn nghe nói hình như anh không vui cho lắm."
Vương Tuấn Khải không phản ứng gì mà thoải mái đáp,
"Không phải không vui mà chỉ cảm thấy với kinh nghiệm hiện nay của cậu thì không hợp đảm nhiệm làm kế hoạch cho kịch bản của một game mới. Kết cấu câu chuyện tuy đầy đủ, nhưng những chi tiết và Bug phải sửa quá nhiều, rồi cậu và Tử Uyên sẽ rất bận."
Vương Nguyên gật gù như gà mổ thóc,
"Tôi hiểu, tôi hiểu, thực ra lúc đầu tôi cũng không ngờ kịch bản ấy lại thông qua được, Vương... Tuấn Khải anh phải suy xét cho toàn cục mà, tôi chỉ thấy lạ là nếu đã có quá nhiều yếu tố bất lợi như thế, tại sao cuối cùng vẫn nhận lời Mạc sư huynh?"
------------------------------------------
NHỚ LIKE & CMT CHO ZUN HA^^
YÊU <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro