CHƯƠNG 1: ĐỀ THÂN

"Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn..."

Trái ba đấm phải ba đấm, xoay cổ lắc mông, sáng sớm ngủ dậy chúng ta tập thể dục.

"Công tử, đây là...?"

Nha hoàn mới tới bị đặt tên là Tập Nhân, tuy chả liên quan gì đến cái vị trong Hồng Lâu Mông, bộ dạng cũng xấu hơn vị kia. Bây giờ, hai con mắt không lớn lắm trợn to như chuông đồng đang ngơ ngác nhìn công tử nhà mình ôm một cái cây nhỏ lắc đầu ưỡn người làm đủ các tư thế kỳ cục, thật sự khiến trái tim không hề ngây thơ của nàng chấn động không nhỏ.

"Mới tới?"

Diệu Nhân gom lá khô bị gió lùa tới thành một đống, ra dấu cho Tập Nhân đưa cái sọt tre kế bên cho mình, vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì lạ:

"Tối qua công tử ngủ bị cứng người, thư giãn gân cốt đấy mà!"

Tập Nhân câm nín, nếu không biết chắc chắn sẽ nghĩ cái cây đó với công tử có mối thù không đội trời chung.

"Phù, thoải mái rồi."

Rốt cuộc Vương Nguyên đình chỉ việc hủy hoại cái cây, hai tay chống eo vặn vài cái, phát hiện eo không đau lưng không mỏi chân cũng có sức, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

"Công tử, hôm nay đọc cuốn nào?"

Diệu Nhân lả lướt bước tới, một bên lấy khăn tay đưa cho Vương Nguyên lau mồ hôi mà thực ra chẳng có hột nào, một bên nhỏ nhẹ hỏi.

"Tam Quốc Chí đi."

Vương Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ, chọn quyển nào thú vị chút, đỡ mắc công lát nữa nghe được một tí lại ngủ nữa.

Tập Nhân tò mò nhìn Vương Nguyên đi tới gốc cây bên cạnh, nằm xuống một chiếc ghế xích đu trông giống trường kỷ, Diệu Nhân giống như làm xiếc lôi từ trong tay áo ra một quyển sách buộc chỉ, thành thạo lật trang, sau đó hắng giọng đọc:

"Hôm nay nói tiếp Tào Tháo trốn khỏi Hoa Dung..."

Lúc này Tập Nhân mới biết, cái gọi là đọc sách, tức là nha đầu ở một bên đọc, công tử cậu chỉ thong dong nằm trên ghế tránh nắng hóng gió mà nghe.

Đúng là biết hưởng thụ mà.

"Diệu Nhân tỷ tỷ, vì sao viện chúng ta gọi là Tam Trùng Uyển vậy?"

Tập Nhân thừa dịp Vương Nguyên bị Tào Tháo thôi miên thành công, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi vấn đề làm phiền nàng suốt từ khi chuyển đến hầu hạ công tử tới giờ.

"Đấy là lý tưởng sống của cổng tử chúng ta."

Diệu Nhân liếc bé cưng mới tới một cái, mắt nhỏ mũi nhỏ mặt nhỏ miệng cũng nhỏ, nhìn ngô ngố. Khụ, xem ra phải trông chừng nàng, tránh bị người của Phi Vân Các ăn hiếp.

"Hả? Lý tưởng của công tử là... làm sâu à?"

Tập Nhân vô thức sờ cánh tay, dường như cái thứ mềm mềm lông lá đó đang bò lên, cảm giác hơi ghê tởm.

"Ai bảo ngươi nói chuyện khủng khiếp như thế?"

Diệu Nhân bực bội lườm Tập Nhân ngốc một cái:

"Lý tưởng của công tử là tập hợp ba kiểu sống 'sâu ngủ, sâu lười, sâu gạo' làm một, đâu có làm sâu ghê tởm như ngươi nói chứ."

"À."

Tập Nhân bị dạy dỗ lộ ra nụ cười đã thông suốt. Thật ra là chả hiểu gì hết, có điều thấy Diệu Nhân bày ra vẻ mặt 'Gỗ Mộc Có Thể Điêu Khắc Được', nàng quyết định tiếp tục tìm hiểu sâu hơn.

"Diệu Nhân tỷ tỷ, hình như công tử không thích ra cửa nhỉ?"

Nàng vào phủ bảy tám ngày rồi, chưa hề thấy công tử ra khỏi viện mình bao giờ.

"Hơ, công tử chúng ta khá yên lặng."

Diệu Nhân nói xong cũng cảm thấy bản thân không đáng tin. Lúc này Vương Nguyên đang ngủ ngon lật mình, miệng còn lầm bầm

"Biểu thúc nhà ta đếm không được..."

Diệu Nhân nhìn vẻ mặt hoài nghi của Tập Nhân, trong lòng dâng lên bi phẫn một cách khó hiểu: công tử, vì sao mỗi lần muội muốn tạo chút hình tượng cho người, người luôn phá hỏng không kịp chờ như thế?!

Vương Nguyên ngủ miết đến gần giữa trưa mới tỉnh, vừa tỉnh lại liền phát hiện mấy nha đầu của mình đang chụm đầu xì xào. Tính nhiều chuyện nổi lên, cậu rón ra rón rén đi tới nấp sau hòn non bộ bên cạnh, định nghe trộm xem bọn chúng nói gì.

Vừa nghe liền sáng tỏ, chuyện tốt của Vương phủ sắp tới rồi.

"Trấn Quốc Công phủ tới đề thân?"

Khả Nhân mặt búp bê sửng sốt khó tin.

Trấn Quốc Công phủ? Vương Nguyên nhíu mày, gõ cái đầu còn đờ đẫn chưa tỉnh ngủ mấy cái mới nhớ ra. Thì ra là thế lực lớn nhất ở châu Di Lăng bọn họ, hào môn thế gia tiếng tăm lừng lẫy, nghe đồn chỉ cần hắt hơi một cái, cả Di Lăng đều phải run rẩy.

"Ồ, Trấn Quốc Công Đông Phương phủ đến à! Đó là đại gia tộc chân chính, tri phủ Di Lăng chúng ta cũng tính là nhà giàu có số một nhỉ, thế mà cũng phải nhường Trấn Quốc Công này bảy phần. Người ta là nguyên lão khai quốc công thần, dùng chiến công, bản lĩnh thật sự đổi lấy tước vị truyền đời, đừng nói chi đại công tử Trấn Quốc Công hiện tại còn trấn thủ biên quan trọng yếu nữa, nội trong phủ đã nuôi ba ngàn tinh binh rồi, đủ sức ngạo nghễ cả Di Lăng đó!"

Y Nhân, mặt trái dưa, người cao gầy, tỏ vẻ tự hào. Ba năm trước đại công tử Đông Phương Ngọc nhà Trấn Quốc Công được phong làm Chấn Viễn tướng quân, mặc chiến bào hoàng đế khâm ban xuất phát từ quê nhà đi trấn thủ biên cương. Nàng chen chúc trong dòng người đưa tiễn liếc mắt một cái, lập tức nhất kiến chung tình với đại tướng quân ngọc thụ lâm phong uy phong lẫm liệt, nhớ mãi không quên. Khụ, tuy nàng chỉ là một nha đầu chẳng tiếng tăm gì nhưng cũng có quyền tương tư chứ!

"Y Nhân tỷ tỷ biết nhiều ghê!"

Đám nha đầu đều bái phục, Y Nhân càng dương dương tự đắc.

"Đúng rồi, bọn họ muốn cưới vị nào thế?"

Cũng không trách được Tập Nhân hỏi vấn đề này, dù sao trong phủ có tới hai vị tiểu thư hai vị công tử chờ gả.

"Chẳng cần biết là ai, chắc chắn không phải ta."

Vương Nguyên rủa thầm.

"Nghe bà mối nói là muốn cưới tiểu thư con vợ cả, không có đặc biệt chỉ tên ai."

Giai Nhân mang tin tức về đầu tiên nghịch nghịch mớ tóc mái không nghe lời, nhìn vẻ mặt bình thản cả năm không đổi của nàng, không ai ngờ trong đám nha đầu nàng là vua nhiều chuyện cả.

"Ai dà, tiểu thư con vợ cả ở phủ chúng ta đâu chỉ một vị..."

Khả Nhân nói chưa xong liền bị Y Nhân tức giận cắt ngang:

"Ngươi nói bậy gì đó? Cái người ở Phi Vân Các kia là gì chứ, con vợ hai sinh ra thôi còn muốn đứng trước công tử chúng ta, nghĩ hay quá."

"Y Nhân ngươi nói nhỏ thôi."

Diệu Nhân vội vã bịt miệng Y Nhân, cẩn thận nhìn chung quanh mới buông ra:

"Câu này không thể để người ở viện khác nghe được, bằng không chúng ta bị phạt là chuyện nhỏ, liên lụy công tử mới là tội lớn."

Tình huống của công tử hiện giờ đã đủ khiến người ta lo lắng rồi, không thể xảy ra sai lầm gì nữa.

Y Nhân bĩu môi nhưng không nói nữa. Lòng nàng hết sức căm tức, hễ ai hầu hạ công tử đều không quên lòng tốt của công tử. Công tử cư xử tử tế, chưa từng đánh mắng hạ nhân, có gì tốt cũng chia cho họ hưởng cùng, ngay cả cánh nha đầu bà tử mới vào nhắc đến công tử cũng đều niệm một tiếng A Di Đà Phật. Nhưng không có nghĩa là công tử không biết quản chế người hầu, nha đầu ở trong viện ưa tám chuyện trên trời dưới đất công tử mặc kệ, nhưng hễ có người đi ra ngoài mà dám ăn nói bậy bạ, gây chuyện sinh sự, công tử biết được dứt khoát không bỏ qua. Tuy không bị đòn roi nhưng phạt tiền lương rất nặng, còn khiến người ta đau lòng hơn là bị phạt đòn nữa. Nếu nghiêm trọng, từ sau không được hầu hạ ở Tam Trùng Uyển nữa, chỗ tốt như vậy, đi đâu mà tìm chứ.

Lại nói lời nàng cũng là thật. Nhớ năm đó lúc phu nhân còn sống, khoan nhượng nhị phòng rất nhiều, công tử cũng không thích tranh giành, có thứ gì tốt đều để mẹ con nhị phòng cướp hết, có điều tốt xấu gì công tử cũng có thân phận trưởng nam, nhị phòng còn kiêng kị đôi phần. Từ năm công tử mười ba tuổi, phu nhân lâm bệnh qua đời, nhị phòng trăm phương ngàn kế muốn lên chính thất, lão gia lại hồ đồ để bà ta như ý. Lần này thì tốt rồi, vốn là con vợ thứ bây giờ cũng thành con chính thất, tranh ngấm ngầm đoạt công khai càng khỏi phải nói. Công tử vẫn phớt lờ như cũ, nhị phòng quen thói càng lúc càng ngông cuồng, bây giờ công tử bị ức hiếp đến mức không bằng cả người xuất thân thương nhân như tam phòng.

Người lành tất bị người bắt nạt, ngựa lành ắt bị người ta cưỡi, không biết khi nào công tử mới hiểu được đạo lý này đây, nàng sốt ruột chết mất.

Vương Nguyên đứng sau hòn non bộ nhìn mấy nha đầu bất bình thay cho mình, nhất thời đăm chiêu.

Mẫu thân xuất thân thư hương thế gia, tính tình lãnh đạm không màng danh lợi, chỉ thích cầm kỳ thi họa, không ưa tranh đấu trong nhà, lúc còn sống không làm phụ thân yêu thích. Tuy là trưởng nam lại thừa hưởng tính nết khiến người ta ghét của mẫu thân, vì thế cũng không được cưng chiều. Sau khi mẫu thân mất, phụ thân càng lạnh nhạt cậu, nhất là sau khi phụ thân đưa nhị nương lên làm chính thất, cơ hồ không nghe không hỏi đến cậu, một trai một gái nhị nương sinh ra cùng với con gái tam nương sinh đã chiếm hết toàn bộ tâm trí phụ thân, đứa con từng là trưởng nam như cậu trở thành đồ trang trí. May mà cậu chẳng mong mỏi tình thương của phụ thân, đối với thứ tình cảm mẹ con giả dối của nhị nương càng không nhắc tới, mỗi ngày trừ việc đi nhà trên vấn an ra thì chỉ ở trong viện nhỏ của mình, vui vẻ tự do tự tại làm con sâu gạo.

Chắc hẳn mẫu thân trên trời linh thiêng, cũng cầu nguyện cho cậu sống tốt, cái gọi là trưởng thứ tranh giành đó, mặc họ đi.

"Tuy lão gia là tiến sĩ nhưng tóm lại dòng dõi vẫn kém xa, đường đường Trấn Quốc Công phủ sao lại muốn đến phủ chúng ta đề thân chứ?"

Khả Nhân vò đầu, ăn ngay nói thật.

"Nghe nói phu nhân Trấn Quốc Công đến Thiên Hoằng tự cầu nhân duyên cho công tử, Hoằng Nhất đại sư của Thiên Hoằng tự đích thân giải quẻ, nói là 'Đông Phong Bất Tự Nhiễu, Xuân Miên Bất Giác Hiểu, Nguyệt Sơ Tình Phương Hảo, Vương Tử Nhân Gia Nhiễu [2]'. Ngươi nghĩ coi, họ Vương ở thành Đông không phải phủ chúng ta sao? Hơn nữa hai vị tiểu thư vừa vặn sinh vào ngày xuân..."

Qua phân tích của Y Nhân, Vương Nguyên cảm thấy tám chín chục phần trăm cuộc hôn nhân này sẽ thành. Hoằng Nhất đại sư không đơn giản chỉ mang ý nghĩa thần thánh, nghe nói đương kim thiên tử cực kỳ tôn kính ông ấy, địa vị ngang với quốc sư. Ông không dễ dàng xem tướng giải xăm giùm người khác nhưng một khi được ông chỉ điểm, chuyện mong cầu gần như đạt thành. Chính vì có ông, hiện tại Thiên Hoằng tự nghiễm nhiên có danh hiệu Hộ Quốc tự, người đến dâng hương cúng bái đứng số một số hai trong nước.

Làm hòa thượng mà đạt được đến địa vị đó, không dễ nhỉ. Vương Nguyên xoa cằm cảm thán.

Xem ra lần này nhị nương sẽ không tới kiếm chuyện với cậu nữa, mối hôn nhân tuyệt như vậy rơi trên đầu con gái bà ta, bà ta bận tíu tít sao còn thời gian tới chỗ mình điều hòa thể xác tinh thần nữa?

Ờ, lần trước cố ý gọi bà ta là nhị nương trước mặt phụ thân, đắc tội với bà ta thật tệ, lúc này mới bị phụ thân cấm túc như mong muốn, lỗ tai yên tĩnh hẳn. Thời hạn còn tới một nửa mà, cậu không cần đi xem chuyện vui rồi, hì hì.

Lúc này, chính sảnh nhà trên của Vương phủ.

"Vân nhi, nào nào, để mẫu thân nhìn xem. Ôi, tiểu bảo bối nhà chúng ta trổ mã hẳn ra, thật đúng là duyên dáng yêu kiều nhã nhặn trầm tĩnh. Ấy thế mà lập tức sẽ thành phu nhân thế tử rồi, mẫu thân thật không nỡ."

Vương phu nhân miệng nói thế nhưng mặt thì tươi như hoa nở.

"Mẫu ~~ thân, nữ nhi không gả, nữ nhi muốn ở mãi bên cạnh hiếu thuận với hai người."

Vương Vân thẹn thùng đỏ mặt, nhào vào lòng Vương phu nhân làm nũng.

"Nói bậy, con gái lớn phải gả chồng, nhân duyên tốt như thế không cho phép con từ chối."

Mặt Vương lão gia rạng rỡ, khẽ quát.

Lão gia Vương phủ Vương Thận là tiến sĩ năm Khánh Nguyên, tuổi trẻ từng nức danh tài tử tuấn tú ở Di Lăng. Hôm nay tuy đã tứ tuần song lại có phong phạm văn sĩ thành thục nho nhã, đến giờ không ít nhà còn muốn gả con làm thiếp của Vương Thận.

Lần này Trấn Quốc Công phủ đề nghị kết thông gia, chọn trưởng Vương phủ, Vương lão gia Vương phu nhân căn bản không thèm nhớ tới trưởng nam Vương Nguyên danh chính ngôn thuận, trực tiếp xem đấy là cầu hôn con gái thứ Vương Vân.

"Cha ~~"

Vương Vân nũng nịu dài giọng, làm Vương Thận thương yêu có thêm, vê râu cười lớn.

"Lão gia, ông đừng chọc Vân nhi nữa, ông không thấy con chúng ta xấu hổ rồi sao?"

Vương phu nhân khuê danh Phong Nương, rất hiểu tâm tư con gái mình, cười híp mắt giải vây.

Vương Vân len lén ngước mắt nhìn khay sơn son đựng đôi chim màu xám trên bàn, lòng tràn trề vui sướng. Nhạn xám nhé! Theo tục lệ cổ, nạp thái lấy chim nhạn làm tin, nhà tầm thường đa phần dùng nhạn khắc bằng gỗ thay thế, nhà hiển hách đính thân cũng chỉ dùng nhạn ngọc, còn Trấn Quốc Công phủ dùng nhạn sống đến cầu hôn đại biểu không phải tầm thường, tỏ rõ thành ý.

Phu nhân thế tử Trấn Quốc Công cơ đấy, nàng nằm mơ cũng không ngờ mình có thể gả được cho gia đình sang trọng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro