Chương VII
Đính kèm một video.. Không biết mọi người xem chưa taaaa😃😊😊😊😊
« Em chán ghét anh! »
Thân thể trên lưng cứng đờ. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng hỏi : « Em nói cái gì ? »
Có thể nói ra lần thứ nhất, thì lần thứ hai sẽ không khó, ta tựa như phát cuồng rống to lên : « Em chán ghét anh ! Em chán ghét anh ! Em chán ghét anh ! Em chán ghét Tuấn Khải! Em không bao giờ muốn gặp anh nữa !!! »
Mỗi một câu nói ra, thân thể Vương Tuấn Khải lại càng cứng ngắc.
Ta có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn giảm xuống nhanh chóng.
Rống một hơi thật to thật dài làm cho ta không còn hơi sức, chỉ biết há to miệng kịch liệt thở.
Vương Tuấn Khải không nói gì, hắn cứng đờ tựa như bị đông cứng lại.
Hắn ở sau lưng ta, nên ta không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.
Áp lực trên thân thể bỗng nhiên biến mất, dị vật trong thân thể cũng bị rút ra ngoài, Vương Tuấn Khải rời khỏi lưng ta.
Vì cái gì ta lại cảm thấy rất lạnh? Vì cái gì?
Ta chờ Tuấn Khải đến dỗ dành ta, sau mỗi lần đem ta chọc khóc, hắn sẽ dùng những lời ngon ngọt ôn nhu để dỗ dành ta, cắn cắn lổ tai ta.
Ta lẳng lặng chờ.
Chính là. . . . . . Hắn vẫn không có tới.
Ta chỉ nghe thấy thanh âm đóng cửa - một tiếng đóng cửa rất nhẹ rất nhẹ.
Liền chỉ còn mình ta bị nhốt trong căn phòng to lớn vắng lặng.
Vương Tuấn Khải đi rồi, ta biết hắn đi rồi.
Đại quái vật đi rồi, đại khủng long đi rồi, ma quỷ đi rồi, người khi dễ ta đi rồi . . . . .
Nhưng vì cái gì ta vẫn còn khóc ?
Phòng trống rỗng, lòng ta cũng trống rỗng.
Tuyệt không muốn động.
Ta thật là khó chịu.
Tuấn Khải , em thật là khó chịu.
Cứ như vậy -- nằm úp sấp, chảy nước mắt.
Thẳng đến khi mất đi ý thức.
--
Không biết là về nhà như thế nào.
Vương Tuấn Khải đưa ta trở về?
Hay chính mình tự đi về?
Hay là thời điểm người giúp việc dọn dẹp phòng ngủ đã hảo tâm đem ta đóng gói gửi qua bưu điện trả về.
Dù sao, khi thời điểm ta có lại ý thức, mở to hai mắt đã thấy nằm ở trong phòng của mình.
Mơ mơ hồ hồ không rõ ràng trạng huống của chính mình cùng chuyện gì đã xảy ra đối với ta mà nói là chuyện thực bình thường. Cho nên, một chút kinh ngạc cũng không có, ta tiếp tục nằm ở trên người, ngẩn người.
Trừ bỏ làm ra bộ dáng cẩu chết, ta còn có thể làm được gì ?
Vương Tuấn Khải. . . . . .
Trước kia ngẩn người, còn có cái để suy nghĩ --- như thế nào rời đi Vương Tuấn Khải , có phương pháp gì làm cho hắn không còn quấn lấy ta nữa .....
Hiện tại đã không cần nghĩ nữa . . . . . .
Ta nằm ở trên giường, chảy nước mắt. Con mắt nhất định đã sưng vù lên.
Vương Tuấn Khải thích nhìn ta khóc .
Nếu hắn nhìn thấy ta hiện tại, nhất định sẽ đi tới hôn hôn lên mặt ta.
Ta biết, da thịt mịn màn non nớt trên mặt ánh lên những giọt nước mắt sẽ làm cho Vương Tuấn Khải ý loạn thần mê, sẽ khiến cho hắn phát cuồng.
Thời gia đã trôi qua bao lâu rồi ? Ít nhất cũng một thế kỷ rồi đi.
Ta đói bụng. Thân thể của con người là thành thực nhất, đặc biệt là bụng - nó đã bắt đầu kêu 'ục ục'.
Chí Hoành chết tiệt, cư nhiên không đến gọi ta ăn cơm.
Ngươi tạo phản ?
Cho dù là có người yêu -- ta hiện tại đã không còn muốn xen vào chuyện hắn có phải là đồng tính luyến ái, hay là không nên 'khi sư diệt tổ' nữa.
Nhưng có người yêu rồi không cần anh trai nữa thì rất rất quá đáng đi.
Ta muốn giáo huấn Chí Hoành, còn có tên Vương Tuấn Khải đáng giận hại ta thương tâm -- không nên hỏi ta vì cái gì thương tâm, ta không biết! -- ta phải tuyệt thực.
Vì thế, ta nằm bẹp dí ở trên giường, ngay cả nước cũng không uống. Nằm, nằm . . . . .
Trên thế giới này người đáng thương nhất chính là ta!
Ta muốn báo thù!
Hướng Vương Tuấn Khải báo thù.
Tìm một tá bạn gái, sau đó ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện -- cho hắn tức chết!
Bất quá, vì cái gì hắn lại tức giận chứ?
Ô. . . . . . Hắn đã không còn cần ta.
Nói không chừng hắn sẽ lập tức tìm một tá bạn gái, mười hai nhân lấy mười hai lại nhân lấy mười hai . . . . . . Ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn đối với những cô gái không biết liêm sỉ này lộ ra khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười ôn nhu của hắn.
Ô ô ô. . . . . . Ta không cần
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro