Chap 1: Đau :((

                       Nghe nhạc hòa trộn vào truyện nhoe <3

------------------------------------------------------------------------------------ 

         Vương Tuấn Khải ngồi trong kí túc xá, với điếu thuốc trên tay, anh rít một hơi thật dài. Chỉ có một mình Tuấn Khải ở trong kí túc xá, tối om, chỉ có ánh sáng TV hắt ra làm sáng một góc nhà. Anh ngồi đó, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm vỏ chai rượu soju đã nốc cạn, vứt sang một bên. Không chỉ một chai, mà là rất nhiều chai rượu ở dưới chân Tuấn Khải. Trên TV đang phát sóng màn trình diễn của TFBOYS - nhóm nhạc của anh vào 3 năm trước, thời mà cả nhóm còn 3 thành viên. Cười khẩy một cái, anh ngước mắt lên nhìn vào khoảng không vô định nào đó, như để kiềm nén những giọt nước trên khóe mắt của mình.

Tại sao anh phải buồn? Chẳng phải cậu ta đã rời bỏ anh sao? Chẳng phải cậu ta không coi anh ra gì hay sao? Anh không hối hận về hành động của mình, nhưng không hiểu sao anh đang rất đau, trái tim anh như có hàng trăm hàng nghìn mũi dao nhọn chĩa vào, đâm tan nát nó ra thành từng mảnh. Vương Tuấn khải thật sự rất đau !

Đèn phòng khách chợt bừng sáng. Các thành viên sau khi giải quyết xong lịch trình nay đã cùng nhau về lại kí túc. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đã quá đỗi quen thuộc này, ai ai cũng lắc đầu ngao ngán. Vương Nguyên đi đến giựt điếu thuốc trên tay Tuấn khải, cốc anh vài phát vào đầu.

- Anh lại làm cái trò gì vậy?

- Mặc kệ anh ! Anh điên rồi, Vương Tuấn Khải này điên rồi!

Anh đứng dậy, hét lên. Tuấn Khải thật sự đau lắm rồi. 3 năm qua, không ngày nào anh tỉnh táo. Khi bước lên sân khấu, anh là một Karry vô cùng hoàn hảo trong mắt fan, nhưng khi ra đến đời thường, anh lại trở thành một con sâu nát rượu, lạnh lùng với tất cả mọi thứ. Tuấn Khải đánh vào ngực mình, nghiến chặt răng không cho nước mắt tuôn ra. Vì sĩ diện của một thằng đàn ông, Vương Tuấn Khải này không được khóc.

- Em nói đi, rốt cuộc anh vì cái gì mà phải đau lòng vì em ấy? Em ấy lừa dối anh, lừa dối hai chúng ta, em ấy là một thằng tồi tệ. Nhưng tại sao, tại sao em ấy làm anh yêu đến mất cả lí trí? Anh đánh mất bản thân mình, biến thành một con người như thế này cũng vì em ấy, Vương Tuấn Khải ngày xưa ấy, anh cũng muốn tìm lại anh của ngày xưa, nhưng Vương Tuấn Khải đó chết rồi, chết lâu rồi! Cũng chỉ vì yêu em ấy. Fuck! Anh điên rồi Vương Nguyên, anh thật sự điên rồi!

Cánh tay nắm chặt cổ áo Vương Nguyên của Tuấn Khải nới rộng ra, buông thõng trên nền nhà. Anh khóc rồi, thật sự đã khóc rồi. Vương Nguyên tự bao giờ đôi mắt cũng đã ướt nước nhìn thằng bạn thân đau khổ vì tình. Nhìn sang phía cửa, nhiều staff cũng sùi sụt khóc cho Tuấn Khải - một đứa em từng rất vui vẻ, đáng yêu với nụ cười luôn thường trực trên môi. Hổ ca đi đến vỗ vỗ vào vai Tuấn Khải, nhẹ giọng:

- Tụi anh cũng nhớ Thên Tỉ!

Tuấn Khải gạt tay Bạng Hổ ra, đứng dậy một cách khó khăn. Không nhờ Vương Nguyên đến đỡ thì chắc còn lâu mới đứng vững được. Anh cũng lạnh lùng gạt tay Vương Nguyên ra, loạng choạng đi về phòng ngủ cuối dãy. Bóng lưng cô đơn của anh như mũi dao hằn sâu vào trái tim của con người còn lại, làm ai cũng lắc đầu ngao ngán.

Nằm phịch trên giường, anh đưa tay lau hết nước mắt trên mặt. Anh muốn ngủ, ngủ để quên hết những chuyện đã xảy ra. Anh muốn quên đi cậu ta, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ. Anh cầu mong đêm nay sẽ không phải thấy Thiên Tỉ, thấy nụ cười của cậu, thấy gương mặt rạng rỡ của cậu nhìn anh. Chỉ có như vậy, Tuấn Khải mới có thể bớt đau hơn. 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro