CHƯƠNG 50:
Ông già cố tình nói nửa chừng rồi nằm xuống nhắm mắt ngân nga, nhưng mục đích uy hiếp đã đạt được rồi. Ông Vương vắt chân chữ ngũ vẻ đắc ý: Ông là ai, làm việc mấy chục năm trong đơn vị cơ quan đâu phải là vô ích, cho dù con rể là “dứa” hay là gì nữa thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông.
Nhưng hiển nhiên, ông Vương đã đánh giá thấp khả năng của Vương Đại boss.
Mười phút sau, Vương Đại boss mất tích vô cớ đã xuất hiện trong phòng bệnh, lúc đó Vương Nguyên và mẹ đang ngồi trong phòng, thấy Vương Đại boss quay về, thỏ trắng hí hửng nhảy đến trước mặt anh, cười toe toét,
”Lúc nãy anh đi đâu thế?”
Vương Đại boss có vẻ bình tĩnh,
” Ừ, ra ngoài có chút việc”.
Ông Vương nghe thế thì biết con rể đã sẵn câu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại, đang định tìm cớ để con rể đưa mình ra ngoài, sau đó ông có thể vào nhà vệ sinh tha hồ hút thuốc, nhưng Vương Tuấn Khải bỗng sải bước đến bên giường, cực kỳ tự nhiên móc ra một bao thuốc, thản nhiên nói:
“Bác Vương”.
Trong tíc tắc, căn phòng lặng đi đến nỗi có thể nghe rõ mồn một hơi thở của mọi người. Thỏ trắng bàng hoàng thấy sắc mặt của mẹ tái xanh rồi tìm ngắt, thay đổi hết các màu như bảy sắc cầu vồng thì vội vàng kéo tay Vương Đại boss nói nhỏ,
“ Anh điên à! Biết rõ bố em vì hút thuốc mới sinh bệnh mà còn…”
Chưa nói xong, Vương Đại boss đã lắc đầu vẻ thành thật, ngắt lời cậu,
“Bác Vương nhờ anh mua giúp, Nguyên Nguyên à”.
Thấy Vương Đại boss lại đưa bao thuốc đến, ông Vương cuối cùng cũng run lẩy bẩy.
Chơi xỏ! Rõ ràng là chơi xỏ nhau!!!
Cậu con rể này khó đối phó quá, cậu ta tức ông lúc nãy uy hiếp cậu ta nên mới chơi trò này! Phải, tuy uy hiếp Vương Tuấn Khải phải làm cho được, nhưng ông lại không nói là không được nói cho ai biết, nên con rể tương lai mới quang minh chính đại bán đứng ông trước mặt vợ và con gái ông.
Bên này ông Vương gục đầu, bên kia bà Vương đã hét lên.
”Tốt nhỉ!”,
Rồi chồm lên như hổ vồ mồi. Đoạt lấy bao thuốc trong tay Vương Tuấn Khải, bà Vương nghiến răng ken két,
“Tôi đã nói mà, giữ Vương Tuấn Khải ở lại nói chuyện riêng cái gì, phì! Đồ lão già chết tiệt, hút!!!. Hút cho chết đi!!!”
Bà Vương tức điên, vừa nói vừa đập bao thuốc vào mặt chồng mình, kết quả sự việc hay ho đã xảy ra.
Lúc này ôn Vương bị lộ nguyên hình nên sợ tới nỗi run lẩy bẩy. Để vợ nguôi giận, bao thuốc ném đến cũng ko dám động đậy, nhưng khi bao thuốc đập trúng mặt rồi rơi bịch xuống, chiếc chăn trên giường đã đầy những điếu thuốc… khụ khụ, không đúng, là bánh có hình que.
Thỏ trắng chớp mắt,
“Gì thế này?”.
Vương Đại boss ánh mắt trong sáng, nụ cười ấm áp,
“Bác Vương nói lại lên cơn nghiện thuốc, khó chịu lắm, nên bảo anh đi mua cho ít món ăn vặt đặt trong bao thuốc, để khi thèm thì lấy ra ăn. Bác Vương, có đúng không ạ?”
Ông Vương đờ đãn ngẩng lên, cuối cùng nước mắt đôi dòng:
Vấp ngã một lần tởn cả đời, đứa con rể này…không đơn giản, quả là không đơn giản!
Kiểu “Khẩu Phật tâm xà” này không làm ở cơ quan ông đúng là tiếc quá!.
Nghĩ đến đó, ông Vương gật đầu với vẻ tâm phục khẩu phục hoàn toàn,
“Đúng, đúng”.
Bên này thỏ trắng và mẹ nhìn nhau, không khí có trong phòng bỗng có phần ngượng ngập. Hồi lâu sau, Vương Nguyên không nhịn nổi nữa, cười thành tiếng, đồng chí lão Vương láu cá à, không ngờ bố cũng có ngày hôm nay!.
Mọi thứ đã bình lặng trở lại, hai nhà Vương gia cuối cùng cũng đã gặp được nhau. Bốn người già hẹn nhau đợi ông Vương ra viện thì sẽ ăn cơm để chúc mừng, cũng xem như chính thức tính ngày thành gia thất cho Vương Đại boss và Vương Nguyên.
Hôm ấy là ngày ông Vương ra viện, Vương Nguyên và mẹ về nhà dọn dẹp, chuẩn bị đón bố khỏe mạnh trở về. Bà Vương kéo Vương Nguyên vào phòng ngủ vẻ bí ẩn, rút từ trong ngắn kéo tủ hai tấm phiếu như kiểu đổi quà thường cho thỏ trắng.
Vương Nguyên lật xem, thấy bên trong có dòng chữ “Khánh sạn Kim Cầm” và những lời quảng cáo về nó, tỏ vẻ không hiểu cậu hỏi,
”Cái gì vậy mẹ?”.
Bà Vương ho một tiếng rồi trịnh trọng đưa hai ngón tay hình chữ V,
“Ngày hai mươi, con và Vương Tuấn Khải đến ở một đêm ở phòng tình nhân cấp kim cương ở khách sạn Kim Cầm”.
Bà Vương vừa dứt lời, Vương Nguyên ngã nhào xuống ghế. Lúc nãy… có phải tai nghe mình nghe nhầm không?
Thấy thế, bà Vương vội vã đỡ con trai dậy, trách móc vài câu rồi mới rõ ngọn ngành. Thì ra tháng trước là kỷ niệm đám cưới bạc 25 năm của hai ông bà, Vương Nguyên chúc phúc họ nên đã đến đặt chụp một bộ ảnh cưới, tiện thể… cũng xem luôn áo cưới.
Lúc bố mẹ còn trẻ, kết hôn vội vàng, chỉ có một tấm ảnh lớn đen trắng xem là hình ảnh cưới. Tuy hai ông bà lão xót xa hai nghìn tệ chỉ để chụp vài tấm hình, nhưng vẫn hân hoan đón nhận hảo ý của cậu con trai cưng, vui sướng đi chụp ảnh cùng nhau.
Ai ngờ lại may mắn thế. Studio đó đang mở một đợt khuyến mại phối hợp cùng khách sạn Kim Cầm. Hai ông bà chụp ảnh xong lại còn rút thăm trúng thưởng được một phòng khách sạn tình nhân kim cương. Thực ra bên khách sạn cũng rất khéo, họ biết đa số các cặp tình nhân đến chụp ảnh đều sắp kết hôn, nên nhân cơ hội này quảng cáo cho khách sạn, để cho bên họ tổ chức tiệc cưới, nhưng ông bà Vương già rồi, không thể mặt dày đi ở phòng tình nhân của người ta được.
Vương Nguyên nghe thế thì tròn mắt,
“Bố mẹ ngại đi nên bảo con và Vương Đại boss đi ư?!”
Bà Vương phì cười,
“Tất nhiên rồi, ôi dào, tưởng mẹ không biết thanh niên bây giờ ư? Toàn hưởng thụ trước hôn nhân, con và Vương Tuấn Khải ngoan mà được à?”.
Thỏ trắng đỏ mặt cúi gằm đầu, nói gì cũng không chịu ngẩng lên. Mẹ đúng là… quá thoáng rồi.
Bà Vương vẫn thao thao bất tuyệt,
”Yêu cầu của mẹ với hai đứa chính là hãy chú ý an toàn, đừng lên xe rồi mới mua vé là được”.
Nói xong dúi phiếu đổi thưởng vào lòng thỏ trắng, cậu hất ra như phải bỏng, lắc đầu lia lịa:
“Mẹ nói bậy bạ quá, con và Vương Đại boss… khụ, không có đâu!”.
Bà Vương lườm con gái, khóe môi nở nụ cười kì quặc, cố sa sầm mặt nói:
“Nguyên Nguyên, đừng có được nước còn làm bộ. Đừng tưởng mẹ đây đếm ấy nằm trong bệnh viện mà không biết Vương Tuấn Khải đã ngủ lại nhà chúng ta!!”.
Nói xong, Vương Nguyên hoàn toàn… mặt đỏ tía tai!
Nếu bây giờ có khẽ nứt nào, thỏ trắng nhất định sẽ rụt cổ chui quách xuống cho xong. Hơn nữa, chuyện khiến cậu mắc cỡ không chỉ là lời mẹ nói, mà còn…phòng tình nhân, cậu phải mở miệng nói với Vương Đại boss thế nào đây.
Buổi tối Vương Nguyên đợi Vương Đại boss tan sở, vì trong đầu toàn chuyện về phòng tình nhân nên Vương Đại boss gọi cậu mấy lần, cậu vẫn không nghe thấy.
Vương Đại boss thấy lạ quá, nên gọi nữa, thỏ trắng mới “a” lên một tiếng đáp lại, Vương Tuấn Khải nhướn môi,
“Nghĩ gì thế?”
“Không…”
Thỏ trắng lơ đãng.
“Anh sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Có cần đặt chỗ trước không ?”
Vương Tuấn Khải vừa nói vừa xử lý mấy email cuối cùng, nghe Vương Nguyên thờ ơ “ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ai đó đang bất thần, nhìn lên trời hoàn toàn không nghe Vương Đại boss nói gì, Vương Tuấn Khải nhíu mày lặp lại, Vương Nguyên không nghĩ ngợi gì cả mà thốt ra một câu:
“Phòng tình nhân”.
Nói xong, nhiệt độ văn phòng đột ngột hạ thấp, Vương Đại boss dừng tay đang gõ bàn phím, nheo mắt,
”Lúc nãy em nói gì thế?”
Vương Nguyên hít thở thật sâu, vụng về chống chế,
“Em nói là… ăn phần ăn tình nhân, phần ăn tình nhân”.
Đầu thỏ trắng rỏ mồ hôi lạnh, thấy Vương Đại boss không phản ứng gì, tưởng đã qua loa được nên thở phải một cái, rồi tiến đến trước mặt Vương Đại boss, nghiêng đầu nhìn anh trả lời email.
“ủa?”
Vương Nguyên chống cằm chuyển chủ đề,
“ Nhắc đến em mới nhớ, Vương Đại boss hôm ấy anh ở trong bệnh viện cảnh báo Nhiễm Thanh Hà, nói đừng tưởng chuyện anh làm ở Hoàng Diễm là không ai biết, anh ta đã làm gì thế?”
Nghe câu đó, Vương Tuấn Khải cười gian,
“Thức ra hôm ấy chỉ là dò la…”
“Dò la?”
“Ừm…”
Vương Đạt boss xưa nay vốn sắc sảo, nhìn người cực chuẩn. Tuy mới tiếp xúc với Nhiễm Thanh Hà một lần, nhưng vì thỏ trắng, Vương Tuấn Khải đã điều tra kỹ càng nhất cử nhất động của hắn. Hôm ấy trong bệnh viện, Vương Tuấn Khải giận quá mơ hồ nhận ra, loại người không có nhân cách như hắn tuyệt đối không thể an phận thủ thường chịu làm việc ở Hoàng Diễm, có lẽ có gì đó mà mọi người chưa biết nên cố ý đào hố để Nhiễm Thanh Hà nhảy xuống.
Anh chàng cực phẩm có thật giật mình không biết nghĩ gì đã dễ dàng rơi vào cạm bẫy của Vương Đại boss, lợi hại quá! ^^
Vương Nguyên mắt sáng rõ, cười trên nỗi đau kẻ khác,
“Sau đó thì sao? Có phải là điều tra ra anh ta có vấn đề thật?”
Nói thế thì, cậu là công thần rồi? Nếu không vì cậu rơi vào hang cọp thì làm sao bắt được con cọp Nhiễm Thanh Hà?
Vương Nguyên đơ lưỡi, lắp bắp,
“Em… e có gì mà nói đâu?”
Vương Đại boss:
“Anh nhìn thấy rồi”.
Thỏ Trắng:
“Nhìn thấy gì cơ?”
Vương Đại boss:
“Từ khi em mới vào, anh đã thấy phiếu trúng thưởng khách sạn”.
Thỏ trắng:…
Phòng tình nhân gì đó, ghét!
----------------------------------------------------------
NHỚ LIKE, CMT & FL CHO ZUN HA^^
TIM <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro